Trong khắp cả Đại Ninh, địa hình ở Giang Nam đạo có thể nói là phức tạp nhất, thủy hệ đa dạng, sông ngòi chằng chịt. Vùng núi Đại Khai không chỉ có thủy phỉ từ thời kì đầu Đại Ninh, đi ngược trở lại cuối thời Sở, nổi tiếng nhất núi Đại Khai chính là liên minh mười ba vạn thủy khấu.
Nơi thích hợp với thủy phỉ như vậy, không xuất hiện thủy phỉ dường như cũng không hợp lẽ thường. Thật ra so với địa thế thì thứ đáng sợ hơn là lòng người, nơi này thích hợp làm sào huyệt của thủy phỉ đến mức nào đi chăng nữa, chẳng lẽ nhất định phải có thủy phỉ?
Đại Ninh giàu có như vậy, vẫn có người bí quá hoá liều, là lỗi của Đại Ninh?
Cho dù Đại Ninh giàu có hơn gấp mười lần thì vẫn có ác nhân, vẫn có du côn lưu manh, vẫn sẽ có sơn tặc thủy khấu.
Nói trắng ra thì cho dù là triều đình Đại Ninh, quan phủ địa phương, mỗi tháng phát tiền theo đầu người thì sẽ không có cướp bóc, giết người sao?
Khi đó có liên minh mười ba vạn thủy khấu, có thể thấy được nơi này thích hợp cho thủy khấu sinh tồn cỡ nào. Những năm cuối của Sở quốc quần hùng nổi lên, lấy sông Nam Bình phân chia nam bắc, mấy nghĩa quân thế lực lớn nhất phương bắc có Lục Mi Quân và Xuất Sơn Doanh, còn có thiết kỵ Yên Vân uy chấn khắp cả bắc cương.
Phía nam sông Nam Bình càng loạn hơn, có mười mấy nghĩa quân có quy mô hơn mười vạn, nói là nghĩa quân nhưng trên cơ bản đều là lưu dân chắp vá lại.
Trong đó mạnh nhất chắc chắn không phải liên minh mười ba vạn thủy khấu núi Đại Khai, nhưng người khó đánh nhất chắc chắn là bọn họ.
Thủy khấu núi Đại Khai sau này được người ta gọi là Thập Tam Minh, đã từng đánh bại phủ binh cường hãn được gọi là không có địch thủ của Sở quốc, thanh danh đại chấn.
Sau đó người đánh bại Thập Tam Minh không phải quân Sở, cũng không phải một trong số rất nhiều nghĩa quân ở phía nam này, mà là Đường Thất Địch.
Vị Đại Ninh đệ nhất khai quốc công thần, huynh đệ kết nghĩa của Thái Tổ hoàng đế Đại Ninh đó đã dẫn tám ngàn hãn tốt xuôi nam, đánh mấy năm sau đã có ba mươi vạn binh.
Trận chiến đánh bại Thập Tam Minh núi Đại Khai năm đó, cho dù đặt ở hiện tại, một đám tinh anh của Binh bộ Đại Ninh bàn luận vô số lần, kết luận đưa ra vẫn là khó tin được. Bất kể nhìn thế nào, nếu người đánh trận chiến đó không phải Đường Thất Địch, đổi lại là bất cứ người nào khác cũng đều khó có khả năng thắng.
Trên thực tế, kết luận mà các tinh anh của Bị chiến ti Binh bộ Đại Ninh đưa ra là, cho dù là Đường Thất Địch thì trận chiến đó cũng không nên thắng.
Đó là kỳ tích.
Đường Thất Địch năm đó xuôi nam mang theo tám ngàn hung hãn tốt, lúc đánh núi Đại Khai chẳng qua cũng chỉ chỉ có hơn bốn vạn sáu ngàn người, hơn nữa phần lớn là sĩ binh lục chiến, số lượng thuyền bằng một phần mười Thập Tam Minh, binh lực bằng một phần ba Thập Tam Minh, hơn nữa Thập Tam Minh còn là phe phòng thủ, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà.
Thế nhưng Đường Thất Địch đã đánh thắng trận chiến hồi khác thường như vậy, và còn là đại thắng.
Có rất nhiều ghi chép về trận chiến đó, đại khái đều là nói Đường Thất Địch làm gương cho binh sĩ, lấy lửa thuyền phá hàng rào chiến hạm của Thập Tam Minh, sau đó thừa cơ phát động tấn công mạnh, nhất cử công phá doanh trại Thập Tam Minh núi Đại Khai.
Nhưng những ghi chép này được hậu nhân đọc kỹ và bóc tách phân tích vô số lần, vẫn tìm không ra mấu chốt giành chiến thắng rốt cuộc là cái gì.
Cho dù đội thuyền của Thập Tam Minh bị thuyền lửa đốt, nhưng với số lượng đội thuyền trong tay Đường Thất Địch thì căn bản không thể nào tổ chức tiến công quy mô lớn, Thập Tam Minh từng xây dựng doanh trại kiên cố trên ở núi Đại Khai, phòng thủ trên cao nhìn xuống, tại sao lại bị Đường Thất Địch đánh bại?
Thẩm Lãnh cũng từng nghiên cứu trận chiến này không chỉ một lần, không ngừng phỏng đoán dựa theo tất cả các ghi chép, nhưng kết luận Thẩm Lãnh đưa ra là... trận chiến đó có thể nội bộ Thập Tam Minh xảy ra vấn đề, nếu không phải nội ứng ngoại hợp, Đường Thất Địch cực khó công phá sơn trại.
Nhưng bên trong ghi chép lại không câu nào nói về nội loạn của Thập Tam Minh, cho nên đến cuối cùng Binh bộ thượng thư từng hỏi các tinh anh trẻ tuổi đó, các ngươi thấy thế nào về trận chiến núi Đại Khai, các tinh anh này nhìn nhau, đưa ra kết luận là... Đường Thất Địch lợi hại.
Giờ khắc này, Thẩm Lãnh sắp đi đánh núi Đại Khai, theo từ thông tin thẩm vấn những tù binh kia, bọn họ âm thầm lẻn vào núi Đại Khai sau đó tu sửa thành đá sơn trại của Thập Tam Minh năm đó để lại, ẩn nấp ở trong núi, sống nhờ bắt cá săn thú, thi thoảng phái người ra ngoài cướp bóc thương thuyền.
Tất cả binh khí đều là Vũ Văn Tiểu Sách sắp xếp người đưa từ Kinh Kỳ đạo đến cho bọn họ, ngoài ra Vũ Văn Tiểu Sách cũng không hề cung cấp tiếp tế lương thảo.
“Tất cả đều quá thuận lợi.”
Sơn trang Hương Thảo, Lâm Lạc Vũ liếc nhìn Thẩm Lãnh: “Cho dù là Mạnh Trường An vô tình gặp người của Vũ Văn Tiểu Sách giữa đường thì cũng có vẻ quá thuận lợi.”
Nàng nói rất nhẹ nhàng, tốc độ nói bình thường nhưng mỗi một từ đều rất rõ ràng.
“Trước đó ta đã từng nghĩ, vụ án này cuối cùng sẽ hướng về phía tư binh, mà nhìn thế nào cũng giống như Vũ Văn Tiểu Sách cố ý đưa ra chỉ dẫn này, từ tư binh dẫn đến vụ án lớn nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, nhất là dựa theo tin tức ngươi vừa mới có được thì quy mô tư binh có khả năng lên đến gần vạn người.”
“Đây không phải thủy phỉ, không phải sơn tặc, mà là khống chế tư binh có mưu đồ.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Mục đích Vũ Văn Tiểu Sách làm như vậy là gì? Bộc lộ thực lực? Hay là... thật ra hắn cũng là người giống như Lục Vương, cũng đang dùng phương thức của mình để diệt trừ mầm tai hoạ cho Đại Ninh? Nhưng điều này không có lý, đã nhiều năm như vậy hắn lại đột nhiên phát hiện lương tâm ư?”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Hắn nhất định không giống Lục Vương.”
Hắn hỏi Lâm Lạc Vũ: “Tỷ từng gặp người này, đã từng thấy cặp mắt đó.”
Lâm Lạc Vũ ừ một tiếng: “Cho nên ta cũng không muốn tin hắn và Lục Vương là một loại người lắm. Lục Vương có lý do để diệt trừ Đồng Tồn Hội vì Đại Ninh, mục đích là vì báo thù cho Tín Vương, giả vờ dẫn dắt Đồng Tồn Hội đối kháng triều đình, thực ra là giúp triều đình tra rõ thực lực tiềm tàng của Đồng Tồn Hội.”
“Vũ Văn Tiểu Sách hoàn toàn không có lý do này, nếu hắn là thân tín của Tiết Thành, cố ý để lộ tư binh mà Tiết Thành chuẩn bị suốt nhiều năm như vậy, chẳng lẽ là Tiết Thành và hắn trở mạnh với nhau?”
“Đánh đã rồi nói.”
Thẩm Lãnh nói: “Bất kể như thế nào, lần này bọn họ đã để lộ tư binh. Nghe nói trong núi Đại Khai có ít nhất sáu bảy ngàn người, thủy phỉ quy mô lớn như vậy, còn có lượng lớn trang bị vũ khí, nếu đột nhiên gây chuyện thì ta không hề nghi ngờ bọn họ có thể dễ dàng công phá bất cứ một huyện thành nào ở Giang Nam đạo, hơn nữa tuyệt đối không cần một ngày là có thể công phá, số lượng sương binh trong mỗi một huyện thành nhiều nhất là hơn ba trăm người, trang bị vũ khí còn không đầy đủ hoàn mỹ bằng người của núi Đại Khai.”
“Ngoại trừ núi Đại Khai ra, những tù binh đó còn nói trong Yên Sơn Kinh Kỳ đạo có ít nhất ba ngàn đến bốn ngàn người.”
Hắn đi tới đi lui ở trong phòng: “Điều càng khiến ta không hiểu là nếu như nói ngay cả đình úy trong quân cũng không có phát hiện chuyện phủ khố Giáp Tử Doanh bị mất vũ khí trang bị còn có thể hiểu được, vậy thì chẳng lẽ Tiết Thành ở trong Giáp Tử Doanh lại chưa từng lôi kéo bất cứ người nào? Chỉ cần có dấu hiệu này, thông văn hạp trong Giáp Tử Doanh nhất định sẽ báo tin cho bệ hạ.”
Nhan Tiếu Tiếu ở bên cạnh nói: “Liệu có chuyện thông văn hạp đã bị Tiết Thành mua chuộc trước hay không?”
“Ngoại trừ bệ hạ ra, không một ai biết thông văn hạp trong Giáp Tử Doanh là ai, thậm chí là có mấy người, cho dù Tiết Thành muốn mua chuộc người này thì cũng không có cách, giống như mò kim đáy biển vậy. Ông ta cũng không thể gọi hết mọi người dưới trướng đến hỏi từng người một là ngươi có phải thông văn hạp hay không.”
Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Điều ngươi không hiểu là nếu Tiết Thành không có lôi kéo bất cứ người nào ở trong Giáp Tử Doanh, như vậy thì thật ra là Giáp Tử Doanh sạch sẽ, phủ khố mất đồ cũng có thể thật sự chỉ là do đám người trông coi phủ khố biển thủ. Đương nhiên việc biển thủ này vô cùng có khả năng là người của Tiết Thành dụ dỗ, những người đó trộm đồ ra ngoài, người mua đều là người của Tiết Thành.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Nếu là như vậy, cho dù không phải hiện tại lòi ra vụ án này mà nếu là trước kia cũng sẽ không liên lụy đến Tiết Thành. Cho dù đột nhiên bị người báo cáo, cùng lắm thì Tiết Thành bị mất chức cũng sẽ không bị chặt đầu, ông ta là tướng quân Giáp Tử Doanh, vụ án cấp bậc như vậy chưa đủ để bệ hạ chém ông ta.”
“Đây là một kiểu thủ đoạn tự bảo vệ mình, dụ dỗ sai khiến người của phủ khố lấy trộm vật tư, bọn họ mua...”
Hắn nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: “Đây chính là lý do tại sao trước đây Dương gia lại có nhiều kinh doanh ở Kinh Kỳ đạo như vậy.”
“Ừm.” Lâm Lạc Vũ gật đầu: “Tiền của Tiết Thành là do Dương gia không ngừng chu cấp.”
Thẩm Lãnh nói: “Nhưng, hơn một vạn người có khả năng sao?”
Hắn cau mày: “Hơn một vạn người có thể tấn công Trường An ư? Trước khi ta rời Trường An đã hỏi Hàn Hoán Chi, theo phân tích của ông ta thì nếu có người muốn vây công Trường An và còn tạo thành uy hiếp, ít nhất cần bao nhiêu người. Tính toán của ta là ít nhất cần ba mươi vạn, Hàn Hoán Chi tính là ít nhất cần hai mươi vạn.”
Lâm Lạc Vũ ngồi xuống, trầm tư một lát rồi nói: “Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn nghĩ thủ đoạn mà Vũ Văn Tiểu Sách giỏi nhất là chuyển dời tầm mắt, hắn đã dùng thủ pháp như vậy không chỉ một lần, nếu hắn dùng chuyện để lộ tư binh này để chuyển dời tầm mắt của chúng ta, dời tầm mắt của triều đình, thứ hắn muốn che đậy là gì?”
Thẩm Lãnh bị câu nói này nhắc nhở, đột nhiên nghĩ tới rất nhiều điều, hắn bước nhanh đến trước mặt Lâm Lạc Vũ: “Ý của tỷ là bất kể hắn để lộ hay không thì bệ hạ cũng đã đang nghi ngờ Tiết Thành bí mật nuôi quân, đây là chuyện tra hay không tra cũng có thể nghĩ ra được, chỉ là thiếu chứng cứ xác thực. Hắn để lộ tư binh là muốn che giấu bí mật lớn hơn nữa.”
“Sau khi những tư binh này bị bại lộ, triều đình xuất binh tiêu diệt...”
Lâm Lạc Vũ nói: “Cũng sẽ không còn nghi ngờ hắn có tư binh nữa.”
Thẩm Lãnh nhíu mày: “Hắn còn có nhiều tư binh hơn nữa, nhưng chuyện đó căn bản là không thể nào. Quy mô mấy vạn người ẩn trong núi tự sinh tự diệt còn có thể hiểu được, quy mô lớn hơn nữa... Làm sao có thể không bị lộ, hơn nữa Giáp Tử Doanh còn sạch sẽ.”
Lâm Lạc Vũ lắc đầu: “Chỉ có thể nghĩ đến những điều này, cho nên ta đề nghị ngươi báo cáo với bệ hạ, cho dù lần này tiêu diệt tất cả tư binh thì cũng đừng dừng luôn việc điều tra Tiết Thành.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: “Ta đi đánh trước rồi nói tiếp, bản thân tỷ hãy cẩn thận.”
Lâm Lạc Vũ nói: “Ngươi đi đánh trận của ngươi, ta tiếp tục điều tra chuyện người của phiếu hào chúng ta ở quận Trọng An mất tích, cũng phải có một lời giải thích chứ.”
Thẩm Lãnh xoay người: “Ta đánh xong sẽ trở lại, chúng ta cùng về Trường An, Trà Nhi bọn họ đều về rồi.”
Lâm Lạc Vũ hơi cong khóe miệng lên: “Được.”
Không đến bốn ngày, buổi sáng ngày thứ tư, đội thuyền từ xưởng thuyền quận An Dương phái đi đã đến quận Trọng An. Đây là đội thuyền hộ vệ của xưởng thuyền quận An Dương, thật ra không tính là đội ngũ chiến binh thủy sư chính quy, nhưng sức chiến đấu thì không thể nghi ngờ, dù sao cũng là căn cơ của thủy sư sông Nam Bình mà lúc trước Trang Ung xây dựng.
Phụ trách chỉ huy đội ngũ thủy sư này là một gã tướng quân ngũ phẩm, tên là Tạ Cửu Chuyển, ba mươi mấy tuổi, thoạt nhìn không giống như một quân nhân mà giống một thư sinh hơn. Người này cũng tham gia đại hội các quân lần trước, trông gầy gò yếu ớt nhưng đánh nhau thì ra tay như hổ báo.
Sau khi đội ngũ thủy sư sông Nam Bình đến được khoảng hơn một canh giờ, đại quân của Ất Tử Doanh Giang Nam đạo cũng đã đến. Lần này tướng quân Ất Tử Doanh Hoàng Nhiên đích thân đến, mang theo đội thuyền và một vạn năm ngàn chiến binh của Ất Tử Doanh.
Bên ngoài núi Đại Khai, phong tỏa đường sông.
Thẩm Lãnh đứng trên chiến hạm Vạn Quân giơ thiên lý nhãn lên nhìn về hướng núi Đại Khai một lát, hắn xoay người nhìn về phía Mạnh Trường An: “Rừng rậm rạp không nhìn thấy thành đá, cũng may phủ trị quận Trọng An đã đưa rất nhiều hồ sơ tới, có ghi chép chi tiết về núi Đại Khai.”
Hắn chỉ về phía núi Đại Khai: “Thoạt nhìn núi Đại Khai có vùng đầm nước bằng phẳng, nhưng trên thực tế thì có rất nhiều nơi thuyền lớn không qua được, trên mặt nước không nhìn ra vấn đề, nhưng phần lớn các nơi nước sâu không đến một trượng, chiến thuyền căn bản không qua được, đi qua sẽ bị mắc cạn, sở dĩ núi Đại Khai khó đánh cũng là bởi vì như vậy.”
Thoạt nhìn đều là nước nhưng không một ai biết chỗ nào là nước nông chỗ nào là nước sâu, chỗ nông nhất có thể chỉ vài thước, chỗ sâu nhất có thể đến hơn mười trượng, nhưng nhìn bề ngoài lại không nhìn ra.
“Đã tìm tới bao nhiêu ngư dân ở gần đây?”
“Mười mấy người.”
Trần Nhiễm trả lời: “Đang tập trung với nhau hỗ trợ vẽ bản đồ đường thuỷ.”
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Tạ Cửu Chuyển: “Ngươi làm tiên phong, có thể đảm nhiệm được không?”
Tạ Cửu Chuyển chắp tay nói: “Tiên phong, chỉ có ta có thể đảm nhiệm.”
Thẩm Lãnh không nhịn được liền cười: “Đừng biểu hiện quá tốt, nếu không thì ta sẽ lấy hết cả văn lẫn võ của xưởng thuyền An Dương các ngươi đấy.”
Tạ Cửu Chuyển nói: “Chờ đại tướng quân điều lệnh.”
Gã chắp tay rồi xuống thuyền: “Ti chức đi chuẩn bị chiến hạm Phục Ba.”