Mười ngày sau, Trường An.
Tứ Mao Trai, hoàng đế nhận được tin Lục Vương bị giết ở Lộc Thành. Sau khi nghe xong, hoàng đế ngồi ở đó bất động một lúc lâu, sắc mặt càng lúc càng tái, ông ta chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữ tư thế này rất lâu rất lâu không động đậy.
Ông ta không khóc. Ông ta là hoàng đế, trong phòng có nhiều quan viên văn võ, ông ta không thể khóc.
Nhưng người không khóc lại càng khó chịu, càng đau lòng hơn người có thể khóc.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều trầm mặc cúi đầu, hoàng đế nhất thời không nói, bọn họ cũng không thể nào mở miệng.
Ngay cả năm từ "bệ hạ bớt đau thương" mà Lại Thành cũng không nói được, ba từ "bớt đau thương" này thật ra còn hết sức vô dụng.
Nhắc tới nhà đế vương, đại khái các bách tính đều sẽ nói vài lời giống như rất hiểu, giống như biết rất sâu. Trong nhà đế vương luôn vô tình, có lẽ họ cũng sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện bí mật trong hoàng tộc, nhất là về những chuyện như huynh đệ tranh chấp.
Nhưng mà huyết mạch tình thân, cuối cùng vẫn là huyết mạch tình thân.
Rất lâu rất lâu sau, tầm nhìn của hoàng đế từ bên ngoài cửa sổ trở lại trong phòng. Ông ta không muốn để cho các thần tử nhìn thấy sự bi thương phẫn nộ trong ánh mắt của mình. Nếu chỉ có bi thương phẫn nộ thì còn đỡ, nhưng ông ta biết trong ánh mắt của mình nhất định cũng có bất lực, phải mất một lúc lâu ông ta mới nén được cảm xúc này xuống.
Ông ta là hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, sao có thể bất lực được?
"Có manh mối gì không?" Hoàng đế hỏi.
Hàn Hoán Chi vội vàng cúi đầu nói: "Lục Vương vốn dĩ đã đi qua Lộc Thành rồi, thế nhưng đi được nửa đường lại đột nhiên quay về Lộc Thành. Lục Vương trở về nam cương, thần hạ lệnh cho phủ Đình Úy các nơi tiếp sức hộ tống, sau khi Lục Vương ra khỏi Lộc Thành và đến Đại Vận Hà lên thuyền, người của phân nha phủ Đình Úy Lộc Thành mới trở về."
"Nhưng ba ngày sau Lục Vương lại quay về Lộc Thành, hơn nữa cũng không phái người thông báo cho phân nha phủ Đình Úy. Người của phủ Đình Úy nhận được thông báo của lính gác cổng thành đã chạy qua, thỉnh cầu Lục Vương ở tại quan dịch trạm hoặc quan phủ. Lục Vương nói không muốn làm phiền thêm nhiều người, chỉ là ông ta nghe nói thương hành Phụng Hiền ở Lộc Thành muốn bán đấu giá một số thảo dược quý giá nên quay lại."
Hoàng đế gật đầu: "Đệ ấy muốn mua thuốc cho Lục Vương phi, cho dù biết rõ không có loại dược liệu mà đệ ấy cần, cho dù chỉ có một tia hy vọng thì đệ ấy cũng sẽ không từ bỏ."
Hàn Hoán Chi cúi đầu tiếp tục nói: "Người của phân nha Lộc Thành lập tức phái người đi điều tra, để lại một đội mười người ở gần nhà trọ canh phòng. Sau khi người điều tra của biết thương hành Phụng Hiền hoàn toàn không có bán đấu giá thảo dược gì liền cảm thấy chuyện không ổn, lập tức triệu tập nhân thủ chạy về nhà trọ, nhưng khi trở về thì người của khách điếm đã gặp chuyện rồi."
"Bao gồm cả Lục Vương, hơn mười hộ vệ của ông ta, một đội mười người của phủ Đình Úy, cộng thêm bảy người khách ở trong nhà trọ, bốn người giúp việc, một chưởng quầy, một người phòng thu chi, còn có hai người giúp việc của phiếu hào Thiên Cơ bị mất tích lúc trước."
Hoàng đế nhíu mày.
Hàn Hoán Chi vội vàng nói: "Người của phủ Đình Úy đã kiểm tra thi thể cẩn thận. Trên người hai người giúp việc kia có dấu hiệu từng bị đánh nhưng không quá rõ ràng. Nhìn thương thế thì hẳn là dùng vũ khí được bọc vải rất dày để đánh, bề ngoài vết thương không rõ ràng, chỉ có chút máu bầm, nhưng nội tạng đã bị tổn hại, cho nên hai người kia tuyệt đối không là đồng bọn hung thủ ám sát Lục Vương lúc đó, chắc hẳn là bị hung thủ cố ý vứt bỏ ở hiện trường."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Khanh nghĩ là bọn họ muốn chuyển dời sự chú ý sao? Muốn giá họa cho phiếu hào Thiên Cơ sao?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không phải, là bọn họ đang cố ý khiêu khích, đang thị uy."
Ông ta tiếp tục nói: "Thần phỏng đoán là do Vũ Văn Tiểu Sách đã mất tích lúc trước gây ra. Sau khi An Quốc Công từ huyện An Thành trở về đã đến quá phủ Đình Úy, họa sĩ vẽ chân dung dựa theo miêu tả của An Quốc Công, An Quốc Công nói trông giống đến chín phần, cho nên sau khi in chân dung đã phát đến nha môn châu phủ các nơi, ở cổng thành Lộc Thành cũng dán."
Ông ta liếc nhìn hoàng đế một cái, lập tức cúi đầu.
"Chỉ là lấy chân dung bắt người cũng không chuẩn xác, trong khoảng thời gian này phân nha phủ Đình Úy, nha môn châu phủ các nơi đã bắt tổng cộng hơn ba trăm người, nhưng mà qua nhận diện đều không phải Vũ Văn Tiểu Sách. Hắn chỉ cần cạo râu và đeo mặt nạ là có thể bịt tai che mắt người khác."
Thật ra chuyện này cũng không có quan hệ gì với phủ Đình Úy, phủ Đình Úy và nha môn châu phủ các nơi đã cố hết sức kiểm tra rồi.
"Hơn một tháng qua Lưu Vân Hội cũng đã phát lệnh truy nã trên ám đạo."
Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Nhưng những người này không có bất cứ quan hệ nào với ám đạo, bọn họ không thuê hung thủ, không thuê người, đều là dùng người do chính bọn họ âm thầm bồi dưỡng huấn luyện trong nhiều năm nay. Người của bọn họ thậm chí không có giao thiệp với giang hồ, không có bất kỳ dây dưa dính líu gì với nhân sĩ giang hồ, bọn họ là một nhóm người độc lập."
Hoàng đế gật đầu: "Trẫm biết rồi, tất cả các khanh lui xuống đi."
Một lát sau hoàng đế nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Mài mực, trẫm muốn viết một phong thư."
Phong thư này là viết cho Lục Vương phi.
Hoàng đế viết vài chữ sau đó liền dừng bút, không viết tiếp nữa.
"Lại Thành."
Lại Thành vừa mới đi tới cửa vội vàng trở lại: "Mời bệ hạ căn dặn."
"Khanh viết thay đi, nói với Lục Vương phi... Cứ nói, cứ nói Lục Vương đang giúp trẫm làm một việc lớn, tạm thời không thể trở về nam cương cùng muội ấy, là trẫm... là trẫm không nghĩ đến nhân tình, xin muội ấy thứ lỗi."
Lại Thành thắt lòng, sau đó thấy nhói đau.
"Thần, tuân chỉ."
"Thẩm Lãnh đã về chưa?"
"Về rồi, đã sắp đến Trường An, vốn dĩ nên về từ bảy tám ngày trước nhưng bởi vì vụ án chậm trễ, bọn họ kiểm tra chi tiết sổ sách của phân hiệu phiếu hào Thiên Cơ."
Lại Thành nói: "Hôm qua có tin tức gửi về, bọn họ đã đang trên đường trở về, ngày mai là có thể đến nơi."
"Trẫm biết rồi." Hoàng đế gật đầu: "Bảo hắn sau khi trở về thì vào cung trước."
"Thần tuân chỉ."
Lại Thành cúi người vái lạy, khom người rời khỏi Tứ Mao Trai.
Đúng lúc này một nội thị dẫn một lão già đi tới, Lại Thành không biết người đó. Nội thị thấy Lại Thành liền vội vàng hành lễ, lão già kia cũng hành lễ theo.
Nội thị dẫn người tới bên ngoài Tứ Mao Trai rồi bảo ông ta chờ, sau đó nội thị tự đi vào bẩm báo, không bao lâu sau lão già kia được triệu kiến.
"Thảo dân bái kiến bệ hạ."
Lão già vừa vào liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Chính là ngươi từng khám bệnh cho Tiết Thành?"
Hoàng đế hỏi lão già kia một câu.
Lão già vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, thảo dân là lang trung ở huyện An Thành, từ sau khi Tiết Thành đến Giáp Tử Doanh huyện An Thành, thảo dân đã khám bệnh cho ông ta mấy lần. Ông ta có chứng thiếu máu, tóc, râu, ngay cả lông mày cũng bị rụng, cho nên thảo dân dùng phương pháp trích máu cho ông ta, rạch ở bên tai hoa để lấy máu."
Hoàng đế gật đầu.
Lão già tiếp tục nói: "Thảo dân đã phụng mệnh kiểm tra thi thể cho Tiết Thành tổng cộng hai lần... Là thảo dân đã nhìn nhầm, Tiết Thành thứ nhất chắc hẳn là giả."
Hoàng đế hỏi: "Tại sao?"
Lão già nói: "Lúc nãy thảo dân đã nói, Tiết Thành máu táo chứng bệnh ngày càng nghiêm trọng, nhưng ông ta lại không muốn cho người khác biết nên bình thường lúc gặp người khác, râu và lông mày đều là giả. Lần khám nghiệm tử thi đầu tiên, thảo dân đã cố ý xem qua, râu và lông mi quả thật đều là giả, có thể bóc ra được, cho nên khi lúc đó thảo dân cũng phán đoán Tiết Thành đó chính là thật."
"Nhưng sau đó lần thứ hai lại triệu thảo dân khám nghiệm tử thi, thảo dân cẩn thận nhớ lại mới tỉnh ngộ ra lông mi và râu của Tiết Thành thứ nhất đều có dấu vết cố ý bị cạo đi, góc lông mày còn một vết xước cực kỳ nhỏ, nhưng lúc ấy thảo dân không để ý, nghĩ râu và lông mi của Tiết Thành dù sao cũng đã rụng gần hết, ông ta tự cạo đi phần còn lại cũng là bình thường. Mấy ngày trước thảo dân lại khám nghiệm tử thi của Tiết Thành thứ hai, sau khi nhìn kỹ đã xác định Tiết Thành chết ở Yên Sơn là Tiết Thành thật."
Hoàng đế nhìn về phía lão già kia: "Lần này chắc là nhìn đúng rồi chứ?"
"Tuyệt đối sẽ không sai nữa."
Lão già vội vàng nói: "Lần này khám nghiệm tử thi cẩn thận hơn, sẽ không sai."
Hoàng đế gật đầu: "Biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Lão già lại dập đầu, sau đó nơm nớp lo sợ rời khỏi Tứ Mao Trai.
Tiết Thành thật sự đã chết.
Cho nên, hình như tất cả đều biến thành trống rỗng.
Mưu tính của Dương hoàng hậu ở Kinh Kỳ đạo tất nhiên không thể thiếu Tiết Thành, những thứ bị che đậy đó đều nằm trong sự khống chế của Tiết Thành, cho nên nếu sau này sẽ có biến cố gì, tất nhiên là Tiết Thành bày mưu tính kế, nhưng mà Tiết Thành thật sự đã chết rồi...
Cùng lúc đó, sông Nam Bình.
Thuyền lớn đi ngược dòng, Thẩm Lãnh ngồi ở trên sàn thuyền suy nghĩ về tin tức tra được trong mấy ngày nay. Sổ sách cũ đều bị mất, cho nên không thể tra sổ sách của phân hiệu quận Trọng An, vậy nên Thẩm Lãnh quyết định trước khi về Trường An sẽ hoàn toàn điều tra lưu ngân và hàng hóa của phiếu hào đã bị niêm phong.
Cũng may là nhân thủ nhiều, chỉ mất hai ngày đã ghi chép đối chiếu lại tất cả, bạc và hàng hóa đều đã sắp xếp lại một lượt, sau đó phát hiện có rất nhiều chỗ không khớp.
Sau đó người của phủ Đình Úy tra được tin tức trong một thanh lâu ở quận Trọng An. Người của thanh lâu khai nhận Trần Tam Dương từng đánh bạc cùng người khác ở đó nhiều lần, mỗi lần đều đánh cược rất lớn, hơn nữa Trần Tam Dương gần như đều là người thua.
"Bây giờ cuối cùng ta cũng cảm nhận được câu một tổ kiến có thể phá hủy một con đê ngàn dặm của tiền nhân là có ý gì. Chúng ta thấy có người vung cuốc trên đê thì tất nhiên sẽ ngăn cản, nhưng chúng ta nhìn thấy con kiến bò trên đê thì căn bản là sẽ không để ý."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Vũ Văn Tiểu Sách chính là con kiến, trước khi hắn bại lộ thì căn bản là sẽ không khiến cho ai chú ý đến, ở bên cạnh hắn còn có rất nhiều con kiến như vậy, cho nên lần này đối thủ của ta thật sự không giống trước đây."
Hắn ngồi ở đó vừa suy nghĩ vừa nói: "Các đối thủ trước kia, ví dụ như Mộc Chiêu Đồng, thoạt nhìn cường đại đến nỗi không thể đánh bại, nhưng mà lão ta ở ngay đó, bởi vì lão ta quá cường đại cho nên ai cũng nhìn thấy rõ ràng. Ví dụ như Đồng Tồn Hội sau này, mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng bọn họ cũng ở đó, những người đó, những gia tộc đó không chạy được, cho dù không có chứng cứ thì cũng biết là bọn họ. Ví dụ như Tiết Thành, cho dù ông ta giả chết một lần thì chúng ta cũng biết ông ta nhất định không chết, bởi vì ông ta không cần phải chết, những người này đều không phải con kiến, đều là quái vật lớn."
"Khi đối thủ đổi thành con kiến, không phải voi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hình như càng khó chơi hơn."
Mạnh Trường An nói: "Không có gì khác trên chiến trường cả. Trên chiến trường, phần lớn mọi người đều chú ý đến chủ soái của quân địch là ai, đại tướng của quân địch có ai, nhưng những thám báo, những thám tử bình thường đó, bọn họ mới càng có uy hiếp hơn."
"Nếu như Tiết Thành là chủ soái, ông ta sẽ đi đích thân thăm dò tin tức sao? Đương nhiên sẽ không. Tất cả mọi tin tức ông ta nắm trong tay đều là những con kiến hội tụ từ bốn phương tám hướng như Vũ Văn Tiểu Sách nói cho ông ta biết. Tiết Thành đã chết rồi, kiến vẫn còn, mà những thứ Tiết Thành nắm trong tay thì biến thành đồ trong tay con kiến."
"Bọn họ bí ẩn hơn, uy hiếp lớn hơn."
Mạnh Trường An nói: "Nhưng... thời điểm Vũ Văn Tiểu Sách khó đối phó đã qua rồi."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hắn bây giờ không phải là con kiến nữa."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Người tự tin thường sẽ làm ra hành động khiến cho người ta không hiểu. Mấy ngày nay ở trên thuyền ta xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện trước sau, lấy thân phận của Vũ Văn Tiểu Sách để suy nghĩ, sau đó ta đột nhiên nghĩ... Ta nên trở lại Trường An, ở ngay trước mắt các nhân vật lớn."
Thẩm Lãnh ngừng một chút rồi nói từng câu từng chữ: "Muốn nhìn gió giục mây vần, bởi vì hắn nghĩ là hắn đang hô mưa gọi gió, phủ Đình Úy gì đó, nhân vật lớn gì đó, quốc quyền vương pháp gì đó đều không để vào mắt."