Mặt trời phía đông chậm rãi leo qua triền núi, ánh mặt trời phủ một lớp vàng óng bên rìa dãy núi, thoạt nhìn cảnh sắc giờ phút này là lúc đẹp nhất trong một ngày, có một đám chim bay đi, âm thanh vỗ cánh cũng quấy nhiễu sự yên tĩnh này.
Vậy nhưng tiếng tù và vang lên ngay sau đó cũng đã quấy rầy sự yên tĩnh của các loại chim sống trong đầm nước.
Tu tu tu...
Tiếng tù và không ngừng vang lên, chiến binh tinh giáp trên thuyền lớn bắt đầu xuống thuyền theo trật tự, đi lên từng chiếc từng chiếc khoái thuyền Con Rết bắt đầu chèo đến bờ, nhìn từ xa giống như những con cá sấu hung dữ trồi lưng lên mặt nước.
Thập trưởng của các thuyền dẫn đầu hô khẩu hiệu, các binh sĩ đồng thời khua mái chèo trong tay, khoái thuyền Con Rết giống như bay trên mặt nước.
Chắc hẳn là thủy phỉ núi Đại Khai đã hoàn toàn từ bỏ việc khai chiến ở vên bờ, bọn chúng biết mình không cản được cuộc tấn công của chiến binh Đại Ninh ở mặt đất rộng rãi cho nên gửi gắm mọi hy vọng phòng thủ vào sơn thành và đường mòn quanh co phía dưới sơn thành.
Mấy đội mười người dẫn đầu lên bờ, nhanh chóng thiết lập cảnh giới trên bờ, mở rộng khu vực an toàn cho đội ngũ lên sau.
Tạ Cửu Chuyển từ trên khoái thuyền Con Rết nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn, ngọn núi trước mặt giống như cặp bướu của lạc đà, không nhìn thấy bóng dáng của sơn thành trên núi. Theo ghi chép của huyện chí, thành đá ở lưng chừng phía sau một ngọn núi, nếu muốn đi lên thì phải đi vòng qua nửa ngọn núi phía trước, sau đó đi lên theo đường bậc thang đá không rộng rãi. Bởi vì ít nhất đã mấy trăm năm không tu sửa, có thể những bậc thang đá đó cũng đã không còn nguyên vẹn.
Năm đó là thủy phỉ núi Đại Khai Thập Tam Minh xây dựng tòa sơn thành này, thời điểm cường thịnh nhất có mười mấy vạn binh. Bọn họ xây dựng công sự phòng ngự khổng lồ ở đây, vào có thể tấn công lui có thể thủ, thời kì huy hoàng từng chiếm cứ tất cả châu huyện trong khắp khu vực quận Trọng An.
Nhưng các thủ lĩnh của Thập Tam Minh nghĩ đại thành trên đất liền cho dù kiên cố cũng không đáng tin cậy, không bằng cứ luôn đặt đại bản doanh ở núi Đại Khai thì tốt hơn, kết quả là bởi vì tầm nhìn thiển cận như vậy đã làm cho khu vực bọn họ khống chế không ngừng bị thu hẹp lại. Lúc người phân công ra ngoài bị vây công lại không có chi viện đúng lúc, bị các nghĩa quân khác cắn nuốt từng chút từng chút một.
Đến mức cuối cùng bọn họ chỉ còn hơn mười vạn binh lực, chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong núi Đại Khai sống qua ngày.
“Thay phiên đề phòng về phía trước.”
Tạ Cửu Chuyển vừa đi vừa lớn tiếng hô: “Đội thám báo, đi lên trước!”
Hai đội thám báo mười người nhanh chóng tiến lên, rất nhanh đã biến mất trong lùm cây.
Phía trước, đội chính thám báo Lưu Tấn Lâu áp thấp người tiến lên phía trước, dẫn đội ngũ của hắn ta cẩn thận đi xuyên qua một bãi cây. Ở bìa rừng, hắn ta ra hiệu cho đội ngũ dừng lại, lấy thiên lý nhãn ra nhìn kỹ phía trước.
Một đường cầu thang đá nhỏ không còn nguyên vẹn xuất hiện ở chân núi cách đây khoảng hơn mười trượng, có lẽ đây chính là con đường thông đến thành đá được ghi chép trong huyện chí. Hai bên đường nhỏ đều là cây cối rậm rạp và cỏ dại cao gần bằng người, kẻ thù ẩn nấp rất dễ dàng.
“Hai người đi xem thử.”
Lưu Tấn Lâu hạ giọng ra lệnh một câu.
Hai gã thám báo từ phía sau hắn ta rón rén đi ra ngoài, cố gắng áp thấp người đi ở trong khe rãnh. Bọn họ thò đầu ra khỏi đám cỏ dại nhìn về phía đường bậc thang đá, chắc hẳn là không có nguy hiểm gì, một trong hai người đứng lên vẫy tay với bọn họ.
Phập!
Một mũi thiết vũ tiễn từ xa bay tới, trực tiếp bắn thủng cổ thám báo.
Người đứng ở đó còn vẫy tay, lúc mũi tên bắn thủng cổ hắn ta vẫn còn giữ động tác vẫy tay, một giây sau thi thể đã ngã sấp về phía trước.
Đồng đội bên cạnh hắn ta thảng thốt, kéo thi thể trở lại trong khe, dồn sức vác thi thể lên rồi chạy về.
Phập!
Thiết vũ tiễn lại bay tới, lần này không nhắm vào chỗ yếu hại mà là một mũi tên bắn thủng bụng chân của thám báo đang lui về phía sau. Thám báo vác thi thể của đồng đội đau đớn rên một tiếng, không tự chủ được gục xuống đất.
“Cứu hắn về.”
Lưu Tấn Lâu hô một tiếng, sau đó tháo liên nỏ xuống bắn về phương hướng mũi tên bay tới, nhưng tầm bắn của liên nỏ căn bản là không xa được như vậy. Thiết vũ tiễn của đối phương ít nhất là cung cứng từ hai thạch rưỡi trở lên bắn ra, so với liên nỏ của bọn họ tầm bắn xa hơn ít nhất gấp đôi.
Ba gã thám báo yểm hộ cho nhau xông đến, hai người một trái một phải đánh trả, một người khác đi qua kéo đồng đội bị thương trở về.
Phập!
Mũi thiết vũ tiễn thứ ba bay tới, xuyên qua cổ ga thám báo chi viện.
Sau khi mũi tên thứ ba bay tới trong giây lát, mấy chục mũi tên từ các phương hướng khác nhau bắn đến, hai gã thám báo canh phòng khác lần lượt bị bắn ngã, trong nháy mắt đã gục xuống đất không đứng dậy nổi.
Cách nơi người bị khoảng hơn hai mươi trượng, trên cành cây, thủ lĩnh thủy phỉ núi Đại Khai Quách Đình hừ lạnh một tiếng, dường như có chút khinh thường.
Y chính là người bị Vũ Văn Tiểu Sách để lại đây, cũng là người được Thường Nguyệt Dư gọi là huynh đệ, hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông râu quai nón, mắt như mắt ưng.
“Nói gì mà chiến binh thủy sư thực lực rất mạnh, chẳng qua chỉ thế này.”
Quách Đình căn dặn: “Ai qua đây cứu người, một người tới bắn chết một người.”
Những thủy phỉ trong bụi cỏ và trên cây ở chung quanh lên tiếng đáp lời, giơ cung lên tiếp tục nhắm về phía kia, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy có người đi lên nữa.
Khoảng gần nửa khắc sau, một đội chiến binh từ trong rừng cây chậm rãi đi ra, mỗi người đều rón rén nhẹ nhàng, trong tay bọn họ đều có một cái thuẫn bộ binh rất lớn, đi ra giống như một đường thẳng, sau đó đội ngũ tách ra hai bên, cách đi một mình một người, người phía trước đi bên trái thì người phía sau sang bên phải, nối nhau tách ra như vậy hình thành hai đội ngũ.
Sau đó đội ngũ lại đang lại hội hợp lại ở phía trước người bị tập kích, lấy thuẫn bộ binh hình thành phòng ngự, người ở phía sau thuẫn bộ binh đi lên, kéo chiến binh bị thương và chết trở lại trong rừng.
“Bọn họ cũng chỉ như vậy.”
Quách Đình lầm bầm một câu, thiết vũ tiễn trong tay bay nhanh đi, bịch một tiếng, bắn thủng thuẫn bộ binh trong tay một gã chiến binh, kẹt trên tấm chắn, đuôi tên rung bần bật.
Quách Đình khoát tay: “Rút lui đến hai đạo lương, chúng ta ở bên đó chờ bọn họ lên, ở núi Đại Khai này cho đám binh lính của triều đình xem thực lực của chúng ta, muốn đánh hạ được nơi này không dễ dàng như vậy.”
Mấy chục người cùng y từ bốn phía chui ra, nhanh chóng lui về trên núi, các chiến binh cầm thuẫn nhìn thấy bóng người liền bắt đầu truy kích. Bọn họ ba người một hàng cầm thuẫn đuổi theo, lên cầu thang đá ba người một hàng là vừa vặn, con đường này cũng không vừa cho bốn người đi hàng ngang.
“Lên!”
Một gã giáo úy chiến binh hạ lệnh.
Các binh sĩ nhanh chóng đi lên theo bậc thang đá, đi được khoảng chừng một dặm thì địa hình lại thay đổi, một bên là vách đá, giống như đao gọt rìu đục, cao ít nhất hơn mười trượng, một bên khác là dốc núi, cỏ dại mọc thành bụi, nếu không cẩn thận trượt xuống sẽ rơi xuống khe sâu.
“Cẩn thận!”
Giáo úy đi ở phía trước đội ngũ hô một tiếng, sau đó nhanh chóng lui lại. Trên sườn núi cao phía trước có mấy khúc gỗ tròn to cỡ một người ôm đang lăn xuống, cầu thang đá chỉ rộng như vậy, khúc gỗ tròn đã phong kín tất cả.
Người ở phía trước còn có thể nhìn thấy, không lui kịp thì nhảy lên tránh né, nhưng không ít người ở phía sau thì lại bị khúc gỗ tròn đụng ngã. Có người bị khúc gỗ tròn đè lên chân, đau đến nỗi trong nháy mắt mặt đã mướt mồ hôi.
“Cứu người ra.”
Một gã thập trưởng trong đội ngũ ném tấm chắn trong tay sang một bên, chạy qua hợp lực với những người khác chuyển khúc gỗ tròn đi, nhưng đúng lúc này, những thủy phỉ kia đã đợi sẵn trên tường đá. Bọn họ nhìn thấy đám người đang tụ tập ở cứu người, lập tức đẩy đá từ vách núi xuống.
Từng tảng từng tảng đá rơi xuống, không ít người trực tiếp bị đập chết.
Địa hình thật sự quá chật hẹp, các binh sĩ muốn tránh né cũng không có chỗ để tránh, đá không ngừng đập xuống, có người bị đập cho đầu rơi máu chảy chỉ trong nháy mắt.
Giáo úy ở phía trước thay đổi sắc mặt, giơ thuẫn bộ binh qua đầu chạy về phía sau: “Tới gần vách đá! Dựa sát vào vách núi!”
Một tảng đá rơi xuống, đập lên thuẫn bộ binh của hắn ta kêu bịch một tiếng, tấm chắn bị đập liền sụp xuống rồi đè lên đầu hắn ta, với sức lực lớn cũng không thể còn ổn định được, đầu nghẹo sang một bên, ngã xuống đất.
Cú va đập này khiến trong đầu hắn ta kêu ong ong, giống như tiếng sấm nổ, hắn ta ngoi ngóp đứng dậy, thò tay ra cầm tấm chắn nhưng lại phát hiện tấm chắn đã vỡ ra một cái lỗ, đồng thời khi thò tay ra, trong lỗ mũi hắn ta chảy ra hai dòng máu.
“Tới gần...” Giáo úy thở dốc, sau đó vịn vào vách núi đứng lên: “Dựa vào vách núi mà đi, rút về...”
Tướng quân Tạ Cửu Chuyển dẫn theo đội thân binh lên, nhanh chóng kéo người bị thương và người chết xuống, giáo úy tựa vào vách đá trợn mắt lên, người mềm nhũn ngồi dưới đất. Tạ Cửu Chuyển lao vụt qua vác người trên vai lui nhanh về phía sau, cung tiễn thủ của thủy phỉ ở trên sườn núi phía trước lập tức đứng lên hai hàng, mũi tên dày đặc bắn đến.
Tạ Cửu Chuyển trúng một mũi tên ở lưng, người lảo đảo một cái nhưng lại gắng gượng không ngã xuống.
“Tướng quân, thả ta xuống đi.”
“Ở yên đấy.”
Tạ Cửu Chuyển thở hắt ra một hơi, vác người lui về.
“Không phải nói bách chiến bách thắng sao!”
Một đám thủy phỉ đứng trên sườn núi kêu gào, Quách Đình cầm đầu cười lớn ha ha, thể hiện rõ sự điên cuồng.
“Đừng nói không cho các ngươi cơ hội, ta không đuổi, sau khi các ngươi xuống dưới chuẩn bị xong rồi lại đến, ta ở đây chờ các ngươi. Ta đã sớm muốn thử giao thủ cùng chiến binh rồi, mong đợi đã lâu, nhưng các ngươi cũng không cho ta bất ngờ quá lớn.”
“Còn dám đến nữa không?!”
“Các ngươi chạy cũng rất nhanh đấy nhỉ.”
“Không phải nói chiến binh chưa bao giờ có đối thủ sao? Xem ra những đối thủ các ngươi được trước kia đều là cùi bắp thôi, bây giờ đụng phải các đại gia đây là các ngươi liền biến thành cùi bắp.”
Đám thủy phỉ này điên cuồng hò hét, kẻ nào kẻ nấy đắc ý vênh váo.
Tạ Cửu Chuyển dẫn người lui xuống, kiểm một chút, thương vong hơn mười người.
Giáo úy Trương Vĩnh vừa mới bị thương, vẻ mặt áy náy: “Là ta không dẫn đội tốt, ta nên sớm chú ý đến địa hình đó, là ta cho rằng thủy phỉ căn bản không đáng phải lo. Tướng quân, hãy để ta lên một lần nữa!”
Tạ Cửu Chuyển nhìn vết thương trên đầu Trương Vĩnh, dưới mũ giáp, máu vẫn còn đang chảy.
“Tướng quân, lần này ta nhất định dẫn các huynh đệ đánh chiếm được.”
Trương Vĩnh vội vàng nói: “Chút vết thương này của ta không tính là gì cả.”
Tạ Cửu Chuyển nói: “Đi băng bó vết thương trước đã.”
Gã vừa nói vừa chỉ vào lưng mình, có y quan đi đến cắt bỏ thân mũi tên trước, sau đó xé áo ra, thật cẩn thận khoét đầu mũi tên ở trong thịt ra. Cũng may giáp trụ khá dày nên mũi tên cắm vào không quá sâu.
Trương Vĩnh mấp máy môi, cúi đầu: “Vâng.”
Hắn ta đi qua chỗ một y quan khác ngồi xổm xuống, tháo mũ sắt xuống. Y quan kiểm tra một chút sau đó xác nhận vết thương không lớn, đắp chút thuốc rồi dùng băng vải quấn vài vòng trên đầu.
“Đã băng xong chưa?”
Tạ Cửu Chuyển liếc mắt nhìn Trương Vĩnh một cái.
“Xong rồi!”
Trương Vĩnh đứng bật dậy làm y quan bên cạnh giật mình.
“Mang những người còn lại của ngươi, và cả đội thân binh của ta đi.”
Tạ Cửu Chuyển đưa thanh đao Trương Vĩnh vừa mới để ở một bên cho hắn ta: “Đi lên cho đám thủy phỉ đã sỉ nhục chiến binh Đại Ninh thấy, rốt cuộc chiến binh Đại Ninh có đánh được hay không. Nếu ngươi còn có tâm huyết thì dẫn mọi người đi, cắt đầu tất cả những kẻ đã sỉ nhục các ngươi, đừng để lại một kẻ nào.”
“Vâng!” Trương Vĩnh nhận lấy đao, đội mũ sắt lên lần nữa: “Các huynh đệ, cầm tấm chắn lên, tiến lên!”
“Rõ!”
Các binh sĩ thủ hạ của hắn ta lên tiếng, chỉnh đội lại lần nữa.
“Đã nghĩ đánh như thế nào chưa?”
Tạ Cửu Chuyển chỉnh lại áo giáp của mình, đi theo phía sau Trương Vĩnh: “Bây giờ ta cũng là lính của ngươi, nghe ngươi chỉ huy.”
Trương Vĩnh thấy ấm áp trong lòng, đi nhanh về phía trước: “Nghĩ rồi!”