Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1406 - Chương 1406: Cuộc Đoàn Viên Nhỏ Trong Thành Trường An

Chương 1406: Cuộc đoàn viên nhỏ trong thành Trường An Chương 1406: Cuộc đoàn viên nhỏ trong thành Trường An

Sau khi nghe bệ hạ nói xong Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh cũng đang nhìn gã. Hai người nhất thời đều không hiểu ý nghĩa việc bệ hạ điều Dương Thất Bảo từ đông cương Đao Binh đến đây là gì, thật sự chỉ là điều một người bổ sung vào cấm quân hay có thâm ý khác, nhưng bất kể nói như thế nào thì Dương Thất Bảo tuyệt đối đủ tiêu chuẩn.

Trong cấm quân nhân tài xuất hiện lớp lớp, cho dù đã điều đi một Đạm Đài Thảo Dã, một Hách Liên Đông Noãn thì ở đâu cũng có người trẻ tuổi có thể đề bạt lên. Điều Dương Thất Bảo, thủ hạ chiến tướng đắc lực nhất dưới trướng đông cương Đao Binh Mạnh Trường An đến đây, chẳng lẽ bệ hạ cảm thấy nhân thủ trong thành Trường An không có một người nào vừa ý?

Hai người nhìn đối phương, đương nhiên không thoát khỏi mắt bệ hạ.

"Không cần nghĩ ngợi lung tung."

Hoàng đế nói với giọng điệu bình thản: "Đạm Đài cũng không nhỏ tuổi nữa, lúc trước bị cảm phong hàn, tuy rằng rất nhanh đã khỏi nhưng nhìn càng già yếu hơn trước, mấy ngày nay trẫm vẫn luôn bảo ông ấy ở nhà tĩnh dưỡng."

"Sau khi điều Đạm Đài Thảo Dã đến Kinh Kỳ đạo, cấm quân cần bổ sung người có kinh nghiệm hơn vào. Lại điều Hách Liên Đông Noãn đi nữa, người trẻ tuổi đề bạt lên cũng sẽ có sơ hở, so với biên quân, cấm quân càng cần người có kinh nghiệm phong phú, lão luyện thành thục hơn."

Hoàng đế nhìn về phía Mạnh Trường An: "Trẫm không chỉ một lần nhìn thấy tên của Dương Thất Bảo trong tin chiến thắng mà khanh thượng tấu cho triều đình, nếu khanh đã cảm thấy là người trung thành tin cậy, tất nhiên trẫm sẽ trọng dụng."

Mạnh Trường An vội vàng đứng dậy: "Thần tạ bệ hạ tín nhiệm."

Hoàng đế để bát đũa xuống, mọi người cũng đều đặt bát đũa xuống, ngoại trừ Thẩm Lãnh có chút không nỡ ra.

Hắn vẫn chưa còn ăn mà.

Hoàng đế nhìn hắn một cái: "Ăn đi."

Những người khác đều buông bát đũa xuống nhưng hoàng đế lại không nói gì.

Ông ta đứng dậy đi đến cửa sổ, đứng ở đó nhìn ra ngoài, nói: "Phủ Đình Úy phải nghiêm tra vụ án của Lục Vương. Thẩm Lãnh nói nghi ngờ Vũ Văn Tiểu Sách sẽ trở lại Trường An, vậy thì lật tung một phen ở trong thành Trường An."

Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế nói: "Trước hết đừng để cho các bách tính biết vụ án, tra người ở trong thành Trường An, để cho người của Thanh Y Lâu đi tra."

Hàn Hoán Chi: "Thần điều phái người đến bên Lộc Thành một chút chứ?"

Hoàng đế quay đầu lại nhìn ông ta một cái: "Khanh tự làm chủ."

"Thẩm Lãnh."

"Ồ."

Hoàng đế gọi một tiếng rồi quay đầu lại nhìn mới thấy Thẩm Lãnh miệng ngậm đầy cơm, má căng phồng lên, hắn cũng thật sự nuốt trôi được...

Hoàng đế nhìn bộ dạng đó của hắn liền không nhịn được cười: "Không sao, tiếp tục ăn đi."

"Thần tuân chỉ."

Thẩm Lãnh lúng búng nói một câu rồi tiếp tục ăn.

Mọi người trong phòng đều ngồi đó nghe hoàng đế nói, chỉ có Thẩm Lãnh dường như không câu nệ một chút nào, cũng may là hắn ăn rất nhanh, ăn ngấu nghiến, không bao lâu sau đã ăn hết hai bát cơm đầy, sau đó lau miệng ngồi thẳng người lên. Thật ra cho dù là lúc ăn cơm thì hắn cũng đang nghe hoàng đế nói, một chữ không sót.

Hoàng đế không thích người gò bó, ông ta bảo Thẩm Lãnh ăn cơm, nếu Thẩm Lãnh chối từ lời thì ngược lại hoàng đế sẽ không thích.

Cho nên Thẩm Lãnh liền mau chóng ăn, ăn với tốc độ nhanh nhất.

"Khoảng thời gian hai người các khanh ở Trường An cũng đừng chỉ lo ở cạnh lão viện trưởng."

Hoàng đế nói: "Tài năng của các khanh không thể lãng phí, mỗi ngày mỗi người dành ra ít nhất một canh giờ đến Võ Viện giảng bài, hai người các khanh ở thành Trường An bao lâu thì đi dạy bấy lâu. Trước khi rời Trường An trẫm sẽ sắp xếp cho đệ tử của Võ Viện được hai người các khanh dạy dỗ tỷ thí một trận, nhưng mà trẫm hứa cho các khanh một đặc quyền, Đao Binh các khanh thiếu người, thủy sư lại càng thiếu người, các tân tú của Võ Viện, các khanh có thể chọn mang đi."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vội vàng đứng dậy cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

"Trẫm giúp các khanh treo thưởng."

Hoàng đế xoay người nói: "Đến lúc đó người do hai người các khanh dạy dỗ sẽ tỷ thí, ai thắng thì người đó có thể chọn người trước, chọn trong hàng ngũ đệ tử của đối phương cũng được. Sau đó trẫm sẽ cho Võ Công Phường phân phối một vạn bộ giáp trụ binh giới, người thắng được."

Thẩm Lãnh hỏi: "Thua thì sao?"

Hoàng đế nói: "Người thua giúp người thắng lấy được, chắc hẳn người thắng sẽ nói cảm ơn."

Thẩm Lãnh: "..."

Một canh giờ sau, phủ đại tướng quân.

Thẩm Lãnh bước vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh ngồi trên ghế đẩu, vô cùng ngoan ngoãn nghe Lâm Lạc Vũ kể chuyện, không những Thẩm Lãnh cảm thấy khó tin, ngay cả Trà gia cũng cảm thấy khó tin.

Hai tên Hỗn Thế Đại Ma Vương này có khi nào từng ngoan như vậy? Nhất là Tiểu Thẩm Kế, chưa tới lứa tuổi nghiêng trời lệch đất mà đã thường xuyên làm ra những chuyện lớn nghiêng trời lệch đất.

Khiến nó ngoan ngoãn ngồi nghe kể chuyện, cũng không phải Trà gia chưa làm việc này, theo Thẩm Kế thấy ngồi một chỗ nghe người lớn kể chuyện là một chuyện vô cùng ấu trĩ, ấu trĩ đến mức khiến nó cảm thấy còn không thú vị bằng chơi một mình.

Có một câu mà nó thường xuyên nói với Trà gia là mẹ có thể giống như một người lớn hay không?

Nếu Trà gia tình thương dạt dào thật sự muốn kể chuyện thì cần ba cái ghế đẩu và một cái gậy, sau đó hai đứa sẽ ngoan ngoãn ngồi xuống, đương nhiên cũng chỉ là bề ngoài nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng không biết tâm tư đã bay đến chỗ nào rồi. Sau khi Trà gia kể chuyện xong hai đứa nhỏ liền vỗ tay nói hay tuyệt, Trà gia xách gậy bưng ấm trà rời đi, mẫu từ tử hiếu.

Nhưng mà bây giờ thì khác, hai đứa nhóc đó thật sự rất tập trung nghe Lâm Lạc Vũ kể chuyện, rõ ràng là chúng và Lâm Lạc Vũ không quá thân quen.

Tiểu Thẩm Ninh nghe một lúc thì rời khỏi ghế của mình, ngồi lên đùi Lâm Lạc Vũ, để Lâm Lạc Vũ vừa ôm nó vừa kể.

Lâm Lạc Vũ chỉ vào chân còn lại của mình, Tiểu Thẩm Kế lắc đầu: "Con là nam hài tử."

Lâm Lạc Vũ nói: "Nam hài tử thì sợ ngồi trên đùi ta sao? Vậy thì còn không can đảm bằng nữ hài tử."

Tiểu Thẩm Kế lập tức đặt mông ngồi lên đùi Lâm Lạc Vũ: "Còn lâu con mới sợ."

Lâm Lạc Vũ nhìn thấy Thẩm Lãnh đã về liền gật đầu cười. Tiểu Thẩm Ninh đã lâu không gặp Thẩm Lãnh, nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, sau đó nói với Lâm Lạc Vũ: "Người này giống cha con."

Thẩm Kế nghe nói như thế cũng nhìn Thẩm Lãnh, sau đó bĩu môi: "Đúng thế."

Thẩm Lãnh: "Ý!"

Thẩm Kế nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Ông ta đang gọi dì à?"

Lâm Lạc Vũ: "..."

Thẩm Lãnh: "Gia giáo không nghiêm như vậy sao?"

Tiểu Thẩm Kế nhảy xuống khỏi đầu gối của Lâm Lạc Vũ, học theo người lớn, chắp tay cúi người: "Phụ thân."

Tiểu Thẩm Ninh nhìn nó, lại nhìn Thẩm Lãnh, nhảy xuống học theo Tiểu Thẩm Kế: "Phụ thân."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Thế này còn tạm được, có đồ tặng cho hai đứa các con."

Hắn đưa điểm tâm và trái cây mua trên đường cho nha hoàn trong phủ, sau đó lấy từ trong ngực ra hai món đồ, ngồi xổm xuống nhìn hai đứa trẻ nói: "Đều không phải trẻ con nữa rồi."

Hắn đưa dao săn nhỏ trong tay cho Thẩm Kế: "Cái này cho con. Đây là lễ vật trước kia ta và thúc thúc Mạnh Trường An của con chia tay đã lưu lại, cũng là Thẩm gia gia của con tặng cho ta, bây giờ ta cho con."

Ánh mắt của Tiểu Thẩm Kế sáng ngời: "Vâng!"

Thẩm Lãnh đưa một thanh chủy thủ khác cho Tiểu Thẩm Ninh: "Cái này cho con, đây là lễ vật của Ý quý phi tặng cho phụ thân, bây giờ ta tặng lại nó cho con."

Tiểu Thẩm Ninh nhận lấy rồi nhìn, có chút ghét bỏ: "Con muốn cái của ca ca."

Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì không giành đồ của huynh ấy thì rất nhàm chán."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì con tự đi giành, nhưng không thể làm mình bị thương, làm ca ca bị thương."

Lâm Lạc Vũ cười nói: "Đâu có ai dạy trẻ con như vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Trẻ con luôn cảm thấy đồ phụ mẫu cho đối phương tốt hơn, thật ra đều là giống nhau, nó muốn giành thì cứ đi giành."

Hắn nhìn về phía Tiểu Thẩm Kế: "Đừng nhường muội muội."

Tiểu Thẩm Kế gật đầu: "Con dao săn nhỏ này không nhường."

Tiểu Thẩm Ninh lẩm bẩm nói: "Muội không phải là giành thật sự. Mỗi ngày huynh đều luyện công, đọc binh thư, nếu không thì dùng que gỗ bày binh bố trận, đâu có thời gian rảnh chơi cùng muội. Muội không giành đồ với huynh, huynh cũng không để ý đến muội."

Tiểu Thẩm Kế bĩu môi: "Ấu trĩ."

Sau khi nói xong nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Phụ thân, Mạnh thúc thúc nói, sau khi ngươi và thúc ấy gặp nhau sẽ cùng dạy con đao thuật, mẹ nói kiếm pháp của mẹ không thích hợp với con."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Từ hôm nay trở đi phụ thân dạy con."

Hắn nghiêm túc nói: "Nhưng con không thể không kiên trì vì thấy quá cực khổ được. Lúc trước mẹ con dạy ta như thế nào, ta sẽ dạy con như thế."

Tiểu Thẩm Kế: "Bị đánh không ít chứ?"

Thẩm Lãnh: "Nàng ấy dám..."

Vừa mới nói ba chữ thì Trà gia bưng trái cây đã rửa sạch đi ra, nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh gật đầu nghiêm túc nói: "Mẹ con đúng."

Cả nhà Mạnh Trường An cũng sẽ ở trong nhà Thẩm Lãnh. Tuy rằng gã có phủ đệ ở Trường An nhưng bọn trẻ đều muốn đến nhà Thẩm bá bá ở, cho nên gã dọn dẹp một chút rồi đưa cả nhà đến.

Thẩm Lãnh nhìn thấy Mạnh Trường An vào, cười cười nói: "Ngươi nhìn ngươi kìa, đến thì đến, còn đi tay không."

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn hắn: "Cơm sắp xong chưa?"

Thẩm Lãnh: "..."

Không bao lâu sau một chiếc xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa, Thẩm tiên sinh đỡ lão viện trưởng từ trên xe xuống, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Thẩm tiên sinh cười nói: "Vốn dĩ ta muốn dọn qua ở cùng lão viện trưởng, nhưng chê cái viện tử đó quá nhỏ, dứt khoát đón ông ấy qua đây. Ở đây nhiều người náo nhiệt, cũng có thể để lão viện trưởng bớt thời gian chỉ điểm bọn trẻ học hành một chút."

Lão viện trưởng cười nói: "Không dạy miễn phí, phải có học phí."

Thẩm Lãnh nói: "Tiên sinh cứ việc nói."

Lão viện trưởng nói: "Một ngày ba bữa là được."

Sau đó nhìn thấy Trà gia, lập tức lại thêm vào một câu: "Cơm nàng ta làm thì không tính."

Trà gia bĩu môi nói: "Tiên sinh khinh thường người như vậy à, thức ăn tối nay là ta làm, nếu tiên sinh cảm thấy không ngon, coi như ta thua."

Tiểu Thẩm Kế đưa tay ra kéo ống tay áo của Trà gia: "Mẫu thân, trong nhà chúng ta ở đông cương, người quên mang quyển sổ nhỏ để ở trong bếp về phải không, chính là quyển sổ nhỏ phụ thân dạy người nấu ăn như thế nào đó."

Trà gia ngẩn người, lập tức nói: "Ngày mai ta làm, hôm nay nhường cho Thẩm Lãnh."

Có nhiều người đến như vậy, trong phủ đại tướng quân thủy sư của Thẩm Lãnh liền hết sức náo nhiệt. Mùa này chính là lúc khí hậu thành Trường An thoải mái nhất, buổi tối thắp đèn lên, cả nhà ngồi ở trong sân ăn cơm, có chút gió đêm mát mẻ, tiếng cười nói râm ran.

Cùng lúc đó, Tứ Mao Trai.

Hoàng hậu bóc một viên kẹo cho hoàng đế, hoàng đế nhìn thấy kẹo là mắt cũng sáng lấp lánh như ngôi sao nhỏ. Ông ta thật sự thích ăn đồ ngọt nhưng ăn vào thì dạ dày sẽ không thoải mái, cho nên hoàng hậu quản rất nghiêm ngặt.

"Tại sao vậy?"

Hoàng đế há miệng, hoàng hậu bỏ kẹo vào trong miệng ông ta: "Đã nói rồi, ba ngày chỉ có thể ăn một viên kẹo, hôm qua người vừa mới ăn đúng không."

Hoàng đế nói: "Đúng vậy, cho nên đây là khen thưởng gì đặc biệt sao?"

Hoàng hậu lắc đầu: "Không phải, là vì thiếp sắp ra ngoài cung ở, Trà Nhi phải chăm sóc lão viện trưởng và Thẩm tiên sinh, cho nên không quá tiện vào trong cung ở, vậy thì thiếp đành phải đến trong nhà nó ở thôi, đây là viên kẹo cho ba ngày sau, cho người sớm."

Hoàng đế: "Hả... nàng là hoàng hậu rồi đấy."

Hoàng hậu nói: "Lúc không phải hoàng hậu thiếp cũng có thể đi, là hoàng hậu thì không thể đi nữa ư?"

Hoàng đế: "Cũng không phải là không được... Lén đi thôi, đừng để cho người khác biết hoàng hậu ở bên ngoài cung."

Hoàng hậu cười nói: "Biết rồi."

Bà cười nói: "Còn có một viên kẹo, người có muốn ăn không?"

Hoàng đế hơi nheo mắt lại, cầm tay hoàng hậu: "Ồ... chúng ta ăn lén đi."

Bình Luận (0)
Comment