Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1396 - Chương 1396: Thăm Dò Đường

Chương 1396: Thăm dò đường Chương 1396: Thăm dò đường

Đội ngũ chủ lực vào đầm nước núi Đại Khai chính là thủy sư sông Nam Bình, ba chiếc thuyền nhỏ dẫn đường ở phía trước, trên mỗi một chiếc thuyền nhỏ đều có hai vị lão ngư dân địa phương, phía sau là mười hai chiếc chiến hạm Phục Ba hợp thành đội ngũ tiên phong.

Để bảo vệ mấy vị lão ngư dân này, phía trước mỗi người đều có giáp sĩ cầm trọng thuẫn bảo vệ.

“Xa hơn nữa thì chúng ta cũng chưa từng đi qua.”

Một lão ngư dân có vẻ áy náy: “Không phải chúng ta không chịu giúp, thật sự là chưa từng đi qua, đánh cá không cần phải đi xa như vậy, huống hồ vẫn luôn nghe nói trong núi Đại Khai âm khí nặng, tuy rằng chúng ta không tin quỷ thần nhưng nếu không cần thiết thì hà tất phải liều lĩnh mạo hiểm.”

“Mấy năm trước cũng nghe nói có người vào, nói là bị lật thuyền, bị chết rất nhiều người.”

Một lão ngư dân khác nói: “Khoảng hơn mười năm trước nữa có nhiều người đến nhất, khi đó thủy sư sông Nam Bình tiêu diệt thủy phỉ, những kẻ khốn kiếp đó không còn chỗ để trốn liền vào núi Đại Khai, cũng đã chết không ít người, nhưng khẳng định là có người đi vào.”

Các binh sĩ gật đầu, quay đầu lại hướng về phía chiến thuyền Phục Ba giơ cờ tín hiệu, ý là đi tiếp nữa thì không thể dẫn đường được.

“Đổi người của chúng ta đi lên.”

Tạ Cửu Chuyển giơ tay ra chỉ.

Khoái thuyền Con Rết treo ở hai bên chiến thuyền Phục Ba được thả xuống, trên mỗi thuyền có mười lăm chiến binh, mấy chục chiếc khoái thuyền Con Rết thay thế ba chiếc thuyền đánh cá này bắt đầu tiến về phía trước thăm dò.

Lúc thuyền đánh cá trở về, Tạ Cửu Chuyển đứng ở trên sàn thuyền hành quân lễ với mấy lão ngư dân.

“Cần phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không thì bọn họ cũng sẽ bị trả thù.”

Tạ Cửu Chuyển cúi đầu nói một câu.

“Tiến lên dò đường!”

“Rõ!”

Chỗ khiến cho đội thuyền tiến công gặp phải nguy hiểm trong đầm nước núi Đại Khai là ở chỗ mặt nước thoạt nhìn đều giống nhau. Đầm nước khổng lồ không có gì khác với những cái hồ bình thường, nhưng phía dưới làn nước giống như mặt gương là khe rãnh nhấp nhô, cao thấp không bằng phẳng.

Chiếc khoái thuyền Con Rết dẫn đầu bỗng giảm tốc độ, đáy thuyền nhô lên. Vốn dĩ tốc độ thuyền cũng không nhanh nhưng thuyền ở phía sau không thể nào lập tức dừng lại đi, va vào thuyền phía trước bịch một tiếng, tất cả mọi người trên hai chiếc thuyền đều lắc lư.

Mặc dù không có người nào thương vong nhưng hai chiếc thuyền nhỏ đều bị mắc cạn ở đây, người trên thuyền bên cạnh ném dây thừng qua muốn kéo thuyền ra, kết quả là đi về phía trước một đoạn cũng bị mắc cạn.

Chuyện như vậy sẽ không làm người trên thuyền bị thương nhưng mà thuyền nhỏ ùn tắc ở phía trước, thuyền lớn ở phía sau cũng không thể không dừng lại.

Chiếc thuyền nhỏ khác chuyển phương hướng tiếp tục dò đường, kết quả là lại có hai chiếc nữa mắc cạn, mấy chục chiếc khoái thuyền Con Rết chặn ở phía trước, thuyền ở phía sau cũng không di chuyển được.

Tạ Cửu Chuyển thay đổi sắc mặt, vốn dĩ tốc độ đi đã chậm, nếu còn mắc kẹt như vậy thì căn bản là lúc trời tối cũng đến không được vị trí dự tính.

Từ Đại Vận Hà vào đầm nước núi Đại Khai, rồi đến chân núi Đại Khai phải đi thuyền bảy chục đến tám chục dặm, mới đi được khoảng chừng ba mươi dặm đã bị chặn ở này.

Kế hoạch ban đầu là đi thuyền sáu mươi đến bảy mươi dặm đường thuỷ trong một ngày, sau đó dùng chiến thuyền tạo thành thủy trại, sáng sớm hôm sau tiến quân núi Đại Khai, bây giờ xem ra chỉ sợ ngay cả mục tiêu này cũng không thể nào hoàn thành được.

“Thân binh của ta!”

Tạ Cửu Chuyển hô một tiếng: “Cởi giáp cho ta, tất cả đều tháo giáp!”

Hai gã thân binh đi lên giúp gã cởi thiết giáp, gã ở trên thuyền không ngừng hoạt động : “Tất cả thân binh, nhảy xuống dò đường cùng ta!”

Mấy chục gã thân binh đều cởi bì giáp ra, sau khi khởi động, từng người một cùng Tạ Cửu Chuyển nhảy từ trên thuyền lớn xuống nước. Bọn họ bơi đến phía trước, Tạ Cửu Chuyển vỗ vào khoái thuyền Con Rết: “Mau kéo ra ngoài, không kéo được thì xuống đẩy thuyền, cứ ở đây mà nhìn hả!”

Các binh sĩ trên thuyền cũng lần lượt cởi giáp trụ ra, nhảy xuống nước đẩy thuyền.

Tạ Cửu Chuyển dẫn người bơi ở phía trước, thăm dò từng chút một, cứ cách khoảng hai mươi trượng là để lại một người, đạp chân khua tay nổi lềnh bềnh ở đó.

“Nói với thuyền phía sau, chỗ có người là có thể đi thuyền!”

Tạ Cửu Chuyển trồi lên mặt nước hô một tiếng, thở dốc từng hơi từng hơi, sau đó lại chui xuống nước lần nữa.

Dò đường như vậy, binh sĩ trên khoái thuyền Con Rết ở phía sau đến đón binh sĩ ở dưới nước, đổi người rồi lại bơi qua tiếp sức dò đường.

Đúng một canh giờ, sau khi Tạ Cửu Chuyển nổi lên cả người thoạt nhìn như sắp hết hơi. Một chiếc khoái thuyền Con Rết từ phía sau đi lên, trên thuyền có người hô một tiếng: “Lên nghỉ một lát, đến lượt ta.”

Tạ Cửu Chuyển lắc đầu: “Ta vẫn ổn.”

Sau đó mới chú ý tới người trên thuyền nhỏ lại là đại tướng quân Thẩm Lãnh.

“Ta biết ngươi ổn.”

Thẩm Lãnh chỉ vào gã, căn dặn một tiếng: “Kéo lên để hắn nghỉ một lát.”

Sau đó hắn chui thẳng xuống nước, thò đầu ra cười cười: “Ngươi ổn, ta cũng ổn.”

Trên chiến thuyền, Mạnh Trường An quay đầu lại hạ lệnh một tiếng: “Bảo quân y đi chuẩn bị nước thuốc, bọn họ ngâm người trong nước quá lâu, mắt sẽ có vấn đề, người nào lên thì rửa mắt trước.”

“Vâng!”

Thân binh vội vàng đáp lại rồi trở về tìm quân y.

Ánh mắt của Mạnh Trường An nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãnh ở phía trước, nhưng tên kia xuống nước giống như một con cá, hắn không trồi lên thì căn bản không phát hiện được. Sau đó Mạnh Trường An không tự chủ được liền nghĩ sở dĩ kỹ năng bơi lội của tên này tốt như vậy hoàn toàn là vì hồi nhỏ đói quá, chỉ có cách xuống nước mò cá.

Tại sao chiến binh của Đại Ninh ở trên chiến trường trước giờ đều không sợ hãi lùi bước, chính là bởi vì các tướng quân của Đại Ninh trước giờ đều chưa từng lùi bước. Thẩm Lãnh là đại tướng quân, đại tướng quân xông lên trước nhất.

Đâu chỉ là Thẩm Lãnh, trên chiến trường bắc cương đánh nhau với người Hắc Vũ nhiều năm như vậy, trước giờ đều là tướng quân ở phía trước. Nếu không phải như thế thì người Hắc Vũ có ưu thế thân thể trời sinh, chiến binh của Đại Ninh làm sao có thể đánh ra được một lực lượng ngang nhau.

“Đổi người!”

Mạnh Trường An thò tay ra chỉ về phía trước, sau khi Thẩm Lãnh thay phiên cũng đã ngâm mình ở trong nước khoảng một canh giờ rồi.

Nhóm người thứ ba lên thay. Người của thủy sư dùng phương thức như vậy để dò tìm đường đi. Trên chiến thuyền, dưới trướng Thẩm Lãnh có người chuyên vẽ bản đồ đường thuỷ, vẽ xong một bức lập tức đổi một tờ giấy, không bao lâu sau bên cạnh đã có một xấp giấy dày cộp.

Đây là thói quen của Thẩm Lãnh, cho dù hắn không căn dặn thủ hạ thì cũng sẽ có người chuyên môn làm, sau khi đánh xong trận này, bản đồ đường thuỷ từ Đại Vận Hà đến núi Đại Khai cũng sẽ được vẽ ra.

Từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn đều dựa vào người bơi trong nước để thăm dò ra đường thuỷ. Nhìn thấy đã cách núi Đại Khai không còn quá xa, Thẩm Lãnh bọn họ dừng lại thương lượng một lát, mọi người bắt đầu tản ra bốn phía tìm nơi thích hợp cho thuyền lớn thả neo.

Lại nửa canh giờ nữa, Thẩm Lãnh leo về thuyền lớn, nằm trên sàn thuyền không ngừng thở dốc, thoạt nhìn quả thật đã mệt muốn chết rồi, nằm dạng chân dạng tay ở đó, hoàn toàn không để ý trên người mình không có cái áo nào.

“Nhiễm Tử!”

Thẩm Lãnh gọi một tiếng.

Trần Nhiễm đi đến: “Ở đây, chuyện gì vậy?”

Thẩm Lãnh: “Ta mệt muốn chết rồi, gà đâu?!”

Trần Nhiễm ưỡn bụng: “Ở đây này!”

Thẩm Lãnh: “Cút ông nội ngươi đi...”

Trần Nhiễm thở dài: “Ngươi ở dưới nước bao lâu, ta cũng ở dưới nước bấy lâu, mọi người đều trần trụi, ngươi hỏi ta gà đâu... Ngoài con đặc sản trên người ta đây thì thật sự không có gà.”

Thẩm Lãnh: “Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự biết yêu thuật chứ, tìm chỗ không người là có thể biến ra gà.”

Trần Nhiễm: “Ngươi cũng không cho ta một nơi không người mà.”

Thẩm Lãnh: “Lúc ngươi ở dưới nước cũng không có chú ý, ở dưới nước ấy.”

Trần Nhiễm: “Ta biến gà ở dưới nước... Cho dù ta thật sự có yêu pháp, người dạy yêu pháp cho ta phải biến thái vỡ nào mới có thể nghĩ ra yêu thuật biến gà ở dưới nước vô nghĩa như vậy, biến một con cá khó như vậy sao?”

Mạnh Trường An cầm hai cái chăn mỏng trong tay, ném một cái lên người Thẩm Lãnh, ném một cái lên người Trần Nhiễm.

“Cái gì đều tranh cường háo thắng, ngươi là đại tướng quân, không cần đến cả thời gian ngâm dưới nước cũng phải nhiều hơn người khác một lát mới được.”

Thẩm Lãnh nghe gã nói xong liền liếc mắt lườm gã: “Ngươi không hiểu, thời gian ngâm càng lâu thì càng lớn.”

Mạnh Trường An: “...”

Trần Nhiễm: “Nói cho nghiêm túc, ngâm nở lớn thì không được, dễ bị rạn da.”

Thẩm Lãnh: “...”

Mạnh Trường An nói: “Chính bởi vì hai người các ngươi, có thể dẫn đến tất cả những người quen biết các ngươi đều có thành kiến gì đó với trấn Ngư Lân, sẽ cảm thấy người của trấn Ngư Lân đều giống như các ngươi.”

Thẩm Lãnh xoay người ngồi dậy: “Chúng ta như thế nào hả.”

Mạnh Trường An nhìn trời, im lặng một lát rồi nói: “Đựa rựa lẳng lơ.”

Thẩm Lãnh nói: “Ngươi có thể nói ra câu này, ngươi cảm thấy ngươi có thể tốt được đến mức nào, ngươi giấu đầu lòi mà đuôi cũng lòi ra rồi.”

Trần Nhiễm: “Nói bừa, hồ ly tinh đâu có đực.”

Thẩm Lãnh: “Tại sao không có đực?”

Trần Nhiễm: “Nếu hồ ly tinh có đực thì hồ ly tinh quyến rũ nam nhân làm gì? Quyến rũ hồ ly tinh đực không tốt sao? Ngươi nghĩ đi, nếu hồ ly tinh cái đều có dung mạo như tiên nữa, vậy thì hồ ly tinh đực cũng sẽ không kém bao nhiêu chứ, đại khái chắc cũng đều anh tuấn tiêu sái, muốn gì có nấy.”

Thẩm Lãnh: “Nếu nói như vậy... đại khái ta chính là hồ ly tinh đực.”

Trần Nhiễm: “Vậy thì ta cũng phải.”

Thẩm Lãnh: “Dựa vào cái gì?”

Trần Nhiễm: “Chúng ta cùng một ổ ra.”

Hai người nhìn về phía Mạnh Trường An, Mạnh Trường An quay đầu đi: “Đừng nhìn ta!”

Thẩm Lãnh nói: “Chắc hắn không phải, tuy đều là người của trấn Ngư Lân nhưng cái ổ nào mà không có hai ba kẻ xấu.”

Trần Nhiễm: “Nhiều nhất là hai.”

Thẩm Lãnh hỏi: “Hai, còn có ai nữa?”

Trần Nhiễm chỉ Mạnh Trường An: “Hắn có hai, của hắn là trứng thối, của chúng ta là tốt.”

Thẩm Lãnh: “Cút...”

Vào đêm, đội thuyền xếp hàng theo thứ tự hình thành thủy trại, Thẩm Lãnh đã thay y phục và cũng đã ăn cơm tối xong, thoạt nhìn tỉnh táo hơn không ít. Hắn giơ thiên lý nhãn lên nhìn về hướng núi Đại Khai, một lúc lâu sau buông xuống, nói với Mạnh Trường An ở bên cạnh: “Lúc ban ngày không thấy trong núi Đại Khai có người, buổi tối ngay cả một chút ánh sáng cũng không có.”

“Bọn chúng không muốn đánh với chúng ta ở trên nước.”

Mạnh Trường An nói: “Ta đã xem huyện chí, trong đó ghi thành đá của núi Đại Khai ở giữa sườn núi, chỉ có một con đường nhỏ có thể đi lên, hơn nữa không phải ở tên đỉnh ngọn núi chúng ta nhìn thấy đây, cho nên nhìn xa căn bản không phát hiện được chỗ thành trại. Ta phỏng đoán bọn chúng đánh cược chúng ta của binh lực không triển khai ra được.”

Thẩm Lãnh nói: “Cho nên ta lại càng tò mò, trước kia Đường Thất Địch làm thế nào để đánh thắng Thập Tam Minh núi Đại Khai?”

Mạnh Trường An thản nhiên nói: “Chuyện thắng, chúng ta đánh qua thì sẽ biết, nếu như biết làm sao để thua, có thể sẽ hơi khó.”

Thẩm Lãnh thở dài: “Sau này lúc hai chúng ta ở cạnh nhau, ta sẽ cố gắng không làm màu.”

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.

Thẩm Lãnh nói: “Lúc này cũng nhàn rỗi, cùng suy đoán một chuyện chứ?”

“Chuyện gì?”

“Đánh Trường An.”

“Ngươi điên rồi à?”

Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh, giống như nhìn một con quái vật.

“Ta cứ cảm thấy không ổn.”

Thẩm Lãnh nói: “Với suy nghĩ của ngươi, nếu đối thủ thật sự muốn động đến thành Trường An, sẽ đắc thủ trong tình huống như thế nào?”

“Bệ hạ không ở Trường An, cấm quân không ở Trường An.”

Mạnh Trường An trầm tư một lát rồi nói: “Dùng mưu mô quỷ dị lừa mở cổng thành Trường An, nếu không thì cho dù cấm quân không ở đó cũng không đánh vào được. Hơn bốn vạn tinh nhuệ của Tuần thành binh mã ti thủ thành, có hai mươi vạn quân địch vây công Trường An, trong thành Trường An đầy đủ vật tư, bao vây mấy tháng cũng không đánh được.”

Thẩm Lãnh: “Bọn họ sẽ có hai mươi vạn người không?”

Mạnh Trường An lại trầm tư.

Hồi lâu sau, gã lắc đầu: “Không đâu.”

Thẩm Lãnh gật đầu: “Ta cũng nghĩ là không.”

Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Nhưng tại sao đối phương lại làm chuyện thiếu sót như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment