Người như Mạnh Trường An đại khái trước giờ đều sẽ không cảm thấy sự sống chết của người đáng chết quan trọng cỡ nào, cho nên những người bị thân binh của gã bắt sống sẽ hơi thê thảm, bị dây thừng trói tay chạy theo chiến mã. Người chạy chậm tất nhiên sẽ bị kéo ngã, còn muốn đứng lên cũng không có khả năng. Người dù có thể chất tốt đến mấy sau khi bị chiến mã kéo lê một đoạn cũng có thể rã rời.
Cứ chạy như vậy ít nhất hơn mười dặm thì Mạnh Trường An mới hạ lệnh dừng lại, người bị ở trói phía sau gần như đều đã bị phế, đứng lên cũng tốn sức.
Đội ngũ vừa mới dừng lại, đúng lúc này Mạnh Trường An đột nhiên quay đầu lại, nhanh nhạy cảm nhận được ở trong bãi cỏ lau ven đường dường như có động tĩnh gì đó. Gã chỉ về phía bãi cỏ lau, thân binh thủ hạ lập tức tháo liên nỏ xuống, đội ngũ tạo thành hình quạt áp sát.
Xoạt... Loạt xoạt...
Âm thanh càng lúc càng rõ ràng.
“Đừng bắn tên, đi tiểu thôi!”
Trong bãi cỏ lau có người hô to một tiếng, nghe được giọng nói này Mạnh Trường An liền không tự chủ được hơi nhếch khóe miệng lên.
Thẩm Lãnh xách quần từ trong bãi cỏ lau đi ra, nhìn những thân binh cầm liên nỏ trong tay đề phòng, cười nói: “Nếu các ngươi nếu bắn hỏng ta, ta tìm đại tướng quân các ngươi đòi bồi thường! Các ngươi cũng phải bồi thường, của ta hỏng rồi, ta thiến cả đám các ngươi.”
Cũng không biết vì sao những thân binh vốn rất lạnh lùng cứng rắn và còn sắc bén đó liền thay đổi phong cách sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, cả đám người đều nhếch môi cười ngây ngô.
Thẩm Lãnh lườm Mạnh Trường An nói: “Nhìn những binh ngốc này của ngươi xem, vừa thấy ta là cười.”
Mạnh Trường An ngồi trên lưng ngựa nhìn hắn, thoạt nhìn vẫn có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra khóe miệng cũng đã như hoa nở, từ đông lạnh đến xuân ấm.
“Bọn họ nên loạn tiễn bắn qua.” Mạnh Trường An nói.
Thẩm Lãnh lắc hông: “Một gậy gạt rơi hết.”
Mạnh Trường An: “...”
Gã thở dài: “Ngươi là đại tướng quân, có thể trang trọng một chút không?”
Thẩm Lãnh dang hai tay ra: “Nào, xuống đây, để đại gia trang trọng ôm một cái.”
Các thân binh thủ hạ của Mạnh Trường An đều cười khúc khích, một đám hán tử vốn sắc bén như đao nhìn về phía Mạnh Trường An, trong ánh mắt có cổ vũ cũng có chờ đợi, chỉ thiếu nước có người kêu lên “mau xuống đây để cho hắn ôm một cái đi”.
Mạnh Trường An lấy bình nước treo ở một bên yên ngựa, ném về phía Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh giơ tay ra nhận lấy, rút nút bình ra uống ừng ực ừng ực, sau đó lau miệng: “Ta đuổi theo những người này cả đoạn đường, kết quả là tất cả đều rơi vào tay ngươi.”
Hắn nhìn lướt qua: “Nhân số không đúng?”
Mạnh Trường An nói: “Giết một nửa rồi.”
Thẩm Lãnh đi quanh những tù binh kia một vòng: “Không có Vũ Văn Tiểu Sách.”
Mạnh Trường An: “Đó là ai? Người cókiếm pháp rất không tầm thường đó sao?”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Ngay cả ngươi cũng không giữ được người lại, còn đánh giá là kiếm pháp rất xuất chúng, có thể thấy được ngươi cũng chỉ như vậy, kẻ đó đã bị ta đánh tè ra quần.”
Mạnh Trường An: “Hắn không đánh với ta, sau khi biết ta là Mạnh Trường An liền nhảy sông chạy trốn.”
Thẩm Lãnh: “...”
Trần Nhiễm từ trong bãi cỏ lau đi ra, đúng lúc nghe được câu này liền phì cười một tiếng, quay đầu lại nói nhỏ với Nhị Bản đạo nhân: “Thấy chưa, đây là lần làm màu thất bại nhất của An Quốc Công chúng ta.”
Mọi người ra ngoài sau đó hành lễ với Mạnh Trường An, Mạnh Trường An nhìn bọn họ cũng cười, đều là người phe mình cả.
Gã nói với Thẩm Lãnh chuyện chiến thuyền bị tập kích, Thẩm Lãnh lập tức đanh mặt lại.
“Ta không để Trà Nhan đến đây, bảo nàng ta hộ tống gia quyến về Trường An trước.”
Mạnh Trường An nói: “Ta tới giúp ngươi.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đi đến trước mặt những tù binh kia nhìn một lát, sau đó hỏi Mạnh Trường An: “Đã thẩm vấn chưa?”
Mạnh Trường An lắc đầu: “Ta không làm việc mà mình không giỏi.”
Thẩm Lãnh: “Ví dụ như nhảy sông.”
Mạnh Trường An ngẩng đầu nhìn trời.
Gã sinh ở trấn Ngư Lân sát cạnh sông Nam Bình nhưng khả năng bơi lội của gã quả thật không tốt. Hồi nhỏ người nhà tuyệt đối không cho phép gã xuống nước, sau đó thì đi thư viện Nhạn Tháp thành Trường An, thật ra cũng không phải khả năng bơi của gã không tốt, cơ bản là gã không biết bơi.
“Nhiễm Tử.”
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Trần Nhiễm: “Thẩm vấn bọn họ.”
Trần Nhiễm lên tiếng: “Được.”
Mạnh Trường An xuống ngựa, cùng Thẩm Lãnh đi qua một bên, tìm một chỗ coi như là sạch sẽ ngồi xuống, ở đó nhìn Trần Nhiễm thẩm vấn những tù binh kia.
“Lão viện trưởng sức khỏe như thế nào?” Mạnh Trường An hỏi.
“Cũng ổn, trước khi ta rời Trường An thì luôn ở trong thư viện cùng ông ấy, một bữa cơm vẫn có thể xơi hết nửa cái giò, thi thoảng còn nhớ đến sông Tiểu Hoài nữa.”
Mạnh Trường An nghiêng đầu nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhún vai: “Ta nói thật.”
“Bên đông cương như thế nào?” Thẩm Lãnh hỏi.
“Không có chuyện gì, lúc trước sau khi sứ đoàn của Tang quốc đi Trường An thì tuyến đường ven biển đều trở nên thái bình. Có lẽ lần này Tang quốc phái sứ đoàn tới, người của bổn quốc bọn họ cũng có những dự đoán sai lầm, tưởng bắt đầu hữu nghị cho nên không ít thương đội cũng bắt đầu đến Đại Ninh, còn có người muốn mua chuộc ta, tặng ta một ít lễ vật.”
Thẩm Lãnh: “Đã nhận lễ vật, đã đánh người?”
Mạnh Trường An lại nghiêng đầu nhìn nhìn hắn.
Thẩm Lãnh cười nói: “Nhìn phân của ngươi, ta biết ngay ngươi vểnh mông như thế nào.”
Mạnh Trường An: “Tại sao ngươi phải nhìn phân của ta, ngươi muốn vê nó thành viên tròn mang về nhà cất đi sao?”
Thẩm Lãnh ngây người ra, sau đó lườm gã: “Ghê tởm!”
Mạnh Trường An: “Là ngươi bắt đầu trước.”
Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã, sau đó cười nói: “Lần này ngươi trở về chắc có thể ở Trường An một thời gian, yên tâm chăm sóc lão viện trưởng. Ngoài ra là... bởi vì thời gian này quả thật ta hơi bận mà quên mất một công việc béo bở khác.”
Hắn nhìn về phía Mạnh Trường An: “Cho ngươi một việc kiếm tiền, ngươi có làm không?”
Mạnh Trường An: “Ta chưa từng kiếm tiền.”
Thẩm Lãnh: “Có thể đừng mặt dày một cách ngang nhiên như vậy không.”
Mạnh Trường An: “Vậy thì ngươi nói đi.”
Thẩm Lãnh nói: “Bệ hạ giao tiền thái tử Anh Điều Liễu Ngạn của Tang quốc cho ta, ta bận quá mà không nhớ đến. Vốn định đưa người về Tang quốc, việc này trì hoãn mấy tháng rồi nhưng ta đã phái người đưa tin bệ hạ đặc xá Anh Điều Liễu Ngạn đi Tang quốc, Cổ Lạc và Cảnh San sẽ làm tin tức này lan rộng trong khắp Tang quốc. Vốn dĩ ý của ta cũng là trước cho những người còn trung thành với Anh Điều Liễu Ngạn một chút mong đợi, cũng cho bọn họ thời gian để chuẩn bị.”
Mạnh Trường An: “Nói trọng điểm.”
Thẩm Lãnh: “Những điều này đều là trọng điểm cả.”
Mạnh Trường An: “Nói về tiền.”
Thẩm Lãnh: “...”
Hắn cười cười nói: “Anh Điều Liễu Ngạn còn ở trong tay người của ta, ngươi mau chóng cho người đưa hắn qua cho ngươi. Hiện tại trong thành Trường An cũng có không ít người từ Tang quốc đến, có khi là đi theo sứ đoàn đến, có khi là thương đội, những người này đều không có ai là không đến có mục đích.”
“Dựa theo tính toán 50:50, một nửa là người muốn giết chết Anh Điều Liễu Ngạn, một nửa là người muốn đón Anh Điều Liễu Ngạn về, cách kiếm tiền chính là ngươi tiết lộ tin tức cho những người muốn đón Anh Điều Liễu Ngạn về, bảo bọn họ trả tiền.”
Mạnh Trường An: “Cũng đúng là có thể kiếm tiền.”
Thẩm Lãnh: “Không phải là ngươi không có hứng thú với việc kiếm tiền sao?”
Mạnh Trường An nói: “Phải xem là tiền của ai đã.”
Gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: “Còn nữa không?”
Thẩm Lãnh: “Đâu có nhiều việc dễ kiếm tiền như vậy, nếu có thể có, ta cũng cho ngươi, có thể thấy được chúng ta huynh đệ tình thâm.”
Mạnh Trường An: “Chỉ có một cơ hội có thể kiếm tiền, có thể kiếm được hơi ít.”
Thẩm Lãnh: “Ngươi tham quá đấy.”
Mạnh Trường An thản nhiên nói: “Ta nghĩ rồi, ta có thể bán tin tức hai lần... Ta bán tin tức cho người muốn cứu Anh Điều Liễu Ngạn trước, kiếm một khoản, sau đó thông báo cho bọn họ đón người, rồi lại bán tin tức cho người muốn giết Anh Điều Liễu Ngạn, kiếm một khoản tiền, sau đó người muốn giết Anh Điều Liễu Ngạn sẽ đánh nhau với người muốn cứu hắn.”
Gã nghiêm túc hỏi Thẩm Lãnh: “Nếu báo án với phủ Đình Úy, có được thưởng không?”
Thẩm Lãnh thở dài: “Ngươi thật không phải là người.”
Mạnh Trường An nhún vai: “Nếu vụ kinh doanh đã chỉ có thể làm một lần, vậy thì kiếm hết tiền có thể kiếm được về.”
Đúng lúc này Trần Nhiễm đi đến, sắc mặt có chút ảo não, vừa đi vừa nói: “Đám người kia đều không biết gì về Vũ Văn Tiểu Sách cả, đại khái tin tức hỏi ra được cũng không có quan hệ gì với người tên là Vũ Văn Tiểu Sách đó, nhưng mà...”
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Nhưng mà cũng hỏi ra một vài chuyện khác.”
Trần Nhiễm nói rõ chi tiết thông tin đã thẩm vấn được, đại khái những người này đều được Vũ Văn Tiểu Sách tuyển chọn trong các đội ngũ, mà những đội ngũ này phân tán ở các nơi, phần lớn đều là đóng giả thành sơn phỉ chiếm núi làm vua hoặc là thủy phỉ ẩn nấp ở những nơi có nhiều đường thủy giống như Giang Nam đạo.
Bọn họ lợi dụng địa hình để ẩn nấp, nói ra thì ở bên Giang Nam đạo này quá dễ ẩn nấp. Ví dụ như núi Đại Khai, bên ngoài chính là đầm nước kéo dài mấy trăm dặm, khắp nơi đều là cỏ lau, đường thuỷ dày đặc chằng chịt, núi Đại Khai lại dễ thủ khó công, cho nên ẩn nấp ở bên đó không ít.
Ví dụ như trong dãy núi Yên Sơn ở Kinh Kỳ đạo, bọn họ cũng có một số người ẩn nấp, những người này ngoại trừ binh khí giáp giới nhận được từ tay Vũ Văn Tiểu Sách ra, những thứ vật tư và tiền tài khác đều dựa vào tự đi cướp bóc mà có được.
Vũ Văn Tiểu Sách đã phát điều lệnh cho người ở các nơi, điểm danh đòi người, sau đó bọn họ đều từ nơi ẩn nấp của mình đến núi Đại Khai hội hợp cùng Vũ Văn Tiểu Sách. Trước đó, bọn họ hoàn toàn không quen Vũ Văn Tiểu Sách này, chỉ có mấy người ở Kinh Kỳ đạo là đi cùng với chân Vũ Văn Tiểu Sách, nhưng dù như vậy thì bọn họ cũng không biết Vũ Văn Tiểu Sách sẽ đi đâu, ẩn nấp ở chỗ nào, manh mối duy nhất có thể cung cấp là có thể Vũ Văn Tiểu Sách sẽ trở về Kinh Kỳ đạo, bởi vì lúc trước Vũ Văn Tiểu Sách có nói với bọn họ là sẽ về.
“Đội ngũ phân tán các nơi?”
Thẩm Lãnh nhíu mày: “Xem ra binh khí giáp giới của bọn họ quả thật là được tuồn ra từ Giáp Tử Doanh.”
Trần Nhiễm nói: “Ta đã hỏi rồi, chuyện mà bọn họ biết cũng là Vũ Văn Tiểu Sách nói. Vũ Văn Tiểu Sách nói với bọn họ rằng những thứ này đều là người của võ khố Giáp Tử Doanh lấy trộm ra ngoài bán.”
Thẩm Lãnh nói: “Vũ Văn Tiểu Sách làm việc rất cẩn thận, cũng không nói thật với người của mình, chỉ nói là người của Giáp Tử Doanh lấy trộm đi bán.”
Hắn nhìn về phía Mạnh Trường An: “Nhưng lần này ngươi tình cờ gặp bọn họ, ngược lại cũng làm cho vụ án xuất hiện lối rẽ, ít nhất có thể tra được đội ngũ của bọn họ ẩn nấp ở chỗ nào.”
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: “Phái người đi xưởng thuyền quận An Dương, điều thủy sư sông Nam Bình đến đây. Bên đó có khoảng trên vạn người, hơn trăm chiếc chiến thuyền có thể dùng, trực tiếp đi gặp Tào Doanh, đó là đội thuyền của xưởng thuyền.”
“Rõ!” Trần Nhiễm lên tiếng: “Còn cần điều người không?”
“Đi Ất Tử Doanh Giang Nam đạo mời tướng quân Hoàng Nhiên phái nhân mã đến đây. Ất Tử Doanh cũng có đội thuyền, sau khi hội hợp thì tiến công núi Đại Khai.”
Thẩm Lãnh thở ra một hơi, sau đó nhìn những tên tù binh kia: “Người nào là từ Yên Sơn đến?”
Trần Nhiễm chỉ mấy người trong số đó: “Mấy người bọn họ là từ Yên Sơn đến.”
“Sắp xếp người đưa qua cho tướng quân Giáp Tử Doanh Đạm Đài Thảo Dã, bảo hắn xuất binh Yên Sơn.”
Sau khi nói xong, Thẩm Lãnh đứng dậy: “Người được phái đi phải nói rõ, trong vòng bốn ngày người của thủy sư sông Nam Bình nhất định phải đến nơi, đội ngũ của tướng quân Ất Tử Doanh Hoàng Nhiên, trong vòng bốn ngày cũng nhất định phải đến nơi.”
Thẩm Lãnh nói: “Chúng ta đi đánh núi Đại Khai, nơi được gọi là sông ngòi ba trăm dặm, thần tiên cũng khó qua.”