Nhị Bản đạo nhân bò xuống thuyền, nước trên người rỏ xuống tí tách tí tách, hắn run rẩy y phục, sau đó nhìn về phía tiểu cô nương Thuần Nhu: “Ngươi đã sớm muốn ném ta rồi chứ gì.”
Thuần Nhu vội vàng xua tay: “Không phải không phải, sư phụ người đừng hiểu lầm, chỉ là con nhất thời kích động nên dùng sức hơi mạnh.”
Nhị Bản đạo nhân: “Ngươi lừa quỷ hả? Ta còn không biết ngươi ném có chuẩn hay không à?”
Gã chỉ người bị đập chết ở chỗ xa: “Ngươi cũng chỉ ném ta là không chuẩn thôi.”
Thuần Nhu xấu hổ cúi đầu, trong mắt tràn ngập vẻ hối hận.
“Đám người các ngươi.”
Nhị Bản đạo nhân lườm bọn họ một cái, sau đó cùng Thuần Viên bọn họ nhau khiêng từng người từng người bị đánh gục trên thuyền nhỏ xuống. Thuần Viên ra tay rất mạnh, mấy người này chỉ có một người tỉnh lại, những người còn lại đều vẫn còn hôn mê.
Thẩm Lãnh cười nói: “Thân thủ không tệ.”
Thuần Viên nói: “Sư bá khen lầm rồi, chút bản lĩnh này của con, ở Tường Ninh Quán căn bản không là gì cả.”
Nhị Bản đạo nhân gật đầu tỏ vẻ tán thành thái độ của hắn ta.
“Đệ tử của Tường Ninh Quán, nên khiêm tốn hữu lễ như vậy.”
Gã vừa mới nói xong, Thuần Viên tiếp tục nói: “Ý của con là chút bản lĩnh này của con, phần lớn mọi người trong Tường Ninh Quán đều không là gì trước mặt con, nhìn khắp cả ba đời cũng chỉ có ba người có thể xếp trên con!”
Thẩm Lãnh nhìn Thuần Trực rồi nhìn Thuần Bạch, rồi lại nhìn Thuần Nhu.
Ba người này đều ở đây.
Thẩm Lãnh nói: “Từ thái độ của ngươi có thể nhìn ra, ngươi bị ba người này đánh không ít phải không?”
Ánh mắt Thuần Viên lóe lên một cái, ngượng ngùng cười nói: “Đệ tử Tường Ninh Quán của chúng ta đều là tương thân tương ái, sao có thể có chuyện đại sư huynh bị các sư đệ đánh xảy ra? Ha ha ha ha... Đó là chuyện không thể nào, ha ha ha ha ha... . Hu hu hu hu... hức hức hức...”
Thẩm Lãnh hỏi Nhị Bản đạo nhân: “Đã xem trong bãi cỏ lau chưa?”
Nhị Bản đạo nhân gật đầu: “Trong bãi cỏ lau có mấy con thuyền, phần lớn người trên thuyền đều đang ngủ gật, hẳn là bọn họ không ngờ lúc này sẽ có người tập kích cho nên phòng bị rất lơi lỏng, chúng ta lên thuyền sau đó giải quyết rất nhanh. Vừa mới trói những người đó lại thì nghe thấy bên này đánh nhau nên vội vàng trở lại, cũng may là về kịp.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, bọn họ động thủ dùng dây thừng trói cả mấy người kia lại.
“Thuần Trực, Thuần Bạch, Thuần Viên ba người các ngươi ở lại đây canh chừng mấy người này, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được tách ra, ba người duy trì đề phòng. Chúng ta cắt đứt thuyền kéo, hẳn là đối phương đã biết, bọn họ sẽ mau chóng phái người đến đây, tất cả đều cẩn thận.”
Ba người Thuần Trực bọn họ lên tiếng, Thẩm Lãnh dẫn Nhị Bản đạo nhân và Thuần Nhu đi đến bãi cỏ lau.
Nhị Bản đạo nhân vừa đi vừa nói: “Đều không tính là cao thủ gì, võ nghệ bình thường, nhưng mỗi người đều rất cường tráng, binh khí của bọn họ cũng đều là binh khí chế thức, điểm này rất kỳ lạ.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Tiết Thành là nguyên tướng quân của Giáp Tử Doanh, thủ hạ của y dùng binh khí chế thức cũng không lạ.”
Tiểu cô nương Thuần Nhu tò mò hỏi: “Sư bá, tại sao người để ba người bọn họ ở lại bờ sông canh chừng nhưng lại đưa con đến đây vậy?”
Thẩm Lãnh nói: “Bởi vì... ngươi sức lớn...”
Bên bãi cỏ lau này có mười mấy người bị trói, muốn đưa về thì chắc chắn phải cần người có sức mạnh lớn.
Đến bãi cỏ lau, Thẩm Lãnh bọn họ gạt cỏ lau ra, đến bên cạnh đường sông liền ngây người.
Thuyền còn ở đó nhưng người bị trói trên thuyền đã không còn một ai.
Thẩm Lãnh ngẩn ra, lập tức quay đầu lại: “Trở về!”
Ba người từ trong bãi cỏ lau chạy nhanh về, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một đám người đang tới gần Thuần Trực bọn họ. Những người này tạo hành trận hình cánh quạt tiến về phía trước, không ngừng dùng liên nỏ bắn ba người bọn họ. Kiếm pháp của Thuần Trực ba người phi phàm, ba người dựa lưng vào nhau, ba thanh trường kiếm phòng thủ kín không kẽ hở.
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Thuần Nhu một cái: “Ném ta qua đó!”
Thuần Nhu không hề do dự chút nào, lập tức túm lấy đai lưng Thẩm Lãnh nhấc người lên, sau đó chạy lấy đà mấy bước rồi ném mạnh về phía trước, Thẩm Lãnh giống như biến thành trọng nỗ bắn ra, thoáng chốc đã bay đến chỗ Thuần Trực bọn họ.
“Đi!”
Trong số người vây công có một người cao gầy hô một tiếng, mấy chục người nhanh chóng lui về phía sau, tốc độ rút đi cực nhanh, hơn nữa cũng không hoảng loạn. Những người bọn họ tiến lui trật tự, cho dù là lúc đi cũng luân phiên dùng liên nỏ yểm hộ cho nhau, mấy người đánh xong rồi rút lui, người ở phía sau tiếp tục đánh, cứ luân phiên như vậy. Thẩm Lãnh dùng hắc tuyến đao bảo vệ toàn thân nhưng đã không có cơ hội đuổi kịp, những người này bắn tên chuẩn xác, dường như cũng biết trên người Thẩm Lãnh có đồ bảo hộ, tất cả đều nhắm vào mặt và cổ Thẩm Lãnh mà bắn.
Những người đó rút đi rất nhanh, lao vào trong bãi cỏ lau ở bên kia, Thẩm Lãnh bọn họ ít người nên cũng không dám tùy tiện đuổi theo.
“Các ngươi thế nào?” Thẩm Lãnh hỏi một câu.
Thuần Trực lắc đầu: “Chúng con đều không sao, nhưng...”
Gã ta dùng trường kiếm chỉ mấy người bị bắt được, trước đó bị trói ném dưới đất, lúc này trên người mấy người đó toàn là mũi tên, mắt thấy không có một người nào sống.
“Bọn họ vừa ra liền chia làm hai đội, một đội bắn chúng con, chúng con đành phải tựa lưng vào nhau ngăn cản tên nỏ, một đội khác thì bắn tên vào những người bị bắt, liên nỏ của mười mấy người đều bắn hết tên.”
Thuần Trực nói: “Bọn họ xuống tay với người của mình cũng ác độc như vậy.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Các ngươi đều lùi đến bên cầu tàu đi, nếu lại có người vây công thì nhảy xuống sông, lấy thuyền chặn mũi tên.”
Bên cạnh cầu tàu còn có mấy con thuyền, lúc này là tấm chắn tốt nhất.
Thẩm Lãnh xách hắc tuyến đao lao đến bãi cỏ lau mà những người đó rút đi, lần theo dấu vết của bọn họ tiến về phía trước, sau khi đi được khoảng vài chục bước thì đột nhiên cảm thấy chân bị vấp một cái, cảm giác đó rất nhẹ. Cỏ lau rậm rạp, bị cỏ lau cọ vào cũng là cảm giác như vậy, vô cùng bình thường, nhưng mà Thẩm Lãnh vẫn đứng lại theo bản năng.
Hắn nhìn sang hai bên, ở chỗ bên cạnh không xa có một đám khói không lớn bốc lên, Thẩm Lãnh trợn to mắt, lập tức nhào sang một bên nằm rạp xuống đất.
Ầm!
Trong bãi cỏ lau nổ tung ra một quả cầu lửa khổng lồ, đầu mũi tên dày đặc bắn nhanh ra, trong phạm vi mấy trượng cỏ lau bị cắt ngang soàn soạt, chỗ quả cầu lửa nổ tung xuất hiện một cái hố đen sì.
Đều là cỏ lau khô nên tốc độ cháy cực nhanh, bên bờ sông gió lại lớn, không bao lâu sau là bãi cỏ lau đã biến thành một biển lửa.
Nhị Bản đạo nhân bọn họ bị tiếng nổ làm giật mình, đều lao đến bãi cỏ lau muốn cứu viện Thẩm Lãnh, còn chưa chạy đến bên đó đã nhìn thấy Thẩm Lãnh lao ra từ trong đám khói đặc.
“Những người này thật tàn nhẫn âm hiểm.”
Nhị Bản đạo nhân đỡ Thẩm Lãnh: “Không sao chứ?”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Không sao.”
Hắn quay lại liếc nhìn bãi cỏ lau, lửa đã cháy, cũng may cỏ lau đều là mọc từng bãi từng bãi, đường thuỷ ngăn cách cho nên lửa lớn cũng sẽ không lan ra quá rộng.
Thẩm Lãnh bọn họ trở lại bờ sông, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra những người bị bắn chết, bất chợt phát hiện trong đó có một người còn thở yếu ớt, chính là kẻ râu quai nón trước đó đã châm chọc Thẩm Lãnh.
Ở bên kia bãi cỏ lau cháy lớn, mấy con thuyền đã đi xa.
Vũ Văn Tiểu Sách ở trên thuyền kéo cái khăn đen che mặt xuống, im lặng một lát sau đó bỗng nhiên co hai đầu gối quỳ trên sàn thuyền, hướng về phía thủ hạ dập đầu mấy lần.
“Là ta không thể chăm sóc mọi người tốt, là ta không thể sắp xếp tất cả, cũng là ta hạ lệnh giết chết huynh đệ của chính chúng ta, những trách nhiệm này đều là của ta.”
Thủ hạ vội vàng đi qua đỡ y dậy: “Vũ Văn tiên sinh, đừng như vậy, chúng ta không trách ông.”
Trong đó có một tên chính là một trong những người lúc trước bị Nhị Bản đạo nhân bọn họ khống chế, hắn ta đỡ Vũ Văn Tiểu Sách, nói: “Tiên sinh đừng nói như vậy, là bản thân chúng ta không cẩn thận, nếu đề phòng nghiêm ngặt theo lời tiên sinh dặn thì sẽ không xảy ra chuyện, đều là do chúng ta làm việc không tốt.”
Vũ Văn Tiểu Sách lắc đầu: “Nếu ta suy tính nhiều hơn một ít thì sẽ không khiến các ngươi phải chịu thiệt thòi, cũng sẽ không khiến mấy huynh đệ đó uổng mạng, những chuyện này đều do ta chịu trách nhiệm, chờ sau này, ta sẽ tạ tội với các huynh đệ đã chết.”
“Tiên sinh!”
Những người đó đều cúi người: “Đừng ở tự trách nữa, ông đã cứu được không ít người.”
Một người trong số đó nói: “Tiên sinh cũng là không có cách nào khác, nếu không giết mấy huynh đệ đó thì có thể sẽ liên lụy đến nhiều người hơn, tiên sinh là vì bảo vệ thêm nhiều người hơn nữa.”
Vũ Văn Tiểu Sách giơ tay lên dụi mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào nói: “Đa tạ!”
Cùng lúc đó, trên đường sông cách chỗ Thẩm Lãnh bọn họ chừng vài trăm dặm, một chiếc thuyền lớn thủy sư phá sóng mà đi.
Đông cương Đao Binh đại tướng quân Mạnh Trường An đứng ở đầu thuyền nhìn bọt sóng tung bay dường như đang ngẩn người. Đã quá lâu rồi hắn không trở về Trường An, càng đến gần trong lòng càng có những cảm xúc rất kỳ lạ.
Đúng lúc này một chiếc thương thuyền vốn ở đi theo hướng ngược lại đột nhiên đi lệch sang. Thuyền kia vốn là xuôi gió, thời khắc đi lệch sang đây lại kéo căng buồm lên, thuyền đột nhiên tăng tốc, lao thẳng vào thuyền của Mạnh Trường An.
Khi hai chiếc thuyền còn cách nhau không đến hơn một dặm, trên mũi thương thuyền bắt đầu bốc cháy.
Mạnh Trường An trợn to mắt: “Cẩn thận!”
Không ít người trên thuyền cũng nhìn thấy, người ở khoang lái lập tức hành động, thuyền lớn đột ngột chuyển hướng, cả thân thuyền đều nghiêng lệch qua một bên. Người điều khiển thuyền đều là người của Đông Hải Thủy Sư, phản ứng của bọn họ cũng là hạng nhất.
Thuyền lớn này đột nhiên chuyển hướng làm cho người ở trên thuyền ngã dúi dụi, Mạnh Trường An phải bám hai tay vào mép thuyền mới đứng vững. Người trên chiếc thuyền lửa kia hiển nhiên đã không quan tâm đến sự sống chết của mình, cũng đang điều chỉnh phương hướng, vẫn tăng tốc lao vào thuyền lớn của Mạnh Trường An bọn họ.
Người phụ trách chỉ huy con thuyền lớn này là một tướng quân ngũ phẩm của Đông Hải Thủy Sư, hắn ta rút hắc tuyến đao ra xông lên: “Bắn chìm nó!”
Các chiến binh thủy sư lập tức dỡ bỏ vải bạt phủ trên mấy cỗ nỗ trận xa ở đầu thuyền, mũi tên khổng lồ đều là đã được cải tiến, thủy sư tác chiến, lấy việc đánh chìm chiến hạm của đối phương làm chính, từ đó có thể biết được uy lực của những mũi tên loại lớn này.
Các binh sĩ động tác nhanh chóng, rất nhanh đã điều chỉnh nỏ xe, sau một tiếng hiệu lệnh, ba mũi tên trọng nỗ đồng thời bắn ra ngoài.
“Tiếp tục!”
Tướng quân ngũ phẩm lớn tiếng gào thét.
Mũi tên loại lớn được lắp vào và bắn ra liên tiếp, mũi thuyền của thuyền lửa lập tức đã bị bắn nát gỗ vụn bay tung tóe. Sau khoảng hơn mười mũi tên loại lớn, phần đầu của thuyền lửa bị bắn nát, nước sông tràn vào trong thuyền, khi còn cách thuyền của Mạnh Trường An bọn họ không đến nửa dặm thì thuyền bắt đầu chìm xuống.
“Tiếp tục bắn!”
Tướng quân dùng hắc tuyến đao chỉ vào chiếc lửa thuyền kia hô, các binh sĩ bắn từng mũi tên loại lớn một, trọng nỗ khiến cho thuyền lửa ở phía đối diện xuất hiện thêm nhiều vết nứt và lỗ hổng hơn nữa, tốc độ chìm xuống của thuyền lửa cũng càng lúc càng nhanh.
Khi khoảng cách giữa hai chiếc thuyền chỉ là vài chục trượng, chiếc thuyền lửa kia chìm nghỉm xuống, có thể nhìn thấy người trên thuyền đang nhảy xuống sông.
“Với lên! Kẻ nào phản kháng, giết!”
Tướng quân ngũ phẩm Lâm Kế Hải ra lệnh một tiếng, khoái thuyền Con Rết ở hai bên thuyền lớn được thả xuống, các binh sĩ chèo khoái thuyền Con Rết tới chỗ những kẻ nhảy xuống nước, cung tiễn thủ đứng ở trên khoái thuyền không ngừng bắn tên.
“Xem ra sắp có chuyện lớn rồi.”
Mạnh Trường An nhìn con thuyền chìm xuống sông ở phía trước, một lát sau quay đầu lại liếc nhìn. Gia quyến của gã, gia quyến của Thẩm Lãnh, nhiều người như vậy đều ở trên thuyền, mặc kệ người muốn giết bọn họ là ai, đây cũng là muốn tới diệt môn.
Tay của Mạnh Trường An nắm chặt mép thuyền, trên mu bàn tay nổi gân xanh.