Suốt một đêm, tất cả số lương thực phải phân phát cho bách tính toàn huyện đều được chuyển từ trong phủ khố ra chất lên xe, từng chiếc từng chiếc xe ngựa xếp hàng trên đường cái ngoài cửa phủ khố huyện nha. Xa phu, dân dũng, sương binh, nha dịch, tất cả quan viên của huyện nha đều nằm ngổn ngang ngủ, có tựa vào xe ngủ, có người nằm trên đường.
Sáng sớm, khi các bách tính đi ra đường chuẩn bị chờ phát lương thực, bọn họ đã nhìn thấy cảnh này.
Vị đại nhân vật mặc quan phục đạo thừa tòng nhị phẩm đó ngồi ở cửa huyện nha, cũng đang tựa vào khung cửa mà ngủ.
Các bách tính đứng ở đó, không người nào dám phát ra tiếng động, bọn họ sợ quấy nhiễu những người đáng được bọn họ tôn kính này.
Một tiếng gà gáy vang lên, sau dịch bệnh, tiếng gà gáy cũng ít đi rất nhiều.
Tiết Hoa Y mở mắt ra nhìn, đã có không ít bách tính tụ tập trên đường cái trước mặt, hắn ta vội vàng đứng dậy, chỉnh lại y phục của mình rồi tiến lên.
“Đã để mọi người đợi lâu rồi.”
Các bách tính khom người cúi đầu.
“Các đại nhân vất vả rồi.”
Trương Thành An chạy đến trước mặt Tiết Hoa Y, áy náy nói: “Tựa vào xe liền ngủ thiếp đi...”
Gã ta nhìn thấy trong mắt Tiết Hoa Y hơi ươn ướt.
“Ta không cần các bách tính bị người khác sắp xếp lên đường lớn chào đón, ta muốn nhìn thấy các bách tính thật lòng cảm nhận việc chúng ta làm hơn, bọn họ nói một câu vất vả rồi, với ta mà nói nghe hay hơn bất cứ câu nói nào.”
Hắn ta vươn tay ra cầm roi ngựa tới, vung lên vút một tiếng.
“Phát lương thực!”
Các bách tính ùa lên, không phải tranh giành lương thực mà là giúp đẩy xe.
Tiết Hoa Y thở phào một cái. Dưới ánh nắng mai, hắn ta dang rộng hai cánh tay.
“Đây mới là Đại Ninh mà ta muốn nhìn thấy.” Hắn ta nói.
Giang Nam đạo.
Trong một bãi cỏ lau có mấy chục người chui ra nhìn bên ngoài, trên quan đạo không thấy bóng người. Giờ đang là buổi trưa, hơn nữa người ở bên này thích đi đường thủy hơn, trên quan đạo vốn không có nhiều người.
Người ra trước làm dấu tay, người ở phía sau lục tục đi ra, bọn họ kéo khăn quàng cổ trên mặt xuống, chỉnh lại y phục, dùng vải bọc binh khí lại, nếu có thể nhét được thì đều nhét vào trong túi.
“Mọi người hãy nhớ...” Vũ Văn Tiểu Sách ho khan mấy tiếng rồi nói: “Chắc hẳn là người của chúng ta đều đã về Kinh Kỳ đạo theo từng nhóm dưới sự dẫn dắt của Thường tiên sinh, các huynh đệ ở lại bên Giang Nam đạo này có chuyện lớn khác cần làm. Ta sắp xếp Quách Đình chăm sóc bên này, bây giờ mọi người theo ta đi về phía đông xem tình hình bên đó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ đã động thủ, dùng thuyền lửa tập kích thuyền quan của Mạnh Trường An. Người trên thuyền không màng sống chết của bản thân, chúng ta không thể quên bọn họ. Mọi người cùng ta qua bên đó xem tình hình, sau đó phân công nhân thủ đi đưa một chút trợ cấp cho nhà của huynh đệ hy sinh. Tình nghĩa của các huynh đệ, phải trường tồn trong tim.”
Sau khi nói xong, y vỗ tay: “Mọi người đều nâng cao tinh thần một chút, sau khi làm xong việc này, chúng ta cũng sẽ về Kinh Kỳ đạo.”
“Vâng!”
Mấy chục người lên tiếng, tinh thần phấn chấn đi dọc theo quan đạo về phía đông.
“Không bao xa nữa.”
Vũ Văn Tiểu Sách nói: “Ta sắp xếp người ở trong thôn phía trước chuẩn bị ngựa, còn khoảng vài dặm, bên đó cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta, mọi người tái kiên trì thêm một chút nữa.”
“Được!”
“Có chuẩn bị gái hay không vậy Vũ Văn tiên sinh, chỉ có đồ ăn thì không đủ.”
“Gái thì không có, các hán tử thì có, ngươi muốn người nào?”
“Muốn hán tử làm gì, muốn hán tử thì còn không bằng ta tự giải quyết cho xong.”
Mọi người cùng cười vang.
“Tuy rằng không thể giết Thẩm Lãnh nhưng mọi người cũng đừng nản lòng. Chúng ta vốn không phải là muốn đi giết Thẩm Lãnh, chỉ là tiện đường xem thử thôi, có thể giết thì giết, không thể giết thì đi.”
Vũ Văn Tiểu Sách vừa đi vừa nói: “Nếu các ngươi muốn gái, về Kinh Kỳ đạo đến huyện An Thành, đến đó ta sẽ mời khách.”
“Ha ha ha ha!”
Mọi người cười ha hả, trong đó có một hán tử nói: “Vũ Văn tiên sinh ngài có đi không, nếu ngài đi thì không cần mời chúng ta, chúng ta mời ngài, chúng ta có thể thay phiên nhau mời ngài.”
“Đúng thế, lần nào cũng là chúng ta đi, tiên sinh ngài lại không đi, chẳng thú vị gì cả.”
“Ta thấy tiên sinh không đi thanh lâu chắc là vì bản thân ngài thích hán tử chứ.”
Vũ Văn Tiểu Sách nhổ nước bọt: “Ai nấy đều không có phép tắc!”
Đang nói thì phía trước bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng động, Vũ Văn Tiểu Sách lập tức cau mày, đó là tiếng vó ngựa đạp đất, nghe ra nhân số cũng không phải là ít. Phía trước là góc rẽ quan đạo, qua góc rẽ đó chính là thôn làng mà bọn họ cần đến, không nhìn thấy người chỉ có thể nghe được âm thanh, cây cối hai bên quan đạo đã che khuất tầm nhìn.
Lúc này còn muốn tránh cũng đã không kịp nữa, Vũ Văn Tiểu Sách khoát tay: “Cười nói đi bình thường, cứ nói chúng ta vừa mới đi chở hàng về.”
Cả đám người gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Một đám chiến mã đột nhiên xuất hiện ở chỗ rẽ, trên lưng ngựa là chiến binh Đại Ninh mặc đồng phục chiến giáp màu đen.
Vũ Văn Tiểu Sách lớn tiếng nói: “Lát nữa về đến thôn ta sẽ phát tiền công cho các ngươi, chuyến hàng này chở đến rất nhanh, ông chủ vui vẻ cho nên đã cho thêm một chút.”
Y vừa nói vừa tránh đường, đoàn ngựa lao vụt qua bên cạnh bọn họ.
Vũ Văn Tiểu Sách quay đầu lại liếc nhìn, đoàn ngựa đã chạy qua, y thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ ở đây sao có thể có đội ngũ chiến binh đi qua được?
Đột nhiên trong lòng y giật thót, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Nhưng đúng lúc này đội ngũ vừa chạy qua lại đột nhiên dừng lại. Trong tình huống đang chạy nhanh như vậy mà đột ngột ghìm chiến mã, đội ngũ ở phía sau vẫn có thể lập tức dừng lại theo, không hề hỗn loạn chút nào, đủ để thấy những kỵ binh này cường hãn cỡ nào.
Kỵ sĩ có khuôn mặt lạnh lùng đi đầu thúc ngựa quay trở lại, ngồi ở trên lưng ngựa nhìn xuống đám người Vũ Văn Tiểu Sách.
“Các ngươi làm gì?” Gã hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn gã nhưng không ai lên tiếng, Vũ Văn Tiểu Sách vội vàng tiến lên, cúi đầu khom lưng nói: “Vị quân gia này, chúng ta đều là người ở thôn phía trước, vừa mới cùng nhau chở một ít hàng.”
“Bọn họ đều không biết nói à?”
Hán tử lạnh lùng trên lưng ngựa chỉ những người kia.
Ánh mắt của Vũ Văn Tiểu Sách lóe lên một cái.
Y cười nói: “Người trong thôn cũng không có kiến thức gì, công việc này là ta kiếm được, cho nên quân gia ngài hỏi, tất nhiên bọn họ cảm thấy để ta trả lời thì tốt hơn. Hán tử trong thôn đều chất phác hiền lành, quân gia đừng trách.”
Nhưng lúc nói những lời này, y lại chú ý thấy tầm mắt của người trên lưng ngựa đã chuyển đến hành lý mà thủ hạ của y đang đeo.
“Chở hàng mà cũng mang theo nhiều hành lý như vậy?”
Kỵ sĩ trên lưng ngựa hơi nhíu mày lại.
“Phù...” Vũ Văn Tiểu Sách thở dài: “Động thủ, cố gắng nhanh một chút, đừng gây động tĩnh quá lớn, sau khi xong việc cũng không cần về trong thôn nữa, cưỡi ngựa của bọn chúng đi.”
“Vâng!”
Cả đám người lên tiếng, nhanh chóng lấy binh khí trong túi ra, hán tử ở gần nhất không kịp tháo lớp vải bọc trường đao nên rút thanh dao găm bên hông ra, nhảy lên cao đâm vào nam nhân lạnh lùng trên lưng ngựa.
Vũ Văn Tiểu Sách rất tự tin về chiến lực của các thủ hạ của y, những người này được y chọn từ trong đội ngũ, võ nghệ của mỗi người đều không tầm thường, hơn nữa ngày bình thường đều là dựa theo phương thức huấn luyện chiến binh, phối hợp cũng cực kỳ ăn ý.
Tuy rằng đối phương cũng là chiến binh nhưng Vũ Văn Tiểu Sách nghĩ đại khái không đến nửa khắc là có thể giải quyết hết.
Cho nên mệnh lệnh của y là... tốc chiến tốc thắng.
Hán tử kia nhảy lên, động tác cương mãnh, chủy thủ đâm vào cổ của người trên lưng ngựa, nhưng người kia giống như hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta, vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa không nhúc nhích.
Khi thanh chủy thủ kia sắp đâm vào thì người kia mới nghiêng người tránh đi, chủy thủ đâm hụt.
Trong thời khắc này, nam nhân lạnh lùng trên lưng ngựa thò tay ra bóp người ở giữa không trung kia, năm ngón tay phát lực, cổ tay xoay một cái, đầu của người kia lập tức ngoẹo sang một bên, một tiếng rắc khẽ vang lên, cổ đã gãy.
Người trên lưng ngựa buông ra ngón tay, thi thể rơi xuống đất bịch một tiếng.
Trong nháy mắt, mắt của Vũ Văn Tiểu Sách đã trợn to.
Nam nhân lạnh lùng trên lưng ngựa giơ tay ra chỉ, giọng nói thanh lãnh: “Giết một nửa.”
Giọng điệu bình tĩnh không có một chút tình cảm nào.
Kỵ binh áo giáp màu đen ở sau lưng gã xông lên.
Hành động như sấm sét!
Gần như chưa đến một giây, kỵ binh đồng thời tháo liên nỏ xuống bắn tên một trận, những người lấy binh khí ra sớm hơn bọn họ một bước nhưng lại có vẻ chậm hơn bọn họ. Những kỵ binh này không những hành động nhanh chóng, hơn nữa bắn tên chuẩn xác đến mức khiến da đầu người ta run lên.
Liên nỏ bắn tên chuẩn xác khiến tim của Vũ Văn Tiểu Sách cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, tất cả những người xông lên đều bị liên nỏ bắn ngã, mỗi người đều là trúng tên ở cổ, một đòn tất chết.
Sau khi những người tới gần đều bị bắn chết, kỵ binh ở trên lưng ngựa nhảy xuống, vừa đi vừa rút đao đeo chéo ở sau lưng ra. Phương thức rút đao của bọn họ không giống chiến binh bình thường, khoảnh khắc bọn họ đao rút ra, sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Sách lập tức trắng bệch.
“Đao binh!”
Đó không phải là hoành đao chế thức chiến binh Đại Ninh thường dùng, mà là hoàn thủ đao nặng hơn và sắc bén hơn.
“Đi!”
Vũ Văn Tiểu Sách lập tức đoán được lạnh lùng nam nhân trên lưng ngựa kia là ai, không còn hời hợt như lúc hạ lệnh động thủ nữa, y thét một tiếng rồi nhanh chóng mở vải bọc muốn lấy liên nỏ ra, thế nhưng động tác của những đao binh kia quá nhanh.
Thân binh của Mạnh Trường An, đó là chiến lực gì?
Phối hợp về tiến lên, đao đao dính máu.
Những người vốn cực kỳ tự tin kia ngay cả sức đánh trả cũng không có, bất kể là ra tay hay phối hợp đều không bằng đao binh.
Nếu như nói binh lính Đao Binh bình thường mỗi người đều là bách luyện thép, những thân binh này của Mạnh Trường An chính là bách luyện thép trong bách luyện thép, lạnh, cứng, sắc bén, vô tình.
Người của Vũ Văn Tiểu Sách lập tức hoảng loạn, tốc độ người ở phía trước bị chém gục quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khó tin, cho nên khi Vũ Văn Tiểu Sách hô một tiếng là người ở phía sau lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Mạnh Trường An đã nói giết một nửa.
Ngoài ra khác đương nhiên là muốn bắt sống.
Cuối cùng Vũ Văn Tiểu Sách cũng lấy được liên nỏ ra, giơ tay lên vừa muốn bắn Mạnh Trường An, trước mắt lóe lên một cái, Mạnh Trường An đã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sải một bước đến trước mặt y không xa.
Bộp!
Liên nỏ trong tay y bị Mạnh Trường An một đao chém vỡ.
Vũ Văn Tiểu Sách lập tức lui về phía sau, trường kiếm tuốt ra vang lên một tiếng lanh lảnh, kiếm thế như một đóa hoa nở, chỗ nở rộ chính là cổ họng của Mạnh Trường An.
Nhưng Mạnh Trường An dường như vẫn không coi kiếm của y ra gì, giống như lúc nãy không coi người dùng chủy thủ kia ra gì.
Kiếm đến, đao của Mạnh Trường An xuất hiện ở phía trước cổ họng của gã, keng một tiếng, mũi kiếm đâm lên chiến đao của gã, đốm lửa bắn ra ở trước mặt Mạnh Trường An, phía sau đốm lửa chính là đôi mắt bình thản vô tình đó.
Trường kiếm của Vũ Văn Tiểu Sách xuất liền ba chiêu, như gà mổ thóc
Kiếm quang lấp lánh nhưng trong ba đóa kiếm hoa này có một luồng ánh sáng đen xuyên qua, trực tiếp phá vỡ kiếm thế.
Thủ hạ bên cạnh Vũ Văn Tiểu Sách xông đến chém một đao về phía Mạnh Trường An, thời khắc này Vũ Văn Tiểu Sách hai chân rời mặt đất, nhảy vọt lên đạp lên lưng thủ hạ một cái, người lao về phía sau. Y chạy thẳng đi không hề do dự chút nào, chạy về phía bãi cỏ lau với tốc độ giống như dã thú, sau đó đâm đầu xuống sông.
Mạnh Trường An đứng ở đó nhìn y chạy trốn, khẽ nhíu mày.
Khả năng bơi lội của Mạnh Trường An không tốt.
Gã quay lại liếc nhìn, những kẻ động thủ kia, tất cả người còn sống đều đã bị ấn quỳ dưới đất.
Mà những người bị bắt cũng nhìn về phương hướng Vũ Văn Tiểu Sách bỏ chạy. Trong một khắc đó, khi bọn họ nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Sách đạp một cước lên người của phe mình để chạy trốn, tín ngưỡng đã vỡ.
...
...