Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1384 - Chương 1384: Bắt Đầu Diệt Khẩu

Chương 1384: Bắt đầu diệt khẩu Chương 1384: Bắt đầu diệt khẩu

Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh, phì cười một tiếng: “Ta nhớ ngươi từng nói bệ hạ bảo ngươi lặng lẽ điều tra.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Ừm, nhất định là lặng lẽ.”

Trần Nhiễm đưa mắt nhìn một bãi đất lớn như vậy bị nỗ trọng xa san phẳng rồi nhìn về phía Thẩm Lãnh, trong ánh mắt có ý “như vậy cũng coi như lặng lẽ” à?

“Đưa người đi, trói tất cả lại đưa lên thuyền, chờ giao cho Vệ Lam.”

Thẩm Lãnh vẫy tay: “Chia ra một đội người dọn dẹp hiện trường một chút, ngựa của bọn họ cưỡi tới cũng đều đưa lên thuyền. Đúng rồi, ngựa thì đừng giao cho Vệ Lam.”

“Rõ!”

thân binh thủ hạ lên tiếng đáp lại, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường.

“Nhiễm Tử.”

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: “Cùng hai mười người ở lại trên bờ, giữ lại hết những người chèo thuyền, sắp xếp hai nhóm người chia ra đi gặp Vệ Lam, bảo hắn và Hách Liên Đông Noãn lập tức mang cấm quân đến đây, còn có bất cứ người nào muóno đến cướp bạc và những người chèo thuyền này thì trực tiếp động thủ. Còn nữa, mau chóng bảo Vệ Lam dẫn người đến thôn của người chèo thuyền điều tra.”

“Vâng.” Trần Nhiễm lên tiếng: “Ngươi thì sao?”

“Ta đi huyện Tây Viên.”

Thẩm Lãnh nhìn về phía Nhị Bản đạo nhân: “Mang theo người của đạo quán, chúng ta đi.”

Trần Nhiễm hô một tiếng: “Các ngươi cẩn thận.”

Thẩm Lãnh cười nói: “Cẩn thận một chút, đừng tuỳ tiện đánh chết người sao?”

Trần Nhiễm giơ lên một ngón giữa.

Thẩm Lãnh đáp lại một vòng tròn.

Từ nơi này đến huyện Tây Viên quận An Dương không gần, đi thuyền cũng phải mất một ngày một đêm mới đến nơi, nhưng ban đêm không có ai dám đi thuyền qua ngã ba sông, cho nên đi đường thủy từ đây đến huyện Tây Viên ngược lại không nhanh bằng đi đường bộ. Cũng may những bổ khoái kia khéo hiểu lòng người đã cưỡi ngựa tới, ngựa của bọn họ vẫn còn.

Thẩm Lãnh bọn họ một người hai ngựa, theo quan đạo đi thẳng lên hướng bắc.

Huyện thừa bị trói nhìn về phía Trần Nhiễm, lúc bị áp trải đi ngang qua bên cạnh Trần Nhiễm còn giãy giụa một cái, nhìn Trần Nhiễm hỏi: “Thủy sư các ngươi quản rộng như vậy?”

“Thủy sư chúng ta quả thật quản rất rộng.”

Trần Nhiễm quay đầu nhìn về phía huyện thừa kia, nói từng câu từng chữ: “Tương lai sau khi thủy sư viễn dương hải ngoại mở rộng biên cương, chúng ta càng quản rộng hơn, chiến thuyền của Đại Ninh đến đâu, đó chính là chân lý.”

Gã dừng lại một chút sau có bổ sung thêm một câu: “Nếu lần này ngươi không bị chặt đầu, sinh thời ngươi nhất định có thể nhìn thấy sau này thủy sư của Đại Ninh quản rộng cỡ nào.”

Huyện thừa trừng mắt nhìn gã một cái.

Trần Nhiễm cười cười: “Khi ngươi lườm người khác, là sự phản kháng hết sức hèn mọn.”

Huyện thừa thay đổi sắc mặt, từ phẫn nộ biến thành tức vì thẹn.

Với chiến lực của thân binh Thẩm Lãnh, đối phó với những bổ khoái sương binh này thoải mái hơn nhiều so với lúc đối chiến với kẻ thù trên chiến trường. Huống hồ một chiếc chiến hạm Vạn Quân neo đậu ở đây, đối với người bình thường mà nói, vũ khí trên chiến thuyền là thứ thiên uy không thể ngăn cản.

Không bao lâu sau tất cả sương binh bổ khoái đều bị trói lại mang lên chiến thuyền Vạn Quân, Trần Nhiễm cùng hai đội mười người ở trên bờ canh phòng. Trong bụi cỏ xa xa, hai nam nhân che mặt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, một trong hai người không nhịn được khẽ mắng một câu: “Những người của huyện nha này đều là ngu ngốc sao?!”

“Bọn họ sợ, sợ là sẽ hoảng, hoảng là sẽ lóng ngóng tay chân.”

Một người khác lắc đầu: “Là chúng ta đã tới chậm, ta tưởng là cầm chân Lâm Lạc Vũ ở trong trang viên Hương Thảo thì mấy chuyến lương thực và bạc cuối cùng này đều có thể chở đi, nhưng không ngờ Thẩm Lãnh không vội đến trang viên Hương Thảo hội hợp với Lâm Lạc Vũ, mà đã bắt đầu chặn thuyền điều tra giữa đường.”

Một người khác hỏi: “Bây giờ động thủ còn kịp không?”

Ông ta quay lại liếc nhìn, trong rừng cây, người của bọn họ mang đến đều đang đợi chỉ lệnh.

“Không kịp nữa rồi.”

Người vừa nói kéo cái khăn đen trên mặt xuống, chính là Vũ Văn Tiểu Sách. Y thở mạnh một hơi rồi nói: “Nhìn thấy chiếc Vạn Quân kia không? Ông cũng thấy uy lực của nỗ trận xa lúc nãy rồi, người của chúng ta căn bản không thể tới gần chiếc chiến thuyền kia được, nỗ trận xa bắn một lượt là đủ đưa chúng ta đưa lên thiên đường.”

Y nhổ một ngụm nước bọt: “Nhưng không sao, lát nữa ông đi cắt đứt đường dây với quan phủ địa phương.”

Y chầm chậm lui về phía sau: “Ông mang một nửa người trở về, mau chóng đốt doanh trại núi Đại Khai, chỗ đó đã không cần thiết phải tồn tại nữa. Cho mọi người chia ra trở về Kinh Kỳ đạo, không được quá ba người một đội, một nửa đi đường thủy, một nửa đi đường bộ.”

Một người khác cũng kéo khăn đen xuống, chính là Thường Nguyệt Dư nuôi heo ở huyện An Thành Kinh Kỳ đạo.

“Ngươi thì sao?” Ông ta hỏi.

Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Ta phải đi huyện Tây Viên, người của chúng ta ở bên đó chờ nhận hàng không biết đã xảy ra chuyện. Thẩm Lãnh tất nhiên sẽ dẫn người đi, ta xem thử có cơ hội sẽ xử lý một chút, có cơ hội thì xử Thẩm Lãnh, không cơ hội sẽ tiêu diệt người của chúng ta.”

Y vỗ vỗ vai Thường Nguyệt Dư: “Lúc này ta bỗng nhiên hiểu tại sao tướng quân nhất định muốn đi theo tiền thái tử Lý Trường Trạch.”

“Tại sao?”

Thường Nguyệt Dư hỏi: “Lý Trường Trạch rõ ràng không có năng lực, làm sao hắn có thể đấu lại được bệ hạ?”

“Là vì không có lựa chọn khác.”

Vũ Văn Tiểu Sách thở dài một tiếng: “Ông nghĩ xem, cho dù tướng quân nghe lời chúng ta, cắt đứt với tiền thái tử Lý Trường Trạch, nhưng bệ hạ sẽ ngừng phái người điều tra sao? Không hề...”

Y nhìn vào mắt Thường Nguyệt Dư nói: “Mặc kệ Lý Trường Trạch có thể thành công hay không, thậm chí mặc kệ sau này hắn còn muốn thành công hay không, bệ hạ đều sẽ tiếp tục điều tra. Bệ hạ sẽ không thật sự giết con trai của mình, nhưng sẽ moi hết chúng ta ra và chém đầu từng người từng người một, cho nên tướng quân mới nói không có lựa chọn khác.”

“Bao năm nay tướng quân nuôi người nhiều như vậy, nhiều đội ngũ như vậy, cho dù Lý Trường Trạch không tạo phản, chẳng lẽ chúng ta sẽ không phải chết? Một khi bệ hạ điều tra ra tướng quân nuôi nhiều đội ngũ như vậy thì vẫn sẽ động thủ, vẫn sẽ đuổi tận giết tuyệt, cho nên chúng ta quả thật chỉ có một con đường có thể đi.”

Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Nhưng cẩn thận nghĩ lại, không phải là chúng ta không có cơ hội, hơn nữa có lẽ cơ hội cũng không xa.”

Thường Nguyệt Dư ừ một tiếng: “Cầm cự thêm một thời gian nữa vậy.”

Ông ta vỗ vỗ vai Vũ Văn Tiểu Sách: “Ngươi cẩn thận một chút, Thẩm Lãnh là một người khó chơi.”

“Ta cũng vậy.”

Vũ Văn Tiểu Sách cười: “Chúng ta gặp ở Kinh Kỳ đạo.”

“Hẹn gặp ở Kinh Kỳ đạo.”

Thường Nguyệt Dư chắp tay, sau đó lại nói một câu: “Ta đi người của quan phủ địa phương bên quận Trọng An này xử lý một chút.”

“Được.”

Vũ Văn Tiểu Sách vẫy tay, mang theo mấy nhóm người rút về phía bắc, Thường Nguyệt Dư thì dẫn những người còn lại rút về phía nam.

Hơn một canh giờ sau, trên quan đạo phía đông huyện thành, mười mấy hộ vệ bảo vệ một chiếc xe ngựa đang chạy như bay.

Trong xe ngựa, huyện lệnh Doãn Chí vẫn còn kinh sợ.

“Ta tưởng chỉ là mấy thám tử do triều đình phái tới, người báo tin nói tổng cộng chỉ có mười mấy người, cũng không có nhắc đến chiến hạm! Sớm biết có chiến hạm thì ta lại cho người đi diệt khẩu?”

Hắn ta cắt ngang lời phu nhân oán giận, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta đã sớm nói đi rồi, là nàng không cho ta đi, giờ nàng còn oán giận ta?”

Phu nhân hắn ta nói: “Ta làm sao biết chuyện sẽ thay đổi nhanh như vậy. Lúc ấy người tới tìm ta là người của tướng quân Tiết Thành, nói chuyện này là ván cờ của triều đình sắp đặt để chèn ép Thẩm Lãnh và phiếu hào Thiên Cơ, còn nói bạc và lương thực đều sẽ chuyển đến khu vực thiên tai, sẽ không thật sự giấu đi, mục đích lần này chính là triều đình sẽ động thủ với Thẩm Lãnh và phiếu hào Thiên Cơ.”

Ả trừng mắt nhìn Doãn Chí một cái: “Bây giờ chàng nói ta, lúc ấy ta từng khuyên chàng phải cẩn thận, chàng nói đây là một cơ hội để chàng thăng chức, nói chàng làm huyện lệnh ở đây đã sắp mười năm rồi, không nhìn thấy hy vọng, chỉ có nắm lấy cơ hội lần này mới có thể một bước lên mây, ta khuyên cũng không được.”

“Nàng câm miệng đi!”

Doãn Chí lớn tiếng nói: “Nếu không phải bởi vì nàng là họ hàng của Tiết Thành, người của ông ta sẽ tìm đến chỗ ta sao?”

Phu nhân giận dữ nói: “Năm đó chàng là một thư sinh nghèo, là ta nâng đỡ chàng mới được tốt hơn. Năm đó là ai khóc lóc cầu xin ta tiến cử chàng cho Tiết tướng quân? Không có Tiết tướng quân, ngay cả mười năm làm huyện lệnh này của chàng cũng không có!”

Doãn Chí giận dữ, giơ tay lên muốn đánh, phu nhân hắn ta trợn mắt nhìn lại.

Tay của Doãn Chí khựng lại ở giữa không trung, sau đó vô lực buông thõng xuống: “Bây giờ chúng ta đừng cãi nhau nữa, chúng ta đều đã bị Tiết Thành lừa rồi... Người tên là Vũ Văn Tiểu Sách đó thề thốt nói đây là sắp xếp của triều đình, còn nói chỉ cần thành công thì quận thú của quận Trọng An sẽ được điều vào Trường An, ta sẽ nhanh chóng có thể vào làm chủ phủ quận trị.”

Hắn ta thở dài: “Sau đó lại lừa ta, hắn nói triều đình muốn điều tra là làm cho có lệ, bảo ta an tâm, còn nói ta đợi bạc... Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Lãnh đã trực tiếp mang cả chiến hạm đến rồi!”

Phu nhân hắn ta cũng thở dài theo: “Đúng vậy lão gia, hiện tại chúng ta nên nghĩ xem đi đâu trốn. Vũ Văn Tiểu Sách đã bỏ chạy, không ai để ý đến chúng ta, chúng ta phải tự nghĩ cách chạy đi. Theo ta thấy chúng ta chỉ chạy thẳng theo hướng đông, tìm thuyền biển ra ngoài.”

“Cũng được.”

Doãn Chí gật đầu: “Trong Đại Ninh, ai trốn được Quỷ Kiến Sầu Hàn Hoán Chi đó chứ.”

Bịch!

Một cây thiết tiêu thương từ phía trước xuyên qua, đâm xuyên qua xa phu ở ngoài xe, thiết tiêu thương lại đâm qua người Doãn Chí. Doãn Chí và phu nhân ngồi đối diện nhau, hắn ta đưa lưng về phía xa phu, thiết tiêu thương đâm xuyên qua, mũi thương cách ngực phu nhân hắn ta không đến một tấc thì dừng lại.

Ngựa kéo xe hí lên một tiếng rồi ngã gục, xe ngựa lao xuống rãnh ven đường.

Phu nhân của Doãn Chí sợ hãi gào khóc, nhìn mặt trượng phu của ả dần dần từ đỏ bừng trở nên trắng bệch.

“Đi mau...”

Doãn Chí khó nhọc đẩy phu nhân một cái: “Chạy đi!”

Phu nhân lồm cồm từ trong xe ngựa bò ra, khoang xe gần như đã vỡ nát, lúc ả bò ra ngoài thì nhìn thấy một bóng đen rơi xuống bên cạnh mình, sợ hãi lại hét lên một tiếng, khi nhìn lại mới nhìn rõ đó là một trong các hộ vệ của bọn họ, trên cổ cắm một mũi tên. Hộ vệ dùng hai tay ôm cổ của mình, máu chảy ra ngoài từ trong kẽ ngón tay.

Có một đám người chậm rãi đi từ trong khu rừng ven đường ra, người cầm đầu là một nam nhân trung niên vóc dáng hơi béo.

“Thường Nguyệt Dư!”

Phu nhân nhìn thấy liền trợn tròn mắt: “Ngươi lại dám động thủ với ta?! Ta là cháu ngoại của Tiết tướng quân, ngươi dám động đến ta, ta sẽ nói với Tiết tướng quân!”

“Ồ.”

Thường Nguyệt Dư xách liên nỏ đi đến bên cạnh ả, không để ý đến ả mà nhìn Doãn Chí ở trong xe trước. Doãn Chí bị đâm thủng ngực, máu chảy như suối, hắn ta khó nhọc ngẩng đầu nhìn về phía Thường Nguyệt Dư. Thường Nguyệt Dư mặt không cảm xúc giơ tay lên dùng liên nỏ bắn vài phát vào cổ Doãn Chí.

Phập phập phập... Mấy mũi tên bắn vào cổ họng Doãn Chí, đầu của Doãn Chí rất nhanh liền gục xuống.

“Ngươi là cháu ngoại của Tiết tướng quân, đương nhiên Tiết tướng quân không hạ thủ.”

Thường Nguyệt Dư nhìn phu nhân nói một câu, sắc mặt của phu nhân lập tức dịu đi không ít, ả quỳ ở đó: “Mau đưa ta đi, đưa ta về.”

“Ngươi hãy nghe ta nói hết đã.”

Thường Nguyệt Dư nói: “Chính bởi vì Tiết tướng quân không hạ thủ cho nên mới là ta làm.”

Phập!

Một mũi tên bắn vào ngực phu nhân, trúng tim.

Ả ôm ngực mình chậm rãi ngã xuống, miệng ngáp ngáp từng hơi.

Thường Nguyệt Dư đi đến bên cạnh ả, cúi đầu nhìn, mấy mũi tên cuối cùng trong liên nỏ đều bắn vào tim của ả.

“Đã dọn sạch sẽ.”

Thủ hạ tụ lại: “Không còn một người nào.”

“Đi thôi.”

Thường Nguyệt Dư khoát tay, lại chỉ cái rương trong xe ngựa: “Mang hết tiền tài của hắn đi.”

Lại nửa canh giờ sau, một đôi kỵ binh từ phía sau chạy đến, dẫn đầu là một gã giáo úy cấm quân. Gã ta dẫn đội ngũ đi, nhìn thấy xe ngựa đổ ở ven đường liền tăng tốc chạy đến, sau khi kiểm tra cẩn thận thấy không có một người nào còn sống, không nhịn được liền chửi một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment