Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu: “Tức Đông đạo cũng bị mất lương thực?”
“Không phải mất, là không hề đưa đến.”
Trong ánh mắt của Nhan Tiếu Tiếu có sự phẫn nộ, nói: “Người của phân hào Tức Đông đạo gửi tin gấp đến Trường An, người ở Trường An gửi tin tức đến đây nói là đội ngũ thuyền vận của chúng ta không hề đến Tức Đông đạo, đội ngũ mất tích giữa đường, ngay cả thuyền cũng không thấy.”
“Đội ngũ thuyền vận có mấy chục con thuyền, làm sao có thể?”
Sắc mặt của Lâm Lạc Vũ cũng thay đổi.
“Thư quá ngắn, không có viết rõ, chỉ nói là đã qua ngày hẹn hơn một tháng rồi mà đội thuyền không đến, bọn họ đã phái người tìm kiếm dọc Đại Vận Hà, tìm thêm nửa tháng cũng không có tung tích của đội thuyền.”
Lâm Lạc Vũ gật đầu, trong đầu cũng hơi rối loạn.
“Bọn họ hành động lớn như vậy, thật sự không sợ xảy ra vấn đề sao?”
Nàng chậm rãi đi lại ở trong sân: “Bất kể là người tráo đổi lương thảo vật tư, hay là người đã bắt cóc cả đội thuyền của chúng ta, vụ án lớn như vậy, hơn nữa thứ bị mất còn đều là lương thực và bạc cứu trợ, chẳng lẽ bọn họ không sợ triều đình điều tra đến cùng?”
“Trừ phi bọn họ có thể bốc hơi.”
Nhan Tiếu Tiếu nói: “Bọn họ có thể làm cho cả mười vạn cân lương thực biến mất, có thể làm cho đội thuyền của chúng ta biến mất tăm hơi, khiến cho người của chúng ta cũng đều biến mất.”
Lâm Lạc Vũ nhíu chặt mày, nàng không nghĩ đến ai có khả năng lớn như vậy, làm ra chuyện khiến người ta nghe thôi cũng kinh sợ như vậy ở trong Đại Ninh.
Vụ án này quá lớn, triều đình nhất định sẽ truy tra chặt chẽ, những người đó sao có thể trốn tránh được?”
Đúng lúc này thủ vệ ở bên ngoài vội vã chạy vào, bước nhanh đến trước mặt Lâm Lạc Vũ sau đó cúi người nói: “Đông chủ, bên ngoài có người đến cầu kiến.”
“Quen biết không?”
“Không biết, nhưng hắn nói đông chủ nhất định sẽ gặp hắn, hắn nói hắn biết lương thực ở đâu.”
Lâm Lạc Vũ nhướn lông mày: “Cho hắn vào.”
Nhan Tiếu Tiếu vội vàng nói: “Tỷ tỷ cẩn thận một chút, lát nữa đừng đến quá gần.”
Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Yên tâm.”
Không bao lâu sau thủ vệ ở bên ngoài dẫn một nam nhân trung niên thoạt nhìn hào hoa phong nhã đi vào. Người này mặc một bộ trường sam bố y, chân đi một đôi giày vải nhiều lớp đế thoạt nhìn không dính bụi bẩn, y phục tuy không tính là quý giá nhưng rất phẳng, cổ tay áo vén lên, khiến người trông có vẻ sạch sẽ và có dáng vẻ rất thư sinh.
Y đi đến gần sau đó hơi cúi người hành lễ: “Bái kiến Lâm tiên sinh.”
Lâm Lạc Vũ khẽ gật đầu xem như đáp lễ: “Ngươi là...?”
Nam nhân trung niên đứng thẳng người lên, cười cười thân thiện: “Ta họ kép Thượng Quan, tên một chữ Khuất, khuất trong bổn khuất.”
Lâm Lạc Vũ hỏi: “Thượng Quan tiên sinh đến chỗ ta nói là biết tung tích của lương thực, thật vậy?”
“Thật.” Thượng Quan Khuất gật đầu: “Không có mấy người biết rõ hơn ta số lương thực này đi đâu, còn bao gồm những người giúp việc bị mất tích của quý phiếu hào. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc hẳn là Lâm tiên sinh cũng đã nhận được tin tức, cả một đội thuyền của phiếu hào các ngươi cũng đã mất tích, ta cũng biết ở chỗ nào.”
Lâm Lạc Vũ hơi nheo mắt lại: “Thượng Quan tiên sinh muốn cái gì?”
“Muốn ngươi.”
Thượng Quan Khuất cười cười: “Ta biết lương thực ở đâu, ta biết người ở đâu, chi bằng chúng ta trao đổi, hôm nay Lâm tiên sinh đi với ta, ngày mai ta sẽ sắp xếp người đưa lương thực và người về cho phiếu hào các ngươi.”
Ánh mắt của Nhan Tiếu Tiếu trở nên nghiêm túc hơn: “To gan!”
Thượng Quan Khuất cười nói: “Đương nhiên to gan, ta có thể tráo đổi mười vạn cân lương thực do đội xe của các ngươi vận chuyển bằng đường bộ, có thể đánh tráo một trăm vạn lượng bạc của Hộ bộ, còn có thể khiến cho cả một đội thuyền của các ngươi biến mất vô hình, ngươi nghĩ nếu ta không to gan thì có thể làm được không?”
“Nhưng những thứ này...” Thượng Quan Khuất nói: “Cộng lại cũng không bằng phân lượng của một Lâm tiên sinh.”
Lâm Lạc Vũ mỉm cười: “Ta cũng tò mò, cả vạn cân lương thực dùng để cứu trợ, có thể cứu mấy vạn người, một trăm vạn lượng bạc có thể xây dựng lại gia viên, hai thứ này cộng lại có thể võ trang quân đội, tại sao các ngươi lại cảm thấy ta quan trọng hơn?”
“Bởi vì ngươi có thể khiến Thẩm Lãnh điên, hơn nữa ngươi đáng giá hơn.”
Thượng Quan Khuất nói: “Hy vọng Lâm tiên sinh suy nghĩ kỹ một chút, sở dĩ ta đến đây cũng là bởi vì biết rất rõ tình hình của trang viên Hương Thảo này, hơn nữa ta đến là chứng tỏ chúng ta có khả năng đưa ngươi đi, chi bằng hòa khí một chút, ngươi theo ta đi, chúng ta trả lại những thứ đó.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Ngươi chắc chắn ngươi hiểu trang viên Hương Thảo?”
“Cũng tạm.” Thượng Quan Khuất chỉ về phía đông: “Bên kia trang viên Hương Thảo có mười một trạm gác ngầm, hai đội ngũ tuần tra, nhân số khoảng 50 – 60 người. Phía tây là đường sông, bên ngoài trang viên cũng có khoảng mấy chục người. Phương bắc là vách đá cho nên không sắp xếp bao nhiêu trạm gác ngầm, 4 – 5 chỗ mà thôi, còn phía nam...”
Y quay lại liếc nhìn cửa chính: “Tổng cộng có mười sáu trạm gác ngầm, hai đội ngũ tuần tra, nhân số có khoảng sáu mươi người, phỏng chừng trong trang viên này còn có chừng trăm người. Không thể không nói, hộ vệ của Lâm tiên sinh thật sự không phải là ít, một nữ tử xuất hành, mang theo đội ngũ gần ba trăm người bên cạnh, cho dù là chưởng môn của một số môn phái lớn trên giang hồ xuất hành cũng không phô trương như ngươi.”
Lâm Lạc Vũ cười nói: “Có thể là bởi vì ta nhiều tiền hơn bọn họ một chút.”
Thượng Quan Khuất cười lớn ha ha: “Lâm tiên sinh còn có thể nói đùa được thật khiến người ta kính phục. Đương nhiên, ta nói ra những trạm gác ngầm và đội ngũ tuần tra này, ngươi cảm thấy chưa chắc ta có khả năng động đến nhiều người như vậy, chi bằng chúng ta thử nghiệm một chút?”
Lâm Lạc Vũ hỏi: “Thượng Quan tiên sinh định thử nghiệm như thế nào?”
Thượng Quan Khuất lui về phía sau mấy bước, xoay người nhìn về phía cửa chính: “Như vậy đi, để chứng minh, Lâm tiên sinh có thể thử xem có thể triệu hồi đội ngũ của ngươi hay không.”
Nhan Tiếu Tiếu hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc, ngươi cho là quỷ kế như vậy có thể làm cho chúng ta triệu hồi hết nhân thủ ở bên ngoài về ư?”
Thượng Quan Khuất cười nói: “Xem ra nói như thế nào các ngươi cũng không tin.”
Y lấy từ trong ngực ra một tín hiệu, bắn ra ngoài cửa chính, một quả pháo hoa bay ra khỏi cửa chính rồi nổ tung, khá rực rỡ.
Thượng Quan Khuất nói với ngữ khí bình thản: “Lát nữa Lâm tiên sinh sẽ nhìn thấy sáu mươi người do ngươi bố trí ở ngoài cửa chính của trang viên sẽ bị khiêng vào từng người một. Bọn họ vốn có thể không chết, đều là vì ngươi không tin ta mới như vậy. Mạng người lại không đáng tiền như vậy sao?”
Lâm Lạc Vũ dường như vẫn không vội, nàng lắc đầu với Nhan Tiếu Tiếu đang muốn xông lên động thủ. Nhan Tiếu Tiếu lui về phía sau một bước, trường kiếm chắn ở trước người Lâm Lạc Vũ.
Thượng Quan Khuất nói: “Động thủ sẽ mất một lúc, không bằng nhân lúc này chúng ta tiếp tục trò chuyện.”
Lâm Lạc Vũ hỏi: “Thượng Quan tiên sinh muốn nói chuyện gì?”
“Không biết, bây giờ phiếu hào Thiên Cơ các ngươi còn có thể lấy được ra năm trăm vạn lượng bạc không?”
Thượng Quan Khuất có chút áy náy, nói: “Tuy rằng chúng ta biết rõ phiếu hào Thiên Cơ bỏ ra mấy trăm vạn lượng bạc để cứu trợ, lấy ra thêm nhiều như vậy chắc chắn là rất khó, nhưng theo phỏng đoán của chúng ta, với thực lực của phiếu hào Thiên Cơ có phân hiệu phủ khắp Đại Ninh, cộng thêm ít nhất hơn mười đội ngũ hải vận, trong vòng nửa năm kiếm được năm trăm vạn lượng bạc chắc hẳn là vẫn có thể, cùng lắm thì bán đi sản nghiệp, gom góp lại chắc hẳn là có thể.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Vậy thì sao?”
“Cho nên...” Thượng Quan Khuất nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu: “Lát nữa sau khi ta đưa Lâm tiên sinh đi sẽ để ngươi lại, làm phiền ngươi thông báo với An Quốc Công, chúng ta sẽ nuôi Lâm tiên sinh thật tốt, ít nhất là nuôi đủ nửa năm. Trong nửa năm này, không có bất cứ người nào vô lễ với nàng ta, chúng ta sẽ chiêu đãi nàng ta bằng phương thức dành cho khách tôn quý nhất, chi phí ăn mặc, tất cả đều sắp xếp theo thói quen hàng ngày của Lâm tiên sinh. Lấy nửa năm làm kỳ hạn, nếu trong vòng nửa năm, phiếu hào Thiên Cơ không thể kiếm đủ năm trăm vạn lượng bạc thì An Quốc Công sẽ mất đi Lâm tiên sinh mà hắn quan tâm.”
Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Tuy ta cảm thấy vẫn hơi thấp nhưng cả trong Đại Ninh có khả năng chỉ một mình ta là thương nhân có thể đáng giá năm trăm vạn lượng bạc, ngoài ra nếu đã còn có thời gian thì ta không ngại nói với ngươi một chút.”
Lâm Lạc Vũ đi lên phía trước mấy bước, giơ hai ngón tay ra.
“Thứ nhất, ngươi nghĩ quy mô của phiếu hào Thiên Cơ hơi nhỏ rồi, đại khái ta cũng có thể hiểu, tầm mắt của ngươi chỉ lớn được như vậy. Lúc nói năm trăm vạn lượng bạc, đây đã là cực hạ sức tưởng tượng của các ngươi, các ngươi sẽ nghĩ nếu nhiều hơn nữa, có thể nhiều hơn con số này được không? Ta nói cho ngươi biết, dựa theo suy nghĩ của ngươi, bán đi tất cả sản nghiệp của phiếu hào Thiên Cơ, năm trăm vạn chắc chắn không được, hơn nữa chắc chắn trong vòng nửa năm không bán được, bởi vì không ai mua nổi.”
“Thứ hai.”
Lâm Lạc Vũ giơ tay lên chỉ ra ngoài cửa chính: “Ngươi cho là tập kích phân hiệu của phiếu hào Thiên Cơ trong một quận, bắt cóc một đội thuyền là đã hiểu phiếu hào Thiên Cơ rồi? Các ngươi động vào thương đội, không phải vũ lực của phiếu hào.”
Thượng Quan Khuất quay ngoắt đầu lại, sau đó liền nhìn thấy một đội ngũ lực lưỡng mặc giáp trụ màu đen, đeo mặt nạ màu đen đi vào trang viên, có khoảng hơn trăm người, trang bị trên người bọn họ hoàn toàn chính là trang bị của chiến binh Đại Ninh, thậm chí còn hoàn mỹ hơn so với chiến binh. Lúc đội ngũ này đi vào trang viên vẫn giữ trận hình đề phòng, nghiêm túc chỉnh tề.
Cứ hai người tinh nhuệ giáp đen khiêng một cỗ thi thể vào, ngoài người khiếng thi thể ra, ngoài cửa còn có ít nhất mấy chục người mặc áo giáp đen chặn cửa lớn trang viên.
Một gã thủ lĩnh áo giáp đen đeo mặt nạ sắt dữ tợn bước nhanh đến, cúi người nói: “Đội Trú Hổ đã thanh lý năm mươi hai người đến xâm phạm, có khoảng hơn hai mươi người chạy thoát, đội Trú Báo đang truy kích.”
Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Vất vả rồi.”
Đội chính đội Trú Hổ cúi người: “Đã khiến đông chủ bị kinh sợ rồi.”
Lâm Lạc Vũ cười cười nói: “Không có, các ngươi ở bên ngoài, ta rất an tâm.”
Thượng Quan Khuất lập tức tái mặt. Rõ ràng y đã nắm rõ tình hình bên ngoài trang viên Hương Thảo rồi, không thể nào nhầm lẫn việc Lâm Lạc Vũ mang theo bao nhiêu hộ vệ, những hộ vệ hung hãn cường đại này xuất hiện từ đâu vậy.
Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thượng Quan Khuất, cười cười nói: “Vốn dĩ ta còn nghĩ vụ án này quả thật không dễ điều tra, hẳn là quan phủ địa phương của quận Trọng An đã có cấu kết với các ngươi, cho nên thật sự ta vẫn chưa nghĩ được nhúng tay vào đâu, sau đó ngươi đã đến.”
Thượng Quan Khuất cười lớn ha ha: “Quả thật là đã đánh giá thấp Lâm Lạc Vũ ngươi.”
Y xoay người lao ra ngoài: “Nhưng ngươi không cản được ta.”
“Trú Hổ!”
Đội chính đội Trú Hổ hét to một tiếng.
Những chiến sĩ hung hãn mặc áo giáp màu đen kia lập tức tiến lên, trong nháy mắt bọn họ đã tập hợp thành hàng ngũ.
“Những môn chủ tông sư tự cho là mình siêu phàm trên giang hồ, ở trước mặt ta cũng không thể chịu được một kích, các ngươi có thể cản được ta ư?”
Thượng Quan Khuất lăng không nhảy lên.
“Nỏ!”
Sau một tiếng hô, ít nhất hơn trăm mũi tên bắn về phía Thượng Quan Khuất. Ở giữa không trung, trong cổ tay áo của Thượng Quan Khuất lóe lên tinh quang, một thanh trường kiếm xuất hiện, hàn mang bắn ra, tên nỏ bị chém rơi.
Nhưng đoạn đường phía trước y cũng bị chặn kín.
Những người mặc áo giáp màu đen cầm liên nỏ kia căn bản là không dừng lại, khi Thượng Quan Khuất đáp xuống đất, tên nỏ cũng bắn xuống dày đặc.
Thượng Quan Khuất múa kiếm lia lịa, thế mà tên nỏ lại không thể đến gần người.
Ngay khi y đánh rơi mũi tên cuối cùng, một loạt thiết tiêu thương bay tới, Thượng Quan Khuất biến đổi sắc mặt. Thiết tiêu thương thế lớn lực mạnh, y vừa cản vừa tránh, khó khăn dịch chuyển trong cơn mưa thiết tiêu thương.
Khó khăn lắm y mới tránh được tất cả thiết tiêu thương thì hai chiến sĩ áo giáp đen đã đến.
Hai thanh mạch đao chém xuống.
Thượng Quan Khuất trợn to mắt, lập tức lui về phía sau, nhưng hai chiến sĩ áo giáp đen kia bổ chém xong liền thuận thế cúi người, sau lưng bọn họ lại có hai chiến sĩ áo giáp đen nhảy lên, hai thanh mạch đao lại chém xuống.
Liên tục ba lần, Thượng Quan Khuất bị ép lui hết sức chật vật.
“Cho dù như vậy, các ngươi cũng không cản được ta.”
Thượng Quan Khuất bất chợt xoay người, không chạy về hướng cửa nam nữa mà định hướng chạy vào trong trang viên, muốn chạy xuyên qua trang viên.
Y lao đến dãy phòng trong trang viên, cửa sổ của dãy phòng đó mở ra, mỗi cửa sổ đều có một cỗ máy bắn nỏ thò ra.
Thượng Quan Khuất khựng chân lại.
“Trú Tượng!”
Sau một tiếng hét to, hai hàng đại hán ở trong trang viên đi ra, mỗi người đều cao hơn nam nhân bình thường một cái đầu, người mặc trọng giáp, đeo mặt nạ răng nanh dữ tợ, trong tay cầm mạch đao.
Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thượng Quan Khuất sắc mặt đã trắng bệch: “Những cái này không thể tuỳ tiện để cho người khác nhìn thấy, ngươi đều đã nhìn thấy.”
Thượng Quan Khuất quay đầu nhìn về phía nàng, trên mặt đã dần dần xuất hiện sự sợ hãi.