Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1400 - Chương 1400: Uy Áp Của Hai Vị Đại Tướng Quân

Chương 1400: Uy áp của hai vị đại tướng quân Chương 1400: Uy áp của hai vị đại tướng quân

Hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An từ phía sau đi lên, các binh sĩ đang dọn dẹp chiến trường. Đột phá nơi này, cũng chỉ cách tòa sơn thành đó cự ly bắn hai mũi tên, nhưng đoạn đường này độ dốc rất lớn, đường không rộng, sơn thành kiên cố, thành phòng hung ác.

"Sao rồi?"

Thẩm Lãnh nhìn về phía Tạ Cửu Chuyển hỏi một câu.

"Nghiêm chỉnh huấn luyện, chiến lực không tầm thường, nhưng tính kỷ luật không đủ, ý chí chiến đấu cũng kém."

Tạ Cửu Chuyển nói: "Phương thức chiến đấu của bọn chúng không khác chiến binh nhiều, có thể thấy được là dựa theo hình thức huấn luyện chiến binh, nhưng năng lực chênh lệch không đều, bắt chước dáng vẻ của chiến binh Đại Ninh chứ không học được cốt lõi. Thật ra bọn chúng không biết, cốt lõi chiến thuật của chiến binh Đại Ninh là tín niệm."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng.

Tạ Cửu Chuyển tiếp tục nói: "Đại khái chiến lực mạnh hơn so với thủy phỉ bình thường một ít, giữa bọn họ có độ hiểu nhau và phối hợp tốt, hơn nữa thời gian huấn luyện nhất định không ngắn, nhưng người không khó đánh, địa hình khó đánh."

Tạ Cửu Chuyển chỉ lên trên: "Từ dây đến sơn thành tối đa cũng chỉ là mấy trăm người triển khai. Bọn chúng đã sửa tường thành, mà chúng ta tuy có mang thang nhưng địa hình này thật sự chật hẹp, tác dụng của thang không lớn, dường như chỉ có thể tập trung tấn công cổng thành, nếu bọn chúng lại chặn chết cổng thành thì giết vào càng khó khăn hơn nữa."

Tiếng nói của gã hơi nhỏ là vì lo bị các binh sĩ nghe được sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Trước hết nhìn kỹ đã."

Hắn nhấc chấn đi lên, Mạnh Trường An đi theo.

Tạ Cửu Chuyển lẩm bẩm nói một câu: "Đám thủy phỉ này núi Đại Khai cũng thật là gặp may mắn, hai vị đại tướng quân đích thân đến đây."

Trần Nhiễm đi ngang qua bên cạnh gã, cười cười nói: "Cho nên bọn chúng nên rất thỏa mãn mới đúng, đây là chuyện đáng để khoác lác."

Trong số các vị đại tướng quân thế hệ mới của Đại Ninh, ngay cả các bách tính cũng phải công nhận người đánh giỏi nhất là Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An. Thẩm Lãnh chưa từng thua, Mạnh Trường An cũng chưa từng thua. Hiện giờ hai người bọn họ đều đến, tuy rằng là chuyện trùng hợp nhưng quả thật chỉ nghĩ thôi cũng đã có chút kích động nhỏ rồi.

Nếu như là trong tình huống bình thường, tiêu diệt thủy phỉ ở quy mô này, cần gì đến đại tướng quân xuất mã, lại còn là hai vị.

Thẩm Lãnh dường như không hề lo lắng trên tường thành sẽ bắn mũi tên xuống, bám theo sườn núi đi thẳng đến chỗ cách tường thành trong tầm bắn một mũi tên, cầm thiên lý nhãn nhìn lên trên.

Thủy phỉ trên sơn thành nhất thời cũng không dễ dàng bắn tên, chỉ có mấy người đi lên, bọn họ cũng không rõ này mấy người đi lên có thể có tác dụng gì.

Thủ lĩnh thủy phỉ Quách Đình cũng đang cầm thiên lý nhãn nhìn Thẩm Lãnh bọn họ. Hai nam nhân khí độ bất phàm thoạt nhìn cũng không quá lớn tuổi, tướng quân chiến binh lúc trước dẫn đội tấn công còn đi theo phía sau hai người đó, bởi vậy có thể thấy được thân phận của đối phương bất phàm hơn. Quan trọng nhất là lúc hai người kia sắp đến gần còn không để cho người khác đi theo.

"Hai kẻ kia là ai?"

Một thủy phỉ nhìn Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, hơi khó chịu.

"Hai người bọn họ cứ đi tới như vậy, không sợ chết à?"

Quách Đình nói: "Chắc hẳn là nhân vật lớn, muốn nhìn kỹ phòng ngự của chúng ta."

Sau khi nói xong, y để thiên lý nhãn sang một bên, lấy cung cứng đến, nhắm vào Thẩm Lãnh: "Mặc kệ hắn là ai, không coi chúng ta ra gì như vậy, cho bọn họ biết cái giá của tự đại là gì."

Y vừa nói xong câu nói này, dây cung buông lỏng, thiết vũ tiễn bắn ra vù một tiếng, mũi tên kia tựa như một luồng ánh sáng, từ trên tường thành bay thẳng tắp ra ngoài. Sau khi bắn ra một mũi tên, Quách Đình đã dự đoán được dáng vẻ của người bị mình bắn chết. Với khoảng cách này, với kỹ thuật bắn cung của y, với sức mạnh từ thiết vũ tiễn của y, không ai tránh được.

Trên thực tế, quả thật Thẩm Lãnh giống như không hề hay biết, vẫn giơ thiên lý nhãn lên nhìn, hơn nữa còn là nhìn người bắn tên.

"Là một kẻ cấp sáu, có lẽ là cấp bảy, nhưng không thể hơn nữa."

Hắn lẩm bẩm một câu.

Mũi tên đến trong nháy mắt, mang theo tiếng xé gió đến trước mặt Thẩm Lãnh.

Bộp.

Mạnh Trường An đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh thò tay ra gạt một cái, mũi tên kia liền bị gạt qua một bên.

Thoạt nhìn mũi tên cũng có vẻ rất vô lực, quay mấy vòng rồi rơi xuống đất, một mũi tên rơi xuống đất có chút cảm giác bi thương rất bất lực.

Quách Đình ở trên tường thành nhìn thấy cảnh này cũng há miệng theo bản năng, nói gì thì y cũng không tin thiết vũ tiễn có thể bắn thủng tấm chắn chiến binh do mình bắn ra lại bị người kia tùy tiện gạt rơi, không tôn trọng mũi tên của y chút nào cả.

Mũi tên kia bị Mạnh Trường An gạt rơi, cằm của y cũng sắp rớt xuống.

Quách Đình lẩm bẩm một câu: "Chuyện này không thể nào."

Y lập tức cầm lấy hai mũi tên nhanh chóng bắn một mũi tên về phía Thẩm Lãnh, mũi tên thứ nhất vừa mới rời khỏi dây cung, mũi tên thứ hai đã lắp lên rồi kéo căng dây cung, vù một tiếng, mũi tên thứ hai cũng bay ra ngoài.

Hai mũi tên liên hoàn, gần như đầu đuôi nối liền.

Thẩm Lãnh vẫn còn đang cầm thiên lý nhãn nhìn phòng ngự của sơn thành, vừa nhìn vừa nói: "Trên tường thành không có vũ khí phòng ngự hạng nặng, một cỗ máy bắn nỏ cũng không có, hẳn là số lượng mũi tên của bọn chúng cũng có hạn, cho nên công phá sơn thành sẽ không quá khó."

Lúc Thẩm Lãnh nói, mũi tên thứ nhất bay đến trước mặt hắn, Mạnh Trường An thò tay ra trước mặt hắn túm một cái, lập tức túm được, sau đó dùng mũi tên này gạt rơi mũi tên thứ hai.

Gã vừa ra tay vừa nói: "Lấy thuẫn bộ binh tạo thành thuẫn trận tới gần tường thành, tuy không thể triển khai đội ngũ được bao nhiêu nhưng binh lực phòng ngự mà thủy phỉ có thể triển khai được cũng giống như vậy, chúng ta có thể dùng bao nhiêu lực, bọn chúng cũng chỉ có thể dùng bấy nhiêu lực, huống hồ bọn chúng không mạnh hơn chúng ta."

Hai người vừa nói chuyện với nhau vừa tiếp tục xem địa hình, hai mũi tên kia giống như không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.

Sắc mặt Quách Đình đã trở nên khó coi, y cúi đầu nhìn cái cung trong tay, lại nhìn hai người ở bên ngoài kia.

"Chuyện này... làm sao có thể?"

Y sững sờ một lúc lâu, sau đó hướng xuống dưới thành nói to: "Ngươi là ai?"

Mạnh Trường An đang cúi đầu nhìn mũi thiết vũ tiễn đang nắm trong tay, nghe được tiếng kêu lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Quách Đình một cái, dùng mũi tên chỉ Thẩm Lãnh ở bên cạnh mình: "Hắn là Thẩm Lãnh."

Thủy phỉ trên tường thành đồng loạt khẽ kinh hô.

Lúc Vũ Văn Tiểu Sách và Thường Nguyệt Dư rời đi hoàn toàn không nói với bọn chúng là Thẩm Lãnh đến. Bọn chúng tưởng người tới chẳng qua là lính của quận Trọng An, hoặc cùng lắm thì cũng chỉ là lính của Ất Tử Doanh.

"Là... là Đông Hải Thủy Sư đến đánh chúng ta ư?"

Một tên thủy phỉ lắp bắp nói: "Nếu thật sự là Đông Hải Thủy Sư, chúng ta... chúng ta phải làm sao?"

Một tên thủy phỉ khác nói: "Nếu thật sự là Đông Hải Thủy Sư đến, lần này có thể chúng ta thật sự toi rồi."

"Các ngươi câm miệng!"

Quách Đình trừng mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó chỉ vào Mạnh Trường An nói to: "Ta muốn biết ngươi là ai!"

Mạnh Trường An trả lời: "Nếu biết ngươi sẽ sợ."

Quách Đình: "Ngươi phô trương thanh thế cái gì? Thẩm Lãnh cũng đã đến rồi, ta còn sợ ai nữa?!"

"Ta là Mạnh Trường An."

Mấy chữ này bay lên trên tường thành, tay của Quách Đình lập tức vịn vào tường thành, mà sắc mặt của những thủy phỉ khác đã khó coi đến cực hạn. Một vị đại tướng quân còn chưa đủ, hai vị đại tướng quân đến ư?

Một vị Đông Hải Thủy Sư đại tướng quân, một vị đông cương Đao Binh đại tướng quân, hai kẻ đó đều là vạn nhân đồ cả.

Quách Đình nuốt nước bọt ực một cái, cố gắng cười cười: "Đừng tưởng các ngươi có thể hù dọa ta, cho dù hai người các ngươi một kẻ là Thẩm Lãnh một kẻ là Mạnh Trường An thì thế nào? Ta cũng cảm thấy rất vinh hạnh. Hai người các ngươi đến đánh một mình ta, không phải là ta nên cảm thấy mình rất lợi hại? ư"

Mạnh Trường An không để ý đến y, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nghĩ xong đánh như thế nào chưa?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ừm."

Mạnh Trường An: "Vậy thì đi thôi."

Thẩm Lãnh: "Ừm."

Sau đó hai người xoay người bỏ đi. Quách Đình tức giận thay đổi sắc mặt, hai tên kia thật sự không coi y ra gì cả. Y lại lập tức rút ba mũi tên trong ống tên ra, bắn liền ba phát về phía Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An.

Nhưng lần này Mạnh Trường An không ra tay, Thẩm Lãnh cũng không quay đầu lại.

Thân binh còn ở đây mà.

Đại tướng quân phải có khí thế của đại tướng quân.

Thân binh của Thẩm Lãnh rút đao, ba người đồng thời sải bước, ba thanh đao đồng thời hạ xuống, căn bản là không có trao đổi nhưng lại giống như đã diễn tập vô số lần, ba đao hạ xuống, ba mũi thiết vũ tiễn bị chém rơi.

Mạnh Trường An không có ý kiến gì về mấy mũi tên kia, ngược lại là rất hứng thú với thân binh của Thẩm Lãnh.

"Không tồi."

Gã nói hai chữ.

Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã: "Đừng có ý đồ."

Hắn đi xuống rồi nói với Tạ Cửu Chuyển: "Đã nhìn kỹ rồi, nếu muốn công phá sơn thành, thật ra quan trọng nhất không phải công, mà là áp. Trên chiến thuyền của chúng ta có nỏ pháo, nhưng trong loại tình huống này có một loại vũ khí có tác dụng hơn nỏ pháo."

Tạ Cửu Chuyển không hiểu: "Đại tướng quân, là gì vậy?"

Thẩm Lãnh giơ tay lên chỉ vào miệng của Mạnh Trường An: "Pháo miệng."

Mạnh Trường An trừng mắt nhìn hắn một cái.

Thẩm Lãnh cười nói: "Việc đại tướng quân Mạnh Trường An làm lúc nãy chính là chiến pháp tiêu chuẩn tạo sức ép cho cô quân. Hắn nói với thủy phỉ trên tường thành rằng ta là Thẩm Lãnh còn hắn là Mạnh Trường An, đối thủy phỉ mà nói, tên của hai người chúng ta đã là áp lực đủ lớn rồi, cho nên ta đột nhiên hiểu ra năm đó Đường Thất Địch đã công phá sơn thành như thế nào."

Khi hắn đứng ở nơi chỉ cách thành tầm bắn của một mũi tên nhìn trên tường thành, dường như cảm nhận được khí thế của đại tướng quân Đường Thất Địch trong khoảnh khắc đứng ở vị trí này nhìn lên tường thành vào mấy trăm năm trước.

Sau này các tinh anh trẻ tuổi của Bị chiến ti thuộc Binh bộ Đại Ninh không hiểu được là vì bọn họ quả thật đều là tinh anh chiến thuật thật sự, nhưng bọn họ có quá ít kinh nghiệm tác chiến. Không có kinh nghiệm thực chiến sẽ gò bó tư duy của bọn họ, trong chiến pháp của bọn họ cũng sẽ không suy nghĩ đến sức áp bức của một người đối với kẻ địch lớn cỡ nào, huống hồ là áp lực của một người đối mấy vạn người.

Mấy trăm năm trước, đại tướng quân Đường Thất Địch đứng ở chỗ cách vị trí Thẩm Lãnh đứng không xa, bên cạnh chỉ mang theo một thân binh cầm cờ cho ông ta. Ông ta đứng ở đó tựa như một cây tiêu thương, cờ lớn tung bay.

Ông ta giơ tay lên chỉ vào thủy phỉ Thập Tam Minh ở trên tường thành, nói: "Ta là Đường Thất Địch, ta chỉ nói một lần, người đầu hàng không chết, còn có thể gia nhập dưới trướng của ta, từ nay về sau ta coi các ngươi như huynh đệ, có phúc cùng hưởng, núi đao biển lửa, Đường Thất Địch ta ở phía trước, các ngươi ở phía sau ta. Nếu các ngươi không hàng và còn ngoan cố chống cự, chắc hẳn các ngươi từng nghe qua thanh danh của Đường Thất Địch ta. Ta giết người không chỉ giết người, kẻ nào đối kháng với ta, mộ tổ cũng phải đào, trước giờ ta cũng không phải một người lo nghĩ họa không dính đến người nhà, kẻ thù của ta, cả nhà đều phải chết."

Sau khi nói xong câu này ông ta xoay người rời đi, vừa đi vừa nói lớn: "Người nào mở cổng thành, thưởng cho ngàn lượng vàng, phong tướng quân. Người nào cầm đầu của thủ lĩnh giặc cướp Thập Tam Minh tới gặp ta, cũng thưởng ngàn lượng vàng, phong thiên hộ hầu."

Đây là chuyện ngông cuồng. Chính bởi vì ông ta là Đường Thất Địch hễ chiến là tất sẽ tàn sát sạch kẻ thù, chính bởi vì ông ta là Đường Thất Địch chưa bao giờ để lại người sống, cũng bởi vì ông ta là Đường Thất Địch nói là làm, cũng bởi vì ông ta là Đường Thất Địch trọng nghĩa khí, cho nên sơn thành đã bị phá như vậy.

Thủy phỉ của Thập Tam Minh nội loạn bởi vì những lời nói của ông ta, không lâu sau liền mở cổng thành ra.

Cho nên mấy trăm năm sau, các tinh anh của Bị chiến ti Binh bộ đưa ra một kết luận là... Đường Thất Địch lợi hại.

Bây giờ đối với người ở bên trong sơn thành, cục diện mà bọn họ đối mặt có gì khác đâu chứ, tuy rằng Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An chưa nói những lời đó nhưng áp lực của bọn họ cũng lớn.

Trước kia Thập Tam Minh đối mặt với một Đường Thất Địch, hiện giờ bọn họ đối mặt với hai người.

Điểm khác là hiện tại thủy phỉ trong sơn thành vẫn chưa phải chọn, đây không phải loạn thế, bọn họ đầu hàng thì sẽ vô tội.

Loạn thế có quy tắc của loạn thế, thịnh thế có pháp điển của thịnh thế.

Sở dĩ Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An không nói những lời giống như Đường Thất Địch năm đó là vì... đối với thủy phỉ, Đại Ninh chưa từng đàm phán, cũng tuyệt đối không đặc xá.

Bình Luận (0)
Comment