Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1392 - Chương 1392: Làm Quan Phải Như Tiết Hoa Y

Chương 1392: Làm quan phải như Tiết Hoa Y Chương 1392: Làm quan phải như Tiết Hoa Y

Hơn một canh giờ sau, Tiết Hoa Y mở mắt ra, sắc trời bên ngoài đã dần tối đi. Hắn ta duỗi hai cánh tay sau đó hỏi Diêm Thác Chí: “Còn cách huyện Khải Dương bao xa nữa?”

Diêm Thác Chí nói: “Lúc nãy ta đã hỏi rồi, còn lộ trình khoảng một canh giờ nữa.”

Tiết Hoa Y nhíu mày: “Tại sao muộn vậy?”

Diêm Thác Chí nói: “Lúc nãy đại nhân đang ngủ, ta ra ngoài bảo xa phu đi chậm lại một chút, con đường này bị nước lũ làm hư hỏng, vẫn chưa kịp sửa xong hoàn toàn nên rất xóc nảy, nếu xe ngựa đi quá nhanh thì đại nhân không thể nghỉ ngơi thoải mái. Ta đã sớm phái người thông báo cho bên huyện Khải Dương, bảo bọn họ đóng cổng thành muộn hơn nửa canh giờ.”

“Bậy bạ!”

Tiết Hoa Y nói: “Dựa vào đâu mà bắt huyện Khải Dương đóng cổng thành muộn hơn vì ta? Chỉ bởi vì ta là đạo thừa? Không đến đúng giờ là chuyện của chúng ta, bởi vì chậm trễ, quan viên bên huyện Khải Dương sẽ phải ở chờ cổng thành thêm một canh giờ!”

Diêm Thác Chí nói: “Nhưng mà đại nhân, ngài quả thật quá mệt rồi.”

“Làm quan phải có quy tắc của làm quan, không phải quan càng lớn uy càng lớn, mà là quan càng lớn càng phải làm gương. Hôm nay ta để người của huyện nha chờ ở cổng thành thêm một canh giờ, ngày mai người của huyện nha sẽ dám để cho người của thôn trấn phía dưới chờ thêm một canh giờ. Trên làm dưới theo, phong khí sẽ tồi tệ như vậy, ngươi nên biết là ta không thích như vậy.”

“Đại nhân, là ta sơ suất, quả thật là muốn để cho đại nhân nghỉ ngơi thêm một lát, từ mấy ngày trước rời Hồ Châu đến bây giờ, đã mấy ngày mấy đêm đại nhân cũng không ngủ được bao nhiêu.”

“Làm quan chính là làm việc này, vừa muốn làm quan vừa muốn thoải mái, đâu có nhiều chuyện tốt như vậy.”

Tiết Hoa Y chỉnh lại y phục của mình, chỉnh cổ áo cho ngay ngắn sau đó thò tay ra lấy mũ quan đội lên đầu.

“Đổi ngựa!”

Hắn ta mở cửa xe ra kêu một tiếng dừng xe, xuống xe sau đó vẫy tay gọi hộ vệ đến, lấy một con chiến mã: “Đội xe tiếp tục đi, vào không thành được thì tìm chỗ nghỉ ngơi ở ngoài thành, sáng sớm ngày mai hãy vào.”

Diêm Thác Chí cũng xuống xe, cũng lấy một con chiến mã: “Không được quấy nhiễu bách tính!”

Tiết Hoa Y thúc ngựa chạy đi, mấy chục tên hộ vệ lao theo hắn ta.

Nửa canh giờ sau, cổng huyện thành Khải Dương, Tiết Hoa Y phóng ngựa đến, dừng lại ở cổng thành. Người ở cổng thành hiển nhiên đã đợi rất lâu, có người ngồi ở một bên nói chuyện, có người tựa vào tường nghỉ ngơi. Từ cổng nhìn vào trong thành có thể nhìn thấy hai bên đường cái đều là các bách tính hoặc ngồi xổm hoặc ngồi bệt, hiển nhiên đều là người do huyện nha sắp xếp ở đây chờ đón hắn ta.

Bởi vì nhận được tin tức đạo thừa đại nhân sẽ đến muộn một lát nên những người của huyện nha đã vào trong lầu cổng thành nghỉ ngơi. Người cổng thành thấy bọn họ cưỡi ngựa chứ không phải đội xe nên ai cũng không cho rằng người phong trần mệt mỏi này chính là đạo thừa đại nhân.

Đạo thừa đại nhân, quan tòng nhị phẩm lớn như vậy, sao lại cưỡi ngựa đi chứ?

Nhìn thấy các bách tính ở hai bên đường cái trong cổng thành, Tiết Hoa Y liền nhướn đầu lông mày lên, trong ánh mắt có hung quang lóe lên. Hắn ta dừng lại, Diêm Thác Chí đã biết ngay các quan viên của huyện nha huyện Khải Dương sắp xui xẻo rồi.

“Vào thành!”

Tiết Hoa Y căn dặn một tiếng, thúc ngựa chạy về phía trước.

“Đứng lại, đứng lại.”

Mấy người canh gác ở cổng vội vàng cản lại: “Các ngươi chờ đã, lát nữa đạo thừa đại nhân sẽ vào thành, các ngươi đứng qua một bên trước, sau khi đạo thừa đại nhân vào thì các ngươi hãy vào.”

Tiết Hoa Y nghe được câu này liền thay đổi sắc mặt, giơ tay ra chỉ vào tên bổ khoái vừa nói kia: “Vả miệng hắn!”

Mấy tên hộ vệ nhảy xuống chiến mã, đi lên giữ chặt bổ khoái, một tên hộ vệ giơ lên tay vả liền mười mấy cái bốp bốp bốp bốp.

“Vị này chính là đạo thừa Tiết đại nhân!”

Nghe được câu này, bổ khoái giật mình, ngoài cổng thành cũng không có đèn, trời đã tối rồi, ai có thể nhìn ra người này là đạo thừa đại nhân chứ.

“Bởi vì ta đến mà bắt các bách tính vào thành phải đợi, phải chờ sau khi ta vào thành thì bọn họ mới có thể vào?”

Tiết Hoa Y chỉ tên bổ khoái kia: “Lột quan phục của hắn!”

“Rõ!”

Những hộ vệ này đều là thân binh của Tiết Hoa Y. Tiết Hoa Y xuất thân là quân nhân, mỗi thân binh bên cạnh đều dũng mãnh hung hãn, đi lên liền lột quan phục của tên bổ khoái kia, ấn vai giữ chặt ở đó, bổ khoái sợ tới mức không dám thở mạnh.

“Bảo huyện lệnh của các ngươi đến huyện nha gặp ta!”

Tiết Hoa Y thúc ngựa đi vào thành, vó ngựa giẫm lên phiến đá xanh phát ra âm thanh phá vỡ sự yên tĩnh.

“Ta là Tiết Hoa Y!”

Tiết Hoa Y ở trên chiến mã chắp tay: “Các vị hương thân, cảm ơn các ngươi ở đây chờ ta, tình nghĩa xin lĩnh, mời các vị về nhà hết đi.”

Các bách tính đang ngồi ở hai bên đường đều ngây người, không ai kịp phản ứng, Tiết Hoa Y đã dẫn thân binh cưỡi ngựa đi qua.

Tiết Hoa Y vào huyện nha sau đó đi nhanh vào chính đường, trực tiếp ngồi xuống chủ vị ở chính đường chờ. Không bao lâu sau đám người huyện lệnh, huyện thừa của huyện Khải Dương từ bên ngoài vội vã chạy vào, bởi vì quá gấp nên ai nấy cũng chạy đến nỗi y quan xộc xệch.

“Là ai hạ lệnh cho bách tính toàn thành chờ đón ta ở hai bên đường?” Tiết Hoa Y lạnh lùng hỏi một câu.

Huyện lệnh thay đổi sắc mặt, thoáng chần chờ một chút rồi vội vàng cúi người nói: “Không phải có người sai khiến sắp xếp, quả thật là các bách tính tự ở hai bên đường cái nghênh đón đại nhân. Các bách tính cảm động và ghi nhớ ân đức của đại nhân, đều muốn được nhìn đại nhân, thật sự không phải là ti chức cố ý sắp xếp.”

“Ồ?” Tiết Hoa Y hơi nheo mắt, nghiêng đầu nhìn về phía huyện thừa ở phía sau: “Trương Thành An!”

“Có ti chức!”

Huyện thừa Trương Thành An tiến lên một bước, đứng nghiêm hành lễ.

“Năm đó ngươi từng là binh của ta, hiện tại đã là huyện thừa rồi, ta hỏi ngươi là những bách tính đó tự ý hay có người sắp xếp?”

Trương Thành An do dự một chút nhưng vẫn thành thật trả lời: “Là huyện lệnh Lâm đại nhân hạ lệnh triệu tập bách tính toàn thành ở hai bên đường nghênh đón đạo thừa đại nhân.”

“Lâm Trường Cốc.”

Tiết Hoa Y nhìn huyện lệnh Lâm Trường Cốc: “Có phải ngươi nghĩ sắp xếp như vậy sẽ khiến ta vui không? Các bách tính vừa mới trùng tu gia viên, vừa mới ổn định lại, ai nấy đều mệt mỏi tiều tụy, còn phải nghe sự điều khiển sắp xếp của các ngươi làm bộ như vui mừng khôn xiết đứng ở hai bên đường hoan nghênh ta? Huyện Khải Dương ngươi là huyện cuối cùng vẫn chưa sắp xếp xong toàn bộ việc trồng trọt nhưng lại sắp xếp việc đứng xếp hàng hoan nghênh này đâu ra đấy.”

Lâm Trường Cốc quỳ xuống bụp một tiếng: “Đại nhân, ti chức... ti chức biết sai rồi.”

“Trương Thành An.”

“Có ti chức.”

“Ngươi có sắp xếp cùng với hắn không?”

“Ti chức không có, ti chức còn từng khuyên Lâm đại nhân, ti chức biết đại nhân không thích phô trương như vậy, không thích quấy nhiễu bách tính, nhưng Lâm đại nhân nghĩ sắp xếp như vậy mới thật long trọng. Ông ấy còn nói... đâu có quan lớn nào không thích bách tính đứng ngoài đường hoan nghênh.”

“Hiện tại ngươi đã là huyện lệnh.”

Tiết Hoa Y nói với Trương Thành An xong, chỉ vào Lâm Trường Cốc: “Lột quan phục của hắn, tháo mũ quan. Chuyện cứu trợ cứu dân không thấy ngươi quan tâm như vậy, xu nịnh bợ quan trên thì lại rất nhiệt tình, Hồ Kiến đạo không cần người như ngươi làm quan. Ghi nhớ cho ta, Lâm Trường Cốc người này, vĩnh viễn không thể làm quan ở Hồ Kiến đạo, là Tiết Hoa Y ta nói! Lôi ra ngoài.”

Hai gã thân binh đi lên, thuần thục lột quan phục của Lâm Trường Cốc, kẹp cánh tay, kéo người ra ngoài.

“Tất cả giải tán đi.”

Tiết Hoa Y khoát tay: “Ngày mai trước khi trời sáng phải chuẩn bị xong lương thực cần phân phát, Trương Thành An, ngươi đích thân đi theo dõi.”

“Vâng!”

Trương Thành An khom người cúi đầu, xoay người ra ngoài.

Tiết Hoa Y thở dài một hơi, dường như cơn giận vẫn chưa tan.

“Những người này, trong đầu toàn nghĩ làm thế nào khiến quan trên vui vẻ, quan trên vui vẻ thì có tác dụng quái gì, các bách tính không vui, ai khiến bách tính không vui, ta sẽ khiến kẻ đó không vui.”

Hắn ta đứng dậy: “Theo ta đến phủ khố xem thử.”

Diêm Thác Chí vội vàng đáp lời, khoát tay với những quan viên đã sợ đờ người kia: “Còn không đi mau?”

Những người đó vội vàng cúi người vái lạy, xoay người đi nhanh ra ngoài.

Tiết Hoa Y mang theo thân binh đến phủ khố. Toàn bộ phủ khố đều là các loại lương thực ngày mai phải phân phát, huyện lệnh mới nhậm chức Trương Thành An đang căn dặn gì đó, nhìn thấy Tiết Hoa Y đến, Trương Thành An vội vàng đi qua đón: “Đại nhân.”

“Ta biết ngay các loại lương thực đều ở trong phủ khố.”

Trong ánh mắt Tiết Hoa Y vẫn có sát khí.

“Vốn dĩ lương thực đã nên phát xuống từ sớm, nhưng sau khi Lâm Trường Cốc biết đại nhân sắp tới đã hạ lệnh không phát, chờ hôm nay đại nhân tới rồi mới phát, nói là muốn cho đại nhân thấy các bách tính chờ mong cỡ nào, biết ơn cỡ nào đối với việc phân phát lương thực. Ti chức từng khuyên, phủ khố này từng bị ngập, lương thực chồng chất ở đây thêm một ngày sẽ có thể bị mốc...”

Trương Thành An thở dài: “Trước đây đi theo đại nhân làm việc, quen tác phong mạnh mẽ dứt khoát của đại nhân, đến địa phương mới biết chỉ có đại nhân mạnh mẽ dứt khoát, người như Lâm Trường Cốc không phải một mà là nhiều người. Bọn họ không cầu công lao, có thể làm tốt chút nào thì làm tốt chút đó...”

Trương Thành An cảm khái nói: “Ta càng muốn đi theo đại nhân làm việc hơn, vẫn làm thân binh của đại nhân.”

“Bớt lải nhải đi.”

Tiết Hoa Y trợn mắt lườm gã ta: “Cho ngươi đến địa phương làm quan cũng là bởi vì biết ngươi có năng lực này, nhớ một câu, việc ngươi không nhìn quen thì đừng có làm... Lúc nãy ngươi đang sắp xếp gì vậy?”

Trương Thành An vội vàng nói: “Ngày mai phân phát lương thực, phát cả ngày quá mất thời gian, ta cho người trở về triệu tập sương binh dân dụng, đêm nay chuyển hết lương thực trong phủ khố ra để chất lên xe, sáng sớm ngày mai có thể phân phát đến các thôn trấn. Hiện tại nơi phân phát là Tam Dương Trang ở ngoài thành, bởi vì gần đây nhất, không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai đại nhân ngài cũng được an bài đi qua bên Tam Dương Trang. Bên đó đã chuẩn bị xong từ lâu, đại nhân đi miếng đất nào, gặp bách tính nào, nên nói gì với đại nhân, chính như trước đó đại nhân đã nói, quả thật đều sắp xếp đâu ra đấy.”

“Phù...” Tiết Hoa Y thở dài một hơi: “Một đám quan vô dụng.”

Hắn ta quay đầu lại căn dặn một tiếng: “Bảo đội thân binh của ta cũng lại đây giúp, mau chóng khuân lương thực bị ẩm trong phủ khố ra chất lên xe. Bảo mọi người của huyện nha huyện Khải Dương các ngươi cũng đến đây, bất kể là quan văn hay võ quan, đều lại đây chất hàng cho ta.”

Hắn ta nhìn về phía Trương Thành An: “Các ngươi đã cơm tối ăn chưa?”

“Đã ăn chút điểm tâm ở bên cổng thành rồi.”

“Đi lấy chút đồ ăn cho ta, bánh màn thầu là được.”

Tiết Hoa Y vén cổ tay áo lên, đi về phía phủ khố: “Lấy thêm một bình nước ấm đến!”

Trương Thành An ngây người ra, Tiết Hoa Y đã đi vào phủ khố cùng thủ hạ chuyển lương thực ra ngoài.

Một canh giờ sau, một phụ nhân vội vã tới giao cho Trương Thành An một hộp cơm, Trương Thành An bảo nàng ta về nhà, sau đó xách hộp cơm đi đến trước mặt: Tiết Hoa Y “Đại nhân, ta đến nịnh bợ ngài.”

“Cái gì vậy?”

Tiết Hoa Y đặt túi lương thực trên vai lên xe ngựa rồi hỏi một câu.

“Bánh bao, đồ chay, dịch bệnh hoành hành, không dễ kiếm được thịt. Lúc nãy ta bảo bà vợ nhà ta làm, bánh bao cải thảo miến.”

“Ha ha ha ha ha ha ha...!”

Tiết Hoa Y cười to, sai thân binh cầm ấm nước dội cho hắn ta rửa tay.

“Mẹ nó chỉ thích khẩu vị này, ngươi nịnh bợ tốt đấy.”

Tiết Hoa Y cầm một bánh bao chay lên ăn nhồm nhoàm, má phồng lên, ăn ngấu nghiến. Trương Thành An nhìn mà mắt đỏ lên, giơ tay lên dụi: “Đại nhân, ngài ăn từ từ.”

“Cái rắm, đã sớm đói đến mức bụng dính vào lưng rồi, còn từ từ cái gì.”

Tiết Hoa Y lúng búng nói một câu, ba hai miếng đã ăn hết một bánh bao, sau đó lại nhét cái thứ hai vào miệng.

“Ngon!” Hắn ta nhìn về phía Trương Thành An: “Tẩu phu nhân tay nghề hàng đầu!”

Trương Thành An đỏ mắt nói: “Các bách tính đều nói làm quan phải như Tiết Hoa Y, hiện giờ ti chức đã hiểu, thật sự đã hiểu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment