Phủ Đình Úy không dừng việc điều tra về Tiết Thành, Thẩm Lãnh mấy lần góp lời với hoàng đế yêu cầu tiếp tục đào sâu, thế nhưng sau khi Tiết Thành và Thường Nguyệt Dư chết thì thật ra có rất nhiều chuyện thật sự đã đứt manh mối.
Hoàng đế mệnh cho Hàn Hoán Chi và Thanh Y Lâu trong tối ngoài sáng phối hợp điều tra, hiện tại quan trọng nhất là tìm ra người tên Vũ Văn Tiểu Sách kia. Tuy rằng Thẩm Lãnh cũng không có chứng cứ rõ ràng nhưng hắn tin chắc người như Vũ Văn Tiểu Sách giờ khắc này chắc hẳn đang ở ngay trong Trường An.
Lão viện trưởng đến ở trong đại viện của Thẩm Lãnh, mỗi ngày cũng đều phải đi thư viện, dù sao không buông bỏ được. Cũng may phủ đại tướng quân thủy sư của Thẩm Lãnh cách thư viện không quá xa, mỗi ngày hắn và Mạnh Trường An đều cùng lão viện trưởng ngồi xe trở về, sau đó hai người lại đi Võ Viện ở đối diện thư viện giảng bài, sau khi hai người kết thúc việc giảng bài lại cùng lão viện trưởng về phủ tướng quân.
"Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ."
Hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ra khỏi thư viện sau đó đi bộ đến Võ Viện, hắn vừa đi vừa nói với Mạnh Trường An: "Mọi chuyện mặc kệ phức tạp cỡ nào cũng đừng suy nghĩ quá trình, chỉ nghĩ đối thủ muốn cái gì, chỉ hỏi kết quả, bỏ qua ván cờ hết sức rắc rối mà đối thủ bố trí ra, thật ra chuyện sẽ trở nên đơn giản."
Mạnh Trường An gật đầu: "Nếu Tiết Thành và Thường Nguyệt Dư là do Vũ Văn Tiểu Sách cố ý bán đứng, thậm chí Giáp Tử Doanh tiến công Yên Sơn đều là nằm trong bố cục của hắn, và còn sắp xếp người thừa dịp Giáp Tử Doanh đang tiến công mà giết Tiết Thành và Thường Nguyệt Dư, vậy thì Vũ Văn Tiểu Sách người này quả thật rất độc địa."
"Ngay cả chủ của mình cũng giết, lão hữu huynh đệ cũng giết."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Vậy thì chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề."
Thẩm Lãnh nói tiếp nói: "Hoặc là Tiết Thành không phải chủ thật sự của hắn, hoặc là hắn đã tìm được chủ mới. Lâm Lạc Vũ nói Vũ Văn Tiểu Sách người này giỏi nhất là chuyển dời sự chú ý, lúc đầu ta tưởng là hắn muốn cố ý để lộ ra tư binh trong núi Đại Khai và Yên Sơn, dùng cái này để cắt đứt sự truy tra của triều đình."
"Hắn để lộ ra gần vạn tư binh, trước đó Tiết Thành lại đã giả chết, điều này phù hợp với phỏng đoán của ta, hắn đang bỏ xe bảo soái, nhưng sau khi biết được Tiết Thành thật đã chết thì ta mới hiểu ra, ta vẫn đánh giá thấp Vũ Văn Tiểu Sách, một vạn tư binh đó không phải là xe của "bỏ xe bảo soái", là Tiết Thành."
Mạnh Trường An nói: "Chỉ là hiện tại đã không thể dễ dàng phán đoán ra được nữa, "soái" kia rốt cuộc là ai."
"Dựa theo ý nghĩ của bỏ xe bảo soái."
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Tất cả những thứ bị vứt bỏ đều nhỏ, là để che lấp thứ lớn hơn nữa."
Hắn liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Vậy thì có khả năng, Tiết Thành là xe, một vạn tư binh kia cũng là xe không?"
Mạnh Trường An dừng chân lại, sắc mặt cũng thay đổi.
"Bỏ xe bảo soái liên hoàn."
Thẩm Lãnh nói: "Bỏ một vạn tư binh, mà một vạn người đó phần lớn đều là thủy phỉ sơn tặc do Vũ Văn Tiểu Sách chiêu mộ đến, độ trung thành với hắn quá không cao, vứt bỏ những người này là bảo vệ thêm nhiều tư binh hơn nữa, bảo vệ binh lính thiện chiến, cũng giống như vứt bỏ Tiết Thành là để bảo vệ người có tầng lớp cao hơn."
Mạnh Trường An lắc đầu: "Chưa chắc là người có tầng lớp cao hơn, cũng có thể chỉ là Vũ Văn Tiểu Sách đã tìm được chủ mới, hơn nữa hắn cảm thấy Tiết Thành đã uy hiếp đến bản thân hắn, nếu Tiết Thành không chết thì Vũ Văn Tiểu Sách và chủ mới hắn sẽ bị liên lụy. Phán đoán từ chuyện trước đó, quả thật Tiết Thành đã làm chuyện sai cho nên để lộ không ít người, Vũ Văn Tiểu Sách mượn tay triều đình diệt trừ Tiết Thành là để tự bảo vệ mình."
Thẩm Lãnh nhớ lại lúc ở huyện An Thành, các bách tính của huyện An Thành đánh giá về Vũ Văn Tiểu Sách cực kỳ cao?
Bây giờ nghĩ lại, con người thật sự là thứ phức tạp nhất và cũng đáng sợ nhất trên thế giới này.
"Đợi tin tức xấu đi."
Mạnh Trường An nói: "Hàn đại nhân đã điều phái một số đông nhân thủ phân tán đến các nơi Kinh Kỳ đạo, tất cả núi lớn trong Kinh Kỳ đạo đều phải kiểm tra cẩn thận, nếu bọn họ muốn giấu binh thì chỉ có thể là trong núi."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy ngươi nghĩ nơi có khả năng giấu binh nhất là chỗ nào?"
Mạnh Trường An suy nghĩ, trả lời: "Vẫn là Yên Sơn."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh rồi nghiêm túc nói: "Ta phỏng đoán dựa theo ngươi nói, từ thủ đoạn và phong cách làm việc của Vũ Văn Tiểu Sách người này, nơi có khả năng giấu binh nhất vẫn là Yên Sơn. Hắn đã cố ý để lộ ra doanh trại sơn phỉ Yên Sơn, cho nên theo lẽ thường thì chúng ta sẽ không nghi ngờ Yên Sơn nữa. Nghĩ lại ngươi nói chuyển dời sự chú ý, đại đội nhân mã thật sự có thể ở ngay trong Yên Sơn, lấy việc để lộ bộ phận nhỏ đó để đổi lấy sự bình an vô sự bộ phận lớn."
Thẩm Lãnh nói: "Lần sau nói những gì ngươi nghĩ cho Hàn đại nhân nghe."
Mạnh Trường An nói: "Chưa chắc Hàn Hoán Chi không nghĩ đến, ông ta là người chuyên môn làm việc này, có thể còn suy nghĩ tỉ mỉ hơn chúng ta nữa."
Cùng lúc đó, phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi gọi Nhiếp Dã đến. Trong thư phòng, ông ta đưa cho Nhiếp Dã một miếng lệnh bài: "Đoạn Yên Sơn phát hiện thấy tư binh đó thuộc về Thủy Huyện, núi lớn liên miên bất tận, trong núi có quá nhiều nơi có thể ẩn nấp. Huống hồ đến đoạn Yên Sơn của Thủy Huyện trước kia vốn là vùng giao tranh của binh gia, trong núi có rất nhiều thành lũy và phong hoả đài không còn nguyên vẹn."
Hàn Hoán Chi nói: "Thời Chu, Yên Sơn chính là quốc cảnh. Chu kiến quốc thời kỳ đầu đã xây dựng trường thành ở ngay trên Yên Sơn để kháng Man tộc. Đâu chỉ là một đoạn ở Thủy Huyện, cả dãy núi Yên Sơn trong Kinh Kỳ đạo đều có trường thành cổ của Chu, mà bên dưới những trường thành cổ này đều có động tàng binh."
Nhiếp Dã nói: "Ý của đại nhân là ta dẫn người đi Yên Sơn một chuyến."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Đừng sợ hao phí thời gian, ngươi từ đây đi về hướng bắc, mang theo người của ngươi, sau khi đến khe núi Yên Sơn thì đi thẳng sang hướng tây điều tra, đi hết nửa năm thì tra nửa năm, đi hết một năm thì tra một năm. Ta đưa cho ngươi lệnh bài đô đình úy, có thể điều động sương binh, quan phủ và sai dịch địa phương, quan viên tam phẩm trở xuống, thấy lệnh bài này đều phải phối hợp điều tra với ngươi vô điều kiện."
Ông ta nhìn Nhiếp Dã nói: "Sở dĩ chọn ngươi là vì ngươi từng có kinh nghiệm làm thám báo ở bắc cương rất lâu, ngươi thích hợp nhất."
Nhiếp Dã chắp tay cúi người: "Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Ngoài một đội người của ngươi ra, ta còn cho Thanh Y Lâu chọn một đám cao thủ đi theo ngươi. Nhớ... nếu có phát hiện, không được hành động thiếu suy nghĩ, lập tức trở về bẩm báo."
Nhiếp Dã vâng một tiếng: "Thuộc hạ ghi nhớ."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Đi đi, có vấn đề gì thì cố gắng nghĩ chu toàn trước khi lên đường, sau đó đến nói cho ta biết, ta đều sẽ giải quyết cho ngươi."
Nhiếp Dã lại chắp tay hành lễ, sau đó xoay người ra ngoài.
Thời Chu, phạm vi khống chế của hoàng quyền Trung Nguyên không lớn như hiện tại, Yên Sơn chính là đường biên quan bắc cương, trường thành cổ kéo dài mấy ngàn dặm. Để chống đỡ Man tộc xuôi nam xâm lấn, hoàng triều Chu từng bố trí sáu mươi vạn trọng binh dọc khắp Yên Sơn, dựa vào trường thành, binh lực có thể nhanh chóng điều động chi viện.
Mà dọc trường thành cổ, trong núi xây dựng quá nhiều động tàng binh.
Hàn Hoán Chi cũng suy nghĩ rất lâu, đại khái cũng suy nghĩ giống Mạnh Trường An, không phải là Vũ Văn Tiểu Sách không thể lấy sự hy sinh của ba bốn ngàn sơn phỉ Yên Sơn làm cái giá để giữ được nhiều tư binh hơn nữa.
Tuy rằng hiểu theo lẽ thường thì sẽ không tồn tại chuyện như vậy, nhưng mà Hàn Hoán Chi đã không dám phớt lờ.
Sau khi Chu diệt, Đại Sở nổi lên, Sở quốc đẩy biên cảnh bắc bộ rộng ra 2000 – 3000 dặm, cho nên trường thành Yên Sơn xây dựng từ thời Chu liền mất đi tác dụng, dần dần hoang phế.
Mấy trăm năm triều Sở, mấy trăm năm triều Ninh, cộng lại đã gần ngàn năm không có đóng quân ở Yên Sơn, những tường thành, phong hoả đài, động tàng binh đó đã sớm hoang phế.
Vũ Văn Tiểu Sách có bản lĩnh lớn cỡ nào đi chăng nữa, nhưng giấu người vào đó thì nuôi như thế nào?
Mấy đường binh đạo vào núi vận chuyển lương thực vật tư cần dùng đến trường thành cổ đều đã không còn nữa, người ẩn nấp ở trong Yên Sơn ăn cái gì, mặc cái gì?
Nhưng mà không thể không cẩn thận, không thể không điều tra kỹ lưỡng.
Đại Ninh, biên cương tây bắc.
Đại viện Đường gia.
Diệp Phủ Biên ngồi ở trong viện trò chuyện cùng lão thái thái Đường gia. Ông ta đến tây bắc đã mười ngày, mấy ngày nay đều bận rộn chuyện An Tây đô hộ phủ, cũng may Đường gia xuất lực cực lớn, An Tây đô hộ phủ đã cơ bản thành hình. Mà nơi đặt An Tây đô hộ phủ chính là tòa biên thành do Đường gia phụ trách giám sát xây dựng, tiền thái tử Lý Trường Trạch cũng từng làm cu li ở đây nửa năm.
Sau khi triều đình lựa chọn đặt An Tây đô hộ phủ ở đây, đổi tên thành này là thành Tây Tháp, Đường gia phụng chỉ điều phối một vạn hai ngàn tân binh được huấn luyện đến thành Tây Tháp.
"Trước khi ta đến bệ hạ từng nói không chỉ một lần, bảo ta thay bệ hạ cảm ơn Đường gia đã tận tâm tận lực như vậy, mới có thể chuẩn bị tốt việc của An Tây đô hộ phủ nhanh như vậy."
Sau khi Diệp Phủ Biên nói xong, Đường lão thái thái vội vàng đứng dậy: "Bệ hạ đây là làm giảm thọ lão thần rồi."
Diệp Phủ Biên cũng đứng dậy theo, đỡ lão thái thái: "Lão phu nhân không cần như vậy, bà như vậy, ta cũng hoảng theo."
Lão phu nhân nói: "Chuyện bệ hạ dặn dò, trên dưới Đường gia đều không dám lười biếng, cũng may cuối cùng không có phụ sự tín nhiệm của bệ hạ."
Diệp Phủ Biên vừa muốn nói thì một tên binh lính từ bên ngoài vội vã chạy vào, chạy đến chỗ cách lão phu nhân không xa, cúi người nói: "Lão phu nhân, biên quan phái người đưa quân tình khẩn cấp đến, tàn binh của vị vương khác họ của Hắc Vũ Đóa Mộ Nhĩ vẫn đang đi về hướng tây nam, có vẻ như muốn đi qua biên quan chúng ta đến thẳng Tây Vực."
Lão phu nhân đứng dậy nói: "Hắn muốn tới đây? Ý của bệ hạ là không cho hắn qua."
Bà quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Nha đầu, lấy chiến giáp đến đây cho ta!"
Cháu gái Đường Quả của lão phu nhân lập tức chạy ra ngoài: "Tổ mẫu, người đây là..."
Lão phu nhân nói: "Ngẩn ra đấy làm gì? Kẻ địch đã sắp đi qua biên quan do Đường gia chúng ta trông coi rồi, chẳng lẽ còn có thể nhìn bọn chúng chạy tới Tây Vực gây họa? Một khi tàn binh của Đóa Mộ Nhĩ vào Tây Vực, các nước Tây Vực đã bị Đại Ninh đánh cho tàn phế hoàn toàn không cản được, Đóa Mộ Nhĩ có thể lập tức đứng vững ở Tây Vực, sẽ nhận được lượng lớn vàng bạc vật tư, cũng sẽ có nguồn binh liên tục không ngừng, chuyện như thế này, ta không đồng ý."
Bà nhìn Đường Quả nói: "Lấy chiến giáp đến đây."
Diệp Phủ Biên vội vàng nói: "Lão phu nhân không thể khinh động được, giao cho người trẻ tuổi trong nhà là được."
"Đều chê ta lớn tuổi sao?"
Lão phu nhân hừ một tiếng: "Vậy thì ta lại càng muốn đi, không chịu già."
Bà dang hai cánh tay ra: "Mặc giáp!"
Bà lớn tiếng nói: "Truyền lệnh xuống, nam đinh Đường gia từ mười sáu tuổi trở lên, phàm là người có thể chiến, nửa canh giờ sau tập hợp trên giáo trường, người nào muộn giờ, xử trí theo quân luật."
"Vâng!"
Thân binh lên tiếng, chạy đi truyền lệnh.
Diệp Phủ Biên nhìn cảnh này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lòng kính nể đối với Đường gia trào dâng.
Đây chính là Đường gia. Đại Ninh lập quốc đã mấy trăm năm, nhiều vị đế vương như vậy, chưa bao giờ có một người nào hoài nghi Đường gia, địa vị của Đường gia ở Đại Ninh cũng vẫn quan trọng như vậy. Cho dù bản thân Đường gia không ngừng ép người trẻ tuổi trong nhà mình xuống, không được bọn họ nổi bật, nhưng vẫn không người nào có thể so với phân lượng của Đường gia.
Không đến nửa canh giờ, hơn hai trăm nam đinh Đường gia từ mười sáu tuổi trở lên tập hợp ở giáo trường, khôi giáp mặc chỉnh tề, dưới háng là chiến mã hùng tuấn, tay cầm binh khí sắc bén, người người túc mục.
Lão phu nhân đi lên đài cao trên giáo trường, một bộ thiết giáp khiến bà giống như về mấy chục năm trước, tư thế hiên ngang.
"Người của Đường gia lấy việc trấn thủ biên cương tây bắc Đại Ninh làm sứ mệnh. Tổ tiên từng nói Đường gia không diệt, tây bắc không bỏ. Hôm nay, kẻ thù Hắc Vũ ngoan cố muốn đi qua biên quan do Đường gia trấn thủ, ta hỏi các ngươi nếu tổ tiên còn sống, người sẽ nói như thế nào?"
Tổ tiên mà bà nhắc tới tất nhiên là nói vị huynh đệ kết nghĩa của Thái Tổ hoàng đế bệ hạ, Đường Thất Địch.
Lão phu nhân hỏi một câu, tổ tiên sẽ nói như thế nào?
Các nam nhân của Đường gia trên giáo trường đồng thanh trả lời một câu... Đánh hắn!
Lão phu nhân cười lớn ha ha, thò tay ra: "Dắt ngựa đến đây!"
Đường Quả mặc một bộ nhung trang dắt chiến mã đi đến, lão phu nhân nhảy lên ngựa, vẫn mạnh mẽ như xưa.
"Theo ta xuất chinh!"