Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1401 - Chương 1401: Phong Cách Tây Vực

Chương 1401: Phong cách Tây Vực Chương 1401: Phong cách Tây Vực

Đôi khi áp lực trong lòng còn có tác dụng hơn là bắn ba lượt mũi tên vào kẻ thù, hai vị đại tướng quân đứng ở dưới thành đá không làm gì cả cũng đủ khiến cho thủy phỉ trong thành sởn gai ốc, thanh danh rất lớn, huống hồ còn là sát danh.

"Không vội."

Thẩm Lãnh cười nói với Tạ Cửu Chuyển: "Đi chữa vết thương của ngươi trước đã."

Tạ Cửu Chuyển ngượng ngùng hỏi một câu: "Đại tướng quân sẽ không muốn tự chỉ huy chứ?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Đã nói ngươi là tiên phong rồi, bảo ngươi đánh thì chính là ngươi đánh."

Hắn hỏi: "Giáo úy lúc trước dẫn đội giết lên tên là gì vậy?"

"Là Trương Vĩnh."

Tạ Cửu Chuyển nói: "Là bộ hạ của ti chức, đã ở thủy sư sông Nam Bình hơn ba năm."

Thẩm Lãnh nheo mắt, Tạ Cửu Chuyển đã đoán được đại khái Thẩm Lãnh có ý gì.

"Vết thương của hắn như thế nào?"

"Vấn đề không lớn, y quan đã trị liệu rồi, cũng may bắn bị trúng một mũi tên ở bụng nhưng không cắm vào sâu, luyện cơ bắp tốt cũng có chút tác dụng."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu hắn không sao, lần sau ta tìm người viết điều lệnh, ngươi cùng với hắn đều đến Đông Hải Thủy Sư ta báo danh."

Tạ Cửu Chuyển hơi khó xử liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Không quá... không quá thuận tiện."

Thẩm Lãnh: "Vì sao? Hắn không muốn sao?"

"Cũng không phải... là, là lúc nãy Mạnh đại tướng quân đã nói với ti chức trước, sau đó cũng đi gặp Trương Vĩnh, Trương Vĩnh nghe nói đại tướng quân muốn điều hắn đến đông cương Đao Binh, hưng phấn quá liền đồng ý luôn."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Trường An: "Ngươi đi gặp Trương Vĩnh lúc nào vậy?"

Mạnh Trường An nhún vai: "Lúc nãy khi ngươi đi nhà xí."

Thẩm Lãnh: "Sao ngươi có thể vô liêm sỉ như vậy chứ? Ta chỉ đi đại tiện một lần mà ngươi đã lấy người đi rồi."

Hắn bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi Tạ Cửu Chuyển: "Ngươi bị hắn lấy đi rồi sao?"

Tạ Cửu Chuyển: "Đâu thể nào, lúc nãy Mạnh đại tướng quân cũng đến với ta, nhưng mà ta đã đồng ý với đại tướng quân rồi, tất nhiên sẽ không nhận lời Mạnh đại tướng quân nữa, ti chức muốn đến thủy sư hơn."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Không đi là đúng, Trương Vĩnh đi Đao Binh hắn sẽ phải hối hận, bên đó cong lắm."

Tạ Cửu Chuyển: "..."

Mạnh Trường An: "Còn cong bằng Đông Hải Thủy Sư ngươi?"

Thẩm Lãnh: "Xí... các hán tử của Đông Hải Thủy Sư cứng rắn, thẳng như hắc tuyến đao chế thức của Đại Ninh, thà chết không chịu khuất phục."

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn hắn: "Nói chính sự."

Thẩm Lãnh nói: "Chính sự đã nói xong rồi, bây giờ đi ngủ, sáng sớm ngày mai lại đánh."

Mạnh Trường An gật đầu: "Vậy thì đi ngủ."

Tạ Cửu Chuyển hơi ngỡ ngàng, gã chờ Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đi rồi mới kéo Trần Nhiễm một cái: "Tại sao hai vị đại tướng quân không cho trực tiếp tiến công? Tuy rằng thành đá tương đối cao và khá kiên cố, nhưng bây giờ chúng ta sĩ khí đang thịnh..."

Gã còn chưa nói xong đã bị Trần Nhiễm cắt ngang, Trần Nhiễm vỗ vai gã: "Hỏi ngươi một câu."

Tạ Cửu Chuyển hỏi: "Câu gì?"

Trần Nhiễm nói: "Hai vị đại tướng quân có cần phải đích thân đến tiền trận không? Chỉ là đánh mấy ngàn thủy phỉ mà thôi, thật ra căn bản không đáng để bọn họ lâm trận, đây không chỉ là vấn đề có thân phận không. Nếu để cho người khác biết đánh vài tên thủy phỉ cũng cần hai vị đại tướng quân suất quân và đích thân lâm trận xung phong, sẽ bị người ta cười nói Đại Ninh không còn ai có thể dùng. Hai vị đại tướng quân mất mặt, ngươi cũng không vẻ vang gì."

"Nhưng vì sao hai người họ phải đi lên xem phòng ngự của thành đá? Bất kể là Thẩm đại tướng quân hay Mạnh đại tướng quân đều sẽ không đích thân lâm trận chỉ huy, sẽ càng không ra trận giết địch, nhưng họ vẫn đi lên, ngươi từng nghĩ chưa?"

Tạ Cửu Chuyển ngẩn ra: "Chưa từng nghĩ đến, ta tưởng là chỉ là tuỳ tiện lên xem bình thường, là thói quen khi lâm trận chỉ huy thôi."

"Đối phó với một đám thủy phỉ, thật ra dùng đến một vị tướng quân thủy sư ngũ phẩm như ngươi đã đủ rồi, nếu không phải bọn chúng nhiều người, chỉ có mấy chục người hoặc là hơn trăm người, ngay cả việc ngươi đích thân dẫn đội lên cũng là mất giá."

"Hai vị đại tướng quân đang giúp ngươi đấy, bọn họ đứng ở đó, tự báo tên của họ, những tên thủy phỉ kia cho dù không sợ thì áp lực có lớn không?" Trần Nhiễm hỏi.

Tạ Cửu Chuyển gật đầu: "Chắc chắn áp lực lớn, cho nên ta mới muốn thừa cơ tiến công, nhất cử chiếm thành đá."

"Đồ ngốc."

Trần Nhiễm nhìn gã cười nói: "Sau này đến thủy sư, ngươi mời ta uống mấy chầu rồi ta chỉ giáo thêm cho ngươi... Tại sao hai vị đại tướng quân lại bảo sáng sớm ngày mai hãy đánh? Là vì đang đợi đến lúc tinh thần của thủy phỉ gần như suy sụp. Thứ nhất, ngươi nói thừa cơ tiến công cũng không hợp lý. Buổi tối thích hợp tiến công nhất, cho dù là tối nay đánh cũng hợp lý hơn là bây giờ ngươi dẫn người lên, bởi vì số lượng mũi tên của kẻ địch có hạn, bọn chúng không dám lãng phí, cho nên ban đêm tiến công thì thương vong sẽ nhỏ hơn."

"Thứ hai, ta nói đêm nay tiến công hợp lý hơn bây giờ tiến công, thủy phỉ có thể đoán được hay không?"

Tạ Cửu Chuyển suy nghĩ, gật đầu: "Có, bọn họ cũng sẽ cảnh giác đêm nay chúng ta tiến công."

Trần Nhiễm lại vỗ vai gã: "Đi chữa trị vết thương của ngươi đi, sau đó tìm một chỗ ngủ một giấc thật ngon, tỉnh ngủ đói thì ăn, ăn xong rồi ngủ tiếp, ngày mai trước khi trời sáng cứ giữ vững tinh thần là được."

Trần Nhiễm nói xong liền đi luôn: "Ta cũng đi tìm chỗ ngủ một lát đây."

Cuối cùng Tạ Cửu Chuyển cũng hiểu được, hai vị đại tướng quân hiện thân ở dưới thành đá không phải thật sự chỉ là quan sát địa hình, quan trọng nhất là gây áp lực cho đối phương, khiến cho bọn chúng không dám buông lỏng. Ban ngày bọn chúng đã không buông lỏng thì buổi tối sẽ càng không, sẽ canh phòng cả đêm.

Ngày mai trước khi trời sáng, thể lực và tinh lực của kẻ thù cũng sẽ gần như đến cực hạn.

Cho nên Tạ Cửu Chuyển cười cười, gọi thân binh của mình đến: "Đêm nay, cứ cách một canh giờ lại bắn tên về phía thành đá, đừng tiếc mũi tên, mỗi người bắn ít nhất năm mũi tên một lần, chọn hai trăm người đi, bắn xong thì trở lại."

Đội chính thân binh lập tức lên tiếng đáp lại.

Tạ Cửu Chuyển đi xuống, tìm y quan băng bó vết thương cho mình. Gã ngồi ở đó im lặng một lúc rồi bỗng nhiên phụt cười một tiếng làm y quan hơi khó hiểu.

"Ngươi đang cười gì vậy tướng quân?"

"Không có gì, không có gì."

Tạ Cửu Chuyển khoát tay.

Gã vui, trước đây ở thủy sư gã là chủ tướng, tất cả mọi người lấy gã làm đầu, gã cũng cảm mình rất có bản lĩnh, ít nhất cũng không phải là tài trí bình thường, nhưng thứ vừa mới học được mới là kinh nghiệm thực chiến. Chiến tranh trong tưởng tượng và chiến tranh trong thực tế thật sự không giống nhau. Nghĩ mình sẽ đi Đông Hải Thủy Sư là gã quả thật có chút vui vẻ.

Gã sẽ học được nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

"Mỗi một vị đại tướng quân của Đại Ninh, đều lợi hại."

Gã lẩm bẩm một câu.

Y quan băng bó cho gã xong, phụ họa một tiếng: "Chắc chắn rồi, đâu phải ai cũng có thể làm đại tướng quân đâu."

Còn khoảng nửa canh giờ nữa là trời trời sáng, Thẩm Lãnh hoạt động một chút, đánh quyền ở trên bãi đất trống, vừa mới đánh mới một lúc thì Mạnh Trường An đi tới, nhìn hắn: "Luyện chút chứ?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Luyện thì luyện."

Nửa canh giờ sau, phía đông tảng sáng, tiếng tù và vang lên, chiến binh Đại Ninh bắt đầu tập kết về phía thành đá. Trần Nhiễm ngáp ngủ đi đến, sau đó liền ngây người... Nhìn nhìn Thẩm Lãnh đã tím má bên trái, lại nhìn Mạnh Trường An bị sưng má bên phải.

"Hai người các ngươi... Nếu truyền ra ngoài, người ta sẽ nói hai vị đại tướng quân lãnh binh đánh một đám thủy phỉ, kết quả là còn bị thủy phỉ đánh cho mặt mũi bầm dập."

Thẩm Lãnh xoa hốc mắt của mình: "Xuống tay không nhẹ không nặng."

Mạnh Trường An: "Phì!"

Nửa mặt bên phải của gã sưng rất cao.

Hai người tìm khăn quàng cổ để che mặt, đứng ở phía sau đội ngũ, đâu dám để cho các binh sĩ nhìn thấy bộ dạng của bọn họ như vậy.

Không bao lâu sau, đội ngũ chiến binh đã tập hợp xong, vẫn là Tạ Cửu Chuyển chỉ huy, đại quân của Ất Tử Doanh đều ở phía sau, tướng quân Hoàng Nhiên tọa trấn hậu đội.

"Thuẫn trận phía trước, mang theo cọc gỗ và thang đi lên."

Tạ Cửu Chuyển căn dặn một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn về phía một đội chiến binh khác: "Điều chỉnh nỗ xa cho tốt, thử xem cổng thành của bọn chúng có chặn kín hay không."

Hai cỗ nỗ xa này là dỡ từ trên chiến thuyền xuống, buổi tối huy động mấy trăm người mới chuyển đến chỗ sườn núi này.

Mấy trăm người hợp thành thuẫn trận, giống như hình lập phương di động về phía trước, người ở bên trong tấm chắn khom người đi lên, không bao lâu sau trên tấm chắn chấn động từng hồi, tiếng lộp bộp lộp bộp xuất hiện, thủy phỉ thủ thành đã bắt đầu bắn tên.

Vù!

Một mũi tên loại lớn bắn ra sau đó va mạnh vào cửa thành, bởi vì góc độ và địa hình, nỗ xa điều chỉnh đến mức vừa vặn bắn lên tường thành cũng hơi khó khăn, huống hồ chỉ có hai cỗ nỗ xa cũng không có tác dụng áp chế lớn lắm, cho nên dứt khoát dùng để phá cửa.

Mũi tên loại lớn to bằng cẳng chân bay vụt đi, đâm lên cửa thành kêu "bịch" một tiếng, một đòn này trực tiếp bắn thủng ván cửa, có hơn một nửa mũi tên xuyên thủng ván cửa lòi ra phía sau.

"Bọn chúng không chặn kín cổng thành!"

Giáo úy chỉ huy nỗ xa hô một tiếng.

"Vậy thì đánh."

Tạ Cửu Chuyển ra lệnh một tiếng.

Hai cỗ nỗ xa bắt đầu hướng về cổng thành không ngừng phát uy, tiếng rầm rầm rầm không dứt bên tai, mà thuẫn trận do các binh sĩ tạo thành cũng đang từ từ tới gần tường thành.

Đám thủy phỉ đã một ngày một đêm không ngủ đều luống cuống, bọn chúng không ngừng bắn tên nhưng gần như cũng không thể xuyên qua tấm chắn, thuẫn bộ binh vừa lớn vừa dày, mũi tên bình thường có vẻ hơi vô lực.

Trên tấm chắn ở phía trên thuẫn trận cắm một lớp lông trắng, nhìn từ xa, thuẫn trận di động giống như là một loài bò sát lớn kỳ lạ có thiết giáp.

Đúng lúc này tướng quân Ất Tử Doanh Hoàng Nhiên từ dưới chân núi đi lên. Ông ta phụ trách trấn thủ hậu đội nhưng trên thực tế cũng không có gì đáng để chú ý quá nhiều, trên núi náo nhiệt như vậy, làm sao ông ta có thể nhịn được.

Sau khi ông ta đi lên đến nơi thì nhìn thấy thuẫn trận đã sắp đến cổng thành, mà nỗ xa cũng đã bắn ván cửa ở cổng thành thủng mấy lỗ. Xuyên qua vỡ lỗ có thể nhìn thấy bên trong bóng người nhộn nhịp dường như muốn tìm đồ để chặn, nhưng mà mũi tên loại lớn còn đang đập vào ván cửa, bọn họ cũng không dám đến quá gần.

Cổng thành được các thủy phỉ tu sửa vào mấy năm trước, khi đó cũng không có nghĩ đến sẽ bị trọng nỗ bắn.

"Khiêng đá ném xuống!"

Quách Đình ở trên tường thành gào thét một tiếng, dẫn đầu nhấc một tảng đá lên rồi ném xuống. Thuẫn trận đã đến bên ngoài tường thành, đi tiếp về phía trước mấy bước chính là cổng thành rồi.

"Nỗ xa, ngừng!"

Sau một tiếng ra lệnh của Tạ Cửu Chuyển, hai cỗ nỗ xa ngừng bắn tên.

Phía trước thuẫn trận giống như đã mở ra một cánh cửa, hai hàng binh lính khiêng cây gỗ tròn lao ra, đập mạnh vào cổng thành... một tiếng "bịch" trầm đục, ván cửa vốn dĩ đã bị bắn ra không ít lỗ nhỏ đã bị đụng vỡ.

Thủy phỉ ở bên trong dùng gậy gỗ chống ván cửa, lần va chạm này cũng khiến cánh tay bọn họ tê rần.

Mấy gã binh sĩ khiêng cây gỗ bên chiến binh Đại Ninh bị đá đập trúng, lập tức có người lên bổ sung, nâng cây gỗ lên tiếp tục đập mạnh vào cửa gỗ.

Chỉ chốc lát là ván cửa đã vỡ ra một lỗ lớn, thủy phỉ ơ trong động cổng thành dùng liên nỏ bắn ra ngoài, chiến binh Đại Ninh ở ngoài cổng thành cũng dùng liên nỏ bắn trả, trong khắp cổng tò vò đều là mũi tên bay vèo vèo, va vào hai bên vách tường tóe lửa.

Cuối cùng vẫn là chiến binh Đại Ninh áp chế thủy phỉ, ván cửa bị các binh sĩ chém một lỗ hổng lớn hơn nữa rồi xông vào.

Hoàng Nhiên nhìn đến đây liền biết đại thế đã định, ông ta nhìn chung quanh tìm kiếm, sau đó nhìn thấy Trần Nhiễm: "Hai vị đại tướng quân đâu?"

Trần Nhiễm cười cười, hất mặt về phía hai tên đang che mặt kia.

Hoàng Nhiên ngẩn ra: "Phong... phong cách Tây Vực ư?"

Bình Luận (0)
Comment