Xe ngựa chở Đông Dã Ấn và Anh Điều Liễu Ngạn không thể nào trực tiếp đến cửa phủ đại tướng quân Thẩm Lãnh, còn cách mấy giao lộ đã có binh lính canh gác, xe ngựa không thể tùy tiện đi vào, trừ phi là người của quan phủ triều đình.
Cũng không phải vì Thẩm Lãnh sống ở đây nên mới có quy củ như vậy, mà là bởi vì các bộ nha triều đình và thư viện, Võ Viện đều ở khu vực này.
Xe ngựa của Đông Dã Ấn bị cản lại, hắn ta và Anh Điều Liễu Ngạn xuống xe, binh khí cũng không thể nào mang theo, hai người bọn họ đều không tính là cao thủ gì, không biết bay trên mái hiên nhà, đi trên vách tường. Đầu óc của Đông Dã Ấn không có vấn đề nhưng võ kỹ hết sức bình thường. Anh Điều Liễu Ngạn tuy cũng tập võ nhưng thiên phú cũng chỉ có như vậy, huống hồ cũng không phải là người chăm học khổ luyện.
Cổ nhân nói cần cù bù thông minh tất nhiên có đạo lý, nhưng trên thế giới này tuyệt đại bộ phận mọi người không cho rằng mình là người kém cỏi, nhưng chắc hẳn sâu trong lòng tuyệt đại bộ phận mọi người đều thừa nhận mình là người lười.
Huống hồ thân phận của Anh Điều Liễu Ngạn như vậy, hắn ta lại quanh năm suốt tháng không ở nhà, bên cạnh không có người giám sát, đâu có chịu khổ công luyện tập.
"Đừng sợ, trên con đường này đều là trạm gác ngầm, cũng có rất nhiều binh sĩ tuần tra, chỉ có một đoạn đường là chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Đông Dã Ấn vừa đi vừa nói: "Đi đến lối rẽ bên kia, con ngõ đó dài khoảng một trăm trượng, xuyên qua ngõ kia sẽ là đường chính, đi thêm khoảng hơn mười trượng chính là phủ đại tướng quân thủy sư."
Anh Điều Liễu Ngạn gật đầu: "Chắc hẳn Trì Dã Anh không dám động thủ ở nơi như vậy chứ."
"Đó là một kẻ điên." Đông Dã Ấn nói: "Không dễ nói liệu hắn có động thủ hay không, cho nên lúc chúng ta đi qua con ngõ đó nhất định phải cố gắng nhanh một chút, trước khi đến phủ đại tướng quân, đó là chỗ nguy hiểm duy nhất."
"Ừm."
Anh Điều Liễu Ngạn gật đầu, liếc mắt nhìn phía sau một cái theo bản năng.
"Đừng hết nhìn đông nhìn tây."
Đông Dã Ấn nói: "Cố gắng đừng để bị kiểm tra, thân phận của chúng ta đều quá đặc biệt, một khi bị binh lính dẫn đi thì có quá nhiều biến số."
Hắn ta kéo Anh Điều Liễu Ngạn đi về phía ngõ hẻm, vừa đi vừa nhỏ giọng dặn dò: "Nếu trong ngõ có nguy hiểm gì, điện hạ người không cần lo cho ta, cứ việc chạy về phía trước, chạy đến ngoài cửa phủ đại tướng quân của Thẩm Lãnh là sẽ an toàn."
Anh Điều Liễu Ngạn đỏ mắt: "Đông Dã, ngươi..."
"Các đời nhà ta đều là gia thần của Anh Điều gia, khi ta còn nhỏ phụ thân đã dạy dỗ ta, những người làm gia thần như chúng ta phải sẵn sàng từng thời khắc hiến dâng sinh mệnh của mình cho chủ nhân."
Đông Dã Ấn cười cười nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Đi!"
Hắn ta kéo Anh Điều Liễu Ngạn chạy vào trong ngõ hẻm, hai người bắt đầu chạy nhanh. Con ngõ này chỉ dài khoảng một trăm trượng, cho dù thân pháp của hai người bọn họ đều không phải là quá nhanh nhưng trên lý luận cũng không mất bao lâu.
Nhưng mà đây quả thực là đoạn đường nguy hiểm nhất khi đến ngoài cửa phủ tướng quân của Thẩm Lãnh, cho nên Trì Dã Anh sẽ không từ bỏ.
Khi hai người chạy vào ngõ hẻm chưa bao lâu, phía sau bọn họ xuất hiện mấy người đeo khăn đen che mặt, bước nhanh đuổi theo từ phía sau, đầu ngõ, cũng có mấy người chặn ở đó.
"Cứ việc chạy về phía trước." Đông Dã Ấn lấy ra một thanh chủy thủ: "Điện hạ, phải sống tiếp."
Sau khi nói xong câu này hắn ta liền lao nhanh về phía trước. Võ sĩ người Tang ở phía trước lần lượt rút đao, Đông Dã Ấn lách người sang bên cạnh né tránh một thanh trường đao chém xuống, chủy thủ đâm mạnh vào tim võ sĩ kia.
Bịch một tiếng, hắn ta bị một tên võ sĩ đạp ngã, trong khoảnh khắc đó hắn ta đạp một cước vào cẳng chân của kẻ thù, người kia ngã sấp về phía trước đè lên người hắn ta. Chủy thủ của hắn ta đâm vào bụng dưới của người kia, một nhát, hai nhát, ba nhát...
Đông Dã Ấn bị đè ở bên dưới vẫn còn gào thét: "Điện hạ, chạy đi!"
Nhưng khi hắn ta thoát khỏi cỗ thi thể thì lại nhìn thấy Anh Điều Liễu Ngạn đang lui về từng bước một. Ở đầu ngõ, Trì Dã Anh vác trường đao trên vai đã đi vào, trên mặt vẫn là kiểu khinh thường khiến người ta chán ghét.
"Ta đã nói rồi, các ngươi là người đã bị ghi tên trên sổ của tử thần."
Vẻ khinh thường trong ánh mắt của Trì Dã Anh quá rõ ràng, giống như không phải y đang nhìn hai người, mà là hai con kiến có thể bị y tùy tiện nghiền chết vậy.
Đông Dã Ấn lóp ngóp bò ra sau đó chạy đến chỗ Anh Điều Liễu Ngạn, kéo một cái, che chắn Anh Điều Liễu Ngạn ở phía sau mình.
Đúng lúc này ở đầu ngõ đột nhiên truyền đến một tràng cười. Hai nữ hài tử nhìn rất xinh đẹp nắm tay nhau rẽ vào ở đầu ngõ, một người xách giỏ trong tay, một người cầm cái túi trong tay, giống như vừa mới đi mua đồ về, trong giỏ còn đựng thịt và rau.
Hai nữ hài tử đi đến đây liền ngây người ra, hiển nhiên không ngờ ban ngày ban mặt lại có người hành hung trong ngõ.
"Cút đi!"
Một tên võ sĩ người Tang quay đầu lại hô một tiếng.
Lúc nhìn kỹ mới phân biệt ra, hai nữ hài tử đó chắc hẳn đã không phải là tiểu cô nương nữa, kiểu tóc khác với thiếu nữ, chỉ là vì quá đẹp cho nên khiến người ta không nhìn ra tuổi cụ thể.
Nữ tử xách giỏ khẽ nhíu mày.
Nàng không nói nhưng cũng không chạy.
Một tên võ sĩ người Tang trong số đó lập tức nổi giận, sải bước đi lên: "Bảo các ngươi cút đi."
Lúc đang nói, hắn ta giơ tay trái lên tát vào mặt nữ tử kia.
Bộp!
Âm thanh rất nhẹ, bởi vì không phải bàn tay kia đánh vào mặt nữ tử, mà là ngón tay của nữ tử kia điểm vào cổ của võ sĩ người Tang, tay của võ sĩ kia còn ở giữa không trung, trên cổ xuất hiện một lỗ nhỏ. Ngón tay điểm vào, theo lý mà nói lỗ nhỏ bị ấn xuống sẽ sẽ rất nhanh chóng phục hồi như cũ, nhưng kỳ lạ là chỗ nàng điểm vào vẫn luôn là một lỗ nhỏ.
Sau đó mắt của tên võ sĩ nhanh chóng trợn ngược lên, nhưng tròng mắt trợn lên lại không phải màu trắng mà là màu đỏ, tròng trắng mắt sung huyết, giống như một giây sau là sẽ có máu từ trong mắt chảy ra vậy.
Ánh mắt của Trì Dã Anh trở nên nghiêm túc.
Y xoay người nhìn về phía nữ nhân vừa ra tay, nhìn một lát rồi lại liếc mắt sang Đông Dã Ấn một cái: "Cuối cùng ngươi cũng đã tìm được một trợ thủ có thể khiến ta để mắt đến, tuy là một nữ nhân nhưng ả ta mạnh hơn nhiều những người ngươi tìm đến trước đó, nhưng ta sẽ không động thủ với nữ nhân, nữ nhân không xứng với đao của ta."
Một nữ tử khác khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Tuy không biết mấy tên khốn kiếp các ngươi làm gì, nhưng các ngươi đã phạm lỗi, còn là hai lỗi nữa... Thứ nhất là các ngươi đã mắng hai câu cút đi, thứ hai là các ngươi khinh thường nữ nhân."
Nàng lui về sau một bước: "Trà Nhi tỷ tỷ, muội lui lại rồi đó."
Nàng là Cao Tiểu Dạng, nàng lui về phía sau không phải vì kinh sợ mà là sợ máu bắn vào người.
"Ngươi là ai?"
Trì Dã Anh nheo mắt nhìn về phía Thẩm Trà Nhan.
Thẩm Trà Nhan không để ý đến y, nàng và Cao Tiểu Dạng rảnh rỗi vừa ra ngoài mua thức ăn về, đi mua thức ăn thì tất nhiên sẽ không mang kiếm, cho nên nàng cúi đầu nhìn giỏ rau trong tay mình, nghĩ hay là rút ra một cái lạt tre cho xong.
Đúng lúc này sau lưng nàng có người đi tới, thò tay ra vỗ vai nàng: "Để ta."
Thẩm Trà Nhan không quay đầu lại nhưng nàng đã nghe thấy tiếng bước chân, cho nên nàng dừng tay rút lạt tre.
Thẩm Lãnh từ sau lưng Thẩm Trà Nhan đi qua đứng ở đó, Đông Dã Ấn sáng mắt, Anh Điều Liễu Ngạn cũng sáng mắt lên.
Khoảnh khắc Trì Dã Anh nhìn thấy Thẩm Lãnh hiển nhiên là hơi hoảng một chút, cũng không phải y nghĩ mình không phải đối thủ của Thẩm Lãnh, mà bởi vì thân phận của Thẩm Lãnh.
"Đại tướng quân, ngươi đã đồng ý với chúng ta." Trì Dã Anh im lặng một lát rồi nói.
Thẩm Lãnh hỏi: "Ta đã đồng ý gì với các ngươi?"
Trì Dã Anh giận dữ: "Chúng ta phải mang Anh Điều Liễu Ngạn đi, là ngươi đồng ý giao người cho chúng ta."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Tuy không phải ta đồng ý nhưng ta cũng không phủ nhận đã cầm tiền của các ngươi, ngươi vẫn có thể mang người đi."
Đông Dã Ấn: "Đại tướng quân!"
Thẩm Lãnh khoát tay, nhìn Trì Dã Anh nói: "Ta đến không phải cứu Anh Điều Liễu Ngạn, là vì các ngươi muốn đánh thê tử của ta, chuyện nào ra chuyện đó."
Trì Dã Anh nheo mắt lại: "Nếu ngươi muốn nữ nhân, ta có thể sắp xếp đưa tới cho ngươi mười người, hai mươi người. Nữ nhân của Tang quốc chúng ta dịu dàng như nước, tốt hơn nhiều nữ nhân Ninh quốc các ngươi, hôm nay ngươi không nhúng tay vào, muốn bao nhiêu người ta sẽ đưa đến bấy nhiêu người."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Trà gia: "Nàng xem đi, mỗi ngày ta phải đối mặt với bao nhiêu cám dỗ, khen ta đi."
Trà gia cười nói: "Hông của chàng không tốt."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn xoay người nhìn về phía Trì Dã Anh: "Nữ nhân của Tang quốc tốt hay không, chờ sau khi ta bước lên đất đai của Tang quốc sẽ biết."
Trà gia: "Ý!"
Thẩm Lãnh bước lên phía trước, Trì Dã Anh căn dặn một tiếng: "Ngăn hắn lại."
Sau đó y xoay người xông về phía Anh Điều Liễu Ngạn. Y trượt một bước về phía trước, trường đao ra khỏi vỏ, một luồng sáng như dải lụa xuất hiện ở giữa không trung, dưới đao quang chính là sinh tử.
Dưới đao quang, không thấy sinh tử.
Keng một tiếng.
Trường đao của Trì Dã Anh bị rung lên hất về sau, suýt nữa tuột khỏi tay, rõ ràng Thẩm Lãnh còn cách y hai ba người nhưng giờ đã đứng chắn ở trước đao, trong tay hắn là một thanh hắc tuyến đao chế thức của Đại Ninh thoạt nhìn không có gì lạ cả.
Sắc mặt Trì Dã Anh tái nhợt.
Không ngờ đao của Thẩm Lãnh lại mạnh như vậy, y hít sâu một hơi, áp thấp nửa người trên xuống, chân trái trượt về phía trước tạo thành một nửa vòng tròn.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Tư thế này của ngươi có sơ hở."
Trì Dã Anh nhíu mày.
Y không hiểu Thẩm Lãnh nói tư thế này có sơ hở là ý gì.
Bịch!
Y chỉ lo nhìn Thẩm Lãnh ở trước mặt, không bận tâm đến Thẩm Trà Nhan ở sau lưng. Y áp thấp người hướng về phía Thẩm Lãnh cho nên tất nhiên mông sẽ hướng về phía sau. Một cái mông vểnh sẵn lên như vậy, Trà gia thật sự không nhịn được liền đạp một cước.
Một cước này đã đạp Trì Dã Anh bổ nhào về phía trước, nhưng mà Thẩm Lãnh lại không nhân cơ hội ra tay.
Trì Dã Anh khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, xoay người lại phẫn nộ nhìn Trà gia: "Ngươi muốn chết!"
"Ngươi muốn chết!"
Thẩm Lãnh sải một bước lớn đi qua, hắc tuyến đao rạch từ dưới lên trên, Trì Dã Anh lập tức lui về phía sau tránh né luồng sáng màu đen. Người mới lui một bước, đao thứ hai của Thẩm Lãnh đã đến, hắc tuyến đao hung hăng chém từ trên xuống, thẳng xuống đầu Trì Dã Anh.
Trì Dã Anh nghiêng người, trường đao trong tay xoay một vòng đổi thành cầm đao thuận tay, giây phút hắc tuyến đao chém xuống, trường đao của y chém xuống bàn tay cầm đao của Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh kéo tay về phía sau, mũi đao xoay nửa vòng, lưỡi dao hướng lên trên, keng một tiếng, trường đao của Trì Dã Anh chém lên hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh, đốm lửa tóe ra.
Thẩm Lãnh một đâm thẳng mũi đao về phía bụng dưới của Trì Dã Anh, Trì Dã Anh trượt về phía sau theo bản năng nhưng chân lại không thể cử động, cúi đầu nhìn, Thẩm Lãnh giẫm một chân lên mu bàn chân của y.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, người của Trì Dã Anh tránh được một đao với một tư thế kiểu không tránh thoát là có thể sẽ vặn gãy người, nhưng mà không tránh được chiêu tiếp theo của Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nhấn cái chân đang giẫm trên bàn chân của Trì Dã Anh xuống, đầu gối đập vào đầu gối của y, chân của Trì Dã Anh gần như bị ép gãy, một giây sau vai của Thẩm Lãnh đập vào ngực Trì Dã Anh, cơ thể Trì Dã Anh bay đi giống như diều đứt dây.
Trên mặt đất có một chiếc giày.
Trì Dã Anh bay thẳng sang bên kia ngõ, khi y sắp rơi xuống đất, một người đứng ở đầu ngõ bên kia liền sải bước, huých khuỷu tay về phía trước, đánh vào sống lưng của Trì Dã Anh kêu bịch một tiếng.
Cơ thể Trì Dã Anh gập ngược về phía sau, giống như bị bẻ gãy.
Người ra tay là Mạnh Trường An.
Cơ thể Trì Dã Anh bị đỡ được, Mạnh Trường An co gối, cánh tay kéo về phía sau, giống như Trì Dã Anh nằm trên người gã, sau đó lại bỗng nhiên dồn lực, đầu gối và khuỷu tay đồng thời hướng về phía trước, Trì Dã Anh lại bay lên trở lại, rơi xuống đất bụp một tiếng.