Trường An, Bách Hiểu Đường.
Một trăm thân binh của Thẩm Lãnh biến thành dã thú hung ác, bọn họ không những giật hết tất cả mấy vạn bức tranh trong Bách Hiểu Đường ra chất thành đống trên đường cái rồi đốt cháy, còn phá cả Tam Giới Lầu Các càng nổi tiếng hơn nữa của Bách Hiểu Đường.
Tên này là do Lý Bách Hiểu đích thân đặt, ông ta từng rất đắc ý nói rằng chuyện trong tam giới, không có gì là Bách Hiểu Đường không biết.
Trong Tam Giới Lầu Các cất trữ lượng lớn hồ sơ, số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải kinh ngạc líu lưỡi.
Người trên giang hồ đều nói sở dĩ Bách Hiểu Đường dám ngông nghênh như thế là bởi vì có sự ủng hộ âm thầm của phủ Đình Úy, bề ngoài Bách Hiểu Đường được gọi là sưu tầm chuyện trên giang hồ thiên hạ, nhưng trên thực tế thì làm sao lại chỉ là chuyện giang hồ?
Sau khi mở Tam Giới Lầu Các ra thì Thẩm Lãnh mới hiểu được tại sao Hàn Hoán Chi lại luôn mắt nhắm mắt mở đối với Bách Hiểu Đường, bởi vì đây quả thực chính là kho hồ sơ thứ hai của phủ Đình Úy.
Phủ Đình Úy dù khổng lồ như thế nào thì cũng là nha môn của triều đình, cho nên tất nhiên có một phần điều tra không thể để ngoài ánh sáng, mà Bách Hiểu Đường sẽ gánh vác phần điều tra không thể để lộ ra ngoài ánh sáng này.
Số lượng hồ sơ trong Tam Giới Lầu Các, nếu như bệ hạ nhìn thấy chỉ sợ lửa giận sẽ lớn hơn nữa.
“Quốc công gia, thủ hạ lưu tình.”
Lý Bách Hiểu quỳ ở đó cầu xin: “Đồ trong Tam Giới Lầu Các không chỉ là đồ của Bách Hiểu Đường, trong đó cũng có rất nhiều thứ là Hàn đại nhân của phủ Đình Úy yêu cầu để ở đây, nếu thật sự hủy hết, không chỉ là Bách Hiểu Đường bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ngay cả phủ Đình Úy cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng.”
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn ông ta: “Trước đó có một câu ngươi nói rất đúng, ngươi nói Bách Hiểu Đường từng lập công lao to lớn cho phủ Đình Úy nên Hàn Hoán Chi luôn rất rộng lượng với ngươi, nhưng... liên quan gì tới ta?”
Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Bách Hiểu: “Bởi vì ngươi đã bán tin tức về phiếu hào Thiên Cơ, một vị đồng hương của ta, đại chưởng quầy của phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An không rõ tung tích, ít nhất ba mươi mấy người giúp việc cũng mất tích.”
Hắn nhìn vào mắt Lý Bách Hiểu nói từng câu từng chữ: “Còn nhắc đến phủ Đình Úy với ta một câu nữa, ta sẽ giết ngươi ngay trên đường.”
Lý Bách Hiểu lập tức im lặng, chuyện mà người khác không dám làm, Thẩm Lãnh thật sự dám làm. Những người của phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An bị mất tích có chín phần chín là đã chết, có thể nghĩ ra được lửa giận của Thẩm Lãnh lớn cỡ nào.
“Đừng giả vờ mình rất sạch sẽ vô tội.”
Thẩm Lãnh nói: “Người của Bách Hiểu Đường các ngươi từng làm bao nhiêu chuyện không thể để người khác biết? Phú thương trong Kinh Kỳ đạo bị các ngươi giở trò xấu còn ít sao?”
Thẩm Lãnh khoát tay: “Đốt hết đi.”
Các thân binh chuyển hồ sơ trong Tam Giới Lầu Các ra ngoài, ném từng rương từng rương vào đống lửa, Lý Bách Hiểu quỳ ở đó gào khóc.
Người của phủ Trường An đến, muốn quản nhưng thấy là Thẩm Lãnh ở đây nên không dám quản.
Người của Tuần thành binh mã ti đến, cũng muốn quản, sau khi phát hiện là người của An Quốc Công, cũng không dám quản.
Khoảng nửa canh giờ sau, Hàn Hoán Chi vẫn đến.
Khoảnh khắc Lý Bách Hiểu nhìn thấy Hàn Hoán Chi liền nhào đến ôm chân Hàn Hoán Chi kêu khóc giống như gặp được người thân, Hàn Hoán Chi cúi đầu nhìn ông ta, không có hành động gì.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi: “Đến rồi?”
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: “Đến rồi.”
Thẩm Lãnh: “Vậy thì sao?”
Hàn Hoán Chi im lặng một lát, cúi người vái lạy Thẩm Lãnh: “Ta thay mặt phủ Đình Úy xin lỗi ngươi.”
Sau khi nói xong ông ta xoay người bỏ đi, để lại một Lý Bách Hiểu đã hoàn toàn đờ đẫn, ngồi bệt ở đó, nhất thời không biết nên làm sao.
Thẩm Lãnh nhìn bóng lưng Hàn Hoán Chi, im lặng rất lâu sau đó xoay người: “Sau khi đốt xong thì sắp xếp người mang hết bọn họ về phủ đại tướng quân. Nhiễm Tử, ngươi cùng ta đi Tường Ninh Quán một chuyến.”
Trần Nhiễm lên tiếng: “Tuân lệnh đại tướng quân quân!”
Tứ Mao Trai.
Hoàng đế nghe thị vệ đại nội nói chuyện xảy ra trên đường, gật đầu rồi nói: “Trẫm biết rồi, chuyện này không cần báo lại nữa.”
Thị vệ đại nội lập tức khom người rời đi.
Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng đang ngồi ở đó, cười khổ: “Đứa trẻ này trước giờ đều chưa từng nổi nóng như vậy, chỉ cần là chuyện dính dáng đến triều đình thì hắn luôn có thể nhẫn nhịn, có lúc trẫm nghĩ đứa trẻ quá hiểu chuyện có thể vĩnh viễn cũng sẽ không nổi nóng.”
Lão viện trưởng nói: “Hắn nổi nóng cũng tốt, mọi người chỉ nhớ hắn lập được bao nhiêu công lao trên chiến trường, nếu không có quân báo liên quan đến hắn, thường thường cũng sẽ không nhớ tới hắn... Để cho hắn châm lửa đốt Bách Hiểu Đường, không chỉ là để hắn trút giận, cũng vừa khéo nhắc nhở những người nên bị nhắc nhở.”
Hoàng đế ừm một tiếng: “Trẫm đã nghiêm khắc nhắc nhở Hàn Hoán Chi rồi... Trẫm ngự giá thân chinh cách đây đã mấy năm, Đại Ninh không có chiến sự, quốc nội quá an nhàn, không chỉ là các bách tính an nhàn, cả triều văn võ cũng an nhàn.”
Ông ta đi qua tự tay rót thêm trà cho lão viện trưởng, vừa đi vừa nói: “Trẫm còn nhớ khi Thái Tổ hoàng đế cứ cách bảy tám năm, hoặc là mười năm lại xảy ra một vụ án lớn, sẽ có rất nhiều quan viên bị liên lụy trong đó, còn không phải bởi vì người bên dưới an nhàn thành quen ư.”
“Điểm xấu của an nhàn chính là làm cho con người ta trở nên lười, trở nên rời rạc, chuyện gì cũng không để tâm... Nói ngay lần cứu trợ này, nếu không phải các quan viên Hộ bộ có người ngại phiền phức thì sẽ không có đội xe của phiếu hào Thiên Cơ một năm ba lần bôn ba vạn dặm đi khu vực bị thiên tai.”
Ông ta nhìn về phía lão viện trưởng: “Mà đâu chỉ là quan viên của Hộ bộ? Những quan viên địa phương đó sung sướng vì có thương hành như phiếu hào Thiên Cơ làm việc thay bọn họ, bọn họ không cần quan tâm cái gì cả, còn muốn làm ra vẻ như đã dốc hết sức lực.”
Hoàng đế ngồi xuống, thở dài: “Nếu trẫm có một nửa sát khí của Thái Tổ hoàng đế, cũng sẽ không để bọn họ hình thành tính cách lười nhác như vậy.”
Lão viện trưởng khuyên nhủ: “Bệ hạ cũng đừng quá tức giận, đúng lúc để cho Thẩm Lãnh đi làm lớn chuyện lên đi, làm lớn lên sẽ có rất nhiều người sợ.”
Hoàng đế gật đầu: “Để mặc hắn đi, quả thật hắn cũng áp chế quá lâu rồi.”
Hoàng đế nhắm mắt lại, dường như hơi mệt mỏi.
Trên đường cái, chiếc xe ngựa màu đen của Hàn Hoán Chi chậm rãi đi. Trong xe ngựa, Nhiếp Dã không nhịn được hỏi một câu: “Đại nhân, bây giờ phủ Đình Úy thật sự không làm gì cả sao?”
“Bệ hạ nói phủ Đình Úy không cần nhúng tay vào vụ án của phiếu hào Thiên Cơ.”
Hàn Hoán Chi nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn giống như già đi vài tuổi vậy.
“Thẩm Lãnh từng nói nếu đúng và sai trong cuộc sống đều đơn giản như vậy thì tốt rồi, lúc nãy ta cứ nghĩ đến câu nói này... Nhiếp Dã, mục đích tồn tại ban đầu của phủ Đình Úy là gì?”
“Giữ gìn pháp kỷ triều đình.”
“Vậy không phải là làm cho đúng và sai trở nên đơn giản hơn sao?”
Hàn Hoán Chi nói: “Nhưng sau đó, ngay cả ta cũng đã quên... Ta chìm đắm trong tự mãn vì cân bằng, đắm chìm trong sự dương dương đắc ý vì hiểu rõ thánh ý. Bệ hạ mắng đúng, phủ Đình Úy đã nhanh biến thành phủ Đình Úy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện rồi.”
Ông ta mở mắt ra: “Ngươi dẫn đội đi quận Trọng An, điều tra một chút về quan địa phương của quận Trọng An. Hiện giờ ta nghi ngờ quan viên địa phương quận Trọng An có người của Tiết Thành. Trước đó căn bản là chưa từng nghĩ đến, khoảng cách quá xa, cũng không có dính líu, hiện giờ nhất định phải tra một chút.”
Nhiếp Dã nói: “Nhưng đại nhân, không phải ngài vừa mới nói bệ hạ không cho phủ Đình Úy truy tra vụ ván này sao?”
“Tra đi.”
Hàn Hoán Chi lại nhắm mắt lại: “Mặc kệ chuyện gì, ta chịu.”
Tứ Mao Trai.
Lão viện trưởng hỏi hoàng đế: “Bệ hạ, thật không cho Hàn Hoán Chi nhúng tay vào vụ án này? Nếu thật sự như vậy, sợ là trong phủ Đình Úy sẽ hoang mang.”
Hoàng đế lắc đầu: “Nếu Hàn Hoán Chi thật sự sợ đến mức cái gì cũng không dám đi điều tra, trẫm sẽ càng thất vọng.”
Phía tây thành, Tường Ninh Quán.
Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm xuống xe ngựa ở cửa. Trước sau như một, cửa lớn Tường Ninh Quán đang mở, không ngăn cấm bất cứ người nào ra vào, nhưng người vào trong sẽ được yêu cầu cố gắng giữ yên lặng. Trong Tường Ninh Quán cũng không thu tiền nhang đèn, người nào muốn thắp nhang cầu phúc, Tường Ninh Quán rất hoan nghênh.
Sau khi vào trong Thẩm Lãnh liền bất ngờ nhìn thấy trong viện có mấy tiểu đạo đồng đang thả diều. Nơi này không giống như một đạo quán chút nào nhưng thật sự yên tĩnh hài hòa.
“Ơ!” Nhị Bản đạo nhân đang cùng mấy đứa trẻ thả diều, khi nhìn thấy Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm liền cười, hấp tấp chạy sang bên này: “Sư huynh, sao hai người lại đến đây?”
“Đến cầu viện.”
Thẩm Lãnh cười nói: “Gặp phải chút chuyện khó, không đủ nhân thủ nên chỉ có thể tới đây cầu viện.”
Nhị Bản đạo nhân nói: “Phái một người đến nói một tiếng là được rồi, chỉ cần huynh muốn dùng người trong quán, gọi là đến.”
Nửa canh giờ sau, Thu Thực lão đạo nhân nghe Thẩm Lãnh nói xong, vỗ vào tay vịn trên ghế bộp một tiếng, đứng lên.
“Đừng có ai tranh giành, ta đi!”
Thẩm Lãnh giật nảy mình: “Đừng đừng đừng, sư gia người đã chừng này tuổi rồi, ở trong quán tĩnh dưỡng cho tốt vẫn hơn, có Nhị Bản đi cùng chúng ta là được.”
“Ngươi có thể đến đây, chứng tỏ trong lòng vẫn luôn xem chúng ta là người một nhà.”
Thu Thực đạo nhân nghiêm túc nói: “Ta đã làm đạo nhân...”
Lão nhìn về phía Nhị Bản: “Lần trước nói là bao nhiêu năm?”
Nhị Bản trả lời: “Khoảng một trăm năm.”
Thu Thực đạo nhân: “Ta đã một trăm tuổi rồi?”
Lão lại ngồi xuống: “Ta đã một trăm tuổi rồi thì không thêm phiền phức cho các ngươi nữa... Nhị Bản, ngươi là đại đệ tử đời thứ hai của bổn môn, ngươi đi chọn người, chọn mấy người có thể công, có thể thủ, có thể giúp đỡ, coi như là hướng dẫn bọn họ rèn luyện vào đời.”
Nhị Bản lập tức gật đầu: “Được, thật ra trong lòng ta đều đã có lựa chọn rồi.”
Sau khi nói xong câu này, gã xoay người chạy đi, không bao lâu đã dẫn bốn người trở lại. Nhị Bản đạo nhân cười nói: “Sư huynh, ta bảo đảm bốn người này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của huynh. Bọn họ đều là đệ tử do ta tự tay dạy dỗ, cũng là sư điệt của huynh.”
Một tiểu bàn tử nhìn khoảng mười tám mười chín tuổi, trên mặt có hai má lúm đồng tiền, khiến người ta nhìn cảm thấy thân thiết, mặt còn đỡ một chút, không quá béo, nhưng dáng người thì... đại khái còn béo hơn cả Trần Nhiễm.
“Người này là đệ tử đạo quán đời thứ ba, cũng là đại đệ tử của ta, đạo hiệu Thuần Viên.”
Một người cao gầy khoảng hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn gầy giống như một cây cỏ lau, một cơn gió cũng có thể thổi đi, vừa nhìn chính là kiểu thân nhẹ như yến.
“Đây là nhị đệ tử của ta, nhập môn muộn hơn Thuần Viên một chút, tuổi tác cũng hơi lớn nhưng năng lực phi phàm, đạo hiệu Thuần Trực.”
Một gã trẻ tuổi bình thường đến mức khiến Thẩm Lãnh bọn họ cũng cảm thấy trong mấy người đứng ở đây mới không bình thường, thoạt nhìn rất có tinh thần, hai mươi tuổi, dáng vẻ cũng có chút anh tuấn, chỉ là màu da hơi đen một chút.
“Tam đệ tử, Thuần Bạch.”
Sau đó gã đi đến trước mặt người thứ tư, cười cười giới thiệu: “Sư huynh, mấy người đã từng gặp người này rồi.”
Đó là... tiểu cô nương trông cực kỳ đáng yêu, dáng người trông còn kích thích hơn cả Vương Khoát Hải.
“Đạo hiệu Thuần Nhu.”
Thẩm Lãnh nhìn kỹ bốn người này, người tròn tên Thuần Viên, người cao tên Thuần Trực, người đen tên Thuần Bạch, tiểu cô nương kia tên Thuần Nhu.
“Đạo hiệu này đều là ngươi đặt đúng không.”
Thẩm Lãnh nhìn về phía Nhị Bản, nói nhỏ bên cạnh gã: “Có thể đừng qua loa như vậy không.”
Nhị Bản cười hì hì, nhìn về phía bốn người trẻ tuổi: “Chính thức giới thiệu với các ngươi một chút, vị này chính là An Quốc Công, đại tướng quân thủy sư, cũng là sư bá của các ngươi, Nhất Bản đạo nhân.”