Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1379 - Chương 1379: Lại Một Lô Vật Tư Nữa

Chương 1379: Lại một lô vật tư nữa Chương 1379: Lại một lô vật tư nữa

Tào Doanh do dự hồi lâu rồi hỏi dò một câu: “Quốc công gia nghiêm túc?”

Thẩm Lãnh: “Đương nhiên là nghiêm túc, ta không thể nào bỏ qua người như ngươi, nhất định phải đưa ngươi đi.”

Tào Doanh thở dài: “Vậy được thôi, lát nữa An Quốc Công viết một tờ giấy, cứ nói là mượn ở đây một chiếc thuyền.”

Thẩm Lãnh: “Ơ, không phải lãnh sao?”

Tào Doanh nói: “Không lâu nữa ta sẽ là người của quốc công, là người của Đông Hải Thủy Sư rồi, đương nhiên ta phải suy nghĩ cho người của chúng ta, mượn thì mượn! Dù sao ta cũng sắp phải đi rồi, người mới tới thích báo cáo thế nào thì báo cáo.”

Thẩm Lãnh: “Ta không đưa ngươi đi không được.”

Nhị Bản đạo nhân: “Xem đi, ta đã nói các người cùng nằm trên một đường thẳng mà!”

Tào Doanh nói: “Không thể nói như vậy, cũng là vì thủy sư, nào, bây giờ chúng ta đi làm thủ tục mượn thuyền.”

Nhị Bản đạo nhân thở dài: “Đông Hải Thủy Sư quả thực chính là...”

Gã không dám nói lớn tiếng, nói nhỏ: “Tập hợp những người mặt dày lại với nhau.”

Trần Nhiễm vẫn nghe thấy, gã bĩu môi: “Nói như vậy thì Tường Ninh Quán cũng là trụ sở đạo nhân thần kinh bất thường của Đại Ninh.”

Nhị Bản nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm nhìn Nhị Bản, hai người lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Lãnh.

Nhị Bản nói: “Người này... vừa là đại tướng quân thủy sư, vừa là đại đệ tử đời thứ hai của Tường Ninh Quán.”

“Người hội tụ đủ thần kinh bất thường và mặt dày.”

Thẩm Lãnh dừng chân lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người Nhị Bản bọn họ một cái: “Có thể đừng nói lung tung không, các ngươi thật sự cho rằng Tường Ninh Quán thần kinh bất thường là bắt đầu từ đệ tử đời thứ hai?”

Nhị Bản đạo nhân suy nghĩ, gật đầu: “Có lý, nhưng ta không dám nói.”

Một canh giờ sau, Thẩm Lãnh bọn họ điều khiển một chiếc chiến thuyền Vạn Quân hoàn toàn mới có lắp nỗ trận xa rời khỏi xưởng thuyền An Dương. Thật ra bọn họ tổng cộng chỉ có hơn một trăm người, một chiếc chiến thuyền Phục Ba là đủ dùng nhưng Thẩm Lãnh thích thuyền lớn.

Chiến thuyền Vạn Quân được cải tiến mới nhất dài gần ba mươi ba trượng, nếu không phải sông Nam Bình rộng rãi, đường sông đủ sâu, cũng chưa chắc có thể lái quái vật lớn như vậy ra ngoài được, chiếc chiến thuyền này vừa xuất hiện ở sông Nam Bình, những chiếc thuyền khác trên sông liền trở nên nhỏ bé như nòng nọc.

Tào Doanh đứng trên cầu tàu vẫy tay với Thẩm Lãnh bọn họ: “Thường xuyên đến nhé!”

Trần Nhiễm vẫy tay với ông ta: “Hẹn gặp ở đông hải!”

Trên chiến thuyền, Nhị Bản đạo nhân đi quanh nỗ trận xa trên thuyền một vòng. Trên nỗ trận xa có phủ một lớp vải bạt, gã thật sự muốn mở vải bạt ra xem thử. Lúc ở tây cương gã đã được chứng kiến nỗ trận xa phát uy, nhưng mà nghe nói nỗ trận xa hiện tại đã trải qua sự tinh tế hơn, hơn nữa loại được lắp đặt trên chiến thuyền là loại có uy lực lớn nhất, còn có mức độ tránh tự hủy lớn nhất, có thể nói đây mới là đại sát khí thực sự.

Đây là lợi khí hải chiến do Râu Xồm ở bên đông hải liều lĩnh cho nổ ba con thuyền mới nghiên cứu chế tạo ra, cho nên Nhị Bản thật sự muốn xem thử quái vật hải chiến này rốt cuộc trông như thế nào.

“Muốn xem à?”

Trần Nhiễm đi đến bên cạnh Nhị Bản, tay vuốt trên vải bạt: “Thứ này sinh ra là để chiến đấu, vải bạt này chính là khăn trùm đầu đỏ của nó, chiến trường chính là phòng hoa chúc của nó, không lên chiến trường thì không thể tháo khăn trùm đầu đỏ, tháo khăn ra sẽ là một trận bụp bụp bụp.”

Nhị Bản suy nghĩ: “Ngươi lấy ví dụ này không đúng, rất không chuẩn xác, cũng rất không gần cuộc sống.”

Trần Nhiễm: “Tại sao? Ta cảm thấy rất chuẩn xác mà.”

Nhị Bản đạo nhân hỏi: “Vậy ngươi nói, khi kết hôn là tân nương có khăn trùm đầu đỏ hay là tân lang?”

Trần Nhiễm: “Tất nhiên là tân nương.”

Nhị Bản đạo nhân hừ một tiếng: “Cho nên mới bảo ngươi nói chuyện không nghiêm túc chút nào. Nếu tân nương trùm khăn đỏ, ngươi nói phòng hoa chúc là chiến trường thì ta cũng hiểu, nhưng ngươi nói cởi khăn trùm đầu ra thì nó bụp bụp bụp, tân nương có thể bụp bụp bụp? Đó là chuyện của tân lang, bất kể thế nào cũng là chuyện của tân lang.”

Trần Nhiễm: “...”

Nhị Bản đạo nhân nói: “Ngươi không hiểu nam nhân chút nào à?”

Trần Nhiễm: “Ngươi không hiểu nữ nhân chút nào cả.”

Nhị Bản đạo nhân ngẩn ra: “Sao lại nói vậy?”

Trần Nhiễm thở dài: “Chờ sau khi ngươi thành thân thì ngươi sẽ hiểu, người bụp bụp bụp không phải nam nhân... Có những lúc nam nhân cũng không muốn bụp bụp bụp, hay là không thể không bụp bụp bụp. Nhân lúc ngươi còn chưa quá già hãy thành thân đi, thể hội một chút, không phải đạo quán các ngươi không cấm thành thân sao.”

Nhị Bản đạo nhân lắc đầu: “Tuy ta không hiểu lời ngươi nói có ý gì nhưng ta cảm thấy ngươi rất bi thương.”

Trần Nhiễm nói: “Ta lấy một ví dụ cho ngươi, ngươi có một cái nỗ trận xa, thoạt nhìn rất uy rất mạnh, nhưng nỗ trận xa phải có lúc đổi đạn dược đúng chứ.”

Gã vỗ vai Nhị Bản đạo nhân: “Có những lúc, ngay cả thời gian để đổi đạn dược ngươi cũng không có.”

Nhị Bản đạo nhân đã hiểu đại khái, lập tức rùng mình một cái.

Trần Nhiễm lẩm bẩm nói: “Những người quanh năm ở bên ngoài như chúng ta vốn tưởng là đã chuẩn bị đủ đạn dược, một lần là có thể đại sát tứ phương, nhưng... người ta muốn đánh lâu dài.”

Nhị Bản đạo nhân gật đầu: “Cũng may, không có xa luân chiến.”

Hai đại nam nhân đứng kề vai trên sàn thuyền, nhìn nước sông Nam Bình không ngừng trôi, bóng lưng có chút cô đơn.

Quận Trọng An rất đặc biệt, ba con sông là sông Nam Bình, Đại Vận Hà, và cả sông Lan Thương giao nhau ở nơi này. Sông Nam Bình chảy từ tây sang đông đến nơi này, và sông Lan Thương chảy từ bắc xuống nam cùng đổ vào một đường sông, bắt đầu từ nơi này, đường sông chảy sang hướng đông của sông Nam Bình càng rộng hơn, dòng nước cũng chảy xiết hơn.

Cho dù là ngư dân có kinh nghiệm phong phú nhất cũng không dám dễ dàng điều khiển thuyền đến chỗ giao ba sông. Mặt nước rộng lớn thoạt nhìn không có sóng gió lớn gì nhưng mạch nước ngầm bên dưới chảy rất siết, ngươi cảm thấy gió êm sóng lặng nhưng thuyền đi vào là có thể đột ngột bị cuốn vào dòng xoáy.

Chiến thuyền Vạn Quân của Thẩm Lãnh bọn họ bắt đầu chuyển sang hướng nam từ nơi này, đi thêm hơn mười dặm nữa chính là địa giới quận Trọng An.

Chính bởi vì ba con sông giao nhau ở Trọng An, cộng thêm núi nhiều sông nhiều cho nên từ xưa quận Trọng An đều là nơi thủy phỉ sơn phỉ thường lui tới. Trong quận Trọng An có hai mươi mấy tuyến đường thuỷ, núi dài liên miên, trước khi Đại Ninh thành lập ra thủy sư sông Nam Bình, nạn trộm cướp trong quận Trọng An còn nghiêm trọng hơn, nhưng đây lại là nơi hành thương đường thuỷ phải đi qua, thương thuyền không đi không được cho nên lại càng lo lắng đề phòng.

Sau khi Thẩm Lãnh gia nhập thủy sư không lâu đã tham gia tiêu diệt thủy phỉ, có một lần chính là ở quận Trọng An. Chuyện khiến Thẩm Lãnh càng không thể quên được là lúc trước điều tra bến thuyền quan bổ bị tập kích, cách quận Trọng An cũng không quá xa.

Hắn càng không thể quên Lý Thổ Mệnh vẫn còn nằm ở đó.

Sau khi chiến thuyền Vạn Quân vào Đại Vận Hà, tâm trạng của Thẩm Lãnh bọn họ giảm xuống rõ ràng. Nhị Bản đạo nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tuy Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm vẫn cười đùa như trước, nên làm việc gì thì làm việc đó, nhưng mà có thể nhìn ra được quả thật tâm trạng không được tốt lắm.

“Núi Đại Khai cách đó không bao xa.”

Trần Nhiễm vịn tay vào mép thuyền: “Ta đã xem bản đồ, cũng chỉ cách nơi Thổ Mệnh gặp chuyện hơn mười dặm.”

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, không nói chuyện.

“Có những lúc cảm thấy Đại Ninh thật sự lớn, sau khi chúng ta tòng quân đã vào nam ra bắc cũng chưa đi hết Đại Ninh, đừng nói đi khắp, còn chưa đi hết một phần mười, thậm chí một phần hai mươi, nhưng có lúc lại cảm thấy Đại Ninh rất nhỏ, vòng qua vòng lại, sẽ luôn trở lại nơi đã từng đến.”

Trần Nhiễm nhìn mặt sông, giống như đang lẩm bẩm.

“Khi Thổ Mệnh nằm trong lòng ta đã nói, hắn nhìn thấy trong bầu trời đêm có tướng tinh thuộc về của ngươi.”

Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: “Nghĩ thử xem, đã nhiều năm như vậy trôi qua, ta tưởng là mình đã quen với sinh tử trên chiến trường, nhưng thật ra căn bản là không quen được.”

Thẩm Lãnh thở dài một hơi.

Trần Nhiễm cũng thở mạnh một hơi, im lặng.

Nhị Bản đạo nhân đi đến bên cạnh hai người, trong tay cầm hai bình nước, đưa cho mỗi người một bình: “Lần trước sau khi ta đi theo các người đến tây cương mới chính thức hiểu được thế nào là quân nhân. Hôm nay mọi người còn đang cùng nhau khoác lác, trò chuyện cười nói vui vẻ, ngày mai có thể đã không còn nhìn thấy người bên cạnh nữa.”

Nhị Bản đạo nhân nhìn mặt sông: “Nếu không có các người, quận Trọng An vẫn như trước kia, không biết lúc nào thủy phỉ sẽ lao ra giết người.”

Ba người đều rơi vào trầm mặc.

Cùng lúc đó, quận Trọng An, trang viên Hương Thảo.

Lâm Lạc Vũ chậm rãi đi vào trong sân, lúc này hoa trong trang viên đang mở, cảnh sắc như tranh vẽ, trong sân có một lương đình lợp mái tranh, bên cạnh lương đình là hồ sen, hoa sen chưa nở, ngập tràn một màu xanh tươi, khi cành lá rung rinh, thi thoảng có thể nhìn thấy nụ hoa chớm nở.

“Tỷ tỷ.”

Nhan Tiếu Tiếu từ bên ngoài đi nhanh trở lại, đi đến phía sau người Lâm Lạc Vũ nói: “Những người của phiếu hào quận Trọng An còn ở lại đều bị giam giữ trong quan phủ, mỗi ngày đều bị thẩm vấn, nhưng đến bây giờ tình hình vụ án cũng không có một chút tiến triển nào, nghe nói người của chúng ta đã bị dụng hình.”

Lâm Lạc Vũ khẽ nhíu mày nhưng không biểu thị gì.

“Sau năm Đại Ninh Thiên Thành thứ mười bảy, thủy sư sông Nam Bình có tổng cộng bốn năm tiêu diệt thủy phỉ ở quận Trọng An, trên cơ bản cũng đã quét sạch. Nhìn từ tin tức tra được hiện giờ, hơn mười năm trở về trước, quận Trọng An cũng chưa từng báo cáo tin tức có liên quan đến thủy phỉ, có thể thấy thủy phỉ ở quận Trọng An đã bị tiêu diệt triệt để.”

Nhan Tiếu Tiếu tiếp tục nói: “Nhưng chính như tỷ tỷ nói, một lượng vật tư lớn như vậy bị tráo đổi, căn bản không phải việc mà mấy chục người có thể làm được. Mười vạn cân lương thực, mấy chục người làm sao có thể đánh tráo hết trong một đêm, tất nhiên là có rất nhiều người tham gia... Cho nên mấy ngày nay muội đều hỏi thăm thôn dân gần đây, có người nói bắt đầu từ mấy tháng trước trong núi Đại Khai đã có người lạ ra vào, nhưng không dễ xác định. Núi Đại Khai được xem như địa điểm nổi tiếng nhất quận Trọng An, hàng năm cũng có không ít du khách, cho nên gặp một vài người lạ căn bản là không thể chứng minh điều gì.”

Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Khố phòng của chúng ta gần Đại Vận Hà, cho nên nếu như muốn tráo đổi vật tư, cách đơn giản nhất để rất nhiều người chở lương thực đi chính là xuôi dòng xuống phía nam. Đi mười lăm dặm, bên kia bờ sông chính là núi Đại Khai, có một tuyến đường sông đi vào chân núi Đại Khai, đây là nơi đáng chú ý nhất. Nhưng tại sao đến tận bây giờ, quan phủ địa phương của quận Trọng An vẫn chưa phái người đến đó điều tra kỹ lưỡng?”

Nhan Tiếu Tiếu thay đổi sắc mặt: “Tỷ tỷ, tỷ nghi ngờ quan phủ địa phương quận Trọng An?”

“Phải.” Lâm Lạc Vũ nói: “Nhưng không có cách nào nhúng tay vào. Người của phiếu hào chúng ta có người biến mất, có người bị bắt, cho nên không có người quen thuộc địa phương và nha môn quận Trọng An, đi tìm hiểu tình hình và từ người của nha môn huyện Vu Thủy.”

Nhan Tiếu Tiếu im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Liệu có một khả năng... người của phiếu hào chúng ta đều bị oan hay không?”

Lâm Lạc Vũ lắc đầu: “Giờ ta bắt đầu cảm thấy vụ án này sâu hơn chúng ta dự đoán.”

Một con chim bồ câu trắng đưa thư sà xuống, Nhan Tiếu Tiếu đi nhanh qua tháo vòng trong trên chân của chim bồ câu đưa thư xuống, lấy ra một tờ giấy rất nhỏ.

“Tỷ, lại xảy ra chuyện rồi.”

“Cái gì?”

Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu.

“Một lô vật tư do phiếu hào chúng ta phụ trách vận chuyển đã gặp chuyện.”

Nàng ta nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: “Lần này là Tức Đông đạo.”

Bình Luận (0)
Comment