Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1411 - Chương 1411: Rất Nhiều Người Xấu

Chương 1411: Rất nhiều người xấu Chương 1411: Rất nhiều người xấu

Thời tiết ở thành Trường An đã dần trở nên nóng hơn, sứ đoàn của Tang quốc đến Trường An đã được hơn một tháng, không những vẫn chưa gặp hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, ngay cả chính sự cũng không có người bàn bạc với bọn họ.

Quan viên của Lễ bộ nói nếu bọn họ đã đến Trường An thì nên đi chơi thăm thú một lượt, lãnh hội phong thái của đô thành Đại Ninh, mỗi ngày đều dẫn bọn họ đi các nơi du ngoạn, về lễ nghĩa thì tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, nhưng đối với người Tang mà nói đây là giày vò.

Cứ chịu đựng như vậy một tháng, mỗi ngày đều hỏi khi nào có thể cầu kiến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, khi nào có thể gặp thủ phụ Nội các đại nhân, câu trả lời nhận được vĩnh viễn đều là đã đang sắp xếp.

Sáng sớm, mấy cỗ xe ngựa đậu ở cửa nơi sứ đoàn lưu trú, quan viên của Lễ bộ vẻ mặt hưng phấn đi vào, nhìn về phía thủ lĩnh sứ đoàn Tang quốc, Nguyên Thạch Vi Nham, nói: "Xem như đã có thể cho ngươi một tin tốt rồi, nơi hôm nay cần đi quá quan trọng, và còn quá đặc biệt, ngươi nhất định sẽ thích."

Nguyên Thạch Vi Nham vội vàng hỏi: "Là sắp yết kiến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh sao?"

Quan viên Lễ bộ cười nói: "Đến rồi ngươi sẽ biết. Lúc trước vẫn luôn cùng các ngươi tham quan ở trong thành Trường An là vì bệ hạ thật sự quá bận, không phải cố ý chậm trễ, mà là sứ đoàn các quốc gia đều đang xếp hàng. Không giấu ngươi, sứ đoàn của Hỏa Trị quốc Tây Vực đến đã bốn tháng rồi vẫn chưa thể gặp bệ hạ."

Nguyên Thạch Vi Nham vẻ mặt khó xử, nói: "Chẳng lẽ chúng ta phải xếp phía sau sứ đoàn của Hỏa Trị quốc đó? Vậy chẳng phải là còn phải xếp bốn tháng ư?"

"Sao lại thế chứ."

Quan viên Lễ bộ nói: "Bốn tháng không đủ, phía trước bọn họ còn người đang xếp hàng nữa."

Nguyên Thạch Vi Nham: "..."

Quan viên Lễ bộ cười nói: "Nhìn xem ngươi đã sợ rồi, chỉ đùa thôi, sứ đoàn bên Hỏa Trị quốc không đủ thành ý, tất nhiên không thể nào so sánh được với các ngươi. Người Tang các ngươi nhìn có vẻ chân thành nhiệt liệt, chúng ta đều thấy cả, nếu không thì hôm nay sẽ đặc biệt sắp xếp cho các ngươi sao? Người của Hỏa Trị quốc hơn bốn tháng cũng chưa được ra khỏi thành Trường An."

Nguyên Thạch Vi Nham vội vàng nói: "Ngươi chờ một lát, ta đi tắm rửa thay y phục."

Sứ đoàn của Tang quốc lập tức bận rộn, mấy vị quan viên quan trọng đều đi rửa mặt thay y phục, thay triều phục long trọng nhất, một bộ y phục này có phân lượng không nhẹ.

Ra ngoài lên xe, đội xe chậm rãi đi về phía trước dưới sự bảo vệ của cấm quân. Đi được khoảng một canh giờ, Nguyên Thạch Vi Nham ngồi ở trong xe ngựa càng lúc càng nghi hoặc: "Thành Trường An lớn như vậy ư? Đi một canh giờ vẫn chưa đến cung Vị Ương."

Hắn ta thật sự không nhịn được, vén rèm che xe ngựa lên hỏi một câu: "Chúng ta vẫn chưa đến nơi sao?"

Sau đó hắn ta ngây người.

Bên ngoài không phải là trong thành Trường An gì cả, không biết đã ra khỏi thành từ khi nào, một vùng đồng cỏ xanh mướt, cảnh sắc nhìn cực kỳ mê người, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh thoang thoảng làm lòng người thư thái.

"Lý đại nhân."

Nguyên Thạch Vi Nham nói: "Bệ hạ không ở trong thành Trường An à?"

Viên ngoại lang Lễ bộ Lý Phương Thủy nói: "Bệ hạ ở trong thành Trường An đó."

Nguyên Thạch Vi Nham ngẩn ra: "Nhưng tại sao chúng ta phải ra ngoài thành? Không phải chúng ta đi cung Vị Ương yết kiến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh sao?"

"Không phải."

Lý Phương Thủy nghiêm túc nói: "Ta không nói là chúng ta đi gặp bệ hạ, ta nói là sắp xếp của hôm nay rất quan trọng, rất khác. Trước đây đều là đưa các ngươi tham quan ở trong thành Trường An, hôm nay ta mang các ngươi ra ngoài thành tham quan. Thế nào, bất ngờ không? Đi ngoại thành dạo chơi, chúng ta xuất phát."

Nguyên Thạch Vi Nham: "..."

Hắn ta cúi đầu nhìn triều phục trên người: "Ta..."

Lý Phương Thủy nói: "Bệ hạ cũng sợ thất lễ với các ngươi cho nên đặc biệt dặn dò Lễ bộ phải chăm sóc kỹ lưỡng, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ các ngươi nhất định có hứng thú với việc nông nghiệp của Đại Ninh, hôm nay muốn dẫn các ngươi đến nông trường hoàng gia. Ở đó, các ngươi có thể đích thân tham gia lao động, có thể thu hoạch, tận hứng du ngoạn."

Nguyên Thạch Vi Nham: "..."

Lý Phương Thủy nói: "Còn nữa là hôm nay vừa khéo ở trong nông trường hoàng gia tuy sẽ không gặp được hoàng tộc Đại Ninh, nhưng mà hôm nay các ngươi gặp được Đại Ninh đông cương Đao Binh đại tướng quân Mạnh Trường An, hôm nay hắn thay bệ hạ tới nông trường tuần tra."

Cuối cùng trong lòng Nguyên Thạch Vi Nham cũng hơi dịu lại một chút. Bất kể nói như thế nào, đông cương Đao Binh đại tướng quân, đó là nhân vật lớn thật sự, nếu như là tây cương đại tướng quân với hắn ta mà nói cũng không có sức hấp dẫn gì, nhưng đó là đông cương đại tướng quân, tương lai sau khi đại quân Tang quốc đánh vào Ninh quốc sẽ phải đối mặt với Mạnh Trường An này trước.

Huống hồ hắn ta đã sớm nghe nói Mạnh Trường An cực kỳ được hoàng đế bệ hạ Đại Ninh sủng ái, nếu tạo quan hệ tốt với người này, không chừng có thể mau chóng được gặp hoàng đế, và còn có thể thăm dò tin tức, có thể mua chuộc người này được không.

Cho nên Nguyên Thạch Vi Nham cười nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta cung kính không bằng tuân mệnh, đi xem thử phong cảnh điền viên của nông trường hoàng gia. Ta cũng rất muốn gặp vị Đao Binh đại tướng quân bách chiến bách thắng trong truyền thuyết đó."

Lý Phương Thủy nói: "Sớm chúc các ngươi sẽ vui vẻ."

Nguyên Thạch Vi Nham cười nói: "Cảm ơn."

Nông trường hoàng gia.

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Mạnh Trường An làm việc ở dưới ruộng: "Sao ngươi lại nghĩ đến việc đưa các học sinh của Võ Viện đến nông trường?"

Mạnh Trường An nói: "Đám người đó ai ai cũng thân thủ bất phàm, ai ai cũng đầu óc bất phàm, nhưng chỉ là mỗi người đều không phải một người bình thường, các bách tính đều nói nghèo văn giàu võ không phải là không có lý. Các học sinh của Võ Viện cực nhiều người không biết đất trồng rau như thế nào. Ngươi hỏi bọn họ rau này rau kia gọi là gì, rất nhiều người trong số bọn họ đều không đáp được. Lúc nãy ngươi cũng thấy rồi đấy, lúc đưa vào, những tên đó ai nấy đều mờ mịt, đây là cái gì, rồi đây là cái gì?"

Gã cười nói: "Kẻ làm tướng không đơn thuần là phải học lãnh binh như thế nào, học binh pháp chiến thuật, học võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung, còn phải học cách sinh tồn. Cùng các binh sĩ sống sót quan trọng hơn những thứ khác, ngay cả đồ ăn cũng không biết được trồng như thế nào, bọn họ ở biên cương sinh tồn cái rắm. Ta đã hỏi rồi, trong nông trại này trên cơ bản đều có tất cả các loại rau dại có thể ăn được, dẫn bọn họ đi nhận biết một chút."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Cũng đúng."

Hắn nhìn về phía Mạnh Trường An: "Vậy thì ngươi dẫn ta đến làm gì?"

Mạnh Trường An giơ tay lên dụi mắt, ngẩng đầu nhìn trời: "Ta cũng không nhận biết được toàn bộ..."

Gã giải thích: "Ta tòng quân ở bắc cương, bên bắc cương cơ bản không có rau dại có thể ăn được, một năm có tám chín tháng trời đông giá rét. Sau khi ta đến đông cương, bên cạnh chính là đồn điền, rau và lương thực thông thường đều có."

Gã liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi cũng biết đấy, từ nhỏ ta đã chưa từng xuống ruộng..."

Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi muốn bảo ta đến giải thích."

Mạnh Trường An nói: "Không phải, ngươi dạy ta, ta đi dạy bọn họ."

Thẩm Lãnh: "Ta dạy ngươi, ngươi đi làm màu..."

Thời tiết quả thật đã nóng lên, cách đó không xa, Trần Nhiễm nhổ cỏ dại dưới ruộng một lúc đã toát mồ hôi khắp người, đi từ dưới ruộng lên, vén áo lên để lộ bụng đi lòng vòng ở đó. Thẩm Lãnh gọi gã một tiếng: "Ngươi làm gì thế?"

Trần Nhiễm vừa đi nhanh đến vừa nói: "Ta khoe bụng."

Thẩm Lãnh: "..."

Mạnh Trường An cười nói: "Ngươi kiềm chế một chút, những người tuổi trẻ kia đều đang nhìn đấy, ngươi cà lơ phất phơ, bọn họ cũng đều sẽ cà lơ phất phơ theo, trong mắt bọn họ, ngươi là tiền bối."

Trần Nhiễm gật đầu: "Hiểu rồi... Sao sứ đoàn người Tang như vẫn chưa đến?"

Vừa mới nói xong, bên cửa chính nông trường có đội xe chạy vào, bốn năm chiếc xe ngựa của Lễ bộ chậm rãi chạy vào. Mạnh Trường An nhìn sang bên kia chép miệng: "Không phải đó sao."

Người của sứ đoàn người Tang xuống dưới xe ngựa, nhìn thấy bọn họ, Trần Nhiễm liền kinh ngạc: "Đám người kia bị người của Lễ bộ lừa rồi phải không?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Bộ y phục kia tổng cộng phải có khoảng mười chiếc, cộng lại có thể lên đến 3 – 4 cân, thậm chí hơn năm cân, mặc bộ này đến nông trường... Chẳng trách mọi người nói, Đại Ninh người xấu ngàn ngàn vạn, trong Lễ bộ đã chiếm một nửa."

Mạnh Trường An: "Một nửa còn lại đều ở Đông Hải Thủy Sư."

Thẩm Lãnh: "Nói bừa, trong Tứ Mao Trai lại không có sao!"

Mạnh Trường An: "Ta vẫn muốn sống, ngươi cách xa ta ra một chút..."

Xa xa, sau khi Nguyên Thạch Vi Nham xuống xe liền nhìn về phía Mạnh Trường An bọn họ. Lý Phương Thủy cười đi qua, nói: "Ngươi xem, người làm việc dưới ruộng bên kia chính là đông cương Đao Binh đại tướng quân Mạnh Trường An, là người mặc y phục màu xanh đậm đó."

Nguyên Thạch Vi Nham gật đầu, trong lòng thầm nghĩ... Người Ninh quả thật có chỗ lợi hại, thân là đại tướng quân, Mạnh Trường An lại còn đích thân xuống ruộng làm việc, nhất định phải nhớ điểm này, sau khi trở về phải nhắc đến với bệ hạ Cao Tỉnh Nguyên của Tang quốc, từ chỗ nhỏ thấy chỗ lớn, người Ninh có quá nhiều chỗ đáng để người Tang học tập. Nếu không phải sắp sửa khai chiến, Nguyên Thạch Vi Nham thật sự muốn trở về khuyên ngăn Cao Tỉnh Nguyên.

Nếu không phải Ninh quốc đối với Tang quốc thật ra cũng như hổ rình mồi, trận chiến này thật sự không cần thiết phải đánh nhanh như vậy, hàng năm Tang quốc có thể phái rất nhiều người đến Ninh quốc học tập, học tất cả.

Ninh quốc có thể trở thành đế quốc cường đại nhất đương thời, bất kể là chính trị, kinh tế hay quân sự đều sẽ có ưu điểm vượt xa Tang quốc, học tập những ưu điểm này, dùng khoảng thời gian mấy chục năm đến một trăm năm để đuổi theo, đến lúc đó mới là thời cơ khai chiến tốt nhất.

Nhưng có lẽ Ninh quốc căn bản sẽ không cho người Tang thời gian lâu như vậy, hai bên đều biết rõ sự qua lại hiện tại chẳng qua là thăm dò lẫn nhau mà thôi.

Hắn ta điều chỉnh tâm trạng một chút, sau đó trưng ra nụ cười, bước nhanh đến chỗ Mạnh Trường An.

Thẩm Lãnh cười nói: "Người đưa tiền cho ngươi đến rồi."

Mạnh Trường An nói: "Các ngươi tránh đi trước."

Thẩm Lãnh: "Tại sao?"

Mạnh Trường An nói: "Bởi vì Đại Ninh người xấu ngàn ngàn vạn, Đông Hải Thủy Sư chiếm một nửa, trong đó có một kẻ tên Thẩm Lãnh, một người có thể bằng một nửa khác."

Thẩm Lãnh: "Phì."

Hắn kéo Trần Nhiễm: "Đi, chúng ta đi chơi."

Làm việc một lát, hai người đi bộ lại không hẹn mà cùng kéo áo lên quạt quạt, tư thế đi của hai người đó đều giống nhau, hơi vô lại.

Giờ khắc này, trong thành Trường An.

Trong khách điếm là nơi lưu trú của một thương đội Tang quốc, thủ lĩnh thương đội Đông Dã Ấn nói nhỏ với thủ hạ: "Vừa mới nhận được tin tức, người của sứ đoàn đã đi gặp Mạnh Trường An rồi, có lẽ sẽ nhận được tin tức của thái tử điện hạ, ta đã sắp xếp người đi theo dõi xe ngựa của sứ đoàn, tuyệt đối không thể để cho thái tử điện hạ rơi vào tay sứ đoàn."

Một thủ hạ nói: "Đại nhân, ngài nói phải làm sao?"

Đông Dã Ấn suy nghĩ rồi nói: "Bọn họ đi gặp Mạnh Trường An, có lẽ Mạnh Trường An biết thái tử điện hạ ở đâu, chúng ta cũng nghĩ cách đi tiếp cận Mạnh Trường An."

Thủ hạ nói: "Nhưng chúng ta căn bản không có cơ hội. Người của Cao Tỉnh Nguyên có thể lấy thân phận sứ đoàn để tiếp cận Mạnh Trường An, chúng ta chỉ là thân phận thương nhân, Mạnh Trường An là đại tướng quân, sao lại tuỳ tiện gặp những thương nhân như chúng ta được."

"Trước tiên thăm dò tình hình rõ ràng đã."

Đông Dã Ấn hừ một tiếng rồi nói: "Lần này Nguyên Thạch Vi Nham mang theo hai cao thủ, một người tên là Đằng Hải Chi Trúc, một người tên là Trì Dã Anh. Hai người này phụ trách sự an toàn của hắn, một tấc cũng không rời, nhưng những người khác thì dễ xuống tay, bắt hai người về hỏi."

"Ngoài ra..."

Hắn ta cười: "Chúng ta có thể đóng giả thành người của sứ đoàn là sẽ quang minh chính đại đi cầu kiến Mạnh Trường An."

Tứ Mao Trai.

Hoàng đế chăm chú nhìn tấu chương trong tay, đó là tấu chương đã được thái tử Lý Trường Diệp phê duyệt, ông ta lại chỉ điểm vài câu, sau đó nhìn về phía Lại Thành: "Người của sứ đoàn Tang quốc đã đi nông trường, khanh nghĩ Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An sẽ móc được bao nhiêu tiền từ tay người Tang?"

Lại Thành cười nói: "Chắc có lẽ không quá nhiều, dù sao người Tang cũng không có tiền như vậy."

Hoàng đế nói: "Đợi đi, trẫm cũng hơi tò mò."

Ông ta cười, Lại Thành nhìn thấy nụ cười này của hoàng đế, biết ngay là hoàng đế không có ý tốt...

Bình Luận (0)
Comment