Vệ Lam cũng nhìn Đỗ Ân: “Ngươi nói là huyện lệnh Doãn Chí đã sắp xếp tất cả chuyện này, còn nói là có người đến tìm hắn với lý do triều đình muốn gài bẫy An Quốc Công, những lời khai này, ngươi có dám bảo đảm không hề nói dối không?”
“Ta dám đảm bảo.”
Đỗ Ân lớn tiếng nói: “Chính là không bao lâu sau khi người họ hàng đó của huyện lệnh Doãn Chí đến, huyện thừa Lao Nhai liền phái người đi phân hiệu của phiếu hào Thiên Cơ ở quận Trọng An, Lao Nhai còn tự nói với ta, là có thể chúng ta sắp được thăng chức.”
Vệ Lam lại hỏi: “Ngươi từng gặp người đó chưa?”
Đỗ Ân trả lời: “Sau đó có gặp một lần.”
“Nếu vẽ chân dung, ngươi có thể nói rõ không?”
Đỗ Ân gật đầu chắc nịch: “Có thể.”
Vệ Lam thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Hách Liên Đông Noãn: “Lời khai của người này còn có một chút đáng tin, người kia...”
Gã nhìn về phía huyện thừa Lao Nhai, sau đó căn dặn một tiếng: “Đừng đánh nữa.”
Hách Liên Đông Noãn làm ra vẻ như cũng vừa mới sực nhớ, nhìn khuôn mặt của Lao Nhai, bị lệnh bản đánh vô cùng thê thảm, mặt hai bên đều bị tróc da bong thịt, môi cũng bị rách ra, mũi lệch, khắp mặt toàn là máu.
“Đánh thành như vậy, cũng không thể tiếp tục hỏi gì được nữa, nhưng nghĩ chắc người nào có tham dự trong đó, hắn vẫn chưa từ bỏ, còn muốn chống đỡ, cho nên cũng sẽ không nói ra chuyện gì hữu dụng cả.”
Sau khi nói xong câu này, Vệ Lam nói nhỏ với Hách Liên Đông Noãn: “Ta hạ lệnh vả miệng, sao ngươi cũng không canh chừng một chút, đánh thành như vậy không tiện mang về Trường An, nhìn giống như quả dưa hấu bị đập vỡ vậy.”
Hách Liên Đông Noãn ra vẻ vô tội, nói: “Ta cũng chỉ mải nghe ộc ộc ộc nói chuyện đã xảy ra, quên luôn là hắn còn đang bị đánh, tiếng bộp bộp bộp này còn rất có tiết tấu nữa, ta tưởng là phối nhạc.”
Vệ Lam cười nói: “Đừng giở trò này nữa, chính là ngươi muốn đánh hắn.”
Hách Liên Đông Noãn bĩu môi nói: “Nói giống như là ta hạ lệnh đánh hắn vậy.”
Vệ Lam cười cười, thật ra đâu có quên gì, chính là muốn đánh thôi.
Giờ khắc này chẳng lẽ bọn họ còn không nhìn ra chắc chắn tên Lao Nhai này biết nhiều chuyện hơn Đỗ Ân ư, nhưng nhất định Lao Nhai cũng sẽ không dễ dàng khai ra chuyện gì. Lúc nãy Đỗ Ân muốn khai thì Lao Nhai còn ngăn cản hắn ta, nói để y khai trước, kết quả là chuyện nói ra cũng là về người họ hàng của huyện lệnh Doãn Chí, còn về phần người này là ai thì y không biết.
Những lời khai quan trọng sau đó đều là Đỗ Ân khai ra. Nếu Đỗ Ân không nói, tất nhiên Lao Nhai cũng không nói những chuyện này. Người này tâm cơ thâm trầm hơn Đỗ Ân rất nhiều, y biết rõ thật ra mình khai càng nhiều thì tội trạng càng nặng, y lấp lửng nói ra một ít, còn có thể nói giống như mình vô tội vậy.
Vệ Lam nhìn về phía Lao Nhai: “Giờ ta hỏi ngươi một câu, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu, người mà ngươi nói, cũng chính là họ hàng của huyện lệnh Doãn Chí đó, ngươi cũng biết thân phận của người này chứ?”
Lao Nhai hoàn toàn thay đổi, lắc đầu giống như cỗ máy.
“Trước tiên canh chừng người nghiêm ngặt.”
Vệ Lam căn dặn một tiếng sau đó nhìn về phía Hách Liên Đông Noãn: “Hiện giờ cũng có thể hiểu được đại khái, tại sao đám hung đồ kia giết huyện lệnh Doãn Chí và phu nhân của hắn mà không động thủ với huyện thừa và bổ đầu, là vì mặc dù hai người này biết chuyện nhưng không biết là ai. Hắn cố ý để lại hai người này không giết, nếu không thì với năng lực của bọn chúng, có thể giết cả nhà huyện lệnh Doãn Chí, chẳng lẽ còn không thể giết hai người này?”
Hách Liên Đông Noãn gật đầu: “Nhưng mục đích bọn họ làm như vậy là gì? Cố ý để lại đầu mối, để cho chúng ta xác định phiếu hào Thiên Cơ cơ bản là bị người khác hãm hại trước, làm như vậy có gì tốt đối với bọn họ?”
Hắn ta nhìn Vệ Lam nói: “Người này bố cục sắp xếp tất cả, đương nhiên sẽ rất rõ một khi Lao Nhai và Đỗ Ân rơi vào tay chúng ta, chúng ta cũng sẽ ép hỏi ra được chuyện mà bọn họ biết, nhưng hắn vẫn giữ người lại.”
“Chuyện có điểm khác thường.”
Vệ Lam cũng không hiểu.
“Hắn cố ý để cho chúng ta tra được chuyện phiếu hào Thiên Cơ bị hãm hại... Tại sao vậy?”
Hai người liếc nhìn nhau một cái, nhất thời đều nghĩ không thông.
“Còn có một chuyện nữa.”
Hách Liên Đông Noãn nói: “Tổng cộng hai lần có người từng đến Bách Hiểu Đường nói về chuyện vụ án phiếu hào Thiên Cơ. Người thứ nhất là đến bán tin tức, lúc nãy Trần Nhiễm đã nói qua, người đó bị người của Bách Hiểu Đường đánh chết... Người thứ hai muốn đến mua tin tức, rốt cuộc người này là ai?”
“Vụ án còn lâu mới đến lúc tra ra manh mối.”
Vệ Lam nói: “Bây giờ ta dẫn người đến thôn của chủ thuyền đó hỏi một chút, hắn hỏi gì cũng không biết, hỏi cái gì đều là... ngươi đến hỏi thôn trưởng của chúng ta.”
Ở một bên khác, Thẩm Lãnh cùng người của Tường Ninh Quán phóng ngựa chạy như bay, men theo quan đạo chạy về hướng huyện Tây Viên.
Nhị Bản đạo nhân phóng ngựa ở bên cạnh Thẩm Lãnh, bên tai toàn là tiếng gió vù vù, cho nên nói chuyện cũng phải nói rất lớn tiếng, nếu không thì không nghe rõ đối phương nói gì.
“Sư huynh, huyện Tây Viên hình như cách quê của huynh không xa.”
“Ừ!” Thẩm Lãnh gật đầu: “Huyện bên cạnh chính là huyện Tây Viên, quê ta trấn Ngư Lân một phần của quận trị quận An Dương, bên trái là huyện Đỉnh, bên phải là huyện Tây Viên, ở huyện An Thành Kinh Kỳ đạo chúng ta tra được Vũ Văn Tiểu Sách chính là người trấn Đại Hà huyện Đỉnh. Trấn Đại Hà cách trấn Ngư Lân nhưng vài dặm, huyện Tây Viên cách trấn Ngư Lân khoảng bốn mươi mấy dặm, ta từng đến đó.”
Nhị Bản đạo nhân hỏi: “Không phải là bây giờ đã có thể xác định, người hãm hại phiếu hào Thiên Cơ chính là tên Vũ Văn Tiểu Sách đó sao? Mà Vũ Văn Tiểu Sách lại có khả năng là cùng phe với nguyên tướng quân Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo Tiết Thành, cho nên cũng có thể suy đoán những việc này đều là Tiết Thành làm ra?”
“Có thể phỏng đoán nhưng không có chứng cứ xác thực, phỏng đoán một chuyện quá dễ dàng, nhưng chứng thực một chuyện thì nói dễ hơn làm.”
Thẩm Lãnh nói: “Tiết Thành đã chết, bất kể là chết thật hay chết giả, nhưng hiện tại y chính là một người chết, một người chết làm sao có thể sắp xếp người làm vụ án lớn như vậy được? Cho nên không có chứng cứ xác thực thì không có cách nào định tội. Thứ nhất phải xác định vụ án này là người của y làm, thứ hai phải xác định y còn sống, nếu không...”
Những lời này dường như đều là nói thừa, nhưng thật ra rất bất đắc dĩ.
Tiết Thành giả chết, cho dù tra được là vụ án do người của ông ta làm, xác định Vũ Văn Tiểu Sách là thủ hạ của ông ta, nhưng mà ông ta đã chết, cho dù đến thời khắc Vũ Văn Tiểu Sách sa lưới bị bắt thì cũng không thể định tội cho Tiết Thành.
Lúc đầu khi nhận được tin Tiết Thành chết Thẩm Lãnh còn hơi khó hiểu, cảm thấy thật ra Tiết Thành không cần phải làm như vậy, hiện tại vụ án của phiếu hào Thiên Cơ xảy ra, Thẩm Lãnh mới chính thức hiểu mục nước cờ này của đối thủ.
Người chết sẽ không gây án.
Mặc kệ cuối cùng vụ án này bị phá như thế nào, Vũ Văn Tiểu Sách có đền tội hay không, đều không liên quan đến Tiết Thành.
“Nghe ra thì Vũ Văn Tiểu Sách này rất lợi hại.”
Nhị Bản đạo nhân suy nghĩ: “Nhưng giờ có một chuyện ta vẫn không hiểu, bọn họ gióng trống khua chiêng gây án như thế, đánh tráo hàng vạn cân lương thực và trên trăm vạn lượng bạc, tuy rằng có được những thứ này nhưng không phải là làm lộ bản thân sao?”
Thẩm Lãnh nói: “Có lẽ... cuối cùng bọn họ nhất định phải bước đường như vậy.”
Nhị Bản ngẩn người: “Nhất định phải như vậy? Chuyện gì làm cho bọn họ nhất định phải đi cướp đi mấy chục ngàn cân lương thực và trên trăm vạn lượng bạc?”
“Sư huynh!”
Nhị Bản đạo nhân lớn tiếng nói: “Vụ án lương thực vừa xuất hiện, bất kể là thương nhân bản địa hay thương nhân bên ngoài, ai còn dám nhận lương thực? Cho nên bọn họ chỉ có thể tự dùng số lương thực này, không thể nào bán đi. Sau đó chính là bạc, số này bạc là quan ngân, có ấn ký, có mã số của Hộ bộ, bọn họ không thể nào đem ra ngoài tiêu dùng...”
Đương nhiên Thẩm Lãnh đều đã nghĩ đến những điều này, nhưng mà đây chính là chuyện Thẩm Lãnh lo lắng.
“Giải thích hợp lý duy nhất...” Nhị Bản đạo nhân nói: “Lương thực thì bọn họ tự ăn, bạc thì bọn họ phát cho người của mình.”
Nghĩ đến đây Nhị Bản đạo nhân lập tức thay đổi sắc mặt: “Có người muốn mưu nghịch!”
Thẩm Lãnh thở dài một hơi, không lên tiếng.
Đây quả thực là giải thích hợp lý nhất hiện tại, chuyện Nhị Bản đạo nhân nói cũng là chuyện Thẩm Lãnh đã nghĩ tới vô số lần.
Nếu những việc này quả thật là Vũ Văn Tiểu Sách gây nên, cả vạn cân lương thực, một đội quân một vạn người, tính theo hai chuyến lương thực bị mất là hai mươi vạn cân, một người mỗi ngày ăn một cân lương thực, một vạn người một ngày ăn một vạn cân, hai mươi vạn cân thì một vạn người có thể ăn trong hai mươi ngày.
Nếu như là một đội quân mấy vạn người, thật ra hàng chục vạn cân lương thực này căn bản không cầm cự được bao lâu.
Nếu không phải đối phương đã đến đường cùng thì tại sao phải mạo hiểm như vậy? Nhưng nếu đối phương đã đến đường cùng, cũng nên có dấu hiệu trước mới đúng.
Với đầu óc của Vũ Văn Tiểu Sách, làm việc tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ có một mặt.
Trang viên Hương Thảo.
Lâm Lạc Vũ ngồi ở trong sân đã một lúc lâu, nàng không cho người khác quấy rầy, cũng không tiếp tục thẩm vấn Thượng Quan Khuất. Nàng ngồi từ sáng sớm đến trưa, trong thời gian này chỉ đứng dậy đi tới đi lui mấy bước, sau đó lại ngồi xuống tiếp tục trầm tư.
Qua buổi trưa, Nhan Tiếu Tiếu thật sự lo lắng, nhẹ nhàng đi đến nói: “Tỷ tỷ, đến bây giờ tỷ cũng chưa ăn cơm và sáng cơm trưa, hay là ăn trước một chút rồi nghĩ tiếp đi.”
Lâm Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, sau đó cười nói: “Quên mất, nếu ta không ăn thì nhất định muội cũng chưa ăn, cho người mang chút đồ ăn đến, chúng ta cùng ăn cơm.”
Nhan Tiếu Tiếu lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Bảo người đem thức ăn đến ngay.”
Nàng ta ngồi ở bên cạnh Lâm Lạc Vũ, chú ý tới cặp lông mày đang nhíu chặt của Lâm Lạc Vũ cũng đã giãn ra chút, vì thế hỏi: “Tỷ tỷ đã nghĩ thông gì rồi?”
“Đã nghĩ thông suốt tầng thứ nhất, sau đó mới phát hiện chuyện không hề đơn giản như vậy, sau đó nữa phát hiện những gì chúng ta nghĩ đến đều là đối thủ mong muốn chúng ta nghĩ đến.”
Lâm Lạc Vũ nói khẽ: “Lúc đầu ta nghĩ nếu đối thủ đã mạo hiểm như vậy, có lẽ là bởi vì bọn họ đã đến đường cùng. Nếu bọn họ muốn mưu nghịch thì tất nhiên sẽ nuôi quân. Nếu bọn họ nuôi quân, tiêu hao lượng lớn tiền tài vật tư sẽ khiến bọn họ khó khăn. Khi Tiết Thành còn tại vị tướng quân thì cũng có thể lợi dụng thân phận tướng quân Giáp Tử Doanh để cắp lương thảo trong Giáp Tử Doanh đánh, nhưng sau khi Tiết Thành bị bãi miễn thì con đường này liền đứt.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Người đó suy tính sâu xa... Hơn nữa giỏi nhất là chuyển dời tầm mắt, nếu đây là chỗ đắc ý nhất của hắn thì đương nhiên sẽ không chỉ dùng một lần, trên thực tế hắn đã dùng tận mấy lần, và còn đều cực kỳ thành công.”
“Cho nên sau khi ta hiểu được tầng thứ nhất, đại khái phỏng đoán là tư binh của bọn họ đã đến nông nỗi không thể không gây án để kiếm lương thảo quân lương, nhưng ngay lúc nãy ta tưởng mình đã hiểu thì bỗng nhiên nghĩ tới bốn chữ chuyển dời tầm mắt.”
Nàng nhìn Nhan Tiếu Tiếu: “Có lẽ, tầng thứ nhất mà ta hiểu hoàn toàn chính là điều hắn muốn ta hiểu?”
Nhan Tiếu Tiếu không hiểu.
Nàng ta hỏi: “Nếu bọn họ không đến đường cùng thì cần gì phải gây án?”
Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Đây là mấu chốt... Hắn muốn chúng ta tưởng là hắn rơi vào đường cùng, bị bất đắc dĩ mới tráo đổi lương thảo và bạc, chúng ta sẽ vẫn đi theo bố cục của hắn, tiếp tục điều tra. Nnếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tiếu Tiếu, muội nghĩcuối cùng chúng ta nhất định sẽ tra được cái gì?”
Nhan Tiếu Tiếu suy nghĩ, sau đó trả lời: “Tra được tư binh.”
“Đúng.” Lâm Lạc Vũ nói: “Đây là chuyện khiến người ta khó có thể hiểu được, dựa theo bố cục của hắn thì chúng ta sẽ đi từng bước một và cuối cùng tra được tư binh, hắn đang tự tìm đường chết sao?”
“Nếu không phải thì tại sao hắn lại để cho chúng ta tra được tư binh?”
Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu, Nhan Tiếu Tiếu đâu có nghĩ được đáp án.