Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1374 - Chương 1374: Bệ Hạ Giận Dữ

Chương 1374: Bệ hạ giận dữ Chương 1374: Bệ hạ giận dữ

Lý Bách Hiểu gần như là quỳ gối trượt đến. Nếu không đến thì Vạn Tượng Thảo Lư mà ông ta phải cực khổ hơn nửa đời người mới xây được sẽ thật sự bị Thẩm Lãnh đốt cháy. Nếu người khác ra chiêu này, có thể ông ta sẽ không tin thực sự có gan đốt, nhưng đó là Thẩm Lãnh, nói đốt thì nhất định sẽ đốt.

“Ui da.”

Thẩm Lãnh giả vờ sợ hãi lui về phía sau một bước: “Đây là xác chết vùng dậy sao?”

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Tiết Hỏa Sơn: “Các ngươi cũng thật là, rõ ràng để thi thể ở đây mà cũng không nói với ta một tiếng, nhìn đi, bây giờ xác chết vùng dậy rồi kìa. Cũng may là ta cái gì cũng biết một ít. Chắc các ngươi cũng biết ta cũng được xem như là đạo nhân của Tường Ninh Quán, ta cũng có biện pháp đối phó với chuyện thế này.”

Thẩm Lãnh đi nhanh về phía Lý Bách Hiểu: “Nghiệt súc, còn không chết lại?!”

Hắn nói xong liền đạp một cước lên vai Lý Bách Hiểu, Lý Bách Hiểu ngã ngửa về phía sau, đập gáy xuống đất, trong nháy mắt đã nổi một cục u lớn.

“Quốc công gia, ta biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi, cầu xin quốc công gia tha cho ta.”

“Sai à?”

Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Bách Hiểu: “Vậy ngươi nói xem là sai chỗ nào?”

Lý Bách Hiểu nói: “Lúc ở Hòa Phong Tế Vũ Lâu ta đã chạy trước, nhưng ta thật sự không biết có người muốn phá lầu, nếu biết thì đã báo cho quốc công gia biết, dù ta có một vạn lá gan cũng không dám không nói với ngài.”

Thẩm Lãnh hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ ta tới vì chuyện này?”

Lý Bách Hiểu quỳ ở đó, nhìn có vẻ thật sự sợ hãi: “Quốc công gia... còn có chuyện gì nữa?”

“Ngươi không biết?”

Thẩm Lãnh quay đầu lại dặn một tiếng: “Đốt đi.”

“Ta biết ta biết.”

Lý Bách Hiểu sắc mặt trắng bệch: “Thật ra ta biết nhất định quốc công gia sẽ tới, quả thật ta biết chuyện của quận Trọng An sớm hơn triều đình một chút, hơn nữa quả thật có người từng mua trước tin tức ở Bách Hiểu Đường ta, nhưng quốc công gia, ta thật không biết người mua tin tức sẽ làm chuyện lớn như vậy.”

Thẩm Lãnh nhìn ông ta: “Nói!”

“Chính là ngay sau ngày Hòa Phong Tế Vũ Lâu bị nổ đã có người tới Bách Hiểu Đường mua tin tức, chính là hỏi về chuyện của phiếu hào Thiên Cơ. Thật ra mấy tin tức này cũng không tính là cơ mật đặc biệt gì, nhưng nếu tự điều tra hẳn là sẽ tốn khá nhiều phí, người đó hỏi một số chuyện về phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An, nhất là hỏi về Trần Tam Dương.”

Ánh mắt của Thẩm Lãnh lạnh đi: “Hàn Hoán Chi quá nuông chiều ngươi rồi.”

Nghe được câu này, Lý Bách Hiểu lập tức thay đổi sắc mặt: “Quốc công gia, Bách Hiểu Đường chính là mưu sinh bằng cái này, chúng ta...”

“Các ngươi quá giới hạn rồi.”

Thẩm Lãnh đứng lên: “Người đến mua tin tức là ai?”

Lý Bách Hiểu nói: “Cái này thì thật sự không biết, lúc ấy ta ở huyện An Thành, là người giúp việc ở đây tiếp đón...”

Thẩm Lãnh nhìn về phía Tiết Hỏa Sơn: “Cho nên, ngươi biết chuyện?”

Sắc mặt của Tiết Hỏa Sơn đã trắng nhợt giống như tờ giấy: “Ta tưởng, ta tưởng chỉ là người trên giang hồ tò mò về phiếu hào, tuỳ tiện hỏi thăm một chút, ta thật sự không có nghĩ nhiều như vậy...”

Thẩm Lãnh hít sâu, xoay người nói với Trần Nhiễm: “Niêm phong Bách Hiểu Đường, bắt tất cả mọi người về phủ đại tướng quân.”

Trần Nhiễm nói: “Việc này, có phải thông báo với Hàn đại nhân hay không?”

“Không thông báo.”

Thẩm Lãnh đi nhanh ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh Tiết Hỏa Sơn còn nói: “Phế hắn đi.”

Hai khắc sau, phủ Đình Úy.

Thiên bạn Nhiếp Dã vội vã đi vào, cúi người nói: “Đại nhân, An Quốc Công mang binh đến niêm phong Bách Hiểu Đường, đốt hết tất cả chân dung ở Vạn Tượng Thảo Lư.”

Hàn Hoán Chi ngẩn người, gật đầu nhưng không nói gì.

Nhiếp Dã hỏi một câu: “Cần phái người qua đó xem thử không?”

Hàn Hoán Chi thở dài: “Lúc này qua đó? Lúc này mà qua đó thì lửa giận của Thẩm Lãnh cũng lan sang người của phủ Đình Úy. Niêm phong thì niêm phong vậy, Lý Bách Hiểu này gần đây quả thực rất quá phận. Khoảng thời gian này ta đều bận chuyện vụ án, Bách Hiểu Đường của hắn buôn bán tin tức không có quy định, cái gì cũng dám bán.”

Ông ta lắc đầu: “Ai cũng đừng đi, tạm thời tránh đi đã.”

Nhiếp Dã phụt cười một tiếng: “Đại nhân cũng có lúc sợ.”

Hàn Hoán Chi hừ một tiếng nói: “Tên đó mà lên cơn là bất chấp tất cả giống như trâu điên vậy, lúc này hắn chỉ niêm phong Bách Hiểu Đường, đốt Vạn Tượng Thảo Lư, nếu ta thật sự phái người qua đó, hắn dám mang thân binh của hắn đánh vào phủ Đình Úy.”

Thở mạnh một hơi, Hàn Hoán Chi than vãn: “Chuyện này cũng không thể trách hắn nổi cáu được. Phiếu hào Thiên Cơ từ trên xuống dưới đã ít nhất hơn ngàn người, thậm chí có trên vạn người tham gia cứu nạn, mấy trăm vạn lượng doanh thu trong mấy năm nay của cả phiếu hào đều dùng để cứu người, vụ án quận Trọng An vừa xảy ra, bao nhiêu vất vả và công sức mà người của phiếu hào Thiên Cơ bỏ ra gần như đều uổng phí.”

Hàn Hoán Chi suy nghĩ, đứng dậy: “Các ngươi lưu thủ, ta đi ngự viên một chuyến.”

Nhiếp Dã hỏi dò một câu: “Đại nhân, ngài đây là muốn trốn ra ngoài phải không? Đại nhân thế này có chút không thỏa đáng , chúng ta lưu thủ, đại nhân vào cung...”

Hàn Hoán Chi trợn mắt lườm gã: “Ta là đô đình úy phủ Đình Úy, ta mà trốn? Ta đây chỉ là... ta muốn vào cung là đi lĩnh phạt, bệ hạ giận dữ...”

Nửa canh giờ sau, Tứ Mao Trai.

Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam nói lại chuyện Thẩm Lãnh đốt tất cả chân dung ở Vạn Tượng Thảo Lư, hoàng đế nghe xong khẽ nhíu mày: “Bách Hiểu Đường này không phải do phủ Đình Úy giám sát sao?”

Vệ Lam cúi đầu nói: “Tuy là phủ Đình Úy giám sát nhưng gần đây Hàn đại nhân vẫn luôn bận rộn với vụ án khác, phỏng chừng không có để ý nhiều, người của phủ Đình Úy cũng có nhiều chuyện quan trọng, hẳn là người của Bách Hiểu Đường tự làm loạn quy định.”

“Bọn họ tự làm loạn quy định?!”

Sắc mặt của hoàng đế đã trở nên khó coi, Vệ Lam biết lần này bệ hạ thật sự tức giận.

“Nếu Hàn Hoán Chi đã giữ lại Bách Hiểu Đường thì nên quản được, không quản được thì nói là Bách Hiểu Đường tự làm loạn quy định, vậy thì phủ Đình Úy có tác dụng gì?!”

Đúng lúc Hàn Hoán Chi đi tới cửa, sắc mặt tái đi, vội vàng bước nhanh tới cửa quỳ xuống: “Thần, Hàn Hoán Chi, cầu kiến bệ hạ.”

“Cút vào đây!”

“Vâng.”

Hàn Hoán Chi khom người đi vào, vừa vào đã lại quỳ xuống ngay.

“Thần đến lĩnh tội, thần đã khiến bệ hạ thất vọng.”

“Khanh đã khiến trẫm thất vọng?”

Hoàng đế từ phía sau bàn sách đi ra, đi đến trước người Hàn Hoán Chi rồi cúi xuống nhìn ông ta: “Khanh khiến trẫm thất vọng? Là khanh đã khiến người dốc hết toàn bộ sức lực phải ăn gió nằm sương để cứu trợ phải thất vọng, bởi vì số bạc hiếu kính hàng năm Bách Hiểu Đường cho phủ Đình Úy của khanh nhiều chứ? Nếu ngay hôm đó Bách Hiểu Đường báo cáo cho phủ Đình Úy của khanh chuyện mua tin tức này, sẽ có vụ án quận Trọng An sao? Đó là cái ăn của ít nhất mấy vạn nạn dân, là Bách Hiểu Đường không coi ra gì hay phủ Đình Úy không coi ra gì?”

Hàn Hoán Chi sợ hãi lập tức cúi đầu xuống: “Thần có tội.”

“Trẫm nghĩ khanh sẽ đến, hơn nữa thật ra lúc đến đây trong lòng khanh cũng không nghĩ là chuyện to tát, nghĩ dỗ trẫm giống như trẻ con là sẽ qua, có lẽ sẽ còn nghĩ nếu trẫm mắng khanh, ngươi dùng một câu Bách Hiểu Đường cũng từng cung cấp lượng lớn tin tức cho phủ Đình Úy để che đậy, có phải không?”

Hoàng đế hỏi, quả thật Hàn Hoán Chi không ngờ cơn giận của bệ hạ lại lớn như vậy, ông ta sợ tới mức bả vai cũng hơi run rẩy.

“Hàn Hoán Chi, khanh còn cho rằng đây là chuyện nhỏ, không có gì lớn ư?”

Hoàng đế thở một hơi thật mạnh: “Khanh có nghĩ tới không, vụ án này điều tra không tốt, sẽ khiến mấy vạn dân chúng đồng ý cống hiến vì Đại Ninh chịu oan. Không nói những thứ khác, mấy vạn người của phiếu hào Thiên Cơ cứu trợ, bởi vì vụ án này lại làm cho mấy vạn người làm việc đứng đắn bị quy chụp oan uổng. Nếu quả thật như vậy, không cần người của Ngự sử đài mắng trẫm là hôn quân, bản thân trẫm cũng cảm thấy trẫm là hôn quân.”

Ông ta nhìn về phía Hàn Hoán Chi: “Tại sao Thẩm Lãnh không trực tiếp đến hỏi khanh mà đi Bách Hiểu Đường?”

Hàn Hoán Chi ngẩn ra, quả thật ông ta không nghĩ đến điều này.

Hoàng đế trở lại ghế ngồi xuống, nhắm mắt lại: “Thứ khanh không coi ra gì, người khác coi như sinh mệnh, thứ khanh không coi ra gì, người khác coi như tôn nghiêm... Hắn đã thất vọng về khanh rồi.”

Bờ vai Hàn Hoán Chi lại run lên.

“Khanh tự suy nghĩ đi, nếu thật sự điều tra không tốt, là trẫm thất vọng hay Thẩm Lãnh thất vọng, hay là các bách tính thất vọng? Trẫm vẫn cho rằng khanh khác với những người đó. Khi xảy ra chuyện bọn họ chỉ biết che đậy, tưởng là bách tính dễ ức hiếp, tưởng bách tính đều là kẻ mù kẻ điếc. Khanh dám nói khanh không ngờ Bách Hiểu Đường có dính líu đến vụ án này không? Xảy ra chuyện, ngươi không nói, cũng không tra, người khác còn phải kiếm cớ cho khanh nói là khanh quá bận. Khanh bận đến nỗi ngay cả thời gian nói mấy câu cũng không có? Bận đến nỗi không có thời gian gửi một lời nhắn cho Thẩm Lãnh? Chỉ là khanh cũng muốn che đậy.”

Hoàng đế lắc đầu: “Hàn Hoán Chi, trẫm sẽ không bởi vì một chuyện liền phủ định khanh, Thẩm Lãnh cũng sẽ không, nhưng chắc khanh có thể hiểu được hiện tại hắn nghĩ như thế nào chứ... Hắn sẽ nghĩ, việc này vẫn phải dựa vào bản thân hắn.”

Hoàng đế khoát tay: “Khanh về đi.”

Hàn Hoán Chi lưng ướt đẫm mồ hôi.

Ra khỏi Tứ Mao Trai, Hàn Hoán Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời, tim vẫn còn đang đập thình thịch thình thịch.

Bệ hạ nói không sai, lúc đến đây ông ta tưởng rằng mình chỉ cần có thái độ thành khẩn, chỉ cần nhận sai, chỉ cần dỗ dành bệ hạ là được.

Nhưng lần này, bệ hạ thật sự nổi giận, giận đến cực hạn.

Hàn Hoán Chi đứng ở đó một lúc lâu, ông ta đã hiểu ra... Nếu vụ án này thật sự không có một lời giải thích rõ ràng, quả thật các bách tính sẽ thất vọng về triều đình, chuyện cứu trợ triều đình làm có nhiều hay không? Rất nhiều, triều đình cũng đã dốc hết sức lực, nhưng bởi vì vụ án của phiếu hào Thiên Cơ có thể khiến dư luận bùng nổ.

Các bách tính sẽ không nhìn thấy những việc triều đình đã làm để cứu trợ, sẽ phóng đại cái tốt của phiếu hào Thiên Cơ đến mức vô hạn, cũng phóng đại sẽ cái xấu của triều đình đến mức vô hạn.

Đúng lúc này Đại Phóng Chu từ trong ngự viên chạy ra. Nhìn thấy Hàn Hoán Chi đang đứng ngẩn người ở đó, Đại Phóng Chu thở dài, thật cẩn thận tới gần, sau đó cúi người nói: “Hàn đại nhân, bệ hạ có khẩu dụ.”

Hàn Hoán Chi vội vàng cúi đầu: “Thần lĩnh chỉ.”

Đại Phóng Chu đứng thẳng người nghiêm nghị nói: “Vụ án này phủ Đình Úy đừng hỏi tới nữa, trẫm sẽ giao cho cấm quân và thị vệ đại nội đi điều tra. Kể từ hôm nay, cấm quân điều phái binh lực đi quận Trọng An, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam và tướng quân cấm quân Hách Liên Đông Noãn cùng đi Giang Nam đạo. Sau khi phân nha phủ Đình Úy quận Trọng An chuyển giao vụ án, tất cả mọi người không được có bất kỳ dính líu gì với vụ án này nữa, tất cả tình tiết vụ án cũng không cần báo lên phủ Đình Úy Trường An.”

Hàn Hoán Chi lạnh sống lưng.

Ông ta cúi người: “Thần... tuân chỉ.”

Đại Phóng Chu nói nhỏ: “Hàn đại nhân, chỉ là bệ hạ quá tức giận, ngài cũng đừng quá để bụng, bệ hạ vẫn tin tưởng Hàn đại nhân.”

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: “Ta biết, bệ hạ tức giận cũng là bởi vì ta quá càn rỡ.”

Tứ Mao Trai.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Lại Thành đã choáng váng, trầm mặc một lúc rồi nói: “Vụ án này ngay cả Hàn Hoán Chi cũng cảm thấy không tính là gì, quả thật trẫm hơi thất vọng. Thật ra bao nhiêu quan viên trong triều đình cũng cảm thấy tiếng nói của các bách tính không tính là gì, trẫm tức giận là vì chuyện này.”

Lại Thành mau chóng cúi người nói: “Bệ hạ, vụ án này thật ra không liên lụy đến quan phủ địa phương...”

“Nói lung tung!”

Hoàng đế xoay người lại, phẫn nộ nhìn Lại Thành: “Ngay cả khanh cũng nghĩ toàn bộ quan viên đều không có người nào nên chịu trách nhiệm về chuyện này sao? Khanh nghĩ đi, đội xe của một thương hành ba lần bôn ba vận chuyển vật tư, đội ngũ vận chuyển vật tư của triều đình thì sao? Có phải là có người cố ý giao hết đồ cho đội ngũ vận chuyển dân gian, còn mình thì không quan tâm?! Dân gian tự vận chuyển vật tư cứu trợ, triều đình phải cảm ơn, phải cảm ơn thật đàng hoàng chứ không phải nghĩ là chuyện đương nhiên. Tại sao đội thuyền của Hộ bộ phải đến bến thuyền của phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An để bổ sung vật tư? Chẳng lẽ không phải là muốn lấy đồ miễn phí?!”

Bộp một tiếng, hoàng đế vỗ mạnh xuống bàn.

“Lần này, trẫm muốn giết người.”

Bình Luận (0)
Comment