Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1387 - Chương 1387: Tiểu Đội Tác Chiến Tường Ninh Quán

Chương 1387: Tiểu đội tác chiến Tường Ninh Quán Chương 1387: Tiểu đội tác chiến Tường Ninh Quán

Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu, Nhan Tiếu Tiếu tất nhiên cũng không nghĩ ra đáp án này là gì. Giống như là một khung cửa sổ giấy, đã chọc thủng rồi, tưởng là có thể nhìn thấy cảnh trong phòng, nhưng sau khi chọc thủng lại phát hiện bên trong phòng toàn là sương mù, vẫn không nhìn thấy gì cả.

Nếu phỏng đoán của Lâm Lạc Vũ không sai, nếu tiếp tục không ngừng điều tra theo manh mối đã biết như vậy, cuối cùng thứ tra được nhất định là tư binh mà Tiết Thành không muốn để người khác tra được nhất. Đó cũng có thể chính là lá bài tẩy cuối cùng hoàng hậu để lại cho tiền thái tử Lý Trường Trạch.

Nhưng tại sao?

Đây là chuyện không có lý.

Lâm Lạc Vũ nói: “Hắn là một cao thủ, dắt mũi chúng ta đi, sau đó chúng ta sẽ còn cảm thấy mình cố gắng rất lâu mới phát hiện được một chút chân tướng. Trên thực tế là hắn đi ở phía trước, cứ cách một đoạn lại bày ra một thứ, chúng ta đi theo sau, đi được một đoạn lại phát hiện món đồ này, tưởng là chúng ta tự tìm được. Hắn vừa đi vừa thả đồ, chúng ta vừa đi vừa nhìn thấy.”

Nhan Tiếu Tiếu cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. Nàng ta vốn chính là một người lười động não, dù sao những người ở bên cạnh Lâm Lạc Vũ lâu dài có thể đều sẽ lười động não.

Chuyện gì nàng cũng có thể nghĩ đến, cũng có thể sắp xếp tốt.

Lâm Lạc Vũ nhìn đồ ăn trên bàn, đũa đã cầm lên nhưng tay lại dừng giữa không trung.

“Bỏ hết tất cả đi, mặc kệ có phải hắn muốn cho chúng ta nhìn thấy những thứ này hay không, kết quả cuối cùng chính là chúng ta sẽ truy tra ra tư binh.”

Lâm Lạc Vũ nói: “Vụ án truy tra ra tư binh lớn như vậy, sẽ có rất nhiều người chết.”

Nhan Tiếu Tiếu vẫn không hiểu.

Ánh mắt của Lâm Lạc Vũ lóe lên: “Hắn hy vọng có rất nhiều người chết ư?”

Nhan Tiếu Tiếu càng không hiểu.

Một ngày sau, huyện Tây Viên.

Thẩm Lãnh và mọi người người dừng lại ở ven đường. Ven đường có một trà quán, bọn họ xuống ngựa sau đó gọi mấy bát trà, ngồi xuống nhìn về phía cách đó không xa. Cách đây vài chục trượng chính là bến thuyền của huyện Tây Viên, nhưng không có nhiều thuyền.

Huyện Tây Viên này hơi bi thảm, rõ ràng đều là nằm cạnh sông Nam Bình nhưng nguồn thu của cả huyện cũng không bằng một trấn Ngư Lân, không bằng huyện Đỉnh. Bến thuyền trấn Ngư Lân đông đúc người đến người đi, mà bến thuyền huyện Tây Viên cách mấy chục dặm lại có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều.

Điều càng khiến người khó hiểu hơn là, cũng là làm kinh doanh tơ tằm, người bên huyện Tây Viên này làm lại không bằng huyện kế bên, làm như thế nào cũng không được, một chút đạo lý cũng không có. Người của huyện Tây Viên đã suy nghĩ rất nhiều năm cũng không hiểu.

Thông thường mà nói chỉ có khi nào bến thuyền bên trấn Ngư Lân thật sự quá nhiều thuyền, không thể vào được, bến thuyền bên huyện Tây Viên này mới nhiều thuyền hơn một ít, nhưng cũng là ở đậu ở bến thuyền chờ người bên trấn Ngư Lân đưa hàng đến.

Hồi nhỏ Thẩm Lãnh đã từng đến đây cho nên không khỏi có chút cảm khái, bởi vì bến thuyền của huyện Tây Viên gần như không có bất kỳ thay đổi nào, hồi nhỏ có ấn tượng gì bây giờ vẫn là như vậy, điểm khác chính là có thêm quán trà này.

“Lựa chọn nhận hàng ở quá tiện rồi.”

Nhị Bản đạo nhân nói nhỏ: “Tổng cộng cũng không có mấy con thuyền, sau khi thuyền kéo tới liền đuổi người đi...”

Gã chỉ sang đường thuỷ bên cạnh bến thuyền: “Đường thuỷ bên kia dẫn thẳng vào bãi cỏ lau, ở trong bãi cỏ lau dỡ hàng chở lương thực và bạc đi.”

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Mang các đệ tử của ngươi qua bên đó.”

Thẩm Lãnh dùng ánh mắt ra hiệu đến bãi cỏ lau: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là thuyền chờ nhận hàng ở trong bãi cỏ lau, nhưng bến thuyền nhất định có người của bọn họ canh chừng.”

Nhị Bản đạo nhân gật đầu: “Vậy thì một mình huynh nhớ cẩn thận chút.”

Gã nháy mắt ra một cái, các đệ tử lập tức đứng dậy cùng gã, Thẩm Lãnh ngồi một mình ở quán trà này tiếp tục theo dõi bên bến thuyền.

Trên cầu tàu để một cái bàn, có mấy người của bến thuyền ngồi ở đó chơi bài lá, tổng cộng không bao nhiêu thuyền nên cũng không cần bọn họ điều hành chỉ huy. Ngoài mấy người bọn họ ra cũng không nhìn thấy người khác ở ngoài sáng.

Thẩm Lãnh chú ý thấy trong mấy người kia có một nam nhân trung niên râu quai nón thi thoảng lại liếc mắt nhìn về phía mặt sông.

“Lão bản.”

Thẩm Lãnh cười hỏi lão bản của quán trà: “Ngươi buôn bán như thế nào?”

Lão bản cười khổ: “Ngươi nhìn bến thuyền là biết, ta buôn bán có thể như thế nào chứ?”

Lão bản là một nam nhân nhìn dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, quanh năm đều phơi nắng ở bờ sông nên khuôn mặt ngăm đen, có lẽ căn bản là hắn ta cũng chưa đến độ tuổi này, người rãi nắng dầm mưa trông có vẻ già hơn tuổi thật một chút.

Thẩm Lãnh chỉ cái chén: “Thêm trà đi, có cái gì ăn không?”

Lão bản nói: “Chỗ ta chỉ có bánh bao, vẫn còn nóng.”

Thẩm Lãnh nhìn lão bản: “Ngươi ở đây không ít năm rồi chứ.”

Lão bản cười nói: “Không có bản lĩnh, chỉ có thể dựa vào việc này kiếm chút tiền nuôi gia đình. Ta ở bến thuyền huyện Tây Viên này đã sắp ba mươi năm rồi, vốn là cha ta bán cơm nước ở đây, bây giờ là ta.”

Hắn ta bưng một lồng bánh bao đặt lên bàn rồi xoay người đi, Thẩm Lãnh mở nắp lên, hơi nóng phả ra, ngửi mùi cũng không tệ.

“Ba mươi năm.”

Thẩm Lãnh thở dài: “Ba mươi năm, chớp mắt đã trôi qua rồi.”

Lão bản ừm một tiếng, không nói gì thêm, lại xoay người đi sang một bên ngồi ngẩn người. Dường như hắn ta thật sự đã quen với cuộc sống bình lặng thế này, ngẩn người là một thói quen.

Thẩm Lãnh cầm một cái bánh bao lên để trước mũi ngửi: “Cũng thơm thật.”

Lão bản nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe lên một cái: “Ta cũng chỉ biết cái này...”

Thẩm Lãnh hỏi: “Người khác buôn bán đều sẽ khen đồ của mình tốt, ngươi thì hay rồi, không khen một câu nào, ta cũng không nhìn được nữa, hay là ta khen giúp ngươi thì thế nào?”

Hắn bẻ bánh bao ra: “Ăn bánh bao của ngươi, chắc có thể nhanh chóng đến được thế giới cực lạc mà những người của Thiền tông nói nhỉ.”

Lão bản thay đổi vẻ mặt, đột nhiên rút một thanh trường đao ở dưới bàn ra, chém vào cổ Thẩm Lãnh.

Khi thanh đao đó chém đến, Thẩm Lãnh ngửa người về phía sau vươn tay ra túm lấy thân đao, thanh đao kia giống như khảm vào trong tảng đá, trong ánh mắt của lão bản lóe lên một tia kinh sợ, cố sức rút hai cái nhưng đao không hề nhúc nhích.

Thẩm Lãnh đột ngột phát lực, đao bị hắn kéo qua, hắn thuận tay quăng đao đi, thanh đao xoay tròn bay vụt về phía cầu tàu. Mấy người đang chơi bài lá trên cầu tàu đồng thời hành động, gã râu quai nón kia rút đao dưới gầm bàn ra, chém bay thanh đao mà Thẩm Lãnh ném qua.

“Ngươi là ai?”

Lão bản của quán trà nhìn Thẩm Lãnh: “Đừng làm loạn, đây không phải chỗ để ngươi tuỳ tiện gây rối.”

Thẩm Lãnh bĩu môi, từ lấy trong cổ tay áo ra một thỏi bạc đặt trên bàn: “Tính tiền đi.”

Đáy thỏi bạc hướng lên trên, ấn ký của quan ngân Hộ bộ Đại Ninh rất rõ ràng.

Lão bản quán trà liền trợn to mắt, sau đó xoay người đi, hắn ta chắc chắn mình không đánh lại hán tử không rõ lai lịch trước mặt này, xoay người bỏ đi mới là lựa chọn chính xác.

Người chạy được mấy bước rồi Thẩm Lãnh mới đứng dậy, người chạy đi xa năm sáu trượng, Thẩm Lãnh xách ghế lên.

Cái ghế kia xoay tròn bay đi, lại còn nhắm rất chuẩn xác, rơi xuống đúng đầu người kia, bịch một tiếng, người kia nằm gục trên mặt đất.

Thẩm Lãnh suy nghĩ, thế này đại khái cũng có thể làm minh mình là người của Tường Ninh Quán, ném rất chuẩn.

Mấy người trên cầu tàu nhìn nhìn, dường như do dự một chút, cuối cùng không xông đến chỗ Thẩm Lãnh mà mấy người đồng thời chạy đến thuyền của bọn họ.

Thẩm Lãnh nhìn người bị hắn đập ngã, hẳn là trong chốc lát sẽ không đứng dậy nổi, hắn xách một cái ghế đi về phía cầu tàu. Mấy người kia nhanh chóng nhảy lên con thuyền nhỏ bên cạnh cầu tàu, cởi dây thừng, khua mái chèo, thuyền nhỏ nhanh chóng rời bờ.

Thẩm Lãnh xách ghế lên cầu tàu, thuyền nhỏ đã được chèo đi rất xa, tên râu quai nón kia nói với Thẩm Lãnh: “Đến đi, lấy ghế đập ta đi.”

Thẩm Lãnh ném ghế đi, ghế vạch ra một đường cong rất đẹp, nhưng mà dù sao sức lực cũng có hạn, không bay được xa như vậy, rớt xuống nước tõm một tiếng.

“Ha ha ha ha!”

Tên râu quai nón cười to nói: “Ngươi còn có cách gì nữa?!”

Đúng lúc này, hắn ta nghe thấy một tiếng hét như tiếng sấm rền.

“Tuyệt kỹ Tường Ninh Quán, ném đoạn hai!”

Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng hét này cũng giật mình, quả thật giọng quá lớn, sau đó hắn liền nhìn thấy cảnh tượng suốt đời khó quên.

Tiểu cô nương hai tay nâng Thuần Trực đạo nhân chạy thật nhanh, Thuần Trực thì nâng Thuần Viên.

Trong khoảnh khắc đó, hai cánh tay của tiểu cô nương Thuần Nhu bộc phát ra sức lực kinh thiên, ném Thuần Trực đi vèo một cái, Thuần Trực nâng Thuần Viên bay đến đường sông, chỗ đặt chân chính là cái ghế mà Thẩm Lãnh vừa mới ném đi.

Trước khi chạm vào ghế, Thuần Trực phát lực hai cánh tay, hét to một tiếng: “Tuyệt kỹ, ném đoạn ba!”

Vù.

Thuần Viên bay đi.

Nhị Bản đạo nhân đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, vẻ mặt đắc ý: “Đã thấy chưa? Huynh đã thấy chưa? Giờ huynh đã thấy chưa?”

Thẩm Lãnh nhất thời không biết nói gì.

Thuần Viên đáp xuống thuyền nhỏ, trận đánh nhau cũng không tính là quá phấn khích kịch liệt. Võ nghệ của mấy người kia không phải quá mạnh, Thuần Viên là người nổi bật trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Tường Ninh Quán, dư sức đối phó với mấy người này, chỉ một lát ngắn ngủi đã đánh bại đám người ở trên thuyền.

Nhị Bản lại càng đắc ý hơn, hơi hất cằm về phía Thẩm Lãnh: “Sư huynh, có cách nhìn khác về tuyệt kỹ của Tường Ninh Quán chúng ta?”

Thẩm Lãnh chỉ con thuyền: “Thuần Viên trở về thế nào?”

Sau đó lại chỉ Thuần Trực ở trên ghế: “Thuần Trực trở về thế nào?”

Không thể không nói, thân pháp khinh công của Thuần Trực thật sự không tệ, ghế bồng bềnh nhưng gã ta có thể đứng vững vàng trên ghế chuyển động theo sóng, có thể thấy được bản lĩnh của người này.

Nhị Bản đạo nhân giơ tay lên gãi đầu: “Thật ra lần trước không phải đã nói với huynh rồi sao, tuyệt kỹ này của chúng ta xem như tuyệt kỹ trên đất liền, là thuật lục địa, về cách dùng trên nước thì vẫn chưa hoàn toàn khai phá ra... Chúng ta biết ném đi như thế nào, trở về như thế nào, trước giờ đều là khuyết điểm của chúng ta sao?”

Thẩm Lãnh nhìn trên cầu tàu có dây thừng, quấn từng vòng từng vòng như vậy chắc hẳn là rất dài, hắn quay người lại vẫy tay với tiểu cô nương Thuần Nhu: “Mau tới đây.”

Tiểu cô nương gật đầu, đi tới bịch bịch bịch, cầu tàu cũng rung lắc.

Thẩm Lãnh buộc một đầu dây thừng vào hông Nhị Bản đạo nhân, sau đó nói với Thuần Nhu: “Nào, ném sư phụ ngươi lên thuyền đi.”

Tiểu cô nương lập tức gật đầu: “Được.”

Nhị Bản đạo nhân: “Thuần Nhu ngươi đợi đã, ngươi cẩn thận một chút... A!”

Thuần Nhu: “Đi đi!”

Vù...

Nhị Bản đạo nhân bị ném đi, bay rất xa rất xa giống như đạn pháo ra khỏi nòng, tiểu cô nương Thuần Nhu sắc mặt ngượng nghịu: “Mạnh quá rồi.”

Tõm một tiếng, Nhị Bản đạo nhân rơi xuống sông Nam Bình, cũng may trên người buộc dây thừng, Thẩm Lãnh phát lực kéo dây về. Dây thừng dài như vậy ở trên mặt nước sẽ gặp lực cản lớn cỡ nào? Nếu đổi lại là một người bình thường thì căn bản không kéo về được.

Thẩm Lãnh kéo Nhị Bản đạo nhân đến chỗ thuyền nhỏ, Nhị Bản đạo nhân leo lên thuyền, Thẩm Lãnh lại kéo thuyền nhỏ về, bọn họ tiện đường đón luôn Thuần Trực và cả cái ghế.

Đúng lúc này lão bản quán trà kia xoa đầu đứng lên, quay đầu lại liếc nhìn, sau đó lảo đảo bỏ chạy về phía trước, Thuần Nhu nhìn thấy, nhìn chung quanh, không có ghế , nàng ta tiện tay nhấc ụ đá dùng để buộc dây thừng trên cầu tàu lên, ném vèo một cái.

Thẩm Lãnh: “Nhẹ một chút!”

Xa xa vang lên một tiếng bịch, trúng rồi.

Thẩm Lãnh nhìn người kia, thở dài: “Chuẩn thật.”

Thuần Nhu cũng giật mình, không ngờ đập thê thảm như vậy, nàng ta hơi hoảng: “Ở trong đạo quán rảnh rỗi, chính là luyện ném đồ...”

Bình Luận (0)
Comment