Thành Tây Tháp.
Chuyện tiếp nhận bộ tộc Đóa Mộ Nhĩ mất khoảng 4 – 5 ngày, tạm thời an trí cho những người này, kiểm kê nhân số, còn phải bảo đảm bọn họ không phá hỏng quy định, tổng kết lại không có gì hơn bốn chữ... Ân uy tịnh thi.
Nói lão phu nhân của Đường gia hùng tài đại lược không quá, nhưng đây cũng là vì biên cương tây bắc thật sự có chút không bột đố gột nên hồ. Lão phu nhân dù khéo léo thế nào, trong tay không có đồ thì cũng không thể nào tạo ra thần tích xảo đoạt thiên công.
Thành Tây Tháp đã xây dựng xong, nhưng lượng lớn cơ sở hạ tầng chung quanh nơi đặt làm An Tây đô hộ phủ đều chưa xây xong.
Nhất việc cấp bách chính là làm đường. Hiện tại thành Tây Tháp chỉ có một con đường thông đến Hưng Ninh Quan đã được tu bổ xong. Kông có đường lớn bằng phẳng, biên quân Đại Ninh ở các nơi khác sẽ không thể nào nhanh chóng chi viện đến đây, vật tư cũng không thể nào vận chuyển kịp thời.
"Sau khi kiểm kê nhân số xong, lập tức phân công ra ngoài, không thể ở lại thành Tây Tháp quá lâu, lâu sẽ sinh loạn."
Lão phu nhân ngồi trên chủ vị ở lều lớn, lại là gần một đêm không ngủ, thoạt nhìn tinh thần không tốt lắm nhưng lời nói vẫn rõ ràng, đầu óc vẫn thông thuận.
"Đường Vĩ."
"Có tôn nhi."
Lão phu nhân căn dặn: "Cho con ba ngàn người, áp giải từng nhóm tráng đinh đi sửa đường, nói với bọn họ, dân công của Đại Ninh được bao nhiêu tiền công thì bọn họ được bấy nhiêu. Đường Thịnh, con phân công nhân thủ đưa hết những người già yếu, nữ nhân và trẻ em đều đồn điền hồ Tây Sơn."
Bà ngáp một cái, khoát tay: "Những người này tâm tư không quá ổn, để cho bọn họ biết số lượng thật sự của biên quân thành Tây Tháp, không chừng bọn họ sẽ giở trò gì đó."
Hai người Đường Thịnh và Đường Vĩ lập tức lĩnh mệnh: "Con sẽ đi làm ngay."
Lão phu nhân gật đầu: "Đừng quá cường thế, chọn người đức cao vọng trọng trong số bọn họ ra, cho bọn họ ưu đãi, hậu lợi, để cho bọn họ hỗ trợ con. Vẽ cho bọn họ cái bánh lớn, đừng sợ lớn, phải thu hút người."
Bà đứng dậy: "Thân thể thực sự không tốt rồi, ta đi nghỉ ngơi một lát."
Thật ra đâu chỉ là đêm qua, lão phu nhân lo lắng một lúc tiếp nhận mấy chục vạn người vào sẽ xảy ra nhiễu loạn, mấy ngày mấy đêm nay gần như cũng không nghỉ ngơi gì mấy.
Diệp Phủ Biên vội vàng nói: "Lão phu nhân mau đi nghỉ ngơi, người bên dưới sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện."
Lão phu nhân cười nói: "Không dám thoải mái đâu, bệ hạ định thành Tây Tháp làm phủ thành An Tây đô hộ phủ, nơi này quá đặc biệt, toàn bộ bản đồ cương vực Đại Ninh giống như là một tấm khiên chắn chắc chắn không thể phá vỡ, mà thành Tây Tháp là mũi thương phía sau tấm chắn đâm ra. Trước khi đô hộ đại nhân nhậm chức, ta phải chuẩn bị xong hết tất cả những việc nên chuẩn bị."
Trong lòng Diệp Phủ Biên cảm khái vạn phần, bệ hạ luôn nói lão phu nhân đáng kính. Trước đây Diệp Phủ Biên hoàn toàn chưa có tiếp xúc cho nên không rõ tính tình và cách làm việc của lão phu nhân, nhưng sau khi tiếp xúc trong nửa tháng nay, ông ta mới cảm ngộ sâu sắc con người của lão phu nhân, chẳng những đáng được ông ta tôn kính, đáng được bệ hạ tôn kính, cũng đáng được tất cả bách tính Đại Ninh tôn kính.
Đâu chỉ là lão phu nhân, toàn bộ Đường gia đều đáng được tôn kính như vậy.
Lão phu nhân được cháu gái Đường Quả dìu đi nghỉ ngơi, đi được vài bước bỗng nhiên lảo đảo một cái, sau đó người mềm oặt ngã xuống. Đường Quả đang dìu bà liền kinh hô một tiếng, đưa tay ôm lấy lão phu nhân.
Lần này tất cả mọi người đều sợ hãi.
Ba canh giờ sau, lão phu nhân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, rất nhiều người ở trong phòng đều đang nín thở nhìn bà, thấy mi mắt của bà khẽ động, sắc mặt của y quan bên giường mới dịu lại một chút.
"Lão phu nhân quá vất vả rồi."
Y quan vội vàng nói: "Tuyệt đối đừng làm lụng vất vả nữa, cứ việc nằm ở đây nghỉ ngơi."
Lão phu nhân giơ tay lên dụi mắt, cười: "Có phải ta đã dọa các ngươi sợ rồi không?"
Đường Quả mắt ửng đỏ, gật đầu: "Sợ rồi."
Lão phu nhân ừ một tiếng: "Cứ yên tâm, ta ngủ cũng không mơ thấy ông nội của các con, chứng tỏ ông ấy vẫn không muốn cho ta đi gặp ông ấy, lão già đó tám phần là không nhớ ta chút nào cả... Nhưng mà cũng tốt, ông ấy không nhớ ta, ta sẽ sống thêm mấy năm nữa thay ông ấy trông coi vùng tây bắc Đại Ninh này."
Bà nhắm mắt lại, sắc mặt có vẻ tốt hơn trước một chút.
"Thật ra thứ ông ấy không buông bỏ được nhất không phải ta, mà là biên quan tây bắc Đại Ninh."
Lão phu nhân nhắm mắt lại nói: "Thật ra ta đâu có tài năng gì, đâu có bản lĩnh gì, chỉ là trước khi làm việc đều sẽ suy nghĩ một chút, nếu ông ấy còn sống, ông ấy sẽ làm như thế nào?"
Bà đã già, nhưng lúc ông ta đi thì bà vẫn là nha đầu ngốc của ông ta.
Ông ta đi rồi, bà phải gánh vác đại kỳ của Đường gia, bà phải làm việc mà ông ta vẫn luôn làm, nha đầu ngốc từng chút từng chút biến thành lão phu nhân được người người kính ngưỡng.
Cho nên nha đầu ngốc này như biến thành một người khác, kiên cường hơn, dũng cảm hơn, trơn tru hơn. Gia chủ của Đường gia đã đi rồi, nhưng bà cố gắng làm cho trụ cột tinh thần của mọi người trong Đường gia không đổ xuống. Bắt đầu từ lúc đó bà khiến bản thân trở thành một có thể người để người khác dựa vào, chứ không phải như trước kia, bà chỉ dựa vào ông ta.
"Lão già chết tiệt..."
Lão phu nhân thì thào nói: "Cũng không sợ ta mệt, còn không đến đón ta..."
"Không đến thì không đến vậy, bao nhiêu năm cũng chưa từng mơ thấy, không biết thi thoảng về thăm một chút à? Nhìn xem ta thay ông ta trông coi nhà thật tốt, nhìn xem ta thay ông ta trông coi biên quan thật tốt, sau đó khen ta một câu... Nha đầu, làm tốt lắm."
Tiếng bà lẩm bẩm rất nhỏ, rất nhỏ.
Mọi người ở trong phòng đều đỏ mắt.
Lão phu nhân chính là lão phu nhân như vậy, sáng sớm ngày hôm sau lại khiến mọi người giật thót mình. Bà dậy từ rất sớm, đầu luyện công ở trong sân bắt, tuy rằng không nhẹ nhàng phóng khoáng như lúc còn trẻ, cũng là đánh Ngũ cầm quyền, nhưng có thể nhìn ra được vẫn còn mạnh mẽ.
Ngũ cầm quyền này là ông ta dạy của bà.
Lúc quen biết bà, ông ta đã là trung niên, bà vẫn là thiếu nữ mười mấy tuổi. Khi ông ta cưới bà, thái dương đã có tóc trắng, còn bà đang tuổi xuân thì.
Bao nhiêu lần bà ngồi trên ghế đẩu nhìn ông ta đánh Ngũ cầm quyền, sau đó cười ông ta đã già, đều là người già mới đánh quyền pháp thể dục, người đứng đắn như ông ta cũng sẽ nói lên đôi câu không đứng đắn. Ví dụ như bản thân ông ta là càng già càng dẻo dai, già nhưng vẫn cường mãnh.
Bà luôn hỏi ông ta, ông thích gì ở ta?
Ông ta sẽ luôn nghiêm túc trả lời rằng ham muốn ngưỡng mộ nàng trẻ đẹp.
Ông ta cũng sẽ hỏi lại, nàng thích gì ở ta?
Bà sẽ luôn nghiêm túc trả lời là ham muốn ngưỡng mộ ông quyền cao chức trọng.
Hai người nói chuyện thế tục lời nhất nhưng không ai thế tục. Khi đó có bao nhiêu người nói bà thật sự ham muốn quyền cao chức trọng mới lấy một nam nhân lớn hơn bà 20 – 30 tuổi. Khi đó có bao nhiêu người nói ông ta ham muốn thiếu nữ xinh đẹp nên mới lấy một nữ nhân nhỏ hơn ông ta nhiều tuổi như vậy.
Lão phu nhân đánh Ngũ cầm quyền đâu ra đó, đều là dáng vẻ của ông ta.
Năm đó, bà mới về nhà chồng.
Ông ta ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, yên tĩnh như một người trong tranh. Tuy trên mặt ông ta đã có nếp nhăn nhưng đường nét vẫn anh tuấn. Mà bà khi đó vẫn còn là một tiểu cô nương thì đứng ở phía sau ông ta, cột lên dây đỏ, thắt bím tóc nhỏ cho ông ta. Ông ta đọc sách, bà nghịch ngợm.
Ông ta suất quân xuất chinh, bà tất sẽ đi theo, mặc giáp trụ của thân binh, đeo chiến đao và tấm chắn của thân binh. Trước trận hai quân, ông ta hùng vĩ, bà hiên ngang.
Tây bắc có phu thê hai người như vậy cho nên tây bắc yên ổn, không có rối loạn.
Hiện tại, một mình bà làm việc của hai người.
Đánh quyền xong, trên trán lão phu nhân lấm tấm mồ hôi, cháu gái Đường Quả vội vàng chạy tới khoác thêm áo khoác cho bà. Lão phu nhân cưng chiều xoa xoa đầu cháu gái: "Cứ yên tâm là được, ông nội con chưa đến, không biết chừng ta sẽ còn có thể sống thêm bao nhiêu năm nữa. Khi nào ta thật sự cảm thấy mình không ổn, sẽ sớm có dự cảm. Ông ấy đến, ta có thể cảm nhận được."
Rất nhiều rất nhiều năm trước, mẫu thân của lão phu nhân vẫn luôn lo lắng, nói với bà rằng nếu con muốn gả vào phủ Đường công, phải biết tự chăm sóc bản thân, thân phận địa vị như vậy, không chừng có bao nhiêu tiểu cô nương xinh đẹp trẻ tuổi chủ động nhào đến.
Thế nhưng bà lại cười nói vậy thì có gì đáng sợ đâu, con cũng vậy mà.
Bà nói con cũng là tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ cần con luôn trẻ trung xinh đẹp là được rồi.
Sau đó mọi người mới biết quả thật ông ta thích tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng chỉ thích kiểu người như bà.
Ngày thứ ba.
Lão phu nhân lại xuất hiện ở trên tường thành Tây Tháp lần nữa, cũng như lúc bà còn trẻ, mặc thiết giáp, sau lưng là áo choàng đỏ sẫm. Giây phút bước bà đi lên tường thành giống như trở về mấy chục năm trước, sau khi ông ta ngã xuống, lần đầu tiên bà thay ông ta lên thành tường tuần tra.
Trên tường thành, lão phu nhân vẫy tay với các binh sĩ, thế là trên tường thành liền bộc phát tiếng hoan hô ầm trời.
Lão phu nhân nhìn về phía Đường Quả, hạ giọng cười nói: "Nhìn đi, bà nội còn vẫn còn trẻ trung xinh đẹp khiến người ta điên cuồng như vậy."
Đúng lúc này, ngoài thành có một đội kỵ binh của người Hắc Vũ chạy như bay đến, có chừng mấy chục người, bọn họ giơ cờ trắng, ra hiệu không phải tới khiêu chiến. Kỵ binh đến chỗ cách đó không xa, lấy ra một phong thư rồi nói lớn: "Tướng quân Thuần Mộc đế quốc Hắc Vũ có thư tự tay viết cho tướng quân thành Tây Tháp Ninh quốc."
Sau khi nói xong liền ném thư xuống đất, sau đó thúc ngựa bỏ đi, bọn họ cũng không dám tới quá gần. Không bao lâu sau cổng thành mở ra, một đội chiến binh Đại Ninh ra ngoài lấy thư về.
Hai canh giờ sau, đại doanh người Hắc Vũ.
Tướng quân Hắc Vũ trẻ tuổi Thuần Mộc ngồi trong đại trướng uống rượu, thủ hạ nói: "Tướng quân, người Ninh tuyệt đối sẽ không giao hết người thuộc bộ đội của Đóa Mộ Nhĩ ra, tướng quân cũng biết rõ điều này, vì sao còn muốn viết thư gửi qua?"
Thuần Mộc cười hỏi lại: "Ta viết thư là cho người Ninh nhìn ư?"
Thủ hạ khó hiểu.
Thuần Mộc giải thích: "Ta viết thư là cho bệ hạ nhìn. Đã đuổi đến đây rồi, bộ đội của Đóa Mộ Nhĩ được người Ninh thu nhận, nếu ta không làm gì cả đã trở về, bệ hạ tất sẽ chửi mắng, cho dù trước đó ta đánh thắng nhiều trận như vậy thì cũng sẽ bị mắng. Ta viết một phong thư cho người Ninh, người Ninh trả lời ta một phong thư là ta có thể lui quân được rồi. Đến lúc đó đưa thư cho bệ hạ xem, chứng minh không phải là ta không làm gì cả, chỉ là người Ninh không phối hợp."
Hắn ta cười cười: "Người Ninh hồi âm, có lẽ sẽ từ chối ta rất nghiêm túc. Bên bọn họ làm việc gì cũng chú ý đến quy định, chú ý đến lễ nghĩa, ta khách khí viết thư đòi người, bọn họ khách khí hồi âm, trận chiến này đến đây là dừng, không tổn thương hòa khí, rất tốt."
Thủ hạ cũng cười: "Thường nói người Ninh tự nhận mình văn hóa sâu rộng, viết thư cũng nho nhã, luôn miệng chi hồ giả dã, cũng không biết lát nữa có hồi âm sẽ thao thao bất tuyệt thế nào.
Thuần Mộc nói: "Bây giờ không phải là trước kia nữa. Đế quốc Hắc Vũ trước kia không cần khách khí, người Ninh nhận người của chúng ta, chúng ta trực tiếp cho đại quân tiếp cận, hiện tại..."
Hắn ta lắc đầu: "Hiện tại để cho bệ hạ một lời giải thích, ngay cả viết một phong thư mà ta cũng phải chú ý tìm từ, còn phải viết giống như rất chính nghĩa nữa."
Trong thư của hắn ta chủ yếu viết hai điểm: thứ nhất, lập tức trịnh trọng xin lỗi đế quốc Hắc Vũ vì can thiệp vào chuyện riêng của đế quốc Hắc Vũ, chuyện riêng của đế quốc Hắc Vũ không dễ dàng để cho người ngoài tùy ý nhúng tay vào. Thứ hai, lập tức trả lại tất cả nhân viên tài vật của bộ tộc Đóa Mộ Nhĩ, và còn phải đưa đến bên ngoài đại doanh Hắc Vũ.
Đúng lúc này bên ngoài có người vội vã đi vào, cúi người đưa cho Thuần Mộc một phong thư: "Thám báo của người Ninh đưa đến một phong thư hồi âm."
Thuần Mộc đặt chén rượu xuống, mở phong thư ra: "Xem thử nói như thế nào."
Sau khi mở ra hắn ta ngây người, bởi vì phong thư thật sự quá ngắn.
Thứ nhất, phì.
Thứ hai, cút.