Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1415 - Chương 1415: Người Gan To Bằng Trời

Chương 1415: Người gan to bằng trời Chương 1415: Người gan to bằng trời

Ngay cả Thẩm Lãnh cũng không ngờ Đông Dã Ấn lại giảo hoạt như thế, sau khi xác định nguy hiểm tứ phía lại lập tức từ bỏ tất cả sắp xếp và bố trí trước đó, trực tiếp mang Anh Điều Liễu Ngạn đi thẳng đến phủ đại tướng quân của hắn.

Như vậy thì Thẩm Lãnh đã không thể không coi trọng hai người.

Một người là Trì Dã Anh, đao thuật của người này hoàn toàn khác với đao thuật của Đại Ninh, thân pháp có vẻ kỳ lạ nhưng hữu hiệu, mỗi một động tác đều không dư thừa, trong thực chiến một chọi một đao thuật như vậy rất có uy hiếp.

Một người chính là Đông Dã Ấn, người này đầu óc cực kỳ tỉnh táo bình tĩnh, phản ứng cũng nhanh. Bố trí của hắn ta trước và sau khi bị tập kích ở nhà kho đều rất gấp gáp nhưng cũng đều rất kín kẽ, hắn ta chỉ thiếu một võ sĩ mạnh như Trì Dã Anh thôi.

"Chạy đến nhà ngươi rồi."

Mạnh Trường An nhìn hướng đi của xe ngựa kia: "Phỏng chừng sẽ lại dựa dẫm vào ngươi."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Nói ra thì người ta cũng không tính là dựa dẫm vào ta, lúc đầu ta đã nói sẽ đưa hắn về Tang quốc."

Mạnh Trường An: "Cho nên ngươi phải trực tiếp ra mặt rồi sao?"

Thẩm Lãnh nói: "Gần như đã đến lúc rồi, thật ra chuyện của Anh Điều Liễu Ngạn không gấp, bảo vệ hắn không chết là được, ta tò mò hơn là những người Bột Hải trên bến thuyền làm sao đến được đây. Nhiễm Tử, bây giờ ngươi đến phủ Đình Úy, bảo Hàn đại nhân điều tra chi tiết về chiếc thuyền kia, mau chóng xử lý hàng hóa bên trong thuyền chìm."

Trần Nhiễm lên tiếng: "Đi ngay!"

Gã xoay người vác cọc kẹo hồ lô chạy lạch bạch lạch bạch đi.

Cùng lúc đó, bến thuyền ngoài đập nước.

Đổi trang phục cũ, cạo râu đi, Vũ Văn Tiểu Sách nhìn trẻ hơn không chỉ mười tuổi. Trước đây trông y từng trải rõ rệt, hiện tại ăn mặc như thư sinh trắng trẻo yếu đuối, ai có thể liên hệ được y với tên tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã kia.

Y nhìn thuyền của mình chìm xuống nước, y cũng giống như bị chìm xuống nước.

Không bao lâu sau một nam nhân trung niên mặc trường sam đi đến bên cạnh y, cười nói: "Chuyện này tám phần chính là ý trời."

Vũ Văn Tiểu Sách nghiêng đầu nhìn nhìn hắn ta: "Cảnh Viễn, ngươi có biết mình rất đáng ghét không?"

Cảnh Viễn nhún vai: "Ta biết ngươi rất ghét ta, nhưng ngươi vẫn không thể xử lý ta. Ai bảo ta là thân tín của Tiết đại nhân chứ, ai bảo bây giờ ngươi không thể thiếu Tiết đại nhân chứ."

Tầm nhìn của Vũ Văn Tiểu Sách trở lại chỗ chiếc thuyền đắm kia: "Nếu đồ trong thuyền bị vớt lên, phủ Đình Úy và Tuần thành binh mã ti sẽ lật tung cả Trường, chúng ta phải đi rồi."

Cảnh Viễn cười nói: "Ta đã khuyên ngươi không nên giao tiếp với người Hắc Vũ. Chúng ta có một vạn phương pháp để hoàn thành việc chúng ta cần làm, nhưng trong một vạn phương pháp này tuyệt đối không có chuyện hợp tác với người Hắc Vũ, huống hồ ngươi còn muốn bán túi hỏa dược cho người Hắc Vũ."

Vũ Văn Tiểu Sách cười khẩy: "Mất đi tài lực của Đồng Tồn Hội, ngươi nghĩ chúng ta còn có thể chống đỡ được bao lâu? Sau khi Tiết đại nhân đến sẽ phải dùng người, kết quả là người đều đã chết đói."

"Đừng nói nhảm."

Cảnh Viễn hừ lạnh một tiếng, nụ cười biến mất.

"Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi chẳng qua là lại đang tìm đường lui cho mình thôi. Ngươi xác định Tiết Thành sẽ uy hiếp đến bản thân ngươi, lập tức bán đứng Tiết Thành và huynh đệ Thường Nguyệt Dư của ngươi. Hiện tại... chỉ là ngươi không chắc chắn sau khi Tiết đại nhân đến liệu có trọng dụng ngươi như Tiết Thành hay không. Hơn nữa, chẳng lẽ Tiết đại nhân lại không nghĩ, ngươi có thể bán đứng Tiết Thành như vậy, nói không chừng cũng sẽ bán đứng hắn như vậy."

Giọng nói của Cảnh Viễn càng lúc càng lạnh: "Cho nên ngươi đang tìm một đường lui khác cho mình. Sau khi bán đứng Tiết Thành, ngươi tưởng Tiết đại nhân là đường lui của ngươi, bây giờ lại lo Tiết đại nhân sẽ không thật lòng đối đãi với ngươi, ngươi bắt đầu có ý định với người Hắc Vũ, là vì ngươi nghĩ trong thiên hạ cũng chỉ còn Hắc Vũ có thể chống lại Đại Ninh chứ gì."

Vũ Văn Tiểu Sách bỗng nhiên cười, xoay người nhìn Cảnh Viễn, hai người đứng mặt đối mặt, gần trong gang tấc, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

"Ngươi biết không? Trong lịch sử có rất nhiều người thông minh có kết cục không tốt. Ví dụ như cuối thời Chu quần hùng nổi lên, có người tên là Dương Tu, quá thông minh, lại không biết che giấu cho nên vốn nên tiền đồ vô lượng, kết quả lại bị chặt đầu. Người thông minh còn không được chết tử tế, có những người giả vờ thông minh có thể kết cục càng không tốt hơn."

Cảnh Viễn nói: "May mắn đây không phải cuối thời Chu, mà là Đại Ninh thịnh thế. May mắn ta không phải Dương Tu, ta chỉ là một mã tiền tốt thô lỗ ngu dốt."

Hắn ta nhìn vào mắt Vũ Văn Tiểu Sách, nghiêm túc nói: "Ta đã dặn thủ hạ của ta đều ghi nhớ, chỉ cần ta chết thì nhất định là ngươi hạ thủ, bảo bọn họ lập tức nói cho Tiết đại nhân biết tin ngươi giết ta."

Hắn ta bấm đầu ngón tay tính toán: "Triều đình đã có ý chỉ điều Tiết đại nhân làm đạo thừa Kinh Kỳ đạo, tính thời gian, nhiều nhất ba tháng Tiết đại nhân sẽ đến nhận chức... Vũ Văn huynh, ta khuyên ngươi hãy kiềm chế tâm tư của ngươi lại, khi Tiết đại nhân dùng người, ngươi an phận làm việc đúng mực thì hơn. Tiết đại nhân không thích người không an phận, lại càng không thích người nào dây dưa với người Hắc Vũ."

Hắn ta nhìn vào mắt Vũ Văn Tiểu Sách: "Ta có thể làm như không thấy chuyện này."

Vũ Văn Tiểu Sách im lặng một lát, giơ tay lên chỉnh lại áo cho Cảnh Viễn, sau đó vỗ vai Cảnh Viễn: "Nếu ta nói cho ngươi biết, túi hỏa dược mà ta muốn bán cho người Hắc Vũ đều đã bị động tay chân, ngươi có tin không?"

Cảnh Viễn nói: "Không tin."

Vũ Văn Tiểu Sách nheo mắt cười, xoay người đi: "Cảnh huynh, ngươi cũng biết đấy, ta chỉ sợ có người uy hiếp đến ta."

Cảnh Viễn cười nói: "Ngươi cũng biết đấy, Tiết đại nhân chỉ sợ có người uy hiếp đến hắn."

Nửa canh giờ sau, trong một khách điếm ở thành Trường An.

Vũ Văn Tiểu Sách nhìn nam nhân sắc mặt không tốt lắm ở trước mặt mình, hiển nhiên là người kia đã rất tức giận, nhưng hiển nhiên cũng đang nén lửa giận.

"Không cần lo lắng nhiều như vậy."

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Ngươi nên tin tưởng khả năng của ta."

Nam nhân trung niên nhìn có vẻ béo tròn kia thở dốc, hừ một tiếng: "Trước khi nói chính sự, ta kể cho ngươi nghe một chuyện... Vốn dĩ ta không phải như thế này, ta không béo chút nào cả, trông cũng không xấu xí, lại càng không mỡ màng, lúc đó ta còn họ Tô, ở trong thành Trường An có chút danh tiếng, bởi vì ta từng là môn đồ của Mộc Chiêu Đồng."

"Nhưng sau đó bởi vì có những người quá ngu xuẩn, chuyện lớn bị hỏng, ta không thể không thay tên đổi họ, giả chết chạy trốn, cố ý ăn thành một tên béo, cố ý khiến cho mình tròn trịa giống một người làm ăn thật sự, béo mỡ đến nỗi ngay cả bản thân ta cũng ghét. Ta bỏ ra nhiều như vậy chỉ là vì ta không muốn chết. Nếu có người bởi vì ngu xuẩn mà làm liên lụy đến ta, ta hy vọng hắn sẽ chết trước ta."

Vũ Văn Tiểu Sách cười nói: "Tự tin một chút đi, tuy bây giờ ngươi rất béo nhưng không mỡ màng."

Y ngồi xuống sau đó liếc mắt nhìn gã béo một cái, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo: "Khi ngươi uy hiếp ta, phiền ngươi làm rõ sự việc trước. Đám người Bột Hải ngươi sắp xếp tiếp ứng cho ta đều ngu xuẩn muốn chết, bây giờ ngươi lại trách ngược ta?"

"Ta cũng xuất thân là người Bột Hải."

Nam nhân trung niên đã đổi tên là Nguyên Bồi Thánh nhíu mày: "Mật điệp của đế quốc Hắc Vũ cài vào thành Trường An gần như không còn người có thể dùng được. Những người này đều là ta tìm từ Liêu Bắc đạo về, bọn họ vốn chưa từng chấp hành nhiệm vụ... Nhưng ngươi nói đúng, bọn họ quả thật rất ngu xuẩn."

Nguyên Bồi Thánh nói: "Ngươi mau chóng nghĩ cách kiếm thêm một ít túi hỏa dược, lần này ta sẽ sắp xếp người cẩn thận hơn đưa túi hỏa dược ra ngoài."

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Đợi thêm đi, ta phải rời Trường An lánh đi một thời gian đã."

Y cười cười: "Ta rất thích ngươi, ngươi đổi họ Nguyên cho mình, Nguyên của Nguyên Phụ Cơ, phương thức trung thành như vậy thật sự khiến rất ta thích."

Y đứng dậy đi đến trước mặt Nguyên Bồi Thánh, nhìn vào mắt Nguyên Bồi Thánh, nói: "Nhưng ta không thể không nói với ngươi, Nguyên Phụ Cơ thật sự không xem ngươi ra gì. Nếu hắn cảm thấy ngươi quan trọng thì sẽ không có chuyện không sắp xếp người qua đây cho ngươi."

"Người ở ngay trong Trường An, chẳng qua ngươi không có tư cách để gặp thôi."

Nguyên Bồi Thánh nói: "Ngươi nói muốn lánh đi một thời gian, phải trốn bao lâu?"

"Khoảng một tháng."

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Trong khoảng thời gian ta rời Trường An, tốt nhất là ngươi đừng có hành động thiếu suy nghĩ gì nữa, muốn túi hỏa dược thì kiên nhẫn."

Nguyên Bồi Thánh nhìn thẳng vào mắt Vũ Văn Tiểu Sách, nói: "Muốn tiền thì ngươi mau lên."

Vũ Văn Tiểu Sách cười cười, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Vũ Văn Tiểu Sách rời đi, Nguyên Bồi Thánh ở khách điếm đợi khoảng nửa canh giờ, sau đó cũng đi ra ngoài, hai người một người đi hướng đông một người đi hướng tây.

Trong một trà lâu bình thường ở phía tây thành, một người giúp việc thoạt nhìn sạch sẽ dáng vẻ tuấn tú đang ở lau bàn. Y tay chân lanh lẹ, làm việc cũng rất nghiêm túc, thi thoảng ngẩng đầu nhìn người đi ngang qua bên ngoài. Trà lâu buôn bán bình thường, bởi vì không có người kể chuyện hay hát giống những trà lâu lớn cho nên khách hàng đều là đến đây mua xong đi luôn, có rất ít người ngồi ở đây nói chuyện.

Chưởng quầy đang nằm ngủ trên bàn, người giúp việc lau hết tất cả bàn ghế một lượt sau đó lại bắt đầu quét rác, dường như y làm không hết việc nhưng lại không hề oán giận chút nào.

Nguyên Bồi Thánh từ bên ngoài đi vào, người giúp việc kia nhìn thấy hắn ta liền cười, đi qua đón tiếp: "Vị khách quen này muốn mua lá trà sao?"

Nguyên Bồi Thánh lắc đầu: "Ấm trà trong nhà bị vỡ rồi, chỗ ngươi có đồ tốt không, ta chọn một bộ."

Người giúp việc vội vàng nói: "Vậy thì phải mời chưởng quầy dẫn ngài đi."

Y đi qua đánh thức chưởng quầy, chưởng quầy dụi mắt, thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy Nguyên Bồi Thánh, đứng dậy: "Theo ta đến hậu viện."

Ông ta căn dặn người giúp việc kia: "Ở phía trước lo buôn bán đàng hoàng, không được lười biếng!"

Nguyên Bồi Thánh lại cau mày nói: "Hắn phải đi cùng."

Chưởng quầy ngẩn ra, giống như không dám đắc tội với Nguyên Bồi Thánh, đành phải gật đầu: "Cùng đi cùng đi, để hắn đi theo đi."

Ba người rời đi, người giúp việc khác trông coi cửa tiệm. Đến hậu viện, chưởng quầy vừa đi vừa nói: "Nếu có chuyện cơ mật, tại sao lại bảo hắn cũng đi cùng?"

Người giúp việc này là mấy ngày trước Nguyên Bồi Thánh mới sắp xếp vào trà lâu này. Khi đó Nguyên Bồi Thánh nói với chưởng quầy, người giúp việc này là người mới vừa mới được phái từ đế quốc Hắc Vũ đến chi viện cho bọn họ, bảo ông ta hướng dẫn một chút.

Nhưng vừa mới vào hậu viện, Nguyên Bồi Thánh quỳ xuống đất bụp một tiếng: "Môn chủ."

Người giúp việc ừ một tiếng, bộ dạng khép nép vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Chưởng quầy nhìn thấy cảnh này liền giật mình, môi cũng run run: "Môn... Môn chủ?"

Người giúp việc không để ý tới ông ta, nhìn Nguyên Bồi Thánh nói: "Nếu không phải đã xảy ra chuyện gì quan trọng, ngươi sẽ không tới gặp ta, nói đi."

Nguyên Bồi Thánh nói lại chuyện thuyền chìm, sắc mặt của người giúp việc liền trở nên lạnh lùng âm trầm, ngón tay của y động đậy, đúng lúc Nguyên Bồi Thánh nhìn thấy động tác rất nhỏ này, trong nháy mắt sống lưng hắn ta liền lạnh toát.

"Tên Vũ Văn Tiểu Sách mà ngươi nói đó, hắn còn có thể kiếm được túi hỏa dược?"

"Có thể, nhưng hắn nói trước hết phải chờ đã, hắn phải rời khỏi Trường An trốn đi một thời gian, cho nên ta muốn đến cầu kiến môn chủ, xin chỉ thị một chút, có phải môn chủ cũng nên tạm thời rời khỏi Trường An không? Hiện giờ Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều ở trong thành Trường An, phu nhân của Thẩm Lãnh cũng ở đây, trước đây bọn họ đều đã gặp người."

Người giúp việc cười cười, đi đến chủ vị ngồi xuống, nhẹ nhàng gõ bàn, chưởng quỹ kia thông minh, lập tức kịp phản ứng lại, hết sức cẩn thận đưa qua một chén trà.

Người giúp việc chính là Bộc Nguyệt.

"Ta mạo hiểm đến Ninh quốc là vì tin tức ngươi đưa về nói có thể lấy được túi hỏa dược, ta không yên tâm về người khác nên mới đích thân đến đây, bây giờ ngươi lại nói ta trốn đi?"

Ngón tay của Bộc Nguyệt vẫn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Nguyên Bồi Thánh đã sợ đến mức vai không ngừng run rẩy.

"Chuyện không phải là không thể cứu vãn."

Nguyên Bồi Thánh nói: "Thuyền đắm vẫn chưa vớt lên, hàng hóa giấu ở bên dưới lá trà, vẫn có thể nghĩ cách cứu lại một chút."

"Vậy ngươi còn không đi?"

Bộc Nguyệt nói: "Ngoài ra... ngươi tự chặt một ngón tay đi, coi như ta nhân từ."

Nguyên Bồi Thánh im lặng một lát, đột nhiên giơ ngón út tay trái lên nhét vào miệng, cắn dứt "cạch" một tiếng.

Bộc Nguyệt hài lòng gật đầu: "Ăn đi."

Bình Luận (0)
Comment