Thành Tây Tháp.
Đóa Mộ Nhĩ lại phái sứ giả đến, hy vọng có thể gặp mặt lão phu nhân, nhưng lão phu nhân nói trừ phi Đóa Mộ Nhĩ đích thân đến, nếu không thì bà sẽ không gặp cả. Sứ giả ở ngoài cửa nói lớn đại ai cân của bọn họ bằng lòng để trưởng tử của y ở lại thành Tây Tháp làm con tin để thể hiện thành ý, không hề nằm ngoài dự liệu của lão phu nhân chút nào.
Lúc ấy đứng ở trên tường thành, thủ quân hô một tiếng "không nuôi con trai cho ngươi" rồi lập tức đuổi người đi ngay, nếu bằng lòng đưa con gái hay vợ đến đây, chúng ta cũng có thể suy nghĩ một chút, làm sứ giả tức giận bỏ đi.
"Điều động binh lực cần bao lâu?"
Lão phu nhân đứng ở phía trước sa bàn hỏi một câu.
Đường Thịnh nói: "Vài ngày trước sau khi thám báo mang tin tức Đóa Mộ Nhĩ di chuyển đội quân dưới trướng y sang hướng tây về, con đã sắp xếp người mau chóng đưa tin tức đến phủ tây cương đại tướng quân, sau đó cũng phái người lập tức thông báo cho tướng quân chiến binh Bính Tự Doanh Lý Nhưng Nhiên ở Sơn Bắc đạo. Nếu Bính Tự Doanh lập tức điều động thì cần khoảng mười ngày."
"Mười ngày."
Lão phu nhân hơi nhướn lông mày.
Sơn Bắc đạo quá lớn. Đạo lớn nhất Đại Ninh là Liêu Bắc đạo, tiếp theo là Sơn Bắc đạo. Diện tích của Sơn Bắc đạo lớn tương đương với Kinh Kỳ đạo, gần như gấp năm lần Đông Thục đạo.
Tin tức đưa qua đó sẽ mất 6 – 7 ngày, tính theo thời gian thì lúc này cũng chỉ vừa mới đưa đến nơi. Nếu Bính Tự Doanh bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức, không có hai ngày thì không thể nào chuẩn bị đầy đủ vật tư cần thiết, trên thực tế là có thể cần ít nhất ba ngày.
Ba ngày sau hơn năm vạn chiến binh cộng thêm hơn bốn vạn phụ binh, có thể nghĩ được tốc độ hành quân của một đội ngũ khổng lồ như vậy, cho nên Bính Tự Doanh có thể đến nơi trong mười ngày đã là tính theo tốc độ nhanh nhất rồi. Lão phu nhân phỏng đoán, Bính Tự Doanh đến thành Tây Tháp cũng cần khoảng mười lăm ngày.
Mà tốc độ di chuyển của tây cương Trọng Giáp càng chậm hơn, nếu tây cương đại tướng quân Đường Bảo Bảo nhận được tin tức lập tức đến ngay thì cũng cần mười lăm ngày. Huống hồ lão phu nhân cũng không định để cho Đường Bảo Bảo mang binh đến đây.
"Binh lực của Hưng Ninh Quan khi nào có thể đến nơi?"
"Thật sự là vừa khéo."
Đường Thịnh nói: "Bởi vì thành Tây Tháp xây dựng và còn được định là nơi đặt An Tây đô hộ phủ, Hưng Ninh Quan sẽ không còn là biên quan ngoài rìa tây bắc của Đại Ninh nữa, cho nên lúc trước đại tướng quân Đường Bảo Bảo hạ lệnh cho hai vạn bốn ngàn thủ quân ở Hưng Ninh Quan nghỉ phép, để cho bọn họ thay phiên về quê thăm người thân. Binh lực ở lại Hưng Ninh Quan là binh lực thường bị, chỉ có sáu ngàn người, nếu điều đến thì ba ngày là có thể đến nơi."
Lão phu nhân đứng trước sa bàn im lặng một lúc, dùng que gỗ chỉ vào sa bàn, nói: "Hưng Ninh Quan chỉ để lại một ngàn người, năm ngàn binh lực mang binh giới của một vạn người tới chi viện, hai ngày nhất định phải đến nơi."
Đường Thịnh cúi đầu: "Vâng!"
Lão phu nhân tiếp tục nói: "Ba tòa biên quan cách đây gần nhất, Hưng Ninh Quan, Tây Ninh Quan, thành Diêm Hồ, ba nơi này đều phải cầu viện."
"Vâng!"
Lão phu nhân im lặng một lúc rồi nói: "Viện binh của ba nơi, nhanh thì hai ngày, chậm thì năm ngày, năm ngày sau thành Tây Tháp có thể có bốn vạn binh, hiện tại chỉ có một vạn năm ngàn, ta không muốn đánh trận chiến lớn nhưng nhất định phải chuẩn bị dựa theo tiêu chuẩn đánh trận chiến lớn."
Đường Thịnh nói: "Đóa Mộ Nhĩ không đợi được năm ngày, hôm nay không gặp sứ giả của y, ngày mai không gặp, ngày kia y tất sẽ suất quân đột tiến hướng tây."
Lão phu nhân ừ một tiếng: "Thật ra một vạn năm ngàn người cũng không phải là không đủ, chỉ là để ổn thỏa hơn nên triệu tập binh mã của ba quan khác đến đây, ta cũng không có ý định cho Đóa Mộ Nhĩ thời gian hai ngày."
Bà nhìn về phía Đường Thịnh: "Ngoài thành đã bố trí năm ngàn binh lực, ba ngàn bộ binh, hai ngàn khinh kỵ, trong vòng hai ngày Đóa Mộ Nhĩ sẽ không động thủ, hắn sẽ còn cố gắng thêm một chút nữa, xem làm sao có thể đả động ta..."
Đường Thịnh hỏi: "Ý của tổ mẫu là...?"
"Bảo hắn đưa năm vạn khuê nữ thiếu phụ đến đây."
Lão phu nhân nhún vai: "Không phải ta đã nói rồi sao, mục tiêu chính của chúng ta trong trận chiến này là tìm vợ cho các tướng sĩ biên cương tây bắc. Xem Đóa Mộ Nhĩ có cho hay không, không cho thì các ngươi cứ tiếp tục độc thân đi."
Đường Thịnh: "Ặc..."
Lão phu nhân nói: "Ngày mai sứ giả của Đóa Mộ Nhĩ lại đến nữa thì nói với hắn, chọn ra năm vạn nữ tử từ mười lăm tuổi đến ba mươi tuổi đưa đến đây, đưa người đến thì chúng ta sẽ để cho hắn đi qua."
Diệp Phủ Biên đang ngồi ở một bên liền ngây người ra, thầm nghĩ không phải lúc trước mình đã nghĩ nhầm rồi chứ? Hôm qua nghe lão phu nhân nói muốn cướp khuê nữ, ông ta tưởng là lão phu nhân là muốn giết địch một trận, tiêu diệt bộ tộc Đóa Mộ Nhĩ, lúc này ý của lão phu nhân lại là đưa người đến thì để cho Đóa Mộ Nhĩ đi.
"Lão phu nhân."
Diệp Phủ Biên hỏi dò một câu: "Thật sự thả đi?"
"Nếu hắn dám cho người, ta sẽ thật sự dám thả đi."
Lão phu nhân cười cười: "Ta cũng không muốn đám nữ nhân được gả đến đó mang theo thù hận đến."
Diệp Phủ Biên càng không hiểu: "Nhưng mục đích của trận chiến này không phải là để khiến cho Đóa Mộ Nhĩ không vào Tây Vực sao?"
Lão phu nhân cười nói: "Bọn chúng không đi được, cứ đợi mà xem."
Diệp Phủ Biên hết sức khó hiểu: "Đợi mà xem ư?"
Lão phu nhân nói: "Có phải lúc nãy ta đã nói một vạn năm ngàn binh lực trong thành Tây Tháp này là đủ rồi không?"
Diệp Phủ Biên nói: "Đã nói vậy, nhưng mà... lão phu nhân bà đừng có thừa nước đục thả câu, ta không hiểu quân vụ, quả thật không nhìn ra lão phu nhân có kế sách gì."
Lão phu nhân cười nói: "Nếu vợ của ngươi không còn nữa, ngươi sốt ruột không?"
Diệp Phủ Biên ngẩn ra.
Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán của lão phu nhân, quả nhiên Đóa Mộ Nhĩ lại phái sứ giả đến, lần này có mang theo hậu lễ, phỏng chừng cũng thật sự coi như là bỏ công sức lớn. Hiện tại Đóa Mộ Nhĩ táng gia bại sản đã không lấy ra được bao nhiêu đồ tốt, lễ vật sứ giả mang đến có tận mười mấy cái rương lớn.
Nhưng mà cổng thành Tây Tháp vẫn không mở, thủ tướng thành Tây Tháp Đường Thịnh đứng ở trên tường thành lớn tiếng nói với hắn ta: "Trở về nói với đại ai cân của các ngươi, chúng ta chỉ có một điều kiện, dâng ra ít nhất năm vạn nữ tử trẻ từ mười lăm tuổi đến ba mươi tuổi. Chỉ cần các ngươi dâng người ra, chúng ta tuyệt đối sẽ không cản trở các ngươi tây tiến nữa."
Sứ giả cũng ngây người: "Hả?"
Đường Thịnh nói: "Ta nói đã rất rõ ràng rồi chứ, chẳng lẽ còn muốn ta lặp lại lần nữa? Đóa Mộ Nhĩ dâng ra năm vạn nữ tử trẻ tuổi, quân Ninh thành Tây Tháp tuyệt đối không ngăn trở các ngươi tiếp tục tây tiến."
Tuy sứ giả không hiểu là tại sao nhưng đành phải mang lời nhắn này trở về. Những người đi cùng hắn ta cũng đều là quay sang nhìn nhau, trên dưới một trăm người, trên dưới một trăm khuôn mặt ngỡ ngàng, nhưng lửa giận rất nhanh chóng bùng lên trong lòng khoảng một trăm người này, lần này người Ninh quá đáng rồi.
Doanh địa bộ tộc Đóa Mộ Nhĩ.
Sứ giả đã trở lại gần hai canh giờ, Đóa Mộ Nhĩ vẫn không hiểu, y nhìn về phía thủ hạ hỏi một câu: "Tại sao bọn họ chỉ muốn nữ nhân?"
Nhưng không ai có thể cho y câu trả lời, yêu cầu này quả thật có vẻ rất kỳ lạ nhưng lại cho bộ tộc Đóa Mộ Nhĩ hy vọng.
Y đi tới đi lui ở trong lều vải: "Điểm này cũng không giống phong cách của người Ninh, sao bọn họ lại đưa ra yêu cầu như vậy? Nhưng mà thật sự... chỉ cần ta dâng ra năm vạn nữ tử trẻ tuổi, người Ninh bọn họ sẽ không cản trở sao?"
Sứ giả nói: "Tướng lĩnh thủ quân thành Tây Tháp Đường Thịnh nói như vậy, chính miệng hắn nói."
Đóa Mộ Nhĩ nói: "Người Ninh cứng rắn ngang ngược, nhưng có một điểm tốt... đó chính là phần lớn bọn họ đều nói lời giữ lời."
Thủ hạ nói: "Nhưng cứ như vậy thì chẳng phải là hơi quá khuất nhục sao?"
Đóa Mộ Nhĩ đột nhiên phản ứng lại: "Đừng cho bách tính bộ tộc biết tin tức, càng không thể để cho các binh sĩ biết!"
"A!" Sứ giả vội vàng thay đổi: "Nhưng chắc đã muộn rồi, thuộc hạ trở lại đã gần hai canh giờ rồi."
Có khoảng một trăm người theo hắn ta đi thành Tây Tháp, một trăm cái miệng truyền đi, không bao lâu là khắp cả doanh địa đều đã biết chuyện này, tiếng khóc của các nữ nhân nhanh chóng vang lên, vừa qua giờ ngọ, tiếng khóc trong doanh địa đã vang lên khắp nơi.
Các binh sĩ phẫn nộ bắt đầu rời quân doanh trở lại bên cạnh nữ nhân của mình. Bảo bọn họ dâng ra nữ nhân, thê tử, tỷ muội của mình, dâng ra người thân nhất để đổi lấy sự bình an của bản thân, đối với các nam nhân bộ tộc mà nói là vô cùng nhục nhã. Bọn họ là võ sĩ, võ sĩ không thể chịu nhục như thế.
"Đại ai cân!"
Thủ hạ vội vã chạy vào trong lều vải, sắc mặt trắng bệch: "Lượng lớn binh sĩ ở các doanh địa chung quanh trở lại trong tộc nhân, cánh trái một vạn năm ngàn binh thì khoảng một vạn người về, cánh phải một vạn năm ngàn, chỉ sợ số người về càng nhiều hơn, các binh sĩ trung quân cũng đang bỏ đi với quy mô lớn."
Đóa Mộ Nhĩ sắc mặt đại biến: "Trúng gian kế của người Ninh rồi!"
Y đi nhanh ra ngoài lều: "Triệu tập tất cả tướng lĩnh và trưởng lão bộ tộc đến bên ngoài lều lớn của ta, ta muốn nói cho bọn họ biết, ta tuyệt đối sẽ không dâng thê tử của bọn họ, con gái của bọn họ ra, ta muốn quyết tử một trận với người Ninh."
Các hộ vệ của y vội vàng chia nhau ra ngoài triệu tập người, nhưng trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, cả doanh địa đều rối loạn.
Đâu chỉ là những binh lính bình thường, nếu đại ai cân của bọn họ thật sự muốn lựa chọn khuất phục người Ninh, dâng ra ít nhất năm vạn nữ tử trẻ tuổi, những thủ lĩnh nhỏ kia, những tướng quân kia, những quý tộc kia, gia quyến của bọn họ cũng không thoát được, nếu không thì đâu có nhiều nữ tử trẻ tuổi như vậy.
Doanh địa hỗn loạn, muốn khôi phục lại sẽ khó khăn.
"Báo!"
Một đội thám báo từ xa phi ngựa đến, thập trưởng đội thám báo nhảy xuống chiến mã: "Đại ai cân, quân Ninh tiến công!"
Đóa Mộ Nhĩ trợn trừng mắt, lập tức hô một tiếng: "Thổi tù và!"
Bên trung quân vang lên tiếng tù và tu tu, nhưng cũng không có bao nhiêu binh sĩ tập hợp ngay lập tức, rất nhiều người đã không muốn bán mạng cho Đóa Mộ Nhĩ nữa, bọn họ chỉ muốn trở về bảo vệ vợ con của mình.
Doanh địa cánh phải, binh lính bộ tộc còn kiên thủ chỉ có 2000 – 3000 người, hơn vạn khinh kỵ quân Ninh lao đến, cho nên trong một khắc đó binh lính bộ tộc cánh phải lựa chọn trốn hoặc là đầu hàng, bại binh chạy về phía trung quân theo bản năng, cả đại doanh lại càng rối loạn hơn.
Một vạn danh khinh kỵ quân Ninh đột nhập cánh trái, đuổi giết tàn binh, đuổi giết một mạch đến đại doanh trung quân, giết hơn hai ngàn địch.
Mà ở đối diện đội ngũ, đội quân của Đường Vĩ cũng bắt đầu về di chuyển về phía trước, tuy chỉ có năm ngàn người nhưng cũng có vẻ khí thế lớn, nhìn giống như là có hơn vạn người vậy.
Lão phu nhân cũng ở đang trong đội ngũ, mười mấy tên con cháu Đường gia bảo vệ bà.
"Đi hô lớn."
Lão phu nhân cười cười: "Đóa Mộ Nhĩ đã chắc chắn thất bại, sau khi đánh xong trận chiến này, người phái đi đại doanh tây cương Trọng Giáp và Bính Tự Doanh có thể trở về, không đuổi kịp thì bảo người đuổi theo nói với Trọng Giáp và Bính Tự Doanh không cần đến, nhưng binh lực của tây tam quan phải điều động đến đây."
Người của Đường gia thúc ngựa đi về phía trước, cưỡi ngựa đi qua lại ở trước trận bộ đội của Đóa Mộ Nhĩ hô lớn.
"Đại Ninh bằng lòng mở thành quan, chỉ cần các ngươi giết chết Đóa Mộ Nhĩ và thân tín của hắn, giết chết tất cả tướng quân lãnh quân, Đại Ninh sẽ tiếp nhận các ngươi, mở cổng thành Tây Tháp cho các ngươi nhập quan, sẽ còn chia đất đai cho các ngươi, chia hạt giống lương thực cho các ngươi, từ nay về sau các ngươi chính là người Ninh!"
Không ngừng hô hào như vậy, khinh kỵ ở bên ngoài doanh địa trung quân Đóa Mộ Nhĩ lao vụt trở về.
"Đóa Mộ Nhĩ định để các ngươi dâng thê nữ ra, các ngươi bằng lòng sao? Ngay cả người Ninh chúng ta cũng cảm thấy hắn vô liêm sỉ! Các ngươi chỉ cần giết chết Đóa Mộ Nhĩ và thân tín của hắn, buông binh khí đầu hàng, Đại Ninh cho các ngươi gia viên!"
Hậu đội quân Ninh.
Lão phu nhân thở dài nói: "Xem ra là thành công rồi, chỉ là uổng công cho đám đàn ông các ngươi vui vẻ, sau này các ngươi vẫn phải tiếp tục nhìn mi thanh mục tú của mình trong gương, nhưng mà giữa mọi người với nhau, cố gắng ít cảm thấy đối phương mi thanh mục tú thì hơn, không tốt không tốt..."
Diệp Phủ Biên cười lớn ha ha: "Lão phu nhân diệu kế vô song."
Lão phu nhân lắc đầu: "Nếu không phải bên tây cương này quả thật đất rộng người thưa, ta cũng sẽ không sắp xếp như vậy, đây không phải phong cách lãnh binh tác chiến của tổ tiên Đường gia chúng ta... Thành Tây Tháp cần đồn điền, ta phải suy nghĩ cho cái ăn của An Tây đô hộ phủ. Nếu mấy chục vạn người bộ tộc Đóa Mộ Nhĩ quy hàng thì đồn điền bên ngoài thành Tây Tháp đã được giải quyết. Huống hồ còn phải sửa đường, để cho các nam nhân bộ tộc Đóa Mộ Nhĩ đi sửa đường đi."
Đóa Mộ Nhĩ chết trong loạn quân.
Hơn bốn mươi vạn người bộ tộc Đóa Mộ Nhĩ quy hàng Đại Ninh.
Lão phu nhân nhìn về chỗ xa hơn, nghĩ có cần đánh người Hắc Vũ một chút hay không?