Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1378 - Chương 1378: Phải Lừa Được

Chương 1378: Phải lừa được Chương 1378: Phải lừa được

Thẩm Lãnh nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân, hỏi với ngữ khí rất chân thành: “Thao tác này gọi như thế nào? Võ kỹ? Trận pháp? Hay là có cách gọi nào khác chuẩn xác hơn?”

Nhị Bản đạo nhân nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt khó hiểu: “Đây đương nhiên là võ kỹ rồi, võ kỹ ném hai đoạn, phối hợp lại tất sẽ vô địch, nhưng mà trong lòng ta cảm thấy thật ra nên gọi là một kiểu thuật thì hay hơn!”

Thẩm Lãnh: “Vậy ngươi có nghĩ tới không, kiểu thuật này... thật ra ngươi chưa khai phá hoàn toàn, chỉ cần bọn họ còn có sức thì sẽ luôn ném được, ném ba đoạn, ném bốn đoạn, ném qua lại vô số đoạn.”

Nhị Bản đạo nhân ghét bỏ liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: “Huynh không hề hiểu thế nào gọi là thuật.”

Thẩm Lãnh: “...”

Hắn chỉ Thuần Trực trên thuyền nhỏ ở phía trước: “Có phải thuật này còn có điểm yếu hay không, sư điệt Thuần Trực làm sao trở về được?”

Nhị Bản đạo nhân nghiêm túc nói: “Trên thực tế đây là một thuật trên đất liền, chúng ta là diễn tập trên đất liền, phần lớn nhất định là Thuần Trực tự quay lại, sau khi trải qua lần diễn tập này hắn cũng có thể trở về được. Có điều ta cảm thấy lúc nãy huynh nói đúng, thuật này vẫn có thể tiếp tục khai phá, nên nghĩ xem sau này làm thế nào mới có thể hoàn thiện hơn ở trên nước.”

Thẩm Lãnh: “Ngươi cố gắng lên.”

Nhị Bản đạo nhân: “Được.”

Nhị Bản đạo nhân đi đến cạnh thuyền nói với người trên chiếc thuyền nhỏ kia: “Làm phiền mấy vị, có thể đưa người về cho chúng ta không?”

Hán tử râu quai nón đứng ở trên thuyền nhỏ lớn tiếng trả lời: “Các ngươi tự ném qua, dựa vào cái gì mà chúng ta phải đưa về cho ngươi.”

Nhị Bản đạo nhân nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhún vai: “Hắn nói có lý.”

Nhị Bản đạo nhân lấy từ trong cổ tay áo ra đến một miếng bạc vụn: “Có thể chuộc về không?”

Hán tử râu quai nón kia lắc đầu: “Thôi đi, đừng tưởng là ta không biết các ngươi giở trò lưu manh. Người của các ngươi giả vờ không về được, sau đó cho ta ít bạc để ta đưa người về, các ngươi lập tức có thể báo quan bắt chúng ta, nói chúng ta bắt cóc ăn cướp!”

Thẩm Lãnh sáng mắt lên: “Lối suy nghĩ của hảo hán này và ngươi nhất trí một cách thần kỳ, chỉ số thông minh của hai người các ngươi nằm trên một đường thẳng.”

Nhị Bản đạo nhân: “Như vậy đi, ta ném bạc xuống nước, ngươi tự vớt lên thì thế nào? Như vậy coi như là ngươi nhặt được!”

Thẩm Lãnh: “Ta đã nói lối suy nghĩ của hai người các ngươi nhất trí một cách thần kỳ mà.”

Hán tử râu quai nón kia: “Ngươi nói như vậy nói ta cảm thấy cũng có chút thành ý, chúng ta tự nhặt và ngươi đưa cho là hai chuyện khác nhau.”

Trần Nhiễm nghe xong câu nói này cũng gật đầu thật mạnh: “Đây tuyệt đối không phải trùng hợp, ta nghi ngờ hắn và Nhị Bản có quan hệ huyết thống.”

Nhị Bản đạo nhân còn sợ bạc rơi xuống nước thì người trên thuyền nhỏ sẽ không tìm được, vì thế buộc một sợi dây thừng vào bạc, buộc sợi dây vào một hòn đá, sau đó ném đá cho hán tử kia. Lúc làm những việc này, Nhị Bản cảm thấy mình rất thông minh, rất nhanh trí, cho nên cực kỳ nghiêm túc.

Hán tử kia càng nghiêm túc hơn, nắm chặt đá kéo dây thừng qua, sau khi vớt bạc lên liền giơ lên đỉnh đầu hô to: “Nhìn này! Chúng ta nhặt được một miếng bạc dưới nước, để tỏ lòng cảm ơn hà bá, chúng ta đưa người trên thuyền đến cho người ở trên chiếc thuyền lớn kia.”

Đây là tự chứng mình mình trong sạch tốn công sức cỡ nào chứ.

Thẩm Lãnh nhìn về phía hán tử kia nói: “Huynh đài, tư duy của ngươi không đúng, ngươi muốn cảm ơn hà bá, không phải là nên ném tên kia xuống nước dâng cho hà bá sao?”

Hán tử kia ngây người.

Nhị Bản: “Sư huynh quá đáng rồi đó, huynh đã cắt đứt lối suy nghĩ của người ta.”

Đúng lúc này trên một chiếc thuyền bên cạnh có một hán tử nhảy xuống nước tõm một cái, nhô đầu lên hỏi hán tử râu quai nón kia: “Vớt được bạc ở đâu vậy?”

Hán tử râu quai nón kia: “...”

Bất kể nói thế nào thì Thuần Trực đạo nhân vẫn thuận lợi về tới thuyền của bọn họ, gã ta mặt không cảm xúc đi đến trước Thuần Nhu nói: “Lần sau lúc ném thì chú ý một chút, ngươi nhìn ta đi...”

Gã ta xoay người, Thuần Nhu nhìn nhìn, cổ phía sau Thuần Trực đã sưng lên, là bị nàng ta bóp.

Trần Nhiễm ghé lại gần nhìn, sau đó lui về phía sau một bước: “Ta thấy Vương Khoát Hải ở trước mặt nàng ta cũng là đệ đệ.”

Gã nói xong liền xoay người đi, kết quả là không cẩn thận vấp vào dây thừng ngã chúi đầu xuống, tiểu cô nương Thuần Nhu có lòng tốt đi qua muốn đỡ gã dậy: “Không sao chứ, có phải bị đau rồi không? Ta xoa giúp huynh nhé.”

Trần Nhiễm: “Cảm ơn cảm ơn... Ta không sao.”

Gã thầm nghĩ tiểu cô nương à, ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ta sợ ngươi xoa chết ta mất.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân: “Lúc nãy ba vị sư điệt Thuần Viên, Thuần Trực, Thuần Nhu đã thể hiện đạo thuật ném hai đoạn, ta muốn biết tại sao vị sư điệt này không tham dự?”

Hắn nhìn về phía tiểu tử Thuần Bạch có làn da ngăm đen khoẻ mạnh kia.

Thuần Bạch đạo nhân nghiêm túc nói: “Năng lực của ta không phải võ kỹ, cũng không phải đạo thuật, năng lực của ta là nhớ nhanh tính nhanh, từ nhỏ ta đã đặc biệt mẫn cảm với chữ số, không ai nhanh hơn ta.”

Trần Nhiễm nhíu mày, không tin lắm, gã nghĩ chuyện không có đơn giản như vậy.

“Vậy ta hỏi ngươi, mười sáu vạn ba ngàn hai trăm bảy mươi chín cộng bảy mươi hai vạn chín ngàn một trăm lẻ sáu bằng bao nhiêu?”

Thuần Bạch: “Ba mươi hai vạn bốn ngàn chín trăm mười chín.”

Trần Nhiễm vẻ mặt ngơ ngác hỏi Thẩm Lãnh: “Đúng không?”

Thẩm Lãnh che mặt: “Nhanh, thật sự nhanh.”

Nhị Bản đạo nhân đạp một cước vào mông Thuần Bạch: “Có thể hay không nghiêm túc một chút.”

Thuần Bạch thở dài nói: “Được rồi... thật ra năng lực của ta là, ném ba đoạn.”

Thẩm Lãnh: “...”

Nhị Bản đạo nhân cười lớn ha ha nói: “Ha ha ha ha ha... Không ngờ phải không, hắn có thể ném Thuần Nhu đi!”

Thẩm Lãnh: “Quả thật không ngờ.”

Nhị Bản đạo nhân nhún vai: “Lúc nãy sư huynh nói chúng ta có thể tiếp tục khai phá, ta cũng không thể không bội phục đầu óc của huynh. Ta vốn không định nói cho huynh biết là ta còn có tuyệt chiêu, nhưng nếu huynh đã nói thì ta sẽ ngả bài luôn... Thật ra thuật này của chúng ta còn có thể ném bốn đoạn, ta có thể ném hắn đi.”

Thẩm Lãnh: “Ta có thể ném ngươi đi.”

Mười ngày sau, quận An Dương, xưởng thuyền An Dương.

Thuyền của Thẩm Lãnh bọn họ dừng lại ở bên ngoài xưởng thuyền An Dương, một gã giáo úy đang canh gác ở đập chắn nước đứng trên lầu gỗ lớn tiếng hỏi: “Thuyền từ nơi nào đến?”

Thẩm Lãnh đi đến mũi thuyền nói lớn: “Ta là đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh, có chuyện gấp vào xưởng thuyền.”

Giáo úy kia ngây người ra, quay đầu lại hô to một tiếng: “Nhanh, cảnh báo, An Quốc Công đến!”

Thẩm Lãnh: “...”

Trong xưởng thuyền, Thẩm Lãnh đi trên cầu tàu, nhìn từng chiếc từng chiếc chiến thuyền mới tinh ở hai bên cầu tàu, mắt sáng lấp lánh.

“Bên này chính là chiến thuyền Vạn Quân kiểu mới nhất.”

Chủ quan xưởng thuyền An Dương năm ngoái mới được điều từ Hộ bộ đến, chủ quan lúc trước đã thăng nhiệm đến Binh bộ. Tuy rằng ông ta đã từng nghe tin đồn xấu về Thẩm Lãnh từ rất lâu rất lâu, nhưng ông ta nghĩ chỉ cần mình đề phòng nghiêm ngặt thì hẳn là không có vấn đề lớn.

Ông ta giới thiệu: “Những chiếc Vạn Quân này được tạo ra để ứng đối với hải chiến ở đông hải, bản vẽ được gửi gấp từ bên đông hải đến, trên những chiến thuyền này đã lắp nỗ trận xa, uy lực kinh người.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Tốt tốt tốt.”

Hắn nói liền ba từ “tốt”, còn liếm môi.

Chủ quan xưởng thuyền Tào Doanh vừa đi vừa tiếp tục nói: “Ngoại trừ mười sáu chiếc Vạn Quân đã trang bị thêm nỗ trận xa hiện có, còn có sáu chiếc chúng ta đang làm. Nếu đại chiến còn có hơn một năm chuẩn bị, dự tính có thể cung cấp cho Đông Hải Thủy Sư khoảng bốn mươi chiếc chiến thuyền Vạn Quân, một trăm hai mươi chiếc chiến thuyền Phục Ba, đây đã là cực hạn của xưởng thuyền An Dương rồi.”

Thẩm Lãnh nói: “Thay ta cảm ơn tất cả mọi người ở xưởng thuyền đã làm việc vất vả, toàn quân Đông Hải Thủy Sư đều rất cảm kích.”

Tào Doanh vội vàng nói: “Quốc công gia khách khí rồi, đây là bổn phận của mỗi một người trong xưởng thuyền, cùng là dốc sức vì Đại Ninh.”

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Thật ra lần này ta đến còn có một chuyện gấp, ta phải đi núi Đại Khai tiêu diệt sơn phỉ thủy khấu, chiếc thuyền mang đi từ thành Trường An thực sự quá cũ kỹ, cho nên ta muốn mượn trước một chiếc thuyền mới của xưởng thuyền.”

“Không vấn đề.” Tào Doanh trả lời rất nhanh, thái độ này khiến cho Thẩm Lãnh cũng thấy hơi khó hiểu. Điều này không ổn, không nên, đây là thái độ nên có của xưởng thuyền An Dương đối với hắn sao?

“Không vấn đề ư?”

Thẩm Lãnh cũng không tin câu nói mình nghe được, sau đó hỏi: “Chắc chắn là không vấn đề?”

“Chắc chắn không vấn đề.”

Tào Doanh nói: “Bệ hạ hạ chỉ rõ ràng, tất cả thuyền mới đều cung cấp cho Đông Hải Thủy Sư, mấy chiếc thuyền này đều sẽ không phân phát cho các hạm đội thủy sư khác, cho nên số thuyền này vốn đều là cho An Quốc Công. Lát nữa An Quốc Công chỉ cần làm thủ tục, viết rõ là lãnh trước một chiếc chiến thuyền, chúng ta báo cáo với các nha môn như Binh bộ, Công bộ và Hộ bộ là được.”

Thẩm Lãnh thầm nghĩ chẳng trách.

“Là như thế này.”

Thẩm Lãnh nói: “Ý của ngươi là hiện tại ta lãnh đi một chiếc thuyền, sau này khi giao thuyền các ngươi sẽ giao ít đi một chiếc đúng không?”

Tào Doanh: “Đúng vậy, thế này không phải hợp tình hợp lý sao?”

Thẩm Lãnh dừng lại, nghiêm túc nói: “Ngươi xem, có thể ngươi không hiểu lời ta nói lúc nãy, ta nói là mượn, ngươi nói là lãnh, ta mượn là phải trả, lãnh thì là không trả.”

Tào Doanh ngẩn ra: “Cái này...”

Thẩm Lãnh: “Xem ra, dường như phản ứng của ngươi có chút không đúng, thế nào, mượn còn khó hơn lãnh sao?”

Tào Doanh gật đầu: “Mượn, không phải là khó hơn lãnh sao? Thật ra... hạ quan cũng có nghe sơ qua về những chuyện cũ của An Quốc Công, lãnh đi thì đương nhiên không cần trả, bởi vì đó vốn là thuyền của thủy sư quốc công. Mượn? Quốc công mượn đồ có khi nào trả lại đâu... Quốc công cũng biết đó, lúc chủ quan tiền nhiệm của ta điều về Trường An Binh bộ nhậm chức cũng bật khóc, bao năm qua vì ứng phó với quốc công, ông ta đấu trí đấu dũng đều chưa từng thắng, thế mà vẫn có thể thăng chức, ông ta có cảm giác giống như mình nằm mơ.”

Thẩm Lãnh thở dài: “Ngươi xem đi, ông ta đã thăng chức rồi.”

Tào Doanh: “...”

Thẩm Lãnh nói: “Ta cũng không muốn lừa ngươi.”

Tào Doanh: “Ơ!”

Thẩm Lãnh: “Giờ ta nói cho ngươi nghe suy nghĩ của ta, ngươi xem ngươi cho mượn hay là không cho mượn. Ta lãnh đi một chiếc thuyền cũng được, chiếc thuyền cũ ta mang kia, ta cũng mang đi, nếu ta mượn được một chiếc thuyền thì để lại chiếc cũ thuyền kia cho các ngươi.”

Tào Doanh: “Mời đem cả thuyền cũ đi đi.”

Thẩm Lãnh: “Hả?”

Hắn nhìn Tào Doanh: “Con người ngươi sẽ không biết buôn bán rồi. Ta mượn một chiếc thuyền thì ngươi còn có thể có một chiếc thuyền, không cần vào sổ, coi như tài sản của xưởng thuyền các ngươi.”

Tào Doanh: “Nhưng mà ta không tin, quốc công gia ngài có thể đến chỗ ta mượn thuyền, chiếc thuyền đó nhất định cũng là mượn được, đến cuối cùng không chừng ai đó tới lấy đi, người tới vừa nhìn thấy, nói sao thuyền lại hỏng rồi, sau đó lừa lấy một chiếc thuyền mới của ta.”

Thẩm Lãnh ngây người: “Ý nghĩ này của ngươi...”

Nhị Bản đạo nhân nói nhỏ giọng: “Ông ta và huynh nằm trên một đường thẳng, một trình độ, hai người các ngươi có thể cũng có quan hệ huyết thống.”

Trần Nhiễm vội vàng che miệng gã: “Ngươi đừng có nói lung tung ...”

Tào Doanh nói: “An Quốc Công từ Trường An đến, nơi có thể mượn đươc thuyền chính là đội thuyền của Tuần thành binh mã ti. Quan chủ bộ của đội thuyền Tuần thành binh mã ti được điều từ xưởng thuyền An Dương đến, hắn đã quá quen chiêu bài của An Quốc Công ngài, không có gì bất ngờ, quốc công vừa đi là hắn đã phái người tới lấy thuyền.”

Thẩm Lãnh thở dài: “Giờ đã đề phòng ta đến mức độ này rồi sao?”

Tào Doanh: “Vẫn mong quốc công thông cảm, ngài hãy trực tiếp lãnh một chiếc thuyền đi.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Thôi được, ta không làm khó dễ ngươi nữa. Ngươi đúng là bủn xỉn, vắt chày ra nước. Được, ta lãnh một chiếc thuyền mới, ta vẫn để lại thuyền cũ cho ngươi.”

Tào Doanh: “Đa tạ quốc công!”

Thẩm Lãnh nói: “Nhưng nhân tài như ngươi thích hợp đến chỗ ta làm việc, Đông Hải Thủy Sư, chỉ có vào chứ không có ra, chỉ cần người như ngươi, lần sau ta sẽ bảo Binh bộ viết điều lệnh.”

Tào Doanh: “...”

Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: “Ta không lừa lấy được thuyền, ta còn không lấy được người đi ư?”

Bình Luận (0)
Comment