Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1408 - Chương 1408: Sát Khí Của Lão Phu Nhân

Chương 1408: Sát khí của lão phu nhân Chương 1408: Sát khí của lão phu nhân

Hưng Ninh Quan vốn dĩ chính là nơi ngoài cùng nhất biên quan tây bắc Đại Ninh, sau khi thành Tây Tháp xây dựng xong thì thành bên ngoài rìa tây cương được chuyển dời sang hướng tây bắc bốn trăm dặm, giống như một cái chêm cắm ở Tây Vực, có thành Tây Tháp ở đây, mấy tiểu quốc chung quanh đều phủ phục dưới biên quân Đại Ninh.

Trước khi quyết định rút lui sang Tây Vực, vương khác họ Hắc Vũ Đóa Mộ Nhĩ cũng không biết Đại Ninh xây dựng biên thành mới ở đây, nếu biết thì có thể y sẽ đi đường vòng xa hơn một chút. Đương nhiên cũng phải xem truy binh sau lưng có cho y cơ hội hay không.

Hắc Vũ nội loạn, Đóa Mộ Nhĩ trước giờ đều không tham dự chinh chiến cùng Đại Ninh nhưng chiếm cứ góc tây nam Hắc Vũ để bảo tồn thực lực của bản thân.

Sau khi Tâm Phụng Nguyệt chết, Đóa Mộ Nhĩ cảm thấy cơ hội của mình đã tới bèn dốc hết toàn lực của gia tộc, chắp vá đội quân mười lăm vạn binh tiến quân Tinh Thành, nhưng y đã đánh giá thấp chiến lực của người Quỷ Nguyệt. Đội quân của y bị đội quân của Nguyên Phụ Cơ và Bộc Nguyệt đánh bại ở sông Thác Nhi Gia cách Tinh Thành khoảng sáu trăm dặm, tổn thất năm vạn đến sáu vạn người.

Sau khi đại bại, y muốn lui về phong địa của mình, kết quả là Nguyên Phụ Cơ hạ lệnh cho tướng quân Hắc Vũ Thuần Mộc lãnh tám vạn quân truy kích dọc đường. Sau Đóa Mộ Nhĩ lui về phong địa vốn tưởng rằng có thể mượn thế địa lợi để canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, kết quả lại liên chiến liên bại, lượng lớn tộc nhân bị giết, y rơi vào đường cùng, dời tộc sang phía tây.

Y hạ lệnh toàn bộ nam đinh trong tộc từ mười bốn tuổi trở lên phải tòng quân, lại chắp vá ra đội quân hơn mười vạn người bảo vệ người già, phụ nữ và trẻ em rút lui thẳng về hướng tây nam. Bởi vì đã tới quá gần biên cương Đại Ninh cho nên Thuần Mộc cũng không dám đuổi theo quá gần, chỉ đi theo phía sau giám sát từ rất xa, tìm kiếm thời cơ chiến đấu.

Hiện tại trong khắp quốc gia Hắc Vũ thường xuyên xảy ra chiến loạn, quốc lực bị tổn hại lớn nhưng căn cơ vẫn còn, Nguyên Phụ Cơ lại đánh thắng liên tiếp, nhận được sự ủng hộ của rất nhiều quý tộc Hắc Vũ, nhập chủ Tinh Thành đã là chuyện chắc chắn.

Đại tướng quân bắc cương Đại Ninh Võ Tân Vũ từng thỉnh chỉ, hỏi bệ hạ có thể thừa cơ tiếp tục tiến quân lên hướng bắc hay không? Ý chỉ của bệ hạ là để cho Võ Tân Vũ xem xét tình hình mà xử trí, nếu thừa dịp có thể tiêu diệt Hắc Vũ thì đánh, chớ liều lĩnh, bởi vì nguyên nhân về địa lý, tiến quân quy mô lớn đã không hợp thực tế nữa.

Hiện giờ biên cương phía bắc của Đại Ninh ở hồ Lạc Già, người Hắc Vũ xây dựng biên thành mới ở phía bắc hồ Lạc Già để chống quân Ninh, cho dù Võ Tân Vũ suất quân công phá phòng tuyến Hắc Vũ, tiến quân xa hơn về phía bắc sẽ biến thành cô quân.

Thành trì Hắc Vũ thích hợp để đóng quân cách biên thành Đại Ninh hồ Lạc Già gần nhất cũng là hơn mấy trăm dặm, cho nên nếu Võ Tân Vũ muốn tiến quân thì phải công phá đại doanh Nam Viện của Hắc Vũ trước, sau đó đóng quân ở xa mấy trăm dặm. Đội quân này vô cùng có khả năng bị người Hắc Vũ vây nhốt, ngay cả cứu viện cũng không có biện pháp.

Không phải Đại Ninh đã không có thực lực tiếp tục bắc phạt mà là phải suy nghĩ đến được và mất.

Đóa Mộ Nhĩ gian nan đi về phía tây, tuy rằng y bị Thuần Mộc đánh chật vật thê thảm, nhưng với binh lực của y hiện tại thì tuyệt đối có thể gây sóng gió ở Tây Vực. Sát bên thành Tây Tháp chính là Tây Vực Hậu Khuyết quốc trước kia, sau khi bị Đại Ninh đánh tan, Hậu Khuyết quốc phân chia thành mười mấy tiểu quốc, vốn đã không lớn, hiện giờ càng nát vụn hơn, thậm chí một tòa thành đã có thể xưng quốc.

Đại Ninh muốn nhìn thấy cục diện như vậy, dù sao mặc kệ chia làm bao nhiêu tiểu quốc thì cũng sẽ cung kính xưng thần với Đại Ninh, những người Tây Vực đó vẫn giàu có cho nên Đại Ninh thu lợi không ít. Lương thực, vải vóc, thuộc da, lá trà, ngoại trừ đồ sắt ra thì đều có thể bán cho bọn họ.

Chuyện giữa hai quốc gia vốn không có gì là vừa nhìn đã biết ngay chính tà, Tây Vực càng loạn mới càng có lợi cho Đại Ninh.

Nhưng nếu Đóa Mộ Nhĩ giết vào trong Hậu Khuyết quốc, mười mấy tiểu quốc đó cộng lại cũng chưa chắc đã đánh thắng được Đóa Mộ Nhĩ, cho dù Đóa Mộ Nhĩ cũng là tàn binh bại tướng.

Thành Tây Tháp.

Lão phu nhân dẫn theo hơn hai trăm con cháu của Đường gia suất lĩnh ba ngàn chiến binh đi vào cổng thành. Trong thành vốn có một vạn hai ngàn binh lực được phân phối đến nhưng đều là tân binh, vẫn chưa trải qua chiến trận chém giết.

"Tổ mẫu đại nhân."

Tướng quân thành Tây Tháp Đường Thịnh nhìn thấy liền hốt hoảng: "Sao người lại tự mình đến vậy?"

Lão phu nhân khoát tay: "Giãn gân giãn cốt một chút thôi, con cứ coi như là ta đi dạo xa một chút."

Bà hỏi: "Tình hình quân địch như thế nào?"

Đường Thịnh nói: "Hiện tại Đóa Mộ Nhĩ có chừng mười vạn binh nhưng có hơn một nửa là trẻ con choai choai, chiến lực không đủ, ngoài ra hắn còn mang theo mấy chục vạn tộc dân, cho nên thanh thế có vẻ lớn."

Gã mở bản đồ ra ở trước mặt lão phu nhân: "Bây giờ bọn chúng đang ở đây."

Gã chỉ một chỗ trên bản rồi tiếp tục nói: "Tuy rằng binh sĩ của Đóa Mộ Nhĩ không đáng để lo, mười vạn người, cũng chỉ có một phần ba số người là thiện chiến, nhưng... bọn chúng đã bị ép đến đường cùng, người đến đường cùng sẽ liều mạng."

Lão phu nhân gật đầu: "Quả thật bọn chúng không có đường khác để đi, phía sau là truy binh của Thuần Mộc, còn là phe đại thắng, đã đánh cho người của Đóa Mộ Nhĩ sợ đến tận xương tủy, cho nên bọn chúng mới thà mạo hiểm di chuyển cả bộ tộc đến Tây Vực cũng không muốn tiếp tục đánh với Thuần Mộc nữa."

Lão phu nhân hỏi: "Có thông tin gì về Thuần Mộc không?"

Đường Thịnh trả lời: "Không quá rõ ràng, nếu không phải hắn suất quân đuổi đến thì cũng không biết có một viên tướng thiện chiến như vậy. Theo như tin đồn thì người này được Nguyên Phụ Cơ đề bạt nhiều lần, từ một gã giáo úy, chỉ một năm đã đề bạt làm tướng quân tam phẩm. Con phỏng đoán một là người này là người tộc Quỷ Nguyệt thực sự, đề bạt người này là để xoa dịu lòng người tộc Quỷ Nguyệt, hai là vì vậy Thuần Mộc quả thật là một tướng tài."

Lão phu nhân gật đầu: "Nếu ta đoán không sai, Đóa Mộ Nhĩ đã phái người liên lạc với con rồi chứ."

"Vâng."

Đường Thịnh quay người, lấy mấy phong thư trong tay thân binh đưa cho lão phu nhân: "Hai ngày liền Đóa Mộ Nhĩ phái người đưa tới bốn phong thư."

Lão phu nhân gật đầu: "Ta không đọc thư nữa, con nói đi."

Đường Thịnh nói: "Ý của Đóa Mộ Nhĩ là hy vọng Đại Ninh có thể cho hắn một lối thoát, để cho tộc nhân của hắn đến Tây Vực. Hắn bằng lòng thề thốt, mặc kệ đi đến chỗ nào hắn cũng là thần tử của Đại Ninh, bằng lòng coi Đại Ninh là mẫu quốc. Hắn còn nói nếu chúng ta có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần trong phạm vi khả năng của hắn thì nhất định sẽ đồng ý. Ngoài ra, hắn còn bức thiết hy vọng có thể phái thủ hạ đến trực tiếp nói chuyện với con, nhưng mà con đã từ chối."

Lão phu nhân cười nói: "Đóa Mộ Nhĩ đi vào đường cùng, theo lý mà nói thì có thể ép bức hắn đưa ra một chút lợi lộc, nhưng hiện tại bản thân hắn nghèo đến mức đã sắp chết đói rồi, còn không biết ngại mà nói trong phạm vi khả năng, hắn thì có khả năng quái gì."

"Lên thành tường."

Lão phu nhân chỉ chỉ, sải bước đi.

Tuy bà là một vị phụ nhân nhưng lời nói cử chỉà v tác phong làm việc đều bộc lộ ra một phong thái, đừng nói là nam nhân bình thường, trong khắp Đại Ninh, những tướng quân có thể so sánh được với phong thái này của bà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu nói khí thế, tứ cương đại tướng quân hiện giờ đều không được, người còn giữ chức vụ thì cũng chỉ có đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật là có thể so sánh được.

Ngoài ông ta ra, cho dù là Diệp Cảnh Thiên được bệ hạ tán thưởng vì lão luyện thành thục, Võ Tân Vũ nổi tiếng vì bình tĩnh quả cảm cũng đều có vẻ hơi non, về phần Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh thì càng non hơn.

Trên tường thành, lão phu nhân giơ thiên lý nhãn lên nhìn về hướng đông bắc, có thể nhìn thấy doanh địa cách đây khoảng hai mươi mấy dặm, giống như những cây nấm lớn. Người của Đóa Mộ Nhĩ không dám tùy tiện đi tiếp về hướng tây nữa, sợ biên quân Đại Ninh xuất kích.

Lão phu nhân giơ thiên lý nhãn nhìn ra chỗ xa hơn, không nhìn thấy truy binh của người Hắc Vũ. Thuần Mộc không phải người ngu xuẩn, đương nhiên hắn ta biết nếu đến gần hơn nữa, Đại Ninh lập tức sẽ liên thủ với Đóa Mộ Nhĩ xử lý hắn ta trước. So sánh ra thì đương nhiên Đại Ninh càng muốn đánh người Quỷ Nguyệt hơn.

Hắn ta cũng muốn nhìn thấy cục diện ba bên giằng co này, dù sao thì ba bên cũng đều khó chịu.

"Tổ tiên của Đóa Mộ Nhĩ là người từ thảo nguyên chúng ta trốn ngoài. Khi đó là giữa thời kỳ Sở quốc, trên thảo nguyên phản loạn, các bộ tộc đều cử binh, triều đình Sở quốc bắt đầu dùng tướng quân trẻ tuổi Từ Khu Lỗ suất quân dẹp loạn. Tổ tiên của Đóa Mộ Nhĩ chính là bị Từ Khu Lỗ đánh bại, mang theo bộ tộc chạy tới chỗ người Hắc Vũ. Để chiêu hàng thêm nhiều bộ tộc thảo nguyên hơn nữa, hãn hoàng Hắc Vũ lúc đó đã lấy tổ tiên của hắn làm tấm gương, phá lệ phong làm vương khác họ."

Lão phu nhân chậm rãi nói chuyện quá khứ, có thể thấy được bà có học thức uyên bác.

"Đóa Mộ Nhĩ vốn chính là một kẻ nhát như chuột, giống y như tổ tiên của hắn."

Bà quay người sang nhìn Đường Thịnh: "Bảo Đóa Mộ Nhĩ đích thân đến, nếu hắn có gan đến, ta sẽ cho hắn một cơ hội đánh bại Thuần Mộc."

Đường Thịnh hỏi: "Hắn có gan tự đến sao?"

Lão phu nhân nói: "Đương nhiên không có, nhưng tám phần là hắn sẽ chọn một hai đứa con của mình đưa đến đây làm con tin."

Đường Thịnh hỏi: "Vậy thì chúng ta ứng đối như thế nào?"

Lão phu nhân hừ một tiếng: "Bản thân hắn cũng phải trốn chạy, không có ăn không có mặc, đưa con đến đây để chúng ta nuôi thay hắn ư? Mơ đi! Nữ nhân thì còn có thể nuôi được."

Bà vừa nhìn địa hình bên ngoài vừa nói: "Hắn đồng ý đích thân đến gặp ta, ta thương lượng với hắn một chút chuyện liên thủ đánh bại Thuần Mộc. Hắn không dám tới, hoặc là có ý định xấu xa muốn đưa con trai qua đây, ta chỉ có thể cho hắn hiểu rằng bán con trai cũng vô dụng."

Bà thò tay chỉ ra ngoài thành căn dặn: "Đường Vĩ."

Đại ca của Đường Quả, Đường Vĩ tiến lên một bước: "Có tôn nhi."

"Cho con ba ngàn người, ra khỏi thành, bày đội ngũ ngay trước mặt đại quân của Đóa Mộ Nhĩ, con có dám không?"

"Dám!"

Đường Vĩ thò tay ra nhận lấy lệnh tiễn: "Con đi ngay bây giờ!"

"Đường Khải, Đường Hoan, Đường Nghiêu, Đường Thiết."

Bốn thiếu niên bước ra khỏi hàng.

"Có tôn nhi."

"Bốn người các con, mỗi người mang năm trăm du kỵ cắm trại ở hai bên cánh đại doanh của Đường Vĩ."

"Vâng!"

Bốn thiếu niên Đường gia đồng thời chắp tay, xoay người đi xuống tường thành.

"Đường Thịnh."

Lão phu nhân nhìn về phía Đường Thịnh, Đường Thịnh lập tức cúi đầu nói: "Có tôn nhi."

"Phái người đi đưa cho Thuần Mộc một phong thư, hỏi xem hắn có đồng ý liên thủ cùng ta đánh bại Đóa Mộ Nhĩ hay không. Nếu hắn bằng lòng thì nói với hắn, hẹn một thời gian, ta sẽ xuất binh cùng hắn tiền hậu giáp kích, chia đều bộ tộc của Đóa Mộ Nhĩ."

Đường Thịnh hỏi một câu: "Nhưng Thuần Mộc chưa chắc sẽ đến, có lẽ hắn sẽ cảm thấy có gian dối."

"Hy vọng hắn không đến."

Lão phu nhân cười nói: "Ta gửi cho hắn một phong thư chính là không hy vọng hắn đến, nếu không thì ta làm sao một lòng một dạ xử lý Đóa Mộ Nhĩ. Các ngươi nhìn thấy không... trong bộ tộc mà Đóa Mộ Nhĩ dẫn theo có ít nhất mấy vạn khuê nữ, bên tây bắc này dương thịnh âm suy quá nhiều năm, ta cũng phải lo lắng. Có quá nhiều hán tử độc thân, tây bắc Đại Ninh nghèo khổ, các khuê nữ đều chấp nhận lấy chồng xa cũng không muốn ở lại địa phương, cứ tiếp tục như vậy, những hán tử các ngươi soi gương nhìn mình cũng sắp cảm thấy mi thanh mục tú rồi, lão thái thái ta tìm vài người vợ về cho các ngươi."

Tất cả các binh lính thủ quân trên tường thành đều cười.

Lão thái thái nói: "Ta thích khuê nữ của bộ tộc thảo nguyên, đẹp lại giỏi, nếu một trận chiến lôi kéo được mười vạn nữ tử về đây, cũng coi như là ta tạo phúc cho địa phương."

Diệp Phủ Biên ở bên cạnh nghe cũng muốn cười, nhưng cười một lúc lại bỗng nhiên lạnh sống lưng.

Ông ta mới chợt hiểu ý trong lời nói của lão phu nhân... Nếu muốn đem nữ tử trong bộ tộc của Đóa Mộ Nhĩ về Đại Ninh, vậy thì phải giết hết sạch nam nhân của bọn họ.

Trong lời nói đùa của lão phu nhân đã đặt mục tiêu cho trận chiến này rồi.

Vị lão phu nhân này, sát khí thật nặng.

Bình Luận (0)
Comment