Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1403 - Chương 1403: Chuyện Của Phiếu Hào

Chương 1403: Chuyện của phiếu hào Chương 1403: Chuyện của phiếu hào

Quận Lộc Thành, trấn Thủy Tiên.

Các bách tính ở quận Lộc Thành đều rất giàu có. Nếu lấy sông Nam Bình làm ranh giới, cuộc sống của bách tính ở phía nam sông Nam Bình tốt hơn cuộc sống của bách tính ở phía bắc sông một chút, Lộc Thành cũng được gọi là một viên minh châu lấp lánh trong sự phồn hoa này.

Lộc Thành và thành Lâm Giang chỉ cách nhau có vài trăm dặm được người ta gọi là nhất đạo song thành. Thời Sở thành Lâm Giang tên là thành Tuyền Đình, chính là tòa thành thị mà Đường Thất Địch mang theo hàng binh của Thập Tam Minh đi ngàn dặm đến đột kích.

Sau khi Đại Ninh lập quốc không lâu, thành Tuyền Đình đã bị định làm nơi đặt đạo phủ, cho nên so sánh ra thì có chiếm chút lợi thế về mặt phát triển. Lúc đầu Đại Ninh đổi tên thành là Hàng Thành, sau lại đổi là Lâm Giang.

Lộc Thành có thể nổi danh ngang với thành Lâm Giang, có thể thấy được mức độ phồn hoa của nơi này.

Trấn Thủy Tiên mang phong cách vùng sông nước Giang Nam điển hình, tường trắng ngói xanh cầu nhỏ nước chảy. Phần lớn người ở trấn Thủy Tiên đều buôn bán, một năm bốn mùa thời gian các nam nhân ở nhà cũng không nhiều, đại bộ phận đều là nữ nhân lo liệu việc nhà.

Ruộng đất trong nhà phú hộ trên cơ bản đều cho nông hộ thuê để trồng trọt, đương nhiên cũng không để ý đến món tiền nhỏ thuê ruộng, đại khái là hàng năm đưa thêm một ít lương thực và rau xanh càng khiến bọn họ vui vẻ hơn, vui vẻ thì thậm chí cũng có thể miễn tiền thuê ruộng.

Dãy nhà nằm ngoài rìa trấn Thủy Tiên, một góc thôn, gia đình đó quanh năm ở bên ngoài, nghe nói định cư ở Hàng Châu, hơn nửa năm trước có người đến mua căn nhà này, cũng chỉ là đến mua nhà, hai ba tháng sau cũng không thấy người trở lại.

Ba tháng phía trước, gia đình này trở về nhưng cứ ru rú trong nhà, người trong thôn cũng không chú ý gì nhiều, chuyện thế này cực kỳ bình thường.

Lầu nhỏ tường trắng cao hai tầng, hai bên trái phải đều có sương phòng, sân không lớn, ở giữa có một ao nước, chung quanh rải đá, một bên ao trồng chút trúc, nhìn có vẻ xanh tươi.

Trần Tam Dương ngồi trên ghế lắc ở trong viện nhắm mắt dưỡng thần. Không thể không nói, khí hậu bên Lộc Thành này thật sự quá tốt. Tuy rằng khí hậu ở quê của y là trấn Ngư Lân Giang Nam đạo cũng không tệ, nhưng gần sông quá ẩm ướt, hơn nữa thật ra trấn Ngư Lân được tính là phương bắc, mùa đông cũng lạnh đến thần kỳ, tuyết rơi là chuyện bình thường.

Mà bên Lộc Thành này tuy mùa hạ có vẻ hơi nóng nhưng mùa đông cũng không lạnh, gió thổi vào mặt người hoàn toàn khác với gió ở bờ sông, là cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Y đã trốn ở đây ba tháng, dường như đã quen yên tĩnh rồi.

Hai tên thủ hạ từ bên ngoài vội vã trở lại, vào sân rồi cúi người nói: "Đông gia, đã xảy ra chút chuyện."

Trần Tam Dương mở mắt, lập tức ngồi thẳng người lên, dáng vẻ rất hưởng thụ lúc nãy trong nháy mắt đã biến thành căng thẳng.

"Sao vậy?"

"Hai người giúp việc đã mất tích."

Một trong hai tên thủ hạ nói: "Hôm trước ra ngoài làm việc, đến bây giờ cũng chưa trở lại, nghe được bọn họ từng đến sòng bạc ở Lộc Thành, đã dùng quan ngân ở đó."

"Hai tên phế vật này!"

Trần Tam Dương đứng bật dậy, đi tới đi lui ở trong sân, một lát sau quay mặt vào trong phòng hô một tiếng: "Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà."

Vợ y ôm con từ trong phòng đi ra, sắc mặt khó coi: "Lại chuyển nhà? Còn có thể đi đâu nữa? Còn phải sống những ngày lo lắng thấp thỏm như thế này bao lâu nữa."

"Đừng nói nhảm!"

Trần Tam Dương trừng mắt nhìn nàng ta một cái: "Ta muốn dọn đến dọn đi như vậy à?"

Y nhìn về phía hai tên thủ hạ kia: "Đi đóng xe, lập tức đi luôn."

Sau đó y lại nói vợ mình: "Mang vàng bạc đồ gọn nhẹ, thu dọn mấy bộ y phục là được, những thứ khác đều không cần mang theo."

Phu nhân của y thở dài, ôm con trở về phòng căn dặn nha hoàn thu dọn đồ đạc.

Hai tên thủ hạ kia vội vàng chạy đi đóng xe, không bao lâu sau xe ngựa đã dừng ở ngay cửa, hai chiếc xe, người giúp việc ở hậu viện cũng có hơn mười người, thoạt nhìn cũng đều khẩn trương.

"Hãy nghe ta nói."

Trần Tam Dương triệu tập đám người giúp việc lại: "Lần này chúng ta phải tách ra đi... Ta giao phó người nhà cho các ngươi."

Y quay lại liếc nhìn trong phòng, sau đó hạ giọng tiếp tục nói: "Ta biết các ngươi cũng sợ, nhưng lúc đầu chúng ta cũng không có sự lựa chọn khác, hoặc là chết, hoặc là hợp tác. Ta chia số bạc lừa được của bọn họ cho mọi người, đủ cho mọi người sống yên ổn... Mục tiêu của bọn họ là ta, cho nên ta và các ngươi phải tách ra đi, các ngươi hộ tống gia quyến của ta đi thẳng lên hướng bắc, đi đường thủy nhưng đừng đi Đại Vận Hà, trực tiếp về quận An Dương, bọn họ sẽ không ngờ các ngươi lại trở về đâu. Sau khi qua sông Nam Bình đi thêm ba trăm dặm về phía bắc có một nơi gọi là núi Thanh Tuyển, dưới chân núi đó có một thôn trấn, ta sắp xếp một căn nhà ở đó, các ngươi cứ trực tiếp qua đó."

Y thở hắt ra một hơi rồi nói: "Ta đi một vòng ở Lộc Thành trước, mặc kệ có phải người của Vũ Văn Tiểu Sách hay không, sau khi phát hiện thấy ta thì sẽ theo dõi ta, ta cố gắng đánh lạc hướng cho các ngươi..."

Nói đến đây, y vén áo bào lên quỳ một gối xuống: "Người nhà của ta, xin nhờ cậy ở các ngươi."

Mấy người giúp việc vội vàng đi qua đỡ y dậy, trong đó có một người nói: "Đông gia, hay là chúng ta đi nương tựa vào phiếu hào đi, phiếu hào sẽ không giết chúng ta nhưng những người đó thì có."

"Không phải là ta chưa từng nghĩ đến."

Trần Tam Dương nói: "Ta phải thăm dò tình hình trước... Như vậy đi, nếu lần này ta không xảy ra chuyện gì, ta sẽ nghĩ cách liên lạc với người của phiếu hào. Thật ra chuyện này không có quan hệ lớn với các ngươi, phiếu hào sẽ không quá làm khó các ngươi..."

Y trầm tư một lát rồi nói: "Ai đồng ý đi theo ta? Đi theo ta, cửu tử nhất sinh."

Những người giúp việc kia nhìn nhau, có người nói nói: "Đông gia, chúng ta đều bằng lòng."

"Rút thăm đi."

Trần Tam Dương nói: "Hai người đi theo ta, những người khác đi núi Thanh Tuyển."

Mấy tháng trước, huyện thừa Lao Nhai của Dịch Huyện quận Trọng An phái người đến tìm y, nói là một người thân thích của huyện lệnh đại nhân lần đầu tiên buôn bán, đã nhập một số lớn hàng ngoại, nhưng căn bản không biết bán ra như thế nào nên sắp bị lỗ vốn, cho nên sốt ruột bán hàng ra. Ý của huyện lệnh đại nhân là nếu phiếu hào xem hàng thì còn có thể trực tiếp nhập vào, cứ dựa theo giá nhập vào, phí vận chuyển cũng không cần trả.

Người làm buôn bán không thể nào không nể mặt quan phủ nên Trần Tam Dương mang theo người giúp việc thủ hạ và đội thuyền đến núi Đại Khai, thế nhưng đến đó thì bị thủy phỉ bắt giữ. Thủy phỉ giữ lại một nửa người, bức ép bọn họ nghĩ cách tráo đổi quan ngân, nếu không thì sẽ giết hết cả một nửa số người giúp việc được giữ lại.

Trần Tam Dương vốn không muốn đồng ý đám nhưng thủy phỉ đưa cho y một món đồ. Y xem, chính là món đồ chơi gỗ ngày bình thường con trai của y hay chơi, là một chiếc xe gỗ nhỏ. Sau khi nhìn thấy thì y biết ngay không thể lựa chọn khác được nữa. Quan trọng hơn là nếu y không đồng ý, những người đó sẽ nói những chuyện xấu xa mà y từng làm cho đám người giúp việc nghe, để cho những người giúp việc đó biết bộ mặt thật của y, chuyện xấu xa đó cũng là vì bạc của phiếu hào.

Cũng là vì đã làm việc trái với lương tâm cho nên Trần Tam Dương mới tính đường lui, đặt mua hai căn nhà ở xa, chuẩn bị để sau này ẩn nấp, lần này đã dùng đến một căn rồi.

Nhưng Trần Tam Dương cũng không muốn cứ mặc cho người khác bố trí như vậy, y âm thầm phái người đi Trường An báo tin. Y không thể tin tưởng quan viên của quận Trọng An được, một huyện lệnh cấu kết với thủy phỉ, không chừng quan viên trong phủ quận trị quận Trọng An đều là người của bọn họ.

Nhưng người được phái đi, ngày hôm sau đã bị mang về, còn là hai cỗ thi thể lạnh ngắt.

Trần Tam Dương bất đắc dĩ đành hỗ trợ thủy phỉ trong núi Đại Khai lén đổi quan ngân và lương thực. Đám thủy phỉ đó chuyển bạc đi, để ổn thỏa nên không dám mang đi hết một lần, cho nên chia làm hai chuyến chở về núi Đại Khai.

Trước lúc bắt đầu vận chuyển bạc, Trần Tam Dương yêu cầu người của núi Đại Khai thả người giúp việc của y ra, nhưng những người đó lại nói những người giúp việc bị giữ lại đều đã chết hết rồi.

Trong lòng Trần Tam Dương bi phẫn nên lại âm thầm tráo đổi một lượng quan ngân trong số đó, chuyến bạc thứ hai chuyển đến núi Đại Khai là giả.

Sau đó thì bắt đầu đâm đầu chạy trốn.

Lúc gặp Vũ Văn Tiểu Sách, Vũ Văn Tiểu Sách từng nói với y là đã phái người đi Bách Hiểu Đường thành Trường An trước khi làm vài việc. Bởi vì Bách Hiểu Đường và phủ Đình Úy có quan hệ chặt chẽ, Vũ Văn Tiểu Sách muốn mượn miệng của Bách Hiểu Đường thông báo vụ án này cho phủ Đình Úy. Vũ Văn Tiểu Sách nói với y là chỉ có thể phối hợp, nếu không thì y chính là thủ phạm chính.

Chỉ là không ai ngờ rằng Lý Bách Hiểu lại đánh chết người kia.

Chuyện này hơi nằm ngoài dự tính của Vũ Văn Tiểu Sách nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

Sau khi chạy trốn, Trần Tam Dương lại phái người đi Trường An hỏi thăm một chút tin tức. Y không biết tình huống rốt cuộc như thế nào nên nói với người được phái đi, trực tiếp đến Bách Hiểu Đường mua tin tức, xem thử Bách Hiểu Đường có biết gì hay không, cũng là để thăm dò.

"Các huynh đệ."

Trần Tam Dương nói: "Chuyện này nếu có một kết quả, ta sẽ tạ tội với các ngươi."

Y mấp máy môi, có mấy lời không nói ra.

Sở dĩ sau khi chạy trốn cũng không liên lạc với người của phiếu hào Thiên Cơ là bởi vì y chột dạ. Quả thật y cũng đã làm một vài chuyện có lỗi với phiếu hào, là đại chưởng quầy của phân hiệu phiếu hào quận Trọng An, y từng tham ô bạc của phiếu hào không chỉ một lần.

Sau khi tổng hiệu thành Trường An bị điều tra, Cao Tiểu Dạng đi đông cương, việc cứ ba tháng lại trình sổ sách cho tổng hiệu một lần cũng bị dừng lại.

Trong thời gian này quả thật Trần Tam Dương có tâm tư không đứng đắn, y làm một ít sổ sách giả, tham ô khoảng mấy vạn lượng bạc. Mà sở dĩ lúc mới đầu có tâm tư không đứng đắn, thật ra... cũng có liên quan đến người của Vũ Văn Tiểu Sách.

Bởi vì có qua lại buôn bán, một khách quen của Trần Tam Dương giới thiệu người khác cho y làm quen, đêm hôm đó đã đến thanh lâu trong quận thành quận Trọng An. Ở trong thanh lâu đó, Trần Tam Dương và những người đó bài bạc, một đêm thắng một vạn bốn ngàn lượng, lúc ấy vui đến mức giống như sắp bay lên trời vậy.

Ba ngày sau, y lại cùng đám người kia tụ tập bài bạc, cũng là thanh lâu đó, trong một đêm y thua hơn ba vạn lượng, sau đó thì cơn ác mộng bắt đầu.

Sau đó y mới hiểu ra cái bẫy này chính là người của Vũ Văn Tiểu Sách sắp đặt cho y, khiến cho y có tật trong lòng, thời điểm mấu chốt sẽ không dám trực tiếp đi tìm người của phiếu hào.

Y không nói những chuyện với đám người giúp việc, giống như một cái gai luôn cắm trong lòng y.

"Chia tay ở đây thôi."

Trần Tam Dương chắp tay: "Sau khi đến núi Thanh Tuyển, các ngươi ở yên một chỗ, đừng đi lại lung tung, đừng dùng số quan ngân đó, ít nhất là trong vòng một năm không nên động đến, ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích."

Y khom người cúi đầu, sau đó trở về phòng.

Nửa canh giờ sau, hai chiếc xe ngựa rời đi theo phương bắc, Trần Tam Dương không ngừng vẫy tay với xe ngựa. Trong xe ngựa, phu nhân của y ôm con khóc không ra tiếng.

Trần Tam Dương xoay người nhìn về phía hai người giúp việc kia: "Chúng ta cũng đi thôi. Nếu... nếu gặp phải nguy hiểm gì, hai người các ngươi cứ mặc kệ ta, đi một mình."

Lộc Thành.

Vũ Văn Tiểu Sách nhìn thủ hạ: "Hai người đó không nói ra chuyện gì?"

"Không có, đến chết cũng không khai ra Trần Tam Dương trốn ở chỗ nào, nhưng chắc hẳn là không thể xa được, ngay tại Lộc Thành, hoặc là thôn trấn chung quanh Lộc Thành."

"Tiếp tục điều tra."

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Thật ra người này cũng không liên quan đến đại cục, thậm chí không liên quan đến điều gì, ta chỉ không muốn để cho người đùa bỡn chúng ta còn sống yên ổn."

Y đứng dậy: "Hiện tại đã không có chướng ngại gì nữa. Tiết Thành đã chết, lão Thường đã chết, bên triều đình sẽ hoàn toàn đứt manh mối. Sau khi giết Trần Tam Dương thì tất cả đều ẩn nấp đi, trong vòng một năm tới, không có lệnh triệu tập của ta, không ai được lộn xộn."

"Vâng!"

Thủ hạ đồng loạt khom người cúi đầu.

Vũ Văn Tiểu Sách khoát tay: "Giải tán đi, ta phải về Trường An rồi."

Khóe miệng của y nhếch lên: "Hoàng đế theo dõi Tiết Thành, theo dõi người này theo dõi người kia, không theo dõi nổi một người nhàn tản như ta. Ta chỉ là một nhân vật nhỏ, nhân vật nhỏ có lợi thế làm việc của nhân vật nhỏ. Bây giờ ta chỉ muốn nhìn gió nổi mây phun ở trong thành Trường An."

Bình Luận (0)
Comment