Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1405 - Chương 1405: Điều Chức Bố Cục

Chương 1405: Điều chức bố cục Chương 1405: Điều chức bố cục

Thành Trường An.

Các bách tính vẫn sống rất giàu có và rất vui vẻ, triều đình không có thông báo thì bọn họ sẽ không biết một vị thân vương điện hạ bị người khác giết chết. Đừng nói bách tính của thành Trường An, hiện tại ngay cả các bách tính của Lộc Thành cũng không biết Lục Vương chết ở bên cạnh bọn họ.

Thẩm Lãnh không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình về Trường An, có những lúc trở về sẽ không quên được, có những lúc trở về sẽ không nhớ nổi.

Sở dĩ có sự khác biệt như vậy là vì phải xem có cô nương xinh đẹp cười như gió xuân ấy đứng ở bên đường chờ hắn hay không, tất cả những lần về kinh có nàng đó, Thẩm Lãnh đều nhớ.

Đúng vậy, đó là tiểu cô nương trong mắt hắn, tiểu cô nương vĩnh viễn.

Tiểu cô nương đã đánh hắn từ nhỏ đến lớn.

Bên đường, Trà gia mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt đang mỉm cười nhìn hắn, nụ cười mỉm này chính là cảnh đẹp nhất đẹp nhất trong thế giới của Thẩm Lãnh, hắn mê luyến bởi nó, trầm luân với nó, cũng không muốn giãy giụa, không nghĩ kháng cự. Cảnh xuân thành Trường An đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp của cả thành cũng không bằng nụ cười nhẹ của nàng.

Hắn nhìn thấy nàng đang cười, cho nên khóe miệng của hắn cũng không tự chủ được hơi cong lên.

Cũng như nhiều năm trước, cũng như hôm qua, cũng như sau này.

Thẩm Lãnh đi đến trước mặt Trà gia, nhìn khuôn mặt mà hắn đã nhớ đến vô số lần, không nói gì, chỉ muốn nhìn như vậy.

"Lại lén ta tu luyện yêu thuật rồi à? Ta đã bắt đầu trông già hơn, mà nàng càng lúc càng giống thiếu nữ."

Một lúc lâu sau Thẩm Lãnh hỏi một câu.

Trà gia gật đầu: "Ừm, tu luyện thuật trường sinh bất lão."

Thẩm Lãnh: "Tu luyện như thế nào?"

Trà gia cười nói: "Chủ yếu là thái dương bổ âm."

Thẩm Lãnh: "Ta đệch, ngực đau..."

Sau đó Trà gia túm cổ áo của Thẩm Lãnh, kéo hắn đến trước người mình, kiễng chân hôn nhẹ một cái lên môi Thẩm Lãnh rồi nhanh chóng rời đi. Nàng không quan tâm bị người khác nhìn như thế nào, nhưng trên đường cái thế này quả thật vẫn sẽ hơi xấu hổ.

Chuyện quan trọng hơn là nếu thái quá, các đại nhân của Ngự sử đài sẽ lại sâm tấu hai người bọn họ trước mặt bệ hạ, nói làm tổn hại thuần phong mỹ tục, bất lợi với việc dạy vạn dân, tội danh này rất lớn.

"Được rồi."

Nàng cười nói: "Thêm một lần, còn có thể duy trì mỹ mạo rất lâu rất lâu nữa, chàng là đại bổ."

Thẩm Lãnh cười nói: "Vậy là thái dương bổ âm?"

Trà gia nói: "Ta tu luyện bí tịch độc môn, chỉ áp dụng với một người, nếu lúc hắn không ở bên cạnh, trước khi chia tay hôn một cái có thể sống rất nhiều năm, nếu muốn mãi mãi thanh xuân thì đó chính là việc lớn."

Nàng nói đến đây mặt đã đỏ bừng, ngại nói tiếp nữa.

Thẩm Lãnh nói: "Ồ... vậy, khi nào thì nàng làm tiếp việc lớn?

Trà gia cười nói: "Bệ hạ triệu kiến chàng, hay là chàng vào cung trước đi."

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, đội ngũ còn đang chờ hắn, nếu bởi vì chuyện tình cảm cá nhân mà làm chậm trễ thời gian vào cung, Thẩm Lãnh cảm thấy như vậy đương nhiên không có gì... Trước giờ hắn đều không phải một người bình thường.

Vì thế hắn kéo tay Trà gia đi sang một bên, vừa đi vừa hướng về phía đội ngũ xua tay.

Mọi người trong đội ngũ đều ngây người, thầm nghĩ An Quốc Công đi làm gì vậy?

Trà gia cũng hơi khó hiểu khi bị Thẩm Lãnh kéo tay đi, nàng thật cẩn thận hỏi: "Chàng muốn dẫn ta đi đâu vậy?"

Thẩm Lãnh: "Gần đây ta bỗng nhiên ngộ ra một kỹ năng mới."

"Gì vậy?"

"Thuê phòng."

Thẩm Lãnh nhíu lông mày: "Trên đường đi ta đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, nơi này cách nhà chúng ta quá xa, trở về một chuyến cũng không tiện, còn có bọn trẻ nữa, giữa ban ngày có vẻ như ta rất gấp... Trước khi vào thành ta đột nhiên nghĩ ra, chúng ta có thể đi nhà trọ mà."

"Thế này..."

Mặt Trà gia đỏ giống như quả táo chín, lại còn rất nóng nữa.

"Không hay lắm."

Thẩm Lãnh: "Có gì không hay chứ."

Hai người nhanh chóng lẩn tránh đội ngũ chạy đến một con đường khác, sau đó chọn một nhà trọ cực kỳ lớn, cực kỳ đẹp. Trà gia thoạt nhìn hơi căng thẳng, ngay cả bản thân nàng cũng không biết tại sao lại căng thẳng.

"Hai chúng ta là người đứng đắn đúng không?"

Sau khi thuê một gian phòng, khoảnh khắc hai người vào phòng, Trà gia hỏi một câu.

Thẩm Lãnh: "Ý của nàng là...?"

Trà gia căng thẳng rụt cổ lại: "Tại sao ta cảm thấy hiện tại hai chúng ta lại không đứng đắn như vậy chứ?"

Thẩm Lãnh đóng cửa lại, cài then, sau đó liền bắt đầu cởi y phục...

Trà gia trốn về phía sau: "Như thế này rất không tốt."

Thẩm Lãnh hai tay để trần bước từng bước một về phía Trà gia, cười hì hì: "Tiểu nha đầu, nàng sợ rồi sao? Ta thích dáng vẻ rụt rè này của nàng... Ai da!"

Hắn còn chưa nói hết câu thì Trà gia đi qua ném Thẩm Lãnh lên giường.

"Nói lời vô dụng làm gì chứ."

Sau đó là một con hổ đói vồ mồi.

Tứ Mao Trai.

Hoàng đế đã trò chuyện với Mạnh Trường An một lúc lâu, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hỏi Mạnh Trường An: "Rốt cuộc Thẩm Lãnh đi làm gì?"

Mạnh Trường An cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự không biết giải thích thế nào, bởi vì Thẩm Lãnh quả thật có vẻ rất thất lễ, hoàng đế bảo hắn sau khi trở về thì vào cung trước nhưng hắn lại cùng Thẩm Trà Nhan nắm tay nhau bỏ đi. Mạnh Trường An cũng không thể ăn ngay nói thật trước mặt các nội thị ở trong phòng, các nội thị âm thầm nói nhảm truyền đi nhiều không tốt, nhưng nhất thời lại không tìm được một lời giải thích hợp lý.

Hoàng đế tưởng có chuyện gì bí mật, vì thế khoát tay: "Đại Phóng Chu, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Đại Phóng Chu vội vàng gọi một tiếng, dẫn theo tất cả nội thị trong Tứ Mao Trai lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người hoàng đế và Mạnh Trường An, sau đó hoàng đế lại hỏi một câu: "Thẩm Lãnh đi làm gì?"

Mạnh Trường An: "Khụ khụ... Thần..."

"Nói."

Hoàng đế nhìn gã ra lệnh.

Mạnh Trường An giơ tay lên bắt đầu vỗ tay, bộp bộp bộp...

Hoàng đế ngẩn ra: "Khanh vỗ tay làm gì?"

Mạnh Trường An vẫn vỗ tay, bộp bộp bộp...

Hoàng đế chợt hiểu ra, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Coi như cuộc đối thoại của trẫm và khanh vừa rồi chưa từng xảy ra."

Mạnh Trường An thở dài một hơi: "Vâng vâng vâng, thần tuân chỉ."

Sau đó hoàng đế liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Trẫm vẫn cho rằng khanh là một người đứng đắn."

Ông ta giơ tay lên vỗ tay, bộp bộp bộp...

"Thủ thế đáng khinh như vậy, thế mà khanh lại nghĩ ra?"

Mạnh Trường An cúi đầu: "Thần... biết lỗi rồi."

Nhà trọ, Thẩm Lãnh bò từ trên giường xuống: "Ta phải vào cung ..."

Một bàn tay ngọc thon thon từ trong chăn thò ra, cầm mắt cá chân của Thẩm Lãnh kéo lên một cái, Thẩm Lãnh lại bị kéo về.

"Việc lớn chưa xong mà."

Buổi trưa.

Tứ Mao Trai, Thẩm Lãnh bị hoàng đế mệnh lệnh phạt đứng ở cửa.

Mấy người hoàng đế và Mạnh Trường An, Lại Thành, lão viện trưởng, Trang Ung, Hàn Hoán Chi, Diệp Lưu Vân và cả Đậu Hoài Nam bọn họ ở trong phòng ăn cơm. Diệp Lưu Vân vừa mới từ Kinh Kỳ đạo trở lại, Đậu Hoài Nam cũng phụng chỉ trở lại.

Thẩm Lãnh đứng ở cửa sổ, không tự chủ được thò tay ra vịn vào cửa sổ.

Vừa hay hoàng đế nhìn thấy cảnh này, miếng cơm vừa mới ăn vào miệng suýt chút nữa đã phun ra, thầm nghĩ con trai ngốc nhà mình, mẹ nó chứ thật không có tiền đồ... Vậy là đánh bại rồi à?

"Cút vào đây."

"Vâng vâng vâng..." Thẩm Lãnh vội vàng đi nhanh vào trong Tứ Mao Trai.

Hoàng đế cũng không không tiện nói quá thẳng thừng trước mặt nhiều người như vậy,vì thế hừ một tiếng nói: "Không biết nặng nhẹ, rõ ràng trẫm đã nói khanh vào thành thì đến Tứ Mao Trai trước, khanh lại về nhà trước... Lần này thì thôi đi, trẫm niệm tình khanh đã quá lâu không đoàn tụ cùng người nhà, chuyện cũ bỏ qua, lần sau tái phạm thì tất có nặng phạt."

Thẩm Lãnh: "Đa tạ bệ hạ ân điển."

Hoàng đế chỉ cái ghế trống bên cạnh: "Ngồi xuống ăn cơm."

Thẩm Lãnh ghé mông ngồi xuống, đâu dám nhìn mọi người chứ, tất cả mọi người đều mím môi cười.

Hoàng đế nói: "Trẫm bảo các khanh ăn cơm cùng trẫm, một là rất lâu rồi không ngồi trò chuyện thoải mái với các khanh, hai là tiết kiệm một chút thời gian, buổi chiều trẫm còn có việc phải xử trí, nên trong lúc ăn cơm thì nói một chút."

Ông ta trước nhìn về phía Đậu Hoài Nam: "Ngày mai về Nội các làm việc đi, tạm thời lĩnh một chức thứ phụ Nội các trước, lĩnh thêm một hư chức phó viện trưởng thư viện Nhạn Tháp, lần sau thực sự thiếu người thì trẫm sẽ có an bài khác."

Đậu Hoài Nam vội vàng đứng dậy quỳ xuống đất: "Thần tạ bệ hạ, thần tuân chỉ."

"Ngồi lại đi."

Hoàng đế nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Trẫm để Đậu Hoài Nam về rồi, nhưng trẫm phải để khanh đi."

Diệp Lưu Vân đã có chuẩn bị tâm lý trước. Ông ta trở lại là để âm thầm điều tra vụ án Đồng Tồn Hội và Tiết Thành, hiện tại vụ án này đã không cần phải có nhiều người như vậy đều ở lại Trường An nữa, bệ hạ cũng thật sự không muốn để ông ta trở lại giang hồ nữa.

"Bên An Tây đô hộ phủ, Hàn Hoán Chi và Vân Tang Đóa đã quản lý cho khanh khá tốt rồi. Mười năm nay trẫm không ngừng phái người đến thảo nguyên, hiện tại có một nửa quan viên địa phương ở thảo nguyên là người trước đây được phái qua, đã không cần lo lắng chuyện ổn định cục diện nữa. Hàn Hoán Chi không thể đi An Tây đô hộ phủ, người thích hợp nhất là khanh, ngoại trừ người mà trẫm sẽ sắp xếp cho khanh ra, khanh còn có thể tự chọn người, muốn mang ai thì mang người đó theo, trẫm đều đồng ý."

Diệp Lưu Vân đứng dậy vái: "Thần lĩnh chỉ."

Hoàng đế ừ một tiếng: "An Tây đô hộ phủ là quan trọng của quan trọng, trẫm cho Diệp Phủ Biên đi làm trợ thủ cho khanh, hai tháng trước trẫm đã cho hắn đến bên đó sắp xếp trước rồi."

Diệp Lưu Vân nói: "Thật ra thần làm trợ thủ thì tốt hơn chút."

"Trẫm tự có sắp xếp, Diệp Phủ Biên lĩnh chức phó đô hộ phủ An Tây đô hộ phủ, còn kiêm chức sai sứ trấn phủ sứ Tây Vực, giao tiếp cùng các tiểu quốc Tây Vực, hắn có thể thích hợp hơn khanh."

Hoàng đế dừng lại một chút rồi nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Chọn một thiên bạn có khả năng trong phủ Đình Úy điều qua."

Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Thần đã sắp xếp xong ứng viên, thiên bạn Phương Bạch Lộc thái độ làm người cẩn thận, làm việc tỉ mỉ, có thể đảm nhiệm được."

"Lại Thành."

Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Lát nữa cho Nội các viết chỉ, Phương Bạch Lộc điều nhiệm lãnh quân thiêm sự An Tây đô hộ phủ, chủ quân kỷ, hình luật, pháp quy."

Lại Thành nói: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế nói xong lại tiếp tục ăn cơm, ăn vài miếng rồi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh còn đang chờ gì? Chê thức ăn của trẫm không ngon?"

Thẩm Lãnh: "Không phải..."

Hoàng đế: "Vậy tại sao khanh không ăn?"

Thẩm Lãnh: "Không có đũa..."

Hoàng đế ngẩn ra, nhìn về phía cửa: "Đại Phóng Chu!"

Đại Phóng Chu vội vàng đi vào, trong tay cầm bát đũa, vẻ mặt sợ hãi: "Vừa muốn đưa lên cho An Quốc Công thì bệ hạ nói chính sự, lúc nói chính sự, nô tì phải tránh đi."

Hoàng đế cười cười, bảo y để chén đũa xuống, sau đó nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Khanh và Diệp Phủ Biên ở An Tây đô hộ phủ chống đỡ giúp trẫm năm năm đi, năm năm sau trẫm sẽ phái người qua đó. Người Hắc Vũ vẫn luôn không yên tĩnh, sau khi Tâm Phụng Nguyệt chết, Hắc Vũ nội loạn, không ngừng chinh chiến, Võ Tân Vũ dâng tấu nói vị vương khác họ của Hắc Vũ là Đóa Mộ Nhĩ tranh giành thế thất bại đã mang theo hơn mười vạn bại binh đến biên giới tây bắc, sau khi khanh đi thì việc quan trọng nhất chính là ngăn chặn người Hắc Vũ mở rộng sang Tây Vực. Nếu không ngăn chặn, mười mấy vạn người của Đóa Mộ Nhĩ bị Nguyên Phụ Cơ đánh bại mà trốn vào Tây Vực thì sẽ nhiễu loạn lớn hơn nữa."

Diệp Lưu Vân cúi người nói: "Thần ghi nhớ."

Hoàng đế tiếp tục nói: "Trẫm đã hạ chỉ cho tướng quân cấm quân Hách Liên Đông Noãn qua giúp khanh. Phương Bạch Lộc là lãnh quân thiêm sự đô hộ phủ, Hách Liên Đông Noãn là tướng quân lãnh quân, nếu có đại chiến, tây cương Trọng Giáp Đường Bảo Bảo cũng có thể điều dụng."

Sau đó ông ta lại nhìn về phía Mạnh Trường An: "Điều Dương Thất Bảo dưới trướng khanh đến đây, nhậm chức tướng quân cấm quân."

Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh đều ngẩn người.

Bệ hạ điều Dương Thất Bảo về Trường An, lý do là tại sao?

Bình Luận (0)
Comment