Huyện nha.
Vệ Lam đi vào đại đường huyện nha nhìn chung quanh, trống trải đến mức khiến người ta cảm thấy không có sức sống gì, còn có một chút âm trầm. Các bách tính đều không muốn đến một nơi như vậy, có lẽ chính là bởi vì bọn họ có thể cảm thấy nha môn của phán quan ở âm tào địa phủ cũng không khác thế này.
“Một huyện nha trống rỗng, nhìn không được thoải mái.”
Vệ Lam thở dài.
Hách Liên Đông Noãn từ bên ngoài đi vào theo, nghe được tiếng thở dài của Vệ Lam liền ngây người ra, sau đó cười nói: “Nói cứ như ngươi không biết tại sao lại trống rỗng vậy.”
Hắn ta hướng về phía sau vẫy tay một cái: “Mang người vào hết đi.”
Cấm quân áp giải mấy trăm người kia lục tục đi vào, trong đại đường huyện nha không chứa được nhiều người như vậy, phần đều bị ép quỳ trong sân. Những người này đều sợ hãi, ai nấy cũng đều không dám thở mạnh.
Vệ Lam quay lại liếc nhìn nói: “Quả nhiên nhiều người nhìn vẫn đỡ hơn.”
Hách Liên Đông Noãn nói: “Người không thường xuyên ra khỏi Trường An như ngươi, sao ra ngoài một chuyến mà giống như hơi hưng phấn vậy.”
Vệ Lam lườm hắn ta: “Nói cứ như ngươi thường xuyên ra khỏi Trường An vậy.”
Hách Liên Đông Noãn cười lớn ha ha.
Một thống lĩnh thị vệ đại nội, một tướng quân cấm quân, hai người không có việc gì thì đều cũng không thể tuỳ tiện rời khỏi thành Trường An.
“Dẫn huyện thừa Lao Nhai lên đi.”
Hách Liên Đông Noãn căn dặn một tiếng, binh lính cấm quân áp giải Lao Nhai bị trói chặt cứng đi vào. Hai gã binh lính đồng thời nhấc chân đạp vào hai đầu gối của Lao Nhai một cái, Lao Nhai quỳ xuống đất bụp một tiếng.
“Là ta hỏi hay ngươi tự nói?”
Vệ Lam nhìn Lao Nhai hỏi một câu.
Lao Nhai quỳ ở đó nói: “Ti chức không biết đã phạm lỗi gì, cũng không biết vì sao lại bị đối xử như vậy. Huyện nha nhận được báo án nói có kẻ xấu cướp bóc thương khách trên Đại Vận Hà, huyện lệnh đại nhân sai bổ đầu Đỗ Ân mang tất cả bổ khoái của huyện nha đi bắt kẻ xấu, kết quả là tất cả bổ khoái đều bị kẻ xấu tập kích, chỉ có một người chạy về báo tin, vì thế huyện lệnh đại nhân bảo ta triệu tập sương binh đến xử trí, đây đều là việc làm bình thường.”
Y nhìn Vệ Lam: “Ti chức không biết, như vậy có chỗ nào không đúng.”
Vệ Lam gật đầu: “Ngươi nói có lý.”
Gã vẫy tay: “Đưa Đỗ Ân vào.”
Không bao lâu sau bổ đầu huyện nha Đỗ Ân cũng bị đưa vào đại đường.
Đỗ Ân quỳ xuống sau đó liền cúi đầu, trán cũng nhanh chạm mặt đất. Vệ Lam đi đến trước mặt hắn ta, cúi người nhìn hắn ta: “Hỏi ngươi một câu, mong ngươi thành thật trả lời, lúc nãy ta đã muốn hỏi ngươi câu này rồi.”
“Vâng vâng vâng, đại nhân cứ việc hỏi, ti chức tất nhiên sẽ thành thật trả lời.”
“Tên của ngươi là do phụ thân ngươi đặt à?” Vệ Lam hỏi.
Đỗ Ân ngẩn ra: “Hả?”
Vệ Lam nói: “Tên này của ngươi không hay, lần đầu tiên ta nghe thấy có người nói ngươi tên là Đỗ Ân, hắn nói khá nhanh, nói ngươi tên là đốn, ta còn ngây người ra, nói sao lại có cái tên có kỳ quái như thế. Ta hỏi hắn đốn là họ hay là tên của ngươi, hắn nói cả tên lẫn họ gọi là đốn. Ta lại hỏi, là từ trong uống nước ộc ộc ộc sao? Hắn ngây người ra.”
Hách Liên Đông Noãn ho khan mấy tiếng, thầm nghĩ thống lĩnh thị vệ đại nội nhà ngươi có thể trang trọng một chút hay không.
“Cái này...” Đỗ Ân trả lời: “Tên quả thật là gia phụ đặt cho, chả là, chắc hẳn ông ấy cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Ông ấy nói lấy một chữ ân, là nhắc ta không nên quên ân nghĩa, còn nói con người nên ghi nhớ nhất trong đời chính là lòng tốt của người khác với mình...”
Hắn ta còn chưa nói hết, Vệ Lam đã thở dài: “Cha ngươi đặt tên cho ngươi không tệ, hàm ý cũng không tệ, hơn nữa quả thật ngươi cũng nên là làm như vậy.”
Gã ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt Đỗ Ân ở khoảng cách gần, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Ân lập tức cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Vệ Lam.
“Nói đến ân nghĩa.”
Vệ Lam vỗ vai hắn ta sau đó đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Thật ra ta cũng hiểu ngươi, trên thế giới này người có ân nghĩa với ngươi còn có thể là ai, tất nhiên là huyện lệnh Doãn Chí Doãn đại nhân, còn có vị huyện thừa Lao đại nhân này nữa.”
Lời này vừa nói xong, vai của Đỗ Ân liền run một chút rất nhẹ.
“Tuy ta mới đến đây nhưng cũng đã điều tra sơ qua một ít.”
Vệ Lam tiếp tục nói: “Ngươi vốn là đồ tể trong huyện thành, ban đầu quản sự trong nhà Lao đại nhân luôn mua thịt ở quầy hàng của ngươi, ngươi chưa bao giờ thu tiền, ngược lại còn cách một thời gian sẽ cho quản sự một ít ưu đãi. Quản sự này cầm tiền của ngươi thì cũng là sẽ làm việc, thường thường nói vài câu về ngươi trước mặt huyện thừa Lao đại nhân, nói trước khi ngươi làm đồ tể là một người tập võ, võ nghệ cũng không tệ, người lại trung hậu thành thực.”
Vệ Lam dừng chân lại, nhìn Đỗ Ân rồi tiếp tục nói: “Sau đó Lao đại nhân bảo quản sự vờ như vô tình nói với ngươi, nếu ngươi bằng lòng bỏ ra một chút gì đó, hắn sẽ sắp xếp cho ngươi vào huyện nha làm việc.”
Đỗ Ân ngẩng phắt đầu lên: “Không có không có, thật sự không có, lúc trước quả thật ta là đồ tể bán thịt, nhưng thật sự không phải là Lao đại nhân đưa ta vào huyện nha, là huyện lệnh Doãn Chí đại nhân chiếu cố.”
Lao Nhai ở đó lớn tiếng nói: “Các ngươi không thể tuỳ tiện quy chụp tội danh lên đầu ta như vậy, những chuyện này đều là không có. Đại nhân, không biết là ai nói với ngài những lời này, rõ ràng chính là hãm hại.”
“Ồ...” Vệ Lam nói: “Thật ra không ai nói với ta những lời này cả, cho nên ngươi dùng hai hãm hại chữ này cũng không sai.”
Gã đi đến trước mặt Lao Nhai nhìn vào mắt y nói từng câu từng chữ: “Về công mà nói, An Quốc Công là công thần của Đại Ninh, mở rộng biên cương và cũng gìn giữ đất đai an bang cho Đại Ninh, các ngươi hãm hại hắn? Về tư mà nói, ta và An Quốc Công là bằng hữu, là người ta kính trọng, các ngươi hãm hại hắn?”
Lao Nhai thay đổi sắc mặt.
“Cho nên nói đến hai chữ hãm hại này, ngươi nên tin ta, với thân phận địa vị của ta nếu ra nhất định khiến người ta cảm thấy đáng tin hơn lời nói của ngươi.”
Gã nhìn về phía thị vệ đại nội ở bên cạnh: “Lúc nãy ta nói như thế nào thì ghi chép như vậy, lát nữa cho Lao Nhai ký tên điểm chỉ.”
Lao Nhai mắt trợn thật to, nhìn chòng chọc vào Vệ Lam.
“Không phục?”
Vệ Lam nhún vai, đi qua ngồi xuống ghế: “Tiếp tục ghi.”
Thị vệ đại nội dưới trướng gã gật đầu, tiếp tục ghi chép.
Vệ Lam nói tiếp: “Huyện thừa Lao Nhai, bởi vì đã nhận hối lộ của đồ tể Đỗ Ân cho nên tiến cử hắn cho huyện lệnh Doãn Chí, sắp xếp cho Đỗ Ân vào huyện nha làm việc. Để báo ân, nhiều năm qua Đỗ Ân lấy thân phận bổ đầu để vơ vét tài sản của thương hộ qua lại, âm thầm đóng giả thủy phỉ đánh cướp thương thuyền.”
Gã liếc mắt nhìn Lao Nhai một cái: “Huyện thừa Lao Nhai cũng tham dự chuyện này, trong huyện giới có nhiều vụ án nghiêm trọng, thật ra là hai người Lao Nhai và Đỗ Ân gây ra, còn cấu kết với tội phạm quan trọng, trộm cướp lương thực cứu trợ do phiếu hào Thiên Cơ vận chuyển, đánh tráo quan ngân cứu trợ của Hộ bộ.”
Sau khi nói xong, gã nhìn về phía tướng quân cấm quân Hách Liên Đông Noãn: “Vụ án này có thể kết thúc rồi chứ.”
Hách Liên Đông Noãn cười gật đầu: “Có thể kết thúc rồi. Chúng ta liên thủ, trong thời gian ngắn như vậy đã phá được vụ án, chắc hẳn là bệ hạ cũng sẽ rất vui, hẳn là cũng có khen ngợi chúng ta, trên có thể phục thánh mệnh, dưới có thể an lòng dân.”
Vệ Lam nói: “Nhưng có một chỗ vẫn chưa ổn thỏa, nếu bệ hạ hỏi quan ngân và lương thực mà bọn họ cướp đã đi đâu?”
“Lương thực...” Hách Liên Đông Noãn vừa đi vừa nói: “Cứ nói bọn họ đã bán cho thương nhân phiên bang với giá cao, theo như chúng ta thẩm tra thì chắc hẳn là người Tang, cho nên lại thêm một tội đó là thông đồng với địch quốc.”
Sắc mặt của Lao Nhai đã trở nên trắng bệch: “Các người không thể như vậy!”
Vệ Lam nói: “Nếu viết tấu chương như vậy chắc là được rồi, cứ nói bọn họ cũng đã chuyển bạc đến Tang quốc.”
Gã hỏi Hách Liên Đông Noãn: “Dựa theo luật lệ Đại Ninh, vụ án lớn như vậy, chủ mưu nên bị tru di cửu tộc chứ?”
“Không sai.”
Hách Liên Đông Noãn gật đầu: “Chủ mưu tru di cửu tộc, còn tòng phạm, nếu có biểu hiện lập công, chủ động khai báo thì sẽ xét giảm tội, có lẽ sẽ không liên lụy đến nhà người.”
Bổ đầu Đỗ Ân đột nhiên ngẩng đầu: “Đại nhân, ta khai, ta sẽ nói tất cả những gì ta biết, ta không phải chủ mưu!”
Vệ Lam cười cười: “Vậy thì ngươi nói thử xem, ta nghe trước xem chuyện ngươi nói có hữu dụng không, nếu là nói nhảm thì ta sẽ còn định ngươi là chủ mưu.”
Đỗ Ân vội vàng nói: “Trước đó vài ngày, có một vị họ hàng trong nhà phu nhân của huyện lệnh đại nhân đến, là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi. Hôm đó huyện lệnh Doãn Chí mở tiệc chiêu đãi ở tửu lâu trong thành, cùng tiếp khách có huyện thừa Lao Nhai.”
Lao Nhai nhìn hắn ta một cái, đột nhiên không ngừng dập đầu: “Ta cũng đồng ý khai, ta cũng không phải chủ mưu, ta thật ra thật sự oan uổng lắm đại nhân.”
Y quỳ ở đó nói: “Có một hôm huyện lệnh Doãn Chí bỗng nhiên tìm ta, nói là có họ hàng trong nhà hắn đến, là người làm kinh doanh hải vận, chuyển đến một chuyến hàng lớn nhưng vì không có người mua cho nên bị thua lỗ. Hắn nói đã liên lạc với đại chưởng quầy Trần Tam Dương của phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An, mời hắn ta đến xem có thể nhận hết hàng hóa được hay không.”
“Hắn còn nói số hàng này thật ra rất đáng tiền, cho nên nhờ Trần Tam Dương cố gắng mang đội thuyền đến bên núi Đại Khai, nếu hàng tốt thì tiếp chở đi, giá cả bán cho phiếu hào Thiên Cơ chỉ bằng giá nhập hàng.”
“Trần Tam Dương ngại làm huyện lệnh Doãn Chí mất mặt cho nên mang mấy con thuyền đến, trực tiếp đến bên núi Đại Khai.”
Lao Nhai nói xong những lời này lại bắt đầu không ngừng dập đầu: “Ta chỉ biết những chuyện này, những chuyện khá thì thật sự không biết. Huyện lệnh Doãn Chí cũng không hề nói số hàng đó là gì, cũng không hề nói người họ hàng đó tên là gì.”
Vệ Lam cau mày nói: “Vậy tại sao ngươi lại mang người đến bờ sông? Hơn nữa ngươi chính là đến để diệt khẩu.”
Lao Nhai vội vàng nói: “Cũng là do huyện lệnh Doãn Chí căn dặn.”
Hách Liên Đông Noãn thở dài: “Bây giờ ngươi còn không chịu nói thật.”
Đỗ Ân nói: “Ta nói! Ta biết!”
Lao Nhai lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, trong mắt có sát ý.
Nhưng Đỗ Ân đã không quan tâm nhiều như vậy nữa, hắn ta lớn tiếng nói: “Thật ra ngày hôm đó ở trong tửu lâu huyện lệnh Doãn Chí đã nói sự thật với Lao Nhai, hắn nói triều đình muốn lập bẫy chèn ép An Quốc Công Thẩm Lãnh, bởi vì quốc khố triều đình trống rỗng, định lấy phiếu hào Thiên Cơ về triều đình, như vậy thì triều đình có thể có nguồn thu nhập mấy trăm vạn lượng bạc để cứu nạn, để chinh chiến đông hải.”
Lao Nhai giận dữ nói: “Ngươi câm miệng!”
Vệ Lam nhíu mày: “Vả miệng!”
Hai gã thị vệ đại nội đi lên, có một người cầm lệnh bản trên bàn, bắt đầu vả vào mặt Lao Nhai, âm thanh bốp bốp bốp cực kỳ lanh lảnh, không bao lâu sau mặt Lao Nhai đã bị đánh be bét máu, mũi cũng bị đánh lệch, mỗi một lần đánh đều là có giọt máu bắn ra.
Vệ Lam nhìn về phía Đỗ Ân: “Ngươi nói tiếp đi.”
Đỗ Ân nói: “Huyện lệnh Doãn Chí còn nói chuyện này là triều đình dặn xuống, nếu làm tốt thì chúng ta đều sẽ có thăng chức, còn nói nếu hắn đến quận Trọng An làm quận thú, ta cũng có thể được điều đến nha môn quận trị quận Trọng An làm tổng bổ đầu.”
“Nhưng hôm đó ta không ở tửu lâu, có mấy chuyện là sau đó Lao Nhai nói với ta, có vài chuyện là sau đó chính miệng huyện lệnh Doãn Chí nói với ta, còn nói triều đình sẽ giả vờ giả vịt... Không đúng không đúng, không phải giả vờ giả vịt, đúng, đúng, là giả vờ điều tra một chút, nhưng căn bản sẽ không thật sự điều tra cái gì cả, cuối cùng sẽ điều tra An Quốc Công, thu phiếu hào Thiên Cơ về triều đình.”
“Ngay trước đó...” Đỗ Ân chỉ vào Lao Nhai: “Hắn nói với ta là bên Đại Vận Hà có mười mấy người điều khiển một chiếc khoái thuyền Con Rết đang tra án, chắc hẳn là người của Thẩm Lãnh chưa từ bỏ ý định âm thầm điều tra, đó là ý của bản thân Thẩm Lãnh, tuyệt đối không phải ý của triều đình, nếu bị người của hắn điều tra ra cái gì thì chúng ta đều sẽ xảy ra chuyện, cho nên bảo ta dẫn người đi giết mười mấy người đó. Ai ngờ mười mấy người đó lại hung hãn như vậy, ta mang mấy chục người đi cũng đánh không lại người ta, ngược lại còn bị khống chế.”
Vệ Lam hỏi: “Cho nên sau khi các ngươi bị khống chế, Lao Nhai đích thân dẫn sương binh đến, chính là để diệt khẩu?”
Đỗ Ân gật đầu thật mạnh: “Quả thật như vậy, chỉ là không ngờ bọn họ lại có thuyền lớn, còn có hỏa khí, như vậy thì làm sao đánh được, đó không phải là ức hiếp người ta sao...”