Trần Nhiễm và Thuần Bạch đạo nhân cố gắng dùng phương thức không rút dây động rừng như vậy để kiểm tra trên đường sông. Khi bọn họ chặn chiếc thuyền kéo này lại là đã kiểm tra hơn nửa ngày rồi, phần lớn thuyền hàng thương thuyền mà bọn họ đi lên thậm chí còn chẳng coi hai người bọn họ ra gì, một người cầm gậy gỗ, một người cầm chổi, nếu hai người này thật sự là kẻ cướp thì đủ để thấy nghề cướp bóc này chật vật cỡ nào.
Cho nên tuyệt đại bộ phận mọi người trên thuyền thậm chí cũng không nghĩ tới chuyện báo quan, hai kẻ dở hơi này đã thể hiện đầy đủ sự điên rồ của trụ sở nhân sĩ thần kinh bất thường Tường Ninh. Có đại nương trên một chiếc thuyền còn nói hai người này nhất định đã đói bụng lắm rồi, cũng không ai quản người điên điên khùng khùng này, thật đáng thương, còn cho hai người mỗi người một bánh ngô nhân táo. Hai người bọn họ cũng thật sự rất đói bụng, vừa ăn vừa nói thơm quá.
Thuần Bạch dù gì da mặt cũng mỏng một chút, Trần Nhiễm thò tay ra hỏi còn nữa không?
Khi bọn họ kiểm tra đến mấy chiếc thuyền kéo này, cuối cùng cũng tìm được thứ muốn tìm, Trần Nhiễm hướng về phía xa vẫy tay, không bao lâu sau một chiếc khoái thuyền Con Rết chạy đến giống như bay nhanh mặt nước. Chiến binh thủy sư trên khoái thuyền Con Rết nhanh chóng nhảy lên thuyền kéo khống chế tất cả người chèo thuyền.
Chủ thuyền sợ tới mức hồn vía lên mây, hai tay ôm đầu quỳ ở đó: “Chúng ta không biết là chuyện gì, có người thuê chúng ta đưa thuyền ra ngoài.”
Thẩm Lãnh nhảy lên, đi đến trước người chủ thuyền hỏi một câu: “Ai thuê ngươi?”
“Hôm qua người trong thôn chúng ta dẫn một người tới tìm ta, nói là họ hàng của hắn, muốn chở mấy thuyền cát, nói cát là mua từ bãi cát của quan phủ, có bằng chứng thủ tục của quan phủ viết. Chúng ta chỉ kéo thuyền kinh doanh cho nên đồng ý, tiền thù lao cũng không thấp.”
“Nhưng người đó rất kỳ lạ, nói hắn có thuyền, cũng đã xếp hàng xong rồi, chỉ là đột nhiên đám người giúp việc của hắn xích mích đánh nhau một trận rồi bỏ đi, vứt thuyền ở đây, hắn nói chúng ta đem cả thuyền kéo và cát của hắn về, lộ phí lúc về của chúng ta, hắn trả gấp đôi.”
Thẩm Lãnh hỏi: “Đưa đi đâu?”
“Nói là đưa đến huyện Tây Viên quận An Dương.”
Chủ thuyền một mực giải thích: “Người trong thôn chúng ta cũng biết chuyện này, chính là hắn dẫn người tới tìm chúng ta, chúng ta thật sự không biết bên dưới cát lại có lương thực. Nếu không tin thì bây giờ có thể về thôn chúng ta, có người có thể làm chứng cho chúng ta.”
“Cho thuyền cập bờ.”
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng: “Kiểm tra kỹ lưỡng, xem trên thuyền rốt cuộc có bao nhiêu lương thực, còn có thứ gì khác hay không.”
Để tiện cho việc tra án, Thẩm Lãnh và chiến binh thủy sư của hắn đều không mặc chiến phục, nhưng chiếc khoái thuyền Con Rết này đã đủ để chứng minh thân phận, ngoại trừ thủy sư ra thì không nơi nào khác còn có khoái thuyền Con Rết.
Thuyền kéo cập bờ, Thẩm Lãnh dặn người canh phòng, sau đó bảo chủ thuyền bọn họ tìm mấy thứ như xẻng đến bới cát trên thuyền.
“Có đồ!”
Trần Nhiễm ở trên chiếc thuyền kéo thứ hai hô một câu, gã đào ra một cái rương ở sâu trong cát.
Thẩm Lãnh nhảy lên trên chiếc thuyền thứ hai, dùng chuôi đao đập mở khóa sắt trên rương, mở nắp lên nhìn, bên trong chứa đầy bạc, lấy một thỏi ra nhìn dưới đáy, còn có ấn ký của Hộ bộ Đại Ninh.
“Quan ngân Hộ bộ bị mất.”
Thẩm Lãnh lớn tiếng nói: “Tiếp tục đào.”
Bọn họ lấy ra trên thuyền kéo thứ hai tổng cộng sáu bảy cái rương, đều chứa đầy quan ngân, tính sơ sơ, sáu bảy rương bạc này có thể lên đến gần ba bốn vạn lượng.
Sắc mặt của chủ thuyền đã tái nhợt giống như tờ giấy, tay cũng run rẩy.
“Thật sự không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ nhận chút trả thù lao đưa thuyền đi thôi. Chúng ta đều là người thành thật giữ khuôn phép, thật không biết này có đồ giấu dưới cát.”
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn ông ta một cái: “Còn chưa nói ngươi có chuyện mà, đào hết cát lên trước đã.”
Chủ thuyền vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, tìm trước, chúng ta tìm trước đã.”
Đúng lúc này từ trên quan đạo có một đội kỵ sĩ phóng ngựa đến, khi đến gần hơn mới nhìn rõ là khoảng mấy chục tên nha dịch của quan phủ. Người dẫn đầu mặc quan phục bổ đầu nhưng cũng chỉ là tòng thất phẩm mà thôi.
Nhưng trên người Thẩm Lãnh bọn họ không có quan phục.
Bổ đầu nhảy từ trên lưng ngựa xuống, mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Lãnh bọn họ: “Cường đạo thủy phỉ từ đâu đến, ban ngày ban mặt lại dám cướp bóc đội thuyền! Người đâu, bắt hết bọn họ lại cho ta!”
Mấy chục tên bổ khoái rút đao tiến lên phía trước, thoạt nhìn khí thế hùng hổ.
Trần Nhiễm nhảy lên bờ, tháo thiết bài thủy sư xuống trên đai lưng đưa cho bổ đầu: “Chúng ta là người của thủy sư Đại Ninh, đang ở đây tra án, đây là thẻ của ta.”
Bổ đầu kia nhận lấy thiết bài nhìn, nhíu mày sau đó vung tay ném thiết bài qua một bên: “Lại còn dám giả mạo chiến binh, trên người các ngươi không có quân phục, nghĩ chắc thiết bài này cũng là giả.”
Trần Nhiễm đanh mặt lại: “Nhặt thẻ bài về cho ta!”
Bổ đầu hừ một tiếng: “Lại còn dám giả vờ, bắt lại cho ta!”
Hai tên bổ khoái cầm đao đi về phía Trần Nhiễm, trong đó có một tên thò tay ra túm cổ áo của Trần Nhiễm, Trần Nhiễm giơ tay lên nắm cổ tay tên bổ khoái kia vặn lại rồi ấn xuống, bổ khoái hét lên một tiếng sau đó ngồi thụp xuống.
Tên bổ khoái còn lại thấy người phe mình bị đánh liền không chút do dự chém một đao vào cổ Trần Nhiễm, chính là muốn giết người ngay lập tức.
Trần Nhiễm đạp một cước vào bụng bổ khoái, kẻ kia cong người lại và ngã ngửa về phía sau, đau đớn nhe răng trợn mắt, nhất thời muốn đứng lên là chuyện không thể nào. Sức lực của Trần Nhiễm khi đạp một cước này, người bình thường làm sao có thể dễ dàng chịu được.
“Chống người chấp pháp, giết!”
Bổ đầu hô một tiếng, thò tay ra tháo liên nỏ đeo trên đai lưng xuống muốn bắn tên vào Trần Nhiễm.
Một thỏi bạc bay tới, đập vào tay phải cầm liên nỏ của hắn ta kêu bộp một tiếng, cái liên nỏ kia bị đánh rơi xuống đất.
Thẩm Lãnh từ dưới thuyền nhảy lên, lao lên trên bờ giống như một con hùng ưng vỗ cánh, hắn đi đến trước người tên bổ đầu kia. Lúc này tên bổ đầu kia đã thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh: “Ngươi thật to gan! Lại dám tập kích quan sai!”
Bộp!
Hắn ta vừa mới nói xong, Thẩm Lãnh tát một cái bạt tai vào mặt hắn ta, bàn tay to đó xòe ra giống như cái quạt sắt, tát vào mặt bổ đầu là người liền trực tiếp ngã xuống, bổ đầu kêu đau một tiếng, lồm cồm bò dậy, đưa tay rút đao ra. Lúc đao mới rút ra được một nửa thì Thẩm Lãnh đạp một cước lên chuôi đao, trường đao lại trở vào trong vỏ đao, hắn đạp một cước, cả đao lẫn vỏ đao đều bay ra ngoài.
Bổ đầu trợn tròn mắt, nhìn bàn tay trống không rồi lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh.
Bộp!
Lại là một cái bạt tai.
Bổ đầu lại bị tát ngã xuống đất.
“Các ngươi chết chắc rồi!”
Bổ đầu lại lồm cồm bò dậy: “Bắn tên cho ta!”
Mấy chục tên bổ khoái kia lập tức tháo tên nỏ xuống nhắm bắn.
“Tước hết tất cả binh khí.”
Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng.
Mười mấy thủ hạ của hắn ở cạnh bờ lập tức xông lên, đám bổ khoái kia nhân số nhiều hơn bọn họ gấp ba bốn lần, nhưng khi động thủ là sự chênh lệch lập tức hiện ra, trên cơ bản đều là một người đánh ba bốn người nhưng chiến binh thủy sư chiếm hết ưu thế. Một lát sau, mấy chục tên bổ khoái ngay cả mũi tên cũng không kịp bắn ra đã bị đánh gục.
Mười mấy thân binh đứng ở đó, không hề có một người nào bị thương.
Tất cả đao và tên nỏ đều bị tước đi, ném qua một bên, thậm chí các thân binh của Thẩm Lãnh cũng không có dùng đến đao, tay không quật ngã tất cả bổ khoái.
“Nhặt tấm thẻ kia về!”
Thẩm Lãnh chỉ thiết bài của Trần Nhiễm trước đó đã bị bổ đầu ném đi.
Bổ đầu giật giật khóe miệng, ánh mắt hung ác: “Các ngươi một kẻ cũng không đi được.”
Bộp!
Trên mặt hắn ta lại bị tát một bạt tai.
“Đi nhặt.”
Trong miệng bổ đầu toàn là máu, răng cũng bị gãy mấy cái, có thể thấy được lực tay của Thẩm Lãnh lớn cỡ nào. Hắn ta đi qua nhặt thiết bài của Trần Nhiễm lên, sau đó cúi gằm mặt đi trở về bên cạnh Thẩm Lãnh: “Nhặt rồi.”
Thẩm Lãnh nhận lấy thiết bài, giơ lên trước mắt hắn ta hỏi: “Ngươi nhận ra được không?”
“Ta làm sao biết là thật hay giả!”
Ánh mắt của bổ đầu hơi hốt hoảng nhưng chắc chắn hắn ta biết rất rõ, nếu lúc này hắn ta nói nhận ra được thì chuyện sẽ trở nên rất nghiêm trọng, hắn ta chỉ có thể cắn răng nói không biết thật giả.
“Ngươi không nhận ra?”
Thẩm Lãnh lại hỏi.
Bổ đầu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống. Mặc dù chỉ là liếc mắt qua rất nhanh mà thôi, nhưng vẻ hung dữ trong mắt hán tử trẻ tuổi đối diện khiến hắn ta sợ.
Đây là sự khác nhau giữa người với người. Một người từng chém giết vô số lần trên chiến trường, người đi lại trong núi thây biển máu, khi tức giận thì hung quang trong ánh mắt nặng cỡ nào, chỉ có tận mắt thấy mới có thể hiểu được.
“Ta... không nhận ra, trên người các ngươi cũng không có quân phục.”
Thẩm Lãnh ném thiết bài cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm treo bên hông.
Hắn quay đầu lại căn dặn: “Thả một người về, bảo quan địa phương của bọn họ tới gặp ta.”
Trong đó có một bổ khoái được thả đi, thật sự là cong mông bỏ chạy.
“Ta vốn đã nghi ngờ vụ án này có liên quan đến quan phủ địa phương các ngươi, nhưng ta không ngờ các ngươi lại ngu xuẩn như vậy, còn muốn che đậy.”
Thẩm Lãnh nhìn về phía tên bổ đầu kia: “Chờ quan địa phương của các ngươi đến, ta muốn xem thử hắn làm sao.”
Khoảng nửa canh giờ sau, trên quan đạo bụi đất tung bay, có khoảng mấy trăm tên sương binh chạy đến, nhìn quan phục của người dẫn đầu là một vị huyện thừa. Những sương binh này chạy đến sau đó lập tức tạo thành vòng vây kín.
Huyện thừa thúc ngựa đi về phía trước: “Các ngươi là hung đồ nơi nào đến, lại dám tập kích quan sai, ý đồ tạo phản!”
Thẩm Lãnh nhíu mày, những người này vừa đến đã chụp mũ, hiển nhiên là trong lòng bọn họ có âm mưu.
Trần Nhiễm tiến lên một bước, lại tháo thiết bài tướng quân thủy sư trên đai lưng xuống: “Ta là tướng quân Đại Ninh Đông Hải Thủy Sư, Trần Nhiễm, ở đây phá án, người của các ngươi trực tiếp động thủ muốn giết người, đã bị người của chúng ta bắt lại.”
Huyện thừa thay đổi sắc mặt: “Các ngươi là người của Đông Hải Thủy Sư? Người của Đông Hải Thủy Sư làm sao có thể ở địa giới của huyện ta? Trên người các ngươi không có quân phục, cầm thiết bài tướng quân giả trong tay, còn dám cướp bóc hành hung trên sông.”
Y vươn tay chỉ Trần Nhiễm: “Bây giờ lập tức đều quỳ xuống chịu trói, sau đó mang về huyện nha cho ta, nếu không thì hành pháp ngay tại chỗ!”
Trần Nhiễm nhíu mày: “Tại sao ngươi không đến nhìn xem thiết bài tướng quân trong tay ta là thật hay giả?!”
Huyện thừa dường như do dự, một lát sau lại cắn răng hô to: “Đám hung đồ này giả mạo quan quân, tội không thể tha thứ, nghe hiệu lệnh của ta, giết chết toàn bộ!”
Y tự tin về nhân số, bên Thẩm Lãnh chỉ có mười mấy người, mà bọn họ có mấy trăm người.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu huyện thừa chỉ có một ý nghĩ là giết hết tất cả mọi người, mặc kệ hắn là ai, thân phận gì, nếu bên trên có truy hỏi thì cứ nói đều là giết thủy phỉ, những người này không có mặc quân phục trên người, triều đình cũng không để cho người của Đông Hải Thủy Sư tra án.
Mấy trăm sương binh nhận mệnh lệnh của huyện thừa, lập tức bao vây, tháo cung đeo ở sau lưng xuống, rút mũi tên ra chuẩn bị bắn.
Đúng lúc này, trên sông có một chiến hạm Vạn Quân dài ba mươi mấy trượng chạy đến. Trên chiến hạm, các thân binh của Thẩm Lãnh vén vải bạt che hai cỗ nỗ trận xa ở một bên chiến hạm lên, nỗ trận xa điều chỉnh phương hướng nhắm về phía này.
Thẩm Lãnh giơ tay ra chỉ phía sau những sương binh kia, một cỗ trận nỗ trận xa bắt đầu phun lửa, trong nháy mắt đã trút ra hàng ngàn hỏa tiễn dày đặc, bụi cỏ và bụi cây thấp ở hai bên quan đạo bị cắt sạch một tầng chỉ trong nháy mắt, vỏ cây và vụn gỗ bay tán loạn, trên mặt đất bị nổ ra rất nhiều hố đất.
Huyện thừa sợ tới mức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, trốn ở phía sau ngựa run lẩy bẩy.
Một cỗ nỗ trận xa khác quay qua, nhắm về phía đám sương binh.
“Ngay lập tức.”
Trần Nhiễm bước đi đến trước mặt đám sương binh kia, lớn tiếng hô một câu: “Vứt vũ khí! Quỳ xuống!”