Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1377 - Chương 1377: Tuyệt Kỹ Ném Hai Đoạn

Chương 1377: Tuyệt kỹ ném hai đoạn Chương 1377: Tuyệt kỹ ném hai đoạn

Đập nước ngoài thành Trường An, Trần Nhiễm nhìn hai bên: “Thuyền của chúng ta đâu? Đại tướng quân, không phải ngươi nói thuyền của chúng ta chờ ở bến thuyền sao? Đã đến một lúc lâu rồi, vẫn không thấy thuyền của chúng ta đến đón.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Quả thật là đang chờ, nhưng mà không phải thuyền của chúng ta. Chúng ta từ bắc cương trở lại, làm gì có thuyền nào... Nghĩ ta đường đường là đại tướng quân thủy sư, thế mà lúc muốn dùng thuyền thì ngay cả một chiếc thuyền của mình cũng không có, trong lòng cũng khá là bi thương.”

Trần Nhiễm: “Đại tướng quân cũng bi thương, vậy thì chúng ta cũng bi thương một chút?”

Thẩm Lãnh nói: “Lấy giấy bút đến đây. Ta là đại đệ tử đời thứ hai của Tường Ninh Quán, hôm nay sẽ biểu diễn vẽ bùa cho các ngươi xem...”

Nhị Bản đạo nhân: “Ta, là ta.”

Thẩm Lãnh hơi nheo mắt: “Tại sao đột nhiên ngươi lại tự tin vậy?”

Nhị Bản đạo nhân nói: “Ta nhập môn sớm.”

Thẩm Lãnh: “Bớt giở chiêu này đi, ngươi nói cho ta nghe mấy đệ tử môn hạ của ngươi được sắp xếp như thế nào? Hôm qua ta đã thấy lạ, Thuần Viên nhỏ tuổi nhất mới mười tám chín tuổi, ngươi nói với ta vì nhập môn sớm cho nên hắn là đại sư huynh, hôm nay ta hỏi mới biết hắn làm đại sư huynh là do oẳn tù tì thắng. Đệ tử môn hạ của ngươi đều là sắp xếp như vậy, ngươi còn nói với ta nhập môn sớm thì nên là đại sư huynh?”

Hắn hỏi Nhị Bản: “Lần trước ngươi thừa nhận ta là đại sư huynh, là tại sao?”

Nhị Bản đạo nhân: “Bởi vì huynh muốn đánh ta.”

Thẩm Lãnh: “Bây giờ không thể đánh ngươi nữa à?”

Nhị Bản đạo nhân quay đầu nhìn về phía Thuần Viên, Thuần Trực bọn họ nói: “Hôm nay sẽ cho các ngươi biết phách của vi sư, thế nào gọi là không sợ cường quyền.”

Gã lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Đại sư huynh nói tiếp đi.”

Mấy đệ tử đang háo hức nhìn gã đồng thời hứ một tiếng.

Nhị Bản đạo nhân nghiêm túc nói: “Ta đây chính là không sợ cường quyền, thứ ta tôn trọng là năng lực.”

Thẩm Lãnh cười nói: “Vậy thì ta tiếp tục... Lấy giấy bút đến đây, thân là đại đệ tử đời thứ hai của Tường Ninh Quán, hôm nay ta sẽ thể hiện cho các ngươi thấy thế nào gọi là đạo pháp. Ta sẽ vẽ một chiếc thuyền trên giấy, thổi ra một hơi tiên khí, thuyền giấy biến thành thuyền thật.”

Trần Nhiễm nói nhỏ: “Những người đó tốt xấu gì cũng là sư điệt của ngươi, đều đang nhìn chằm chằm đó, khi chúng ta khoác lác có thể lượng sức mà làm không? Khoác lác lớn như vậy đến chân nhân núi Long Hổ cũng không dám.”

Thẩm Lãnh: “Hứ, ngươi cũng không tin à.”

Hắn cầm giấy bút rồi vẽ tại chỗ, nghiêm túc vẽ một chiếc thuyền lên giấy, sau đó cầm tờ giấy này đi đến cầu tàu bên cạnh bến thuyền, mọi người nhìn hắn lẩm bẩm, thầm nghĩ chớ không phải là bây giờ khoác lác cũng phải có nghi thức như vậy chứ?

Thẩm Lãnh phe phẩy tờ giấy trong tay: “Cấp cấp như luật lệnh.”

Sau đó hắn đưa giấy cho một nam nhân trung niên mặc quan phục đứng bên cạnh cầu tàu: “Cho ngươi cái này, ta đã ký tên rồi, ngươi không cần khó xử, lát nữa báo cáo lên trên ngươi cứ nói là cho đội thuyền Tuần thành binh mã ti thành Trường An mượn thuyền.”

Viên quan kia khó xử nhìn Thẩm Lãnh: “Quốc công gia, có người nào mà không biết ngài mượn thuyền trước giờ đều không trả lại, ti chức được điều từ xưởng thuyền An Dương đến Trường An...”

Thẩm Lãnh: “Nhưng ngươi có thể từ chối ta sao?”

Viên quan kia thở dài: “Không thể... Thôi được, quốc công gia ngài lấy thuyền mà dùng, nếu tiện thì sau này vẫn nên cố gắng trả lại thì tốt. Llần trước cũng bởi vì quốc công gia ngài thuyền cướp từ tay ta đi, ta mới xin điều lệnh đến Trường An tới, sao điều đến Trường An lại rơi vào tay ngài nữa vậy?”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Trùng hợp như vậy sao... Thôi được rồi, thay ta hỏi thăm tướng quân của Tuần thành binh mã ti các ngươi.”

Lúc này mọi người mới hiểu được hóa ra đây không phải là khoác lác phải có nghi thức, đây là làm màu cũng có nghi thức.

Mượn một chiếc thuyền chiến từ đội thuyền Tuần thành binh mã ti, thân binh của Thẩm Lãnh đi lên sau đó nhanh nhẹn kiểm tra tình trạng chiến thuyền. Đối với bọn họ mà nói điều khiển chiến thuyền quả thực là việc không thể quen thuộc hơn, không bao lâu sau chiến thuyền đã rời bến.

Trên bến thuyền, viên quan kia mở giấy mượn đồ ra, lẩm bẩm nói: “Cũng may là có giấy mượn đồ, nếu không thì thật không có cách nào giải thích.”

Hắn ta mở ra nhìn, sửng sốt.

Trên tờ giấy không có một chữ nào, chỉ vẽ một chiếc thuyền.

Điều này khiến hắn ta nhớ đến một lời đồn, dở khóc dở cười.

Nghe nói mấy năm trước, Thẩm Lãnh phải đi đông cương, lúc sắp đi đã đến Võ Công Phường thành Trường An một chuyến, mang đi lượng lớn binh khí giáp trụ của Võ Công Phường. Hắn đến nhân lúc chủ quan Võ Công Phường không ở đó, quan viên cấp dưới lại không dám ngăn cản, đành phải để cho Thẩm Lãnh liệt kê trong danh sách những thứ lấy đi.

Thẩm Lãnh cũng rất dứt khoát, không đùn đẩy một chút nào, còn nói liệt kê đồ lấy từ võ khố ra ngoài là chuyện vô cùng bình thường, sau đó hắn viết đầy đủ rõ ràng từng thứ đã lấy đi, viết kín một tờ giấy lớn, sau đó đưa cho kia quan viên xem để hắn ta xác nhận có bị sót hay không.

Viên quan kia vừa thấy viết cực kỳ chi tiết, không có một cái gì bị sót, nghĩ thế này cũng có thể báo cáo công tác rồi.

Nhưng chờ sau khi chủ quan của Võ Công Phường trở về xem liền vỗ bàn chửi đổng, Thẩm Lãnh viết hết tất cả, giống nhau thật sự không bỏ sót, ngày tháng cũng viết, không thiếu cái gì nhưng chỉ là không kí tên.

Bởi vì chuyện này mà chủ quan của Võ Công Phường còn tố cáo Thẩm Lãnh trước mặt bệ hạ, bệ hạ nhìn tờ giấy đó liền phì cười, sau đó phạt chủ quan Võ Công Phường một tháng bổng lộc.

Rồi sau đó vì chuyện này mà Binh bộ đã đòi Thẩm Lãnh trả lại đồ mấy lần. Có một lần đúng lúc Thẩm Lãnh đến Binh bộ làm việc, bị một đám quan viên Binh bộ chặn ở đó không ra được, hắn bất đắc dĩ đành phải đồng ý trả đồ, còn bị ép viết chứng nhận.

Chứng từ thượng viết chính là ngày mai sẽ còn, viết đích phá lệ thành khẩn, chính là không viết ngày.

Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai rồi hơn một ngàn ngày mai nữa, người của Binh bộ cũng từ bỏ.

Đến mức sau này có một lần Binh bộ thượng thư đại nhân đứng ra ở trên triều đình, nói muốn sâm tấu một người trước mặt văn võ bá quan, bệ hạ hỏi ông ta muốn sâm tấu ai, Binh bộ thượng thư nói sâm tấu Thẩm ngày mai.

Cho nên hiện tại rất nhiều người đều biết một biệt hiệu, đại tướng quân thủy sư Thẩm Nhị Lệnh, tự Ngày Mai.

Có thuyền, Thẩm Lãnh dẫn mọi người rời Trường An đi thẳng đến Giang Nam đạo.

“Nói ra thì...” Trần Nhiễm nhìn nước sông cuồn cuộn không khỏi có chút cảm khái: “Đã rất lâu rồi chúng ta cũng không trở về Giang Nam đạo, đến quận Trọng An sẽ đi ngang qua quận An Dương, đi ngang qua quê nhà trấn Ngư Lân của chúng ta, ngươi có suy nghĩ gì không?”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Đi ngang qua quê nhà mà, sao lại không có suy nghĩ chứ.”

Trần Nhiễm vỗ vào mép thuyền: “Trở về thăm chút đi.”

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Đúng vậy, trở về thăm một chút, dù sao thuyền này cũng tồi tàn như vậy, không đến xưởng thuyền An Dương đi một vòng thì sao được. Vừa nghĩ tới thuyền lớn, thuyền mới trong xưởng thuyền An Dương, lòng bàn tay ta liền ngứa ngáy.”

Trần Nhiễm nói: “Ha ha ha ha... Ta cũng nghĩ như vậy.”

Tiểu cô nương Thuần Nhu nhìn hai đại nhân vật trong lời đồn kia đứng ở đó cười đến rung vai, quay đầu lại hỏi Nhị Bản đạo nhân: “Sư phụ, người này không giống An Quốc Công trong lời đồn lắm.”

Nhị Bản đạo nhân cười cười nói: “Gần gũi không?”

Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh: “Đây mới là môn phong của Tường Ninh Quán chúng ta chứ!”

Nhị Bản: “Ngươi... nghiêm túc chút.”

Ở trên thuyền cũng không có chuyện gì khác, thế là Thẩm Lãnh quyết định thử tìm hiểu những trợ thủ do mình mời đến có khả năng gì, bản lĩnh của mỗi người là gì, vì thế nói với Nhị Bản một tiếng. Nhị Bản cảm thấy đây là thời khắc để thể hiện thực lực, rất nhanh chóng triệu tập bốn đồ đệ đến.

“Thuần Viên.”

Nhị Bản đạo nhân giới thiệu: “Huynh nhìn dáng người của hắn thì nghĩ tới điều gì?”

Thẩm Lãnh nhìn nhìn, tiểu bàn tử này cao chừng một mét bảy, thể trọng khoảng một trăm ba mươi cân, thật sự khó mà nói được cái gì, vì thế hỏi dò một câu: “Có phải công phu thân dưới rất vững không? Thoạt nhìn làm ta nhớ tới các dũng sĩ tây cương Trọng Giáp của Đại Ninh, nhìn là thấy có sức lực lớn.”

“Không không không.”

Nhị Bản nói: “Hắn thân nhẹ như yến.”

Thẩm Lãnh trợn tròn mắt, nhìn Thuần Trực ở bên cạnh cao tầm một mét chín, thể trọng chưa chắc đã đến năm mươi lăm cân, lại nhìn Thuần Viên, chớp chớp mắt, hỏi: “Hắn... thân nhẹ như yến?”

Nhị Bản đạo nhân cười lớn ha ha: “Không tin à? Nào, Thuần Viên, thể hiện một chút thân pháp khinh công của ngươi cho sư bá ngươi xem.”

Thuần Viên vâng một tiếng, sau đó là Thuần Trực bước nhanh lên phía trước, một tay nắm cổ Thuần Viên xách người lên, sau đó tay còn lại nâng eo Thuần Viên lên, hai cánh tay cùng phát lực ném Thuần Viên đi, Thuần Viên liền bay ra khỏi thuyền giống như một viên đạn pháo, hơn nữa còn xoay tròn. Sau khi bị ném đi người này đáp lên mặt nước, thế mà lại giống như ném thia lia, nảy lên rồi bay một đoạn, nảy lên rồi lại bay một đoạn, sau đó nhẹ nhàng đáp lên mũi một chiếc thuyền nhỏ, làm mấy người trên thuyền giật thót mình.

Nhị Bản đạo nhân đắc ý nói: “Nhìn đi Có phải là thân nhẹ như yến không!”

Thẩm Lãnh: “Cái này... thân nhẹ như yến thì khó mà nói, nhưng quả thật ta là không ngờ đến phương thức này, thân nhẹ như yến bị người khác ném đi cũng tính?”

Nhị Bản đạo nhân: “Tại sao không tính?”

Thẩm Lãnh: “Vậy ngươi có nghĩ nếu như... ngươi đổi sang ném một người có thể trọng nhẹ hơn, liệu hiệu quả có tốt hơn không?”

Nhị Bản: “Còn có thể như vậy sao?”

Thẩm Lãnh: “...”

Nhị Bản: “Ha ha ha ha... Bị lừa rồi chứ. Sư huynh không hiểu đâu, mỗi ngày ở trong đạo quán chúng ta đều sẽ tiến hành diễn tập về loại chiến thuật này, sự phối hợp của mấy người bọn họ đều là ta nghĩ ra, trải qua nhiều lần thực nghiệm mới xác định đội hình. Nói đơn giản thì là bọn họ ném nhau chơi, xem ném ai có hiệu quả tốt nhất, sau đó ta có được một kết luận, người có thể trọng thì ngược lại càng ném đi gần hơn, hơn nữa cũng không có lực sát thương gì.”

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: “Sơ suất rồi.”

Trần Nhiễm: “Sao vậy?”

Thẩm Lãnh: “Ta nên tìm hiểu kỹ năng lực của bọn họ ở đạo quán rồi mới quyết định, hiện tại đã đưa người đi rồi, muốn đổi người chắc cũng không còn kịp nữa.”

Nhị Bản đạo nhân thở dài: “Sư huynh nhìn huynh đi, không khích lệ các sư điệt chút nào cả, thật đấy, tin ta đi. Lần trước sau khi cùng các người đi tây cương ta đã xác định một chuyện, đạo nhân tuy rất ít ra ngoài nhưng nếu lại gặp phải chuyện nguy hiểm gì cũng phải là có khả năng tự vệ, bọn họ đều là người có thiên phú dị bẩm, được ta dốc lòng dạy mới có thành tựu hiện giờ.”

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh, nghiêm túc nói: “Huynh tưởng Thuần Trực ném Thuần Viên đi là xong việc rồi? Không không không, đó là ném một đoạn, là hình thức chiến đấu sơ cấp, chúng ta còn huấn luyện ném hai đoạn khiến người ta càng bất ngờ hơn nữa!”

Thẩm Lãnh: “Hả?”

Nhị Bản đạo nhân vung tay lên: “Nào, ném hai đoạn! Cho sư bá các ngươi biết thêm về thực lực của các ngươi.”

Tiểu cô nương Thuần Nhu bước đến, đưa tay nắm cổ của Thuần Trực, tay kia thì túm eo của Thuần Trực, phát lực ném người đi, Thuần Trực liền bay thẳng đi giống như một cây tiêu thương, Thẩm Lãnh ngây người nhìn.

“Đây là ném hai đoạn?”

“Không phải.”

Nhị Bản đạo nhân chỉ về phía trước: “Sư huynh mở mắt ra!”

Thuần Trực bị ném đi đáp xuống chiếc thuyền nhỏ ở phía trước, sau đó lại nhấc Thuần Viên lên ném đi giống như trước đó, Thuần Viên bay trở lại vù một tiếng, vững vàng đáp xuống đầu thuyền. Gã béo hơn một trăm cân rơi xuống đầu thuyền, đuôi thuyền cũng vểnh lên trên.

Nhị Bản đạo nhân giơ hai tay lên: “Táng táng táng tang, ném hai đoạn!”

Thẩm Lãnh nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm nhìn hắn.

Thẩm Lãnh: “Bây giờ ta phủi sạch quan hệ với Tường Ninh Quán còn kịp không?”

Bình Luận (0)
Comment