Trang viên Hương Thảo.
Cách cửa chính phía nam chừng hơn mười trượng, Vũ Văn Tiểu Sách mặc một bộ trường sam, đeo khăn đen che mặt dừng lại, hai tay giơ lên cao. Y không sắp xếp người khác mà là đích thân đến.
Y giơ cao hai tay biểu thị trên người mình không mang theo binh khí, không có ác ý gì, đồng thời cũng không có tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng lúc dừng lại, y tạm thời chú ý tới có mười mấy chỗ gác ngầm chĩa cung tiễn đến. Vũ Văn Tiểu Sách nghĩ có lẽ đây chính là trạm gác ngầm cơ bản nhất bên ngoài trang viên Hương Thảo, nhưng nếu chỉ là những người này thì không thể nào đánh bại Thượng Quan Khuất được.
Y hiểu võ nghệ của Thượng Quan Khuất, y cũng hiểu chiến lực của đám người đó, sẽ không thể nào bị đánh bại dễ dàng.
Cho nên y xác định, ở chỗ mà với thực lực của y cũng không nhìn thấy còn tồn tại người nào đó càng nguy hiểm, hơn nữa cũng không phải một người hai người.
Y mơ hồ cảm thấy mình giống như bị dã thú theo dõi, đây là một cảm giác rất bất an cho nên y lựa chọn lui về phía sau mấy bước.
Sự đáng sợ khi bị cung tiễn chĩa vào là điều y có thể phát hiện được, điều khiến y thấy bất an là sự đáng sợ khi y bị hổ lang không biết ở chỗ nào nhắm tới.
“Làm phiền các ngươi vào thông báo một tiếng, ta đến là vì những người hôm qua đã tự tiện xông vào trang viên Hương Thảo, nếu như được thì có thể mời Lâm tiên sinh ra ngoài cửa nói vài lời không?”
Không bao lâu sau Lâm Lạc Vũ cùng Nhan Tiếu Tiếu đi đến cửa trang viên, đứng cách Vũ Văn Tiểu Sách hơn mười trượng, khoảng cách cần phải nói lớn mới có thể nghe được.
Vũ Văn Tiểu Sách lớn tiếng nói: “Thật sự xin lỗi, hôm qua đường đột, vẫn mong Lâm tiên sinh bao dung.”
Lâm Lạc Vũ không lên tiếng. Nàng là một nữ tử rất lạnh nhạt với người mà nàng không quan tâm, huống chi khoảng cách xa như vậy còn phải nói lớn tiếng mới được, nàng lại càng lười mở miệng hơn.
Vũ Văn Tiểu Sách tiếp tục nói lớn: “Xin hỏi Lâm tiên sinh, người của ta còn sống không?”
Lâm Lạc Vũ không trả lời, giơ tay lên, giơ một ngón tay.
“Thượng Quan Khuất?!”
Vũ Văn Tiểu Sách lại hô một tiếng.
Lâm Lạc Vũ gật đầu.
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Thật sự rất xin lỗi, nếu ta biết bên trang viên này canh phòng nghiêm ngặt như vậy thì sẽ không chỉ sắp xếp một nhóm người của hắn đến, ít nhất phải triệu tập lực lượng gấp năm lần trở lên mới có thể tạo thành chút uy hiếp đối với Lâm tiên sinh, như vậy cũng xem như là sự tôn trọng đối với Lâm tiên sinh. Bây giờ xem ra là ta dã xem thường Lâm tiên sinh, xem thường phiếu hào Thiên Cơ, xem thường đối thủ chính là phạm sai lầm.”
Lâm Lạc Vũ vẫn không lên tiếng, nàng biết mình không cần nói chuyện, đối phương sẽ nói hết những lời muốn nói.
“Vẫn mong đối xử tử tế với người của ta.”
Vũ Văn Tiểu Sách lớn tiếng nói: “Dù sao thì không lâu sau ta cũng sẽ đưa hắn về, nếu không đối tốt với hắn, có thể ta còn phải tốn tiền để trị liệu giúp hắn. Huống hồ ngươi đối xử tử tế người của ta, không lâu sau này khi ngươi và người của ngươi rơi vào tay ta, ta cũng sẽ cố gắng đối xử tử tế.”
Lâm Lạc Vũ cười cười, xoay người đi về.
Vũ Văn Tiểu Sách hơi ngẩn người, trầm ngâm một chút rồi tiếp tục nói lớn: “Có thể Lâm tiên sinh rất tự tin, vừa khéo ta cũng là một người rất tự tin.”
Nói xong câu này y cũng xoay người đi. Y nhận thấy được không chỉ là một người đang nhanh chóng tới gần mình.
Nhưng với thân pháp khinh công của y, ở chỗ cách xa trang viên Hương Thảo như vậy, muốn cản được y tuyệt đối cũng không phải là chuyện dễ.
Lâm Lạc Vũ chậm rãi trở lại trong sân, dừng chân rồi hỏi: “Có tin tức Thẩm Lãnh đã đi đến đâu không?”
“Vẫn chưa có.”
Nhan Tiếu Tiếu nói: “Nếu gần dến thì chắc sẽ có tin tức gửi đến, hiện giờ không có tin tức chứng tỏ huynh ấy vẫn chưa vào quận Trọng An.”
Lâm Lạc Vũ nhíu mày: “Nếu tính thời gian thì không nên như vậy.”
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Người của cấm quân đã tới chưa?”
“Không nằm ngoài tỷ tỷ dự đoán, nghe nói lần này người tới quận Trọng An là cấm quân và người của thị vệ đại nội, dẫn đầu là thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam và tướng quân cấm quân Hách Liên Đông Noãn, hôm qua đã đến nơi, nhanh hơn An Quốc Công một chút.”
“Ừm.” Lâm Lạc Vũ nói: “Dù sao cấm quân và thị vệ đại nội cũng sẽ không đi xưởng thuyền An Dương.”
Nhan Tiếu Tiếu ngây người, sau đó phì cười một tiếng.
Lâm Lạc Vũ nói: “Nếu vẫn chưa có tin tức của Thẩm Lãnh thì sắp xếp người đi truyền tin cho Vệ Lam và Hách Liên Đông Noãn, nhờ bọn họ nghiêm tra thương thuyền trên Đại Vận Hà... Bất kể là thuyền gì cũng phải tra.”
Nhan Tiếu Tiếu hỏi: “Tại sao vậy tỷ tỷ?”
“Hắn đang phô trương thanh thế.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Hôm qua khi đối thủ trực tiếp xuất hiện ở trang viên Hương Thảo ta còn không hiểu lắm, tại sao bọn họ lại ra một chiêu tệ hại như vậy? Hôm qua thấy đây là một nước cờ dở tệ, vội vã để lộ bản thân như vậy không có lý gì cả, người có thể gây ra vụ án lớn kinh thiên như vậy sao lại cấp thấp như thế?”
Nàng thở mạnh một hơi rồi nói: “Lúc nãy lại có một người nữa đến, ta đột nhiên hiểu ra bọn họ không quan tâm đến người bị sập bẫy ở đây hôm qua, sống chết đều không quan tâm, cho dù biết rõ có người còn sống bị ta giữ lại thì cũng không quan tâm. Điều bọn họ để ý chỉ là làm cho ta cảm thấy trang viên Hương Thảo không còn ổn định nữa.”
“Bọn họ lại đang chuyển tầm nhìn.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Là ta đã sơ suất, đây là thủ đoạn bọn họ vẫn thường dùng, chuyển dời tầm nhìn... Giờ phỏng đoán, ngay cả những chuyện ở Kinh Kỳ đạo chẳng qua cũng chỉ là một kiểu chuyển dời tầm nhìn của bọn họ, bởi vì chuyện túi hỏa dược mà một nửa người của phủ Đình Úy đều đang điều tra.”
“Ngay sau đó bên quận Trọng An này xảy ra án lớn, lương thảo của chúng ta, bạc của Hộ bộ, khi vụ án mới xảy ra, Hàn Hoán Chi muốn điều phái người cũng không kịp, bởi vì một số đông nhân thủ của phủ Đình Úy đều đã đi điều tra túi hỏa dược.”
Lâm Lạc Vũ liếc nhìn Nhan Tiếu Tiếu rồi nói tiếp: “Mà trước chuyện này, thu hút sự chú ý của Thẩm Lãnh và phủ Đình Úy tới Kinh Kỳ đạo cũng là một kiểu chuyển dời tầm nhìn, mục đích là để thuận lợi đánh tráo lương thảo và bạc.”
“Hiện giờ bọn họ lại dùng chiêu này... Lúc nãy ta đột nhiên nghĩ đến, bọn họ phái người đến không phải nước cờ tệ hại mà là để cho ta xác định trang viên Hương Thảo đã bị uy hiếp, nếu như vậy, cho dù Thẩm Lãnh đến cũng sẽ dồn sự chú ý vào việc bảo vệ ta chứ không phải theo dõi chuyện gì khác.”
“Bọn họ cần thời gian.”
Lâm Lạc Vũ quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa trang viên: “Cần thời gian chở lương thực đi, chở từng chuyến một. Đây là nơi thích hợp nhất để động thủ tráo đổi lương thực và bạc, nhưng mà cũng có hạn chế, nơi này chỉ có đường thuỷ thông ra ngoài, giả thiết mục tiêu vẫn là Kinh Kỳ đạo, số lương thực này sẽ được chở về từng chuyến.”
“Hắn là một cao thủ.”
Lâm Lạc Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng lông mày đẹp mắt hơi nhíu lại.
“Hắn gần như đã tính toán thời gian rất chuẩn, vụ án lương thực khi đến Hồ Kiến đạo mới bị phát hiện, trong lúc này hắn có đủ thời gian để chở lương thực đi, nhưng hắn không thể nào sắp xếp đội thuyền quy mô lớn chở lương thực lên phía bắc, như vậy không hợp lý, chỉ có thể dùng thuyền nhỏ chở dần. Cả chục vạn cân lương thực, thuyền nhỏ chở từng chuyến, hẳn là hắn vẫn chưa chở đi hết thì chúng ta đã đến.”
“Sau đó hắn phái người đến trang viên Hương Thảo, hắn cần phải cầm chân chúng ta mấy ngày, chỉ cần mấy ngày là lương thực sẽ phân tán vận chuyển xong, sau đó hắn sẽ đi ngay.”
Lâm Lạc Vũ mở mắt: “Hắn đang giành giật thời gian.”
Nhan Tiếu Tiếu ừm một tiếng: “Muội sẽ lập tức phái người đi bẩm báo cho thống lĩnh Vệ Lam và Hách Liên tướng quân.”
Lâm Lạc Vũ căn dặn: “Phái thêm mấy nhóm người nữa... Chắc hẳn là hắn đã nghĩ đến chuyện mình vẽ rắn thêm chân rồi. Nếu hôm nay hắn không đến thì ta cũng nghĩ không đến, nhưng hắn không nắm chắc nên nhất định phải đến đây nhìn tận mắt. Chính vì hắn đến mà ta nghĩ đến, chính vì hắn đến nên bản thân hắn cũng nghĩ đến, cho nên hắn nhất định sẽ phái thêm nhiều nhân thủ đến đây. Người của hắn không thể tấn công trang viên Hương Thảo, hắn cũng nhất định phải khiến người của chúng ta không có một ai ra ngoài được.”
Nhan Tiếu Tiếu gật đầu: “Muội sẽ sắp xếp năm đội ra ngoài.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Trước tiên thả hết bồ câu đưa thư trong trang viên ra ngoài, đừng để tin tức trên bồ câu.”
“Vâng.”
Nhan Tiếu Tiếu lên tiếng, xoay người đi sắp xếp.
Lâm Lạc Vũ im lặng một lát, lẩm bẩm nói: “Lãnh Tử ngốc, sao ngươi còn chưa đến?”
Trên Đại Vận Hà.
Ba bốn chiếc thuyền kéo đi ngược dòng, người chống thuyền có vẻ khá tốn sức, trên mỗi một chiếc thuyền kéo đều có ba bốn người, nhưng Đại Vận Hà thuyền đi qua đi lại nhiều như vậy, sẽ không có ai đặc biệt chú ý đến bọn họ.
Đột nhiên có một chiếc thuyền nhỏ chắn ngang ở phía trước, trên thuyền nhỏ đó có hai người nhảy sang chiếc thuyền đi đầu, hai người nhảy qua này rất thú vị, một người béo trắng, một người béo đen.
Người béo trắng kéo một cái gậy gỗ cài trên đai lưng ra, hô một tiếng với thuyền phu ở trên thuyền kéo: “Cướp!”
Người béo đen nhìn người béo trắng kia: “Cũng không cho chúng ta một món binh khí đàng hoàng, còn bảo chúng ta cướp chuyên nghiệp một chút, thế này giống như ngay cả một con gà mái cũng không có, còn bảo chúng ta kiếm được trứng gà để có thể ấp thành gà con.”
Gã ta cúi đầu nhìn cái gậy tre trong tay mình: “Thế này có thể chuyên nghiệp được ư?”
Một lúc lâu sau người béo trắng mới hiểu được quan hệ nhân quả trong lời gã ta nói, sau đó nói: “Còn không phải do sợ ngộ thương hay sao?”
Người chèo thuyền trên thuyền kéo nhìn hai người bọn họ, sau đó hỏi dò một câu: “Hai vị thật sự đến để cướp?”
Người béo trắng kia đương nhiên là Trần Nhiễm, gã hung hăng nói: “Nói thừa, không phải cướp thì chẳng lẽ chúng ta đến để xem mặt à?!”
Người béo đen nói: “Xem mặt cũng được, trong nhà ngươi có tỷ tỷ hay muội muội gì không...”
Gã ta nhìn tuổi tác của người chèo thuyền, nói lại: “Có nữ hài tử trẻ tuổi kiểu như con gái hay cháu gái gì không?!”
Người chèo thuyền ngẩn người.
Ông ta nhìn hai tên cướp kia, lại quay đầu liếc nhìn thuyền của mình.
“Chúng ta... là thuyền kéo.”
“Thuyền kéo thì sao? Thuyền kéo thì không thể cướp à?!”
Người chèo thuyền nói: “Trên thuyền chúng ta chỉ có cát.”
Trần Nhiễm hừ một tiếng: “Chúng ta muốn đi một con đường không giống người thường, người khác cướp tiền tài, chúng ta cướp cát!”
Thuần Bạch đạo nhân gật đầu thật mạnh: “Chính xác! Chúng ta không muốn giống người thường, đồ mà những phàm phu tục tử đó cướp, chúng ta nhìn chướng mắt!”
Người chèo thuyền: “Nhưng mà hai vị, các ngươi cần cát làm gì chứ.”
Thuần Bạch đạo nhân suy nghĩ, nghiêm túc trả lời: “Đừng tưởng chúng ta ngốc, trong cát có vụn vàng, thật ra là chúng ta đang cướp vàng!”
Người chèo thuyền thở dài: “Đi chỗ khác chơi được không?”
Trần Nhiễm: “Ơ, ngươi còn khinh thường Hắc Bạch Song Sát chúng ta, ngươi cũng không hỏi thăm xem thủy phỉ hung hãn nhất trên Đại Vận Hà này là ai? Nơi nào có Hắc Bạch Song Sát xuất hiện, không có một ngọn cỏ nào mọc nổi!”
Thuần Bạch: “Đúng, không có một ngọn cỏ nào sống nổi!”
Người chèo thuyền: “Cát ở trên thuyền ta cũng không có một ngọn cỏ nào sống nổi.”
Trần Nhiễm: “Phí lời như vậy làm gì, ngươi đi kiểm tra cát, có phải là loại hạt lớn mà chúng ta cần hay không.”
Thuần Bạch: “Ta thấy hạt nhỏ tốt hơn, nhẵn mịn.”
Trần Nhiễm: “...”
Thuần Bạch: “Được được được, lớn thì lớn.”
Gã ta đi vòng qua người chèo thuyền kia, thế mà người chèo thuyền cũng chẳng thèm để ý, để cho gã ta đi qua. Thuần Bạch đạo nhân nhìn thuyền cát kia, kéo quần lên: “Xem phong đào thức của ta đây.”
Hai tay bới cát roẹt roẹt.
Người chèo thuyền lại ngây người.
“Hai vị hảo hán, ta nhìn ra được các ngươi không phải là đến cướp cát, là các ngươi muốn đào hố đẻ trứng trong cát của ta.”
Trần Nhiễm: “Đúng, đẻ trứng!”
Sau đó gã sực hiểu ra: “Con mẹ nó ngươi mắng ai là rùa hả?”
“Có rồi!”
Thuần Bạch bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt vui mừng: “Bên dưới có lương thực!”
Người chèo thuyền sắc mặt đại biến: “Chuyện này... Làm sao có thể?!”