Từ trong trang viên có hai hàng võ sĩ thiết giáp thân hình cao lớn hùng tráng bước ra, mạch đao trong tay bọn họ còn dài hơn nam nhân bình thường một ít, chỉ sợ phân lượng cũng không nhẹ hơn của cân nặng của một nam nhân bình thường.
Thượng Quan Khuất vốn định đi xuyên qua trang viên, nhưng sự xuất hiện của hai hàng võ sĩ hùng tráng kia giống như một ngọn núi lớn trên trời hạ xuống, đừng nói là một người, dù là chim cũng khó bay qua được.
“Lâm Lạc Vũ, phiếu hào Thiên Cơ các ngươi muốn tạo phản phải không!”
Thượng Quan Khuất quay đầu lại nhìn Lâm Lạc Vũ một cái, tuy trên mặt đã dần dần có ý sợ hãi nhưng giọng nói của y vẫn rất lạnh lùng.
“Còn giả tình giả ý muốn tra người khác, phiếu hào Thiên Cơ các ngươi cất giấu những người này, đã đủ để gọi là tư binh mưu nghịch rồi.”
Lâm Lạc Vũ thản nhiên nói: “Cho nên ta mới nói ngươi đã nhìn thấy thứ ngươi không nên nhìn thấy.”
Rầm rầm rầm!
Những máy bắn nỏ xuất hiện ở trong một dãy phòng trong trang viên bắt đầu phát uy. Mũi tên cỡ lớn từ những máy bắn nỏ này bắn ra đều là loại đặc chế, sau khi bắn ra mũi tên cỡ lớn vỡ ra làm bốn ở giữa không trung, tung ra một tấm lưới.
Thượng Quan Khuất ở trong sân nhọc nhằn xê dịch tránh né, nhưng không phải y quyết đấu một chọi một với ai đó, y phải đối mặt với một đội quân có chiến lực không thua kém biên quân tinh nhuệ nhất Đại Ninh chút nào.
Y dùng trường kiếm gạt lưới bay tới, lúc quay người lại thì hai thanh mạch đao đã chém xuống, y chém ngang một kiếm vào ngực hai gã giáp sĩ kia, khổ nỗi lực của trường kiếm căn bản không phá được giáp ngực dày nặng.
Mũi kiếm rạch qua trên giáp ngực, đốm lửa tóe ra.
Bên cạnh y có mấy giáp sĩ của đội Trú Hổ đột kích, y xoay người chạy như điên, nhìn thấy đối diện có một hàng giáp sĩ cầm hoành đao chém giống như cối xay thịt, y đánh liều lao qua đỉnh đầu hàng giáp sĩ đó.
Phía sau hàng giáp sĩ đó, đội chính đội Trú Hổ mặc trọng giáp đi về phía sau vài bước, sau đó nhảy vọt lên. Trong khoảnh khắc gã nhảy lên, hai gã giáp sĩ đội Trú Hổ tiến lên phía trước, khi hai chân đội chính sắp chạm xuống đất, hai gã giáp sĩ dùng hai tay nâng chân của đội chính rồi ra sức đẩy lên trên.
Đội chính mặc trọng giáp nhảy lên cao, mà giờ phút này Thượng Quan Khuất cũng hạ phi thân qua hàng rào giáp sĩ.
Hai người gặp nhau ở giữa không trung, Thượng Quan Khuất trợn to mắt, đâm một kiếm vào ngực đội chính đội Trú Hổ.
Keng một tiếng, trường kiếm gãy.
Đội chính đội Trú Hổ túm lấy cổ áo của Thượng Quan Khuất, tay còn lại thì túm vào đai lưng của y, gã ở giữa không trung nhấc Thượng Quan Khuất qua đỉnh đầu của mình, trước khi hai chân chạm xuống đất liền ném người ra xa.
Thượng Quan Khuất cảm thấy mình bị một luồng sức lực lớn đẩy đi, căn bản là không thể ngăn cản, cũng không thể chống cự, người y giống như một mũi tên cỡ lớn bắn nhanh ra từ máy bắn nỏ, tốc độ bay cực nhanh.
Bịch!
Trên thềm, hai hàng tráng hán của đội Trú Tượng tách ra, một gã tráng hán cao lớn như Vương Khoát Hải bước ra. Khi Thượng Quan Khuất bay tới giống như trọng nỗ, gã ta nắm hai tay lại, hai nắm đấm to như cái bát ăn cơm chập lại, sau đó giáng xuống thật mạnh, hung hăng đập vào lưng Thượng Quan Khuất giống như thiên thạch va chạm.
Bịch!
Lại một tiếng nữa.
Thượng Quan Khuất đập mạnh xuống nền, ngực chạm đất, cũng không biết trong khoảnh khắc đó đã gãy mấy cái xương, cằm cũng đập xuống nền đất, trong nháy mắt xương cằm đều bị đập nát, máu thịt nhầy nhụa.
Đội chính của đội Trú Tượng cúi xuống cầm đai lưng nhấc Thượng Quan Khuất lên, một cánh tay giơ lên cao, sau đó lại quăng xuống đất.
Bịch!
Tiếng thứ ba.
Thượng Quan Khuất phát ra một tiếng kêu giống như cổ họng bị xé rách, giống như cái ống bễ bị vỡ, sau đó liền ngất đi.
Đội chính đội Trú Tượng cúi xuống cầm mắt cá chân của Thượng Quan Khuất kéo người đi, kéo lê tới trước mặt Lâm Lạc Vũ, tráng hán này cất giọng ồm ồm nói: “Đông chủ, đã bắt được người.”
Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Các ngươi rút về đi.”
“Rõ!”
Các giáp sĩ của đội Trú Tượng và đội Trú Hổ đồng thời khẽ hô một tiếng, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa, tựa như bọn họ vốn không ở thế giới này, đều là cuồng binh dị giới do Lâm Lạc Vũ dùng yêu pháp gì đó gọi ra vậy.
Thượng Quan Khuất nhất thời không chết được, đau đớn cũng khiến y nhanh chóng tỉnh lại. Giờ khắc này, chắc hẳn là y rất hối hận vì đã đến trang viên Hương Thảo.
“Ta nói rồi, các ngươi không thật sự hiểu về phiếu hào Thiên Cơ.”
Có hộ vệ đem một cái ghế đến, Lâm Lạc Vũ ngồi trong sân, nhìn Thượng Quan Khuất nằm bò trên mặt đất không thể nhúc nhích: “Khắp cả Đại Ninh, khi nhắc tới phiếu hào Thiên Cơ có lẽ mọi người đều sẽ nghĩ chỉ là một thương hành, nếu không phải như vậy thì các ngươi cũng không dám tùy tiện trêu chọc vào. Phiếu hào các ngươi trong mắt có lẽ là một thương hành giàu có, mục tiêu lớn như vậy, trốn đều không trốn thoát.”
“Các ngươi cũng biết Lâm Lạc Vũ là đại chưởng quầy của phiếu hào, trong tay nắm giữ việc kinh doanh mấy trăm vạn lượng bạc, nhưng các ngươi biết trước kia Lâm Lạc Vũ làm gì không?”
Lâm Lạc Vũ vẫy tay lấy một lọ thuốc đến rồi đặt ở trên mặt đất: “Đây là loại thuốc trị thương rất tốt, nếu ngươi dùng thì ít nhất có thể ổn định khí huyết. Nếu không dùng, nội thương của ngươi sẽ kéo dài rồi chuyển biến xấu.”
Nàng hơi cúi người xuống: “Bây giờ, đến lượt ta cân nhắc giá trị cho ngươi, rốt cuộc ngươi có đáng giá một lọ thuốc trị thương này hay không?”
Bên ngoài trang viên.
Một tên sát thủ hết sức cẩn thận thò đầu từ trong bụi cây ra, hắn ta vừa mới thoát thân khỏi cuộc đuổi giết của một đám binh sĩ giống như dã thú. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn ta vĩnh viễn cũng sẽ không tin những giáp sĩ đó tác chiến ở núi rừng lại hung hãn như hổ sói.
Những người như bọn họ ngày thường huấn luyện đã rất khắc nghiệt, đã quen thuộc hình thức tác chiến trong rừng này đến mức giống như khắc sâu tận xương tủy, nhưng mà ở trước mặt những giáp sĩ đó, bọn họ giống như một đám trẻ con để mặc cho người khác chà đạp.
Những giáp sĩ đó có thể lợi dụng bất cứ địa hình nào, hơn nữa chiến phục trên người bọn họ lại là màu xanh đậm cực kỳ tương xứng với rừng núi dã ngoại, cho dù là nằm sấp trên mặt cỏ không nhúc nhích thì cũng rất khó phát hiện.
Hơn nữa kỹ thuật giết người của những giáp sĩ này hung hãn vô cùng, bọn họ xuất thủ chính là để giết người, căn bản không hề có đường sống, mỗi một đòn đều là trí mạng.
Cuối cùng coi như hắn ta đãtrốn thoát, cho nên thở phào một hơi thật dài, nghĩ chi bằng cứ rời đi như vậy, không quay về nữa, khi cái chết xuất hiện gần ngay trước mắt mới có thể thật sự cảm nhận được nỗi sợ hãi do cái chết mang đến.
Những đồng đội ngày thường cũng giống hắn ta đều cho là võ kỹ và khả năng của mình vượt xa người khác giờ đã bị giết từng người một. mà những kẻ giết người kia lại giống như ác ma có thể phi thiên độn thổ, không tìm được, không nhìn thấy, không một ai biết chết ở chỗ nào, chết vào thời khắc nào.
Hắn ta muốn chạy trốn, cứ chạy trốn như vậy.
Ngay khi hắn ta thở phào thì sau lưng xuất hiện một khuôn mặt đeo mặt nạ răng nanh, khuôn mặt kia chậm rãi tới gần. Dường như đã nhận ra sự khác thường, sát thủ xoay người lại, thế là trên cổ có thêm một vết cắt, máu bắn ra.
Giáp sĩ mặc chiến phục màu xanh đậm kia kéo thi thể biến mất trong bụi cây, tựa như đã trở về địa ngục.
Hai khắc sau, trong trang viên.
Giáp sĩ đeo mặt nạ sắt bước nhanh đến trước mặt Lâm Lạc Vũ, cúi người: “Đội Trú Báo truy kích đột kích kẻ thù, đã đánh chết toàn bộ, hai mươi tư người không kẻ nào lọt lưới.”
Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng, gật đầu: “Vất vả rồi.”
Đội chính đội Trú Báo cúi người: “Thuộc hạ cáo lui!”
Gã xoay người lao đi, động tác giống như báo săn.
Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Thượng Quan Khuất vẫn đang nằm sấp trên mặt đất: “Có phải cảm thấy mình đã đến địa ngục rồi không?”
Thượng Quan Khuất chống tay ngồi dậy, phải tốn rất nhiều sức lực mới ngồi dậy dược, y thở ra một hơi nhưng không nhả ra được cơn đau nhức trong ngực. Theo bản năng, mắt y liếc qua lọ thuốc để trên mặt đất.
Thượng Quan Khuất hỏi: “Giờ khắc này ta càng muốn biết ngươi sợ mình chết nên mới chuẩn bị một đội quân như vậy, hay là vì ngươi thật sự muốn mưu nghịch?”
Lâm Lạc Vũ im lặng một lúc, sau đó hỏi lại: “Ngươi hiểu về nữ nhân không?”
“Nữ nhân?”
Thượng Quan Khuất không biết tại sao Lâm Lạc Vũ lại bỗng nhiên hỏi câu này, chuyện này dường như không có một chút quan hệ nào với câu mà y hỏi Lâm Lạc Vũ.
“Trong phần lớn thời gian nữ nhân đều rất bị động, cho dù là lúc chủ động thì phần lớn cũng là chủ động phòng ngự chứ không phải chủ động tiến công. Ngươi hỏi ta chuẩn bị những thứ này có phải để mưu nghịch hay không, ta chỉ là một nữ nhân, tại sao ta phải mưu nghịch?”
Thượng Quan Khuất lạnh lùng nói: “Ngươi có thể chuẩn bị cho người khác mưu nghịch.”
“Trái tim của các ngươi.”
Lâm Lạc Vũ cười cười nói: “Cho nên ta thường xuyên có cảm giác mình đi trong bóng tối, đi trong địa ngục, ta ở trong bóng tối và địa ngục bảo vệ ánh sáng của ta, ngươi nghĩ thế nào là bóng tối, thế nào là địa ngục? Là các ngươi. Từ cách đây rất lâu rất lâu ta đã giao tiếp với người như các ngươi, ta cũng từng lĩnh giáo trái tim đen tối hơn ngươi.”
Trong ánh mắt Thượng Quan Khuất có chút mê mang, dường như đã hiểu một chút gì đó, nhưng mà cũng chỉ là dường như.
Y châm chọc nói: “Ngươi nghĩ nếu như hoàng đế nhìn thấy đội quân của phiếu hào Thiên Cơ các ngươi, sẽ tin lý do chủ động phòng ngự chó má này của ngươi sao?”
“Tại sao ta phải phí nhiều sức lực để làm cho người khác tin, đó là chuyện rất mệt mỏi.”
Lâm Lạc Vũ đứng dậy: “Thậm chí ta không cần ép hỏi ngươi cái gì, cho người của các ngươi biết ngươi ở chỗ ta là được rồi, bọn họ không biết chuyện sống chết của ngươi thì sẽ bố trí như ngươi còn sống. Trên thế giới thật sự có hai loại người, đồng đội của một loại người rơi vào tay kẻ thù, bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để cứu viện; đồng đội của một loại người rơi vào tay kẻ thù, bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để diệt trừ, hoặc là ngươi hoàn toàn không quan trọng, bọn họ không cần quan tâm.”
Lâm Lạc Vũ chỉ lọ thuốc kia: “Chúng ta đánh cược? Ngươi thắng, ta sẽ cho người cứu chữa ngươi.”
Thượng Quan Khuất im lặng.
“Thật ra ngươi không dám đánh cược.”
Lâm Lạc Vũ xoay người rời đi: “Nếu dám đánh cược thì ngươi sẽ cược tính mạng với ta. Đánh cược mạng của ngươi, ngươi cũng không bị thương đến mức ngay cả sức lực để tự sát cũng không có, mà ta cũng không định ngăn cản ngươi tự sát, thậm chí ta còn đang chờ ngươi động thủ, nhưng ngươi mãi vẫn không thể tích lũy đủ nhiều dũng khí.”
Thượng Quan Khuất mấp máy môi, không thể phản bác lại.
Một ngày sau, núi Đại Khai.
Trong một doanh trại ẩn trong núi, thám báo từ bên ngoài chạy nhanh vào, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy. Hắn ta lao vào căn lều lớn ở giữa doanh trại, thở hổn hển nói: “Vũ Văn tiên sinh, tất cả người của chúng ta đều đã chết hết.”
Vũ Văn Tiểu Sách xoay ngoắt người lại: “Hửm?”
Thám báo cúi người nói: “Toàn bộ đội ngũ hơn một trăm người đã mất tích, không ai còn sống trở về, bao gồm cả Thượng Quan tiên sinh.”
Vũ Văn Tiểu Sách hỏi: “Vậy ngươi xác định bọn họ đều chết hết?”
“Không... không dám xác định.”
Thám báo khó khăn nuốt nước bọt một cái: “Không thấy thi thể.”
Vũ Văn Tiểu Sách từ từ nắm tay lại.
“Lâm Lạc Vũ... đương nhiên ả muốn có người sống trong tay.”
Thủ hạ hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
“Không cần làm gì cả.”
Vũ Văn Tiểu Sách bỗng nhiên cười cười: “Cho dù trong tay ả có người sống thì cũng không có gì đáng lo, đám người Thượng Quan Khuất này không biết gì cả.”
Y xoay người đi đến cửa lều lớn, nhìn người đi tới đi lui ở bên ngoài, im lặng một lát rồi nói: “Còn bao nhiêu lương thực và bạc chưa chuyển ra ngoài?”
“Còn hai chuyến nữa là hoàn thành vận chuyển.”
“Chuyển xong rồi thì chúng ta đi.”
Vũ Văn Tiểu Sách lẩm bẩm nói: “Không cần phải đấu với một nữ nhân như Lâm Lạc Vũ, khi muốn bảo vệ thứ gì đó, nữ nhân thường đáng sợ hơn so với nam nhân.”