Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1399 - Chương 1399: Đoạt Trận!

Chương 1399: Đoạt trận! Chương 1399: Đoạt trận!

Trương Vĩnh dẫn đội ngũ trở lại chỗ bị phục kích trước đó. Con đường phía trước một bên là vách đá một bên là đường dốc, vừa mới rút về chưa được bao lâu, vết máu ở đây vẫn chưa hoàn toàn thấm xuống đất, mùi máu tươi trong không khí dường như cũng vẫn còn.

“Cầm thuẫn, đi theo ta!”

Trương Vĩnh hô một tiếng sau đó đi lên đầu tiên.

Xa xa, những tên thủy phỉ vẫn còn ở đây chờ nhìn thấy chiến binh Đại Ninh lại đến, tất cả đều cười, cười vô cùng càn rỡ.

Một tên thủy phỉ trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi dùng trường đao trong tay gõ lên tảng đá bên cạnh, vừa gõ vừa hô: “Nào nào nào, mau lên đây, ta khua chiêng gõ trống chào mừng các ngươi.”

Y giơ tay lên dùng sống dao rạch một cái trên cổ mình: “Không phải chiến binh các ngươi giỏi cứa cổ người khác nhất sao? Đến đây, cổ của đại gia để ở đây này, ngươi đến đây cứa cho ta xem thử?!”

“Các ngươi lên nhanh như vậy là chôn đồng bào của các ngươi sao?”

“Hố đã đào sẵn rồi không cần vội lấp lại, lát nữa còn phải chôn các ngươi xuống nữa đấy.”

Thủy phỉ ở trên tường đá cũng cười, âm thanh nghe hết sức chói tai.

Thế nhưng bên chiến binh Đại Ninh lại không có một người nào đáp lại gì cả, tất cả đều đi theo phía sau Trương Vĩnh, im lặng, kiềm chế đến bên vách núi. Trương Vĩnh áp lưng vào vách núi đi ngang, thuẫn bộ binh chắn trước người mình.

Tất cả binh lính cũng đều học theo hắn ta di chuyển về phía trước, từ phía đối diện nhìn qua không thấy các binh sĩ, chỉ có thể nhìn thấy một hàng thuẫn bộ binh.

“Không hay!”

Thủy phỉ thủ lĩnh Quách Đình thay đổi sắc mặt, giơ tay lên chỉ về phía trước: “Con mẹ nó đừng cười nữa, bắn tên!”

Đám thủy phỉ kia vội vàng giơ cung tiễn lên, một loạt mũi tên bay vèo qua, mũi tên dày đặc bắn lên thuẫn bộ binh, âm thanh nối liền không dứt. không bao lâu sau, trên tấm chắn của các binh sĩ đã cắm không ít lông trắng.

Các binh sĩ cố gắng áp thấp người di chuyển về phía trước, dùng thuẫn bộ binh che chắn toàn thân mình. Người ở trên vách núi không nhìn thấy bọn họ, có chút lo sợ, không ngừng đẩy đá xuống dưới, nhưng đá không thể nào đập vào chiến binh Đại Ninh đang áp sát vào vách núi.

Tuy rằng tốc độ di chuyển không nhanh nhưng hình như đối phương đã không có cách gì nữa.

Trương Vĩnh ở phía trước nhất nhìn khoảng cách, còn khoảng chừng vài chục trượng nữa là chỗ rẽ sơn đạo mà những kẻ đó trấn giữ. Hắn ta tháo thiết tiêu thương đeo ở sau lưng xuống, lao nhanh lên mấy bước sau đó ngồi xổm ở đó, cầm thuẫn che trước người. Hắn ta vừa tăng tốc, binh sĩ đi theo phía sau cũng bắt đầu tăng tốc, nhanh chóng ngồi xổm thành một hàng.

“Giáo!”

Trương Vĩnh hô một tiếng, đột nhiên đứng lên phóng thiết tiêu thương trong tay đi. Các binh sĩ gần như đồng thời đứng dậy, một mảng thiết tiêu thương phóng về phía thủy phỉ, mà thủy phỉ tất nhiên cũng biết bọn họ muốn làm gì, cho nên khoảnh khắc khi bọn họ đứng dậy, mũi tên cũng bắn nhanh sang phía chiến binh.

Có mấy binh sĩ ném thiết tiêu thương sau đó ngồi xuống chậm bị mũi tên bắn trúng, ngã xuống.

Nhưng bên thủy phỉ ngã xuống nhiều hơn, thiết tiêu thương thế lớn lực mạnh, ném qua một hàng, bọn chúng gục xuống một hàng.

Tên thủy phỉ vừa mới hò hét rằng “các ngươi quay lại cũng phải chui xuống hố” kia bắn mũi tên đi, thiết tiêu thương từ phía đối diện đến đâm trúng giữa lồng ngực của y, thiết tiêu thương xuyên thấu qua cơ thể. Y cúi đầu nhìn tiêu thương nặng nề trên ngực, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Bụp một tiếng, y quỳ xuống, vẫn không muốn tin mình lại bị đánh trúng, thời khắc đó trong đầu trống rỗng.

Vù!

Hàng thiết tiêu thương thứ hai lại được ném qua, y nhìn thấy một cây tiêu thương màu đen bay tới phía mình, muốn cử động nhưng tựa như có sức mạnh gì đó đang khống chế y, y chỉ sững người nhìn như vậy nhưng không thể cử động được nữa.

Y nhìn tiêu thương nhanh chóng không ngừng phóng đại ở trước mắt, nhắm thẳng vào mắt của y. Thật ra khi mũi thương kia trở nên khổng lồ trong mắt y là đã có kết cục.

Phập một tiếng, thiết tiêu thương chui vào từ hốc mắt của y, trong nháy mắt xương đầu phía sau đã vỡ ra một cái lỗ, mũi thương dính máu me nhầy nhụa từ sau đầu chui ra, xương đầu vỡ ra, trên xương còn dính tóc, óc lẫn máu từ mũi thương rỏ xuống.

Do lực độ của thiết tiêu thương xuyên qua đầu, thân thể của y ngã ngửa về phía sau, nằm dưới mặt đất, bởi vì sức nặng của thiết tiêu thương làm cho đầu nghẹo sang một bên. Tiêu thương đổ xuống đất, bộ dạng nghẹo đầu của y giống như đang nhìn chằm chằm vào cán tiêu thương kia.

Sau hai hàng thiết tiêu thương, thủy phỉ chặn ở hai bên góc rẽ sơn đạo không thể nào còn càn rỡ được nữa, hai mươi ba mươi người nằm trên mặt đất, có người trực tiếp bị thiết tiêu thương đâm chết, có người nằm dưới đất kêu thảm.

Một tên thủy phỉ bị thiết tiêu thương xuyên thủng bụng dưới, hắn ta nằm ở đó không ngừng đưa hai tay qua muốn rút nhưng lại không dám, đau đớn vặn vẹo người, nhưng càng vặn vẹo lại càng đau.

“Cứu ta với!”

Hắn ta nói với đồng bọn của mình.

“Ép về, ép bọn họ về!”

Quách Đình ở ngay bên cạnh hắn ta khàn giọng gào thét, đâu có tâm tư để ý tới người bị thương.

“Giáo!”

Giáo úy Trương Vĩnh lại hô một tiếng, hàng thiết tiêu thương thứ ba bay về phía thủy phỉ, từ từ lớn lên trong mắt vô số người.

“Ép sát lên!”

Trương Vĩnh đột nhiên đứng lên, liên nỏ vừa nãy còn treo ở hông đã nằm trong tay, hắn ta một tay cầm thuẫn che chắn nửa người, tay phải cầm liên nỏ không ngừng bắn tên. Lấy hắn ta làm đầu mũi tên, các binh sĩ hình thành một trùy hình trận bắt đầu áp sát lên phía trước.

Đến khoảng cách này, song phương đều đang dựa vào liên nỏ để sát thương đối thủ, nhưng mà... cho dù thủy phỉ có liên nỏ thì thời gian luyện tập, số lượng mũi tên của bọn chúng làm sao có thể so sánh với chiến binh?

Số lượng mũi tên của chúng chỉ có nhiều như vậy, ngày thường luyện tập tiêu hao là không thể bổ sung, nhưng chiến binh Đại Ninh thì sao?

Lúc luyện tập ngày thường, mũi tên đều dùng từng thùng từng thùng.

“Giết!”

Khi chỉ cách đám thủy phỉ kia mấy bước, Trương Vĩnh quăng thuẫn bộ binh bên tay trái ra, sau đó trong nháy mắt đã cầm vỏ đao, tay phải cầm chuôi đao, hắc tuyến đao rút ra xoẹt một tiếng.

“Giết!”

Các chiến binh cũng gào thét một tiếng, xông lên góc cao trên sườn núi.

Tên thủy phỉ trẻ trước đó cười nhạo Trương Vĩnh nhiều nhất ở ngay trước mặt hắn ta, là một tiểu tử ngoài hai mươi tuổi. Trương Vĩnh đi nhanh về phía trước, hai chân phát lực nhảy lên cao, đầu gối chân trái ở phía trước đập thật mạnh vào lồng ngực tên thủy phỉ trẻ tuổi. Tên kia thoạt nhìn còn cường tráng hơn Trương Vĩnh nhiều, vóc dáng cao hơn, thân hình lực lưỡng hơn nhưng lại trực tiếp bị đụng ngã lăn xuống đất, dường như ngực cũng lõm xuống một chút.

“Tha mạng!”

Tên thủy phỉ trẻ tuổi chỉ kịp hô một tiếng.

“Tha con mẹ ngươi!”

Trương Vĩnh chém một đao lên cổ tên thủy phỉ đó, đao trực tiếp chém gãy cái cổ to như vậy, đầu người nghiêng về một bên, máu trong cổ lập tức trào ra chảy xuống bậc thềm đá.

“Không phải ngươi bảo ta chặt cổ ngươi sao?”

Trương Vĩnh đứng dậy, hắc tuyến đao lại chém ngang cắt đứt cổ một tên thủy phỉ, một cước đạp ngã người, bên cạnh có một thủy phỉ vung đao chém qua, Tạ Cửu Chuyển ở bên cạnh hắn ta trực tiếp đỡ đòn. Gã xoay tay phải cầm chuôi đao, người áp thấp xuống, tay trái đẩy chuôi đao, đao từ dưới đâm lên trên... Hắc tuyến đao đâm xuyên qua cằm tên thủy phỉ kia, sau đó đâm thủng sọ ra ngoài.

Tạ Cửu Chuyển dùng cánh tay ép sống đao xuống, tên thủy phỉ bị đâm xuyên sọ não lại bị đao ép ngã ngửa xuống.

Rút đao, người tiếp theo.

Một tiếng phập trầm đục, Trương Vĩnh ở phía sau gã bị thủy phỉ ở xa dùng liên nỏ bắn trúng bụng dưới, Trương Vĩnh cúi đầu nhìn, khóe miệng nhếch lên, tràn ngập sát ý.

“Giết!”

Hắn ta hét to một tiếng, rút ra thiết tiêu thương cắm trong một thi thể ra rồi ném đi, chỉ là ném bằng tay trái nên độ chuẩn hơi kém một chút, tên thủy phỉ kia vội vàng né tránh, thiết tiêu thương bay sang một bên.

Trương Vĩnh đã giết vào trong đám thủy phỉ, hắc tuyến đao tước đoạt sinh mạng trong màn máu bắn vung vãi.

Tên thủy phỉ trước đó còn kêu gào bảo chiến binh đừng vội lấp hố đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, không ngờ lại sợ tới mức ném đao trong tay đi, xoay người chạy về. Trương Vĩnh vẫn còn một mũi tên ở bụng dường như không hề cảm thấy đau đớn chút nào, bước nhanh một bước qua, hắc tuyến đao bên tay phải hung hãn chém xuống, mũi đao cắt một đường thẳng đứng trên lưng người kia, từ xương cổ đến xương sống, một đao này đã cắt ra, huyết nhục tách sang hai bên, xương cốt lộ ra.

Tên thủy phỉ ngã xuống kêu thảm a a, Trương Vĩnh tiến lên, tay trái nắm tóc kẻ kia kéo đầu lên, hắc tuyến đao chuyển về phía trước cắt cổ.

Một lát sau, đầu người trong tay.

“Chiến binh Đại Ninh quả thật giỏi cắt đầu người nhất!”

“Giết!”

Các chiến binh giống như sóng triều tràn bờ đê, thế không cản nổi.

Có mấy trăm thủy phỉ phòng ngự ở đây chỉ giữ được không đến một khắc đã bị Trương Vĩnh và chiến binh của hắn ta phá tan, thi thể nằm dướ đất tạo thành một bãi, máu từ bậc thang chảy xuống, tạo thành những dòng thác máu nho nhỏ.

Hai tên thủy phỉ lao về phía Trương Vĩnh, hai thanh đao đồng thời chém xuống, Trương Vĩnh một đao chém chết kẻ đối diện, hắc tuyến đao kẹt trong đầu kẻ kia, của đao một tên thủy phỉ khác chém vào vai hắn ta, sau đó đạp một cước lên ngực Trương Vĩnh.

Đao của Trương Vĩnh rời khỏi tay, hắn ta ngã ngửa xuống bậc thang. Thủy phỉ một đao đắc thủ theo sát phía sau, khàn giọng nói to một tiếng: “Ngươi còn có thể giết người nữa không!”

Trương Vĩnh nằm ở đó thò tay túm lấy mắt cá chân của tên thủy phỉ kia rồi kéo mạnh. Thủy phỉ ngửa ngửa, Trương Vĩnh leo lên, liều lĩnh rút mũi tên ở bụng mình ra, sau đó đâm vào cổ tên thủy phỉ.

Một nhát, hai nhát, ba nhát!

Huyết hoa vung vãi.

Trương Vĩnh giết thủy phỉ sau đó chậm rãi ngồi thẳng lên, nhìn khuôn mặt máu me nhầy nhụa đó, hất cằm lên nói: “Ta có thể!”

Hắn ta bò về phía trước mấy bước nhặt hắc tuyến đao lên, dùng hắc tuyến đao chống đất đứng dậy.

Ở chung quanh hắn ta, chiến binh của Đại Ninh đang chém ngã kẻ thù từng tên từng tên một. Những tên thủy phỉ lúc nãy còn kêu gào còn càn rỡ, lúc này ngay cả cơ hội xin tha cũng không có, bọn chúng cầu người được người, cầu chém cổ được chém cổ.

Mà tên thủ lĩnh Quách Đình cùng bọn chúng càn rỡ đã xoay người bỏ chạy trước một bước sau khi nhìn thấy sự tình không ổn. Mấy trăm tên thủy phỉ canh giữ ở hai bên lương đạo bị giết hơn tám phần, chỉ có mười mấy tên cùng Quách Đình chạy lên trên.

Có chiến binh cầm đao đuổi theo nhưng trên sườn núi lại có mũi tên dày đặc bao phủ xuống, viện binh của thủy phỉ đã xuống, đón Quách Đình sau đó rút lui vào sơn thành.

Tạ Cửu Chuyển một cước đạp ngã tên thủy phỉ cuối cùng ở trước mặt, đi qua giẫm một chân lên đầu tên thủy phỉ kia, hắc tuyến đao trong tay khẽ xẹt qua, mũi đao cắt đứt cả cổ, lại rạch ra một cái khe thẳng tắp trên mặt đất.

Khi mũi đao rời khỏi mặt đất, một đám bụi đất dính máu bay lên.

Chân của hắn ta rời khỏi đầu người, đầu người lập tức nghiêng sang một bên, mắt vẫn còn mở to, không phải chết không nhắm mắt, có lẽ chỉ là không kịp nhắm lại.

Tạ Cửu Chuyển đi qua đỡ Trương Vĩnh: “Sao rồi?”

Trương Vĩnh mặt dính đầy máu cười hì hì, để lộ hàm răng trắng nõn.

“Không sao, vẫn có thể tái giết nữa, kẻ sỉ nhục chiến binh Đại Ninh, một tên cũng không thể giữ lại.”

Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao hơn, nơi đó chính là tấm chắn cuối cùng của thủy phỉ, tòa sơn thành do thủy phỉ Thập Tam Minh đã xây dựng từ mấy trăm năm trước.

“Ta còn muốn cắm chiến kỳ lên đó!”

Hắn ta vươn tay chỉ về phía sơn thành.

Tạ Cửu Chuyển cười cười: “Ngươi không có cơ hội rồi, đó là việc của ta.”

Gã quay đầu lại căn dặn một tiếng: “Khiêng hán tử này xuống cứu chữa đàng hoàng cho ta, hắn mà chết... không được!”

Bình Luận (0)
Comment