Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1417 - Chương 1417: Ngao

Chương 1417: Ngao Chương 1417: Ngao

Trì Dã Anh trúng hai đòn nghiêm trọng ngã gục trên mặt đất, có thể thấy được lực va chạm ở khuỷu tay của Mạnh Trường An nặng cỡ nào. Y vẫn chưa chết có thể không phải Mạnh Trường An ra tay nhẹ, chỉ là bởi vì vẫn chưa tới lúc.

Thẩm Lãnh nhìn những võ sĩ Tang quốc đã sợ choáng váng kia, khoát tay nói: "Khiêng người về đi. Về nói với Nguyên Thạch Vi Nham, chuyện này hắn phải đến nói rõ ràng với ta."

Mấy tên võ sĩ người Tang kia nhìn nhau, đâu còn dám nói gì, khiêng Trì Dã Anh đang hấp hối nhanh chóng rời đi. Thật ra ai cũng biết thần tiên cũng không cứu được Trì Dã Anh.

Trà gia thò tay ra, Thẩm Lãnh qua: "Lão đại, ta sắp xếp như vậy cũng được chứ?"

Trà gia: "Lúc nãy là ai nói nữ nhân của Tang quốc được hay không, sau bước lên đất đai của Tang quốc hắn phải tự xem thử?"

Thẩm Lãnh chỉ về phía sau Trà gia: "Sao tiên sinh cũng tới vậy?"

Trà gia quay người lại, Thẩm Lãnh đã cong mông chạy đi.

Phủ đại tướng quân.

Thẩm Lãnh ngồi trên bậc thềm, hắc ngao nằm phơi nắng bên chân hắn, trước mặt nó để một chậu xương thịt nhưng hình như nó không có hứng thú gì. Cách đó không xa, con chó ngao hình thể chỉ nhỏ hơn hắc ngao một chút kia ngồi xổm ở đó, nó luôn nhìn hắc ngao. Trước mặt nó cũng để một chậu xương thịt, hắc ngao không ăn, nó cũng không ăn.

Hắc ngao gác cằm lên mu bàn chân Thẩm Lãnh, tay của Thẩm Lãnh thì nhẹ nhàng gãi đầu nó, dường như hắc ngao cực kỳ hưởng thụ cảm giác này. Một lúc lâu sau nó mở mắt nhìn về phía con chó ngao trước mặt, khẽ kêu mấy tiếng, lúc này con chó ngao kia mới cúi đầu ăn, nhưng vẫn là ăn hai miếng lại liếc nhìn hắc ngao một cái. Ngay cả con người cũng có thể nhìn ra được trong ánh mắt của nó có sự lo lắng khi nhìn về phía hắc ngao.

Điều làm cho Trà gia cũng cảm thấy khó tin là con chó ngao được hắc ngao cứu về vẫn luôn là hắc ngao dạy dỗ, căn bản không cần người nhúng tay vào.

Cho nên điều này càng khiến người ta có chút thương cảm, bởi vì hắc ngao chỉ muốn tự mình hướng dẫn một vãn bối, đang tiến hành một kiểu giao tiếp. Con người sẽ luôn xem nhẹ tình cảm của động vật, không hiểu rằng trong lòng hắc ngao sự giao tiếp này thần thánh cỡ nào, trang nghiêm cỡ nào.

"Mấy ngày này Nhị Miêu luôn trông chừng hắc ngao, một tấc cũng không rời."

Trà gia ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, nàng gọi hắc ngao gọi Miêu Nhi, gọi con chó ngao được hắc ngao cứu về là Nhị Miêu.

"Nó..."

Bàn tay của Thẩm Lãnh dừng lại, nhất thời nói không nên lời.

Tính ra hắc ngao đã mười mấy tuổi rồi, tương đương với người bảy mươi tuổi, nhìn nó có vẻ vẫn chưa có vấn đề gì lớn, chỉ là vì nó rất cường tráng, có lẽ là sẽ sống lâu hơn chó bình thường một chút.

"Ử ử..."

Miệng hắc ngao phát ra âm thanh rất khẽ, Nhị Miêu đang ăn xương lập tức ngẩng đầu lên, dường như hơi sửng sốt, sau đó chạy đến trước người Thẩm Lãnh ngồi xuống. Hắc ngao lười nhác ngẩng đầu liếc nhìn Nhị Miêu một cái, sau đó kêu ư ử mấy tiếng, giống như đang dặn dò gì đó, thế là Nhị Miêu đứng lên, luôn đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh: "Đây là ý gì?"

Hắc ngao thấy Thẩm Lãnh không hiểu, nó chậm rãi đứng lên, dùng miệng cắn ống quần của Thẩm Lãnh kéo về phía trước, Thẩm Lãnh bị nó kéo đến trước người Nhị Miêu. hắc ngao kéo ống quần của hắn rồi hất đầu lên, Thẩm Lãnh bỗng hiểu ra hắc ngao bảo cưỡi Nhị Miêu.

Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ đã ban cho ta một con đại hắc mã, ta không cần cưỡi Nhị Miêu."

Màu lông của Nhị Miêu là màu xám đậm, cơ thể đã gần bằng hắc ngao, nó nghiêng đầu nhìn Thẩm Lãnh, giống như đang đợi thời khắc trang nghiêm gì đó.

Hắc ngao nghe Thẩm Lãnh nói xong dường như có chút bất mãn, sủa mấy tiếng giống như đang nói, ngựa sao được?

Sau khi hiểu ra, trong lòng Thẩm Lãnh nhói đau, hắn cúi người nhè nhẹ vỗ đầu hắc ngao ra hiệu là mình đã hiểu. Hắn vừa muốn cưỡi lên thì hắc ngao lại đi nhanh đến sương phòng, cúi đầu cắn cái yên của nó kéo lê đến. Nó kéo đến bên chân Thẩm Lãnh sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ.

Thẩm Lãnh hiểu ánh mắt của nó cho nên trong lòng càng đau hơn.

Hắn buộc yên chó của hắc ngao lên người ngao xám sau đó cưỡi lên, hắc ngao dùng miệng của nó ủn vào sườn ngao xám, ngao xám lao về phía trước giống như chiến mã nhận được quân lệnh.

Trong viện phủ đại tướng quân, ngao xám chở Thẩm Lãnh đang không ngừng nhảy lên nhảy xuống, thích ứng với các loại chỉ lệnh của Thẩm Lãnh đưa ra cho nó, mà những chỉ lệnh này căn bản là Trà gia chưa từng dạy, thế nhưng ngao xám giống như đã sớm luyện tập mấy trăm lần mấy ngàn lần.

"Nó..." Giọng nói của Trà gia hơi khàn khàn: "Khi hắc ngao ở đông cương, mỗi ngày đều sẽ mang ngao xám chạy ra ngoài. Mới đầu ta tưởng mang nó ra ngoài chơi, nhưng sau đó phát hiện chúng trên bãi đất trống ở giáo trường, hắc ngao lần lượt làm động tác, ngao xám lần lượt học theo."

Trà gia quay đầu đi, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Thẩm Lãnh hít sâu hết lần này đến lần khác, bởi vì đè nén trong lòng thật sự quá khó chịu, thật sự quá đau lòng.

Hắc ngao ngồi xổm ngồi ở đó, giống như một huấn luyện viên vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình, thi thoảng nó lại sủa một tiếng, ngao xám thay đổi tốc độ chạy nhảy của mình giống như nhận được mệnh lệnh.

Trà gia lau nước mắt, nàng nhìn về phía hắc ngao, hắc ngao ngồi xổm ở đó giống như đang nhếch môi cười.

Hóa ra chó cười cũng ảnh hưởng tới người như vậy.

Tường viện của phủ đại tướng quân rất cao, hắc ngao nhìn về phía tường viện, sủa mấy tiếng gâu gâu, ngao xám bắt đầu xoay người chạy đến giữa sân, sau đó đột nhiên dừng lại, nó nhìn hắc ngao, hắc ngao lại sủa một tiếng giống như đang khuyến khích. Ngao xám ngửa lên trời phát ra một tiếng kêu, sau đó tăng tốc lao đi, khi còn cách tường viện khoảng một trượng ngao xám bay vọt lên, chở theo một người, nhảy lên tường viện, chân sau phát lực, lại từ trên tường viện nhảy ra ngoài.

Trong giây phút đó, hắc ngao ngửa lên trời tru một tiếng.

Bên ngoài sân, ngao xám cũng đang ngửa mặt lên trời kêu.

Vậy là hoàn thành truyền thừa.

Một lát sau, hắc ngao chầm chậm trở lại bên chân Trà gia nằm bò xuống, Trà gia cầm một miếng xương ở phía sau đưa cho nó. Hắc ngao hơi ngửa đầu lên nhìn Trà gia, sau đó lại nằm bò xuống, dường như đã không có bất kỳ hứng thú gì với món xương mà nó thích nhất.

Nó nằm bẹp ở đó, bụng phập phồng lên xuống.

Ngày hôm sau, dường như tinh thần của hắc ngao tốt hơn một chút, đã ăn chút cơm nhưng càng quấn người hơn. Nó luôn ở bên chân Trà gia, Trà gia đi đâu là nó đi đó, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh, nó cũng sẽ đi theo.

Chỉ cần là người mà nó quen, nó nhìn thấy đều sẽ đi theo. Trà gia bảo nó nghỉ ngơi một lát, dường như nó không quá bằng lòng.

Ban đêm.

Bên ngoài phòng ngủ của Thẩm Lãnh và Trà gia, hắc ngao ngồi ngồi ở đó, giống như cố gắng dựng thẳng người lên, tai cũng cố gắng dựng thẳng lên. Nó đang cảnh giác, giống như bên ngoài bất cứ lúc nào cũng sẽ có cái gì đó làm hại tới chủ nhân của nó.

Bắt đầu từ ngày thứ hai Thẩm Lãnh không đi Võ Viện, hắn luôn ở nhà, hắn luôn ngồi ở trong viện rất lâu, hắc ngao cũng sẽ ở bên cạnh hắn rất lâu.

Mỗi khi ngoài cửa phủ đại tướng quân có động tĩnh gì là hắc ngao sẽ vểnh tai lên, giống như nó đang đấu tranh, giống như đang nói với mọi người, nó vẫn là con hắc ngao khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật đó.

Ngày thứ năm, trong cung có người tới nói bệ hạ triệu kiến An Quốc Công, Thẩm Lãnh căn dặn vài câu rồi lập tức chạy tới ngự viên. Hắn ra ngoài, hắc ngao cũng đi từ trong viện phủ tướng quân ra, Thẩm Lãnh đi ở phía trước, hắc ngao đi theo phía sau.

Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống, ôm đầu hắc ngao nói: "Về đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi, ngươi ở nhà chờ ta."

Cái đầu to lớn của hắc ngao không ngừng cọ vào lòng Thẩm Lãnh, mắt ngập tràn vẻ không nỡ. Thẩm Lãnh đứng dậy, vỗ vỗ đầu hắc ngao: "Ta sẽ trở lại rất nhanh."

Hắc ngao kêu mấy tiếng rồi xoay người trở lại cửa phủ tướng quân, nó ngồi ở ngay bên ngoài cửa lớn phủ tướng quân, giống như một pho tượng sư tử đá uy vũ, còn uy vũ hơn cả sư tử đá.

Tứ Mao Trai, hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh vội vã chạy tới, rõ ràng nhìn ra được trong ánh mắt Thẩm Lãnh có chút lơ đãng, lòng hắn đang không yên.

"Trong nhà có chuyện gấp à?" Hoàng đế hỏi.

Thẩm Lãnh đầu tiên lắc đầu, sau đó gật đầu: "Có thể chó của thần sắp chết rồi."

Một gã tiểu thái giám đứng ở cửa hầu hạ không biết tại sao phì cười một tiếng, sắc mặt của hoàng đế lập tức trầm xuống.

"Ngươi lại đây."

Hoàng đế nhìn về phía tiểu thái giám kia, tiểu thái giám vội vàng chạy tới cúi người: "Bệ hạ căn dặn."

"Ngươi biết chó của hắn không?" Hoàng đế hỏi.

Tiểu thái giám liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái theo bản năng, sau đó gật đầu: "Đã từng nghe nói qua, vật cưỡi của An Quốc Công là một con chó."

Hoàng đế thở hắt ra một hơi: "Có phải ngươi cảm thấy buồn cười không?"

Tiểu thái giám vội vàng cúi người: "Nô tì không có, nô tì chỉ..."

"Vật cưỡi của An Quốc Công là một con chó."

Hoàng đế đi đến trước mặt tiểu thái giám kia, nhìn gã ta nói từng câu từng chữ: "Con chó đó là hắc ngao, trẫm rất thích. Mười năm nay, An Quốc Công mang nó lên chiến trường giết địch, kẻ thù chết bởi nanh vuốt của nó đã có ít nhất mấy trăm người. Nó từng phá tan trận địa địch, đánh bại hùng sư, nó từng xung phong ở phía trước kỵ binh Đại Ninh, cung tên không thể ngăn cản. Nó là vật cưỡi của An Quốc Công, cũng là dũng tướng của trẫm."

Tiểu thái giám nghe được ngữ khí âm trầm lạnh lẽo của hoàng đế, gã ta đã biết mình phạm lỗi, vội vàng quỳ xuống: "Không phải nô tì cố ý bật cười, chỉ là..."

Chỉ là hồi lâu mà cũng không biết nên giải thích như thế nào.

"Ngươi ra ngoài đi."

Hoàng đế khoát tay, không có tâm trạng so đo với một tiểu thái giám.

"Trẫm..." Hoàng đế im lặng một lát, khẽ vỗ vai Thẩm Lãnh: "Trẫm cùng khanh trở về, trẫm cũng muốn thăm nó."

Hoàng đế và Thẩm Lãnh ra khỏi Tứ Mao Trai, xe ngựa cố gắng đi nhanh. Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Trẫm triệu khanh vào cung là muốn hỏi khanh một chút về chuyện của Anh Điều Liễu Ngạn, bởi vì trẫm vừa mới xem tấu chương của đông cương đưa tới. Xưởng thuyền Đông Hải đã xây xong, thuyền mới của bên xưởng thuyền An Dương cũng đã có thể giao cho khanh rồi..."

Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Thần mau chóng về đông cương."

Hoàng đế lắc đầu: "Không vội, đưa Anh Điều Liễu Ngạn về trước đã, hắn trở về sẽ mất nửa năm, muốn dựng lên một đội ngũ chống lại Cao Tỉnh Nguyên, nhanh nhất cũng cần thêm nửa năm nữa. Trận chiến này không chỉ có liên quan đến đông hải, còn liên quan đến việc kiểm nghiệm thủy sư Đại Ninh có thể viễn dương hay không..."

Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Các khanh ở thành Trường An cùng lão viện trưởng thêm ba tháng nữa, ba tháng sau hãy khởi hành."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Thần biết rồi."

Hoàng đế thấy tâm trạng hắn xuống thấp nên cũng không nói thêm gì nữa, xe ngựa tiếp tục đi.

Phủ đại tướng quân.

Hắc ngao ngẩng đầu nhìn phương hướng Thẩm Lãnh rời đi, dường như đã rất mệt mỏi, thể lực của nó đã không đủ để cho nó ngồi lâu như vậy, nhưng nó vẫn cố gắng chống đỡ, muốn chờ Thẩm Lãnh về. Nó nghĩ mình là một binh lính, nếu lúc ngồi mà lắc tới lắc lui trông sẽ rất không uy nghiêm.

Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa đạp đất, còn có tiếng mảnh giáp va chạm của kỵ sĩ trên lưng ngựa, đó chính là âm thanh kim qua thiết mã mà các lão bách tính thường nói.

Hắc ngao đã nghe thấy, nó có vẻ kích động hẳn, ngẩng phắt đầu nhìn qua. Xa xa cuối đường xuất hiện một đội ngũ kỵ binh áo giáp sáng loáng, đó là tinh kỵ cấm quân bảo vệ hoàng đế bệ hạ Đại Ninh.

Nhìn thấy những kỵ binh đó, hắc ngao quay vài vòng tại chỗ, sau đó đi nhanh về trong viện, cắn cái yên của nó ở cửa sương phòng kéo ra ngoài. Ngao xám chạy tới, tuy không biết chuyện gì nhưng cũng há miệng cắn cái yên cùng kéo đi.

Hai con chó kéo cái yên đến cửa phủ đại tướng quân, Trà gia đã chạy ra theo. Lúc nãy nàng vẫn luôn ở đó, vừa định trở về bưng một bát nước cho hắc ngao, hắc ngao đã kéo cái yên ra.

Nó dùng mũi ủn cái yên, kêu ư ử với Trà gia.

Trà gia hiểu được, vội vàng lắp yên chó lên cho nó.

Hắc ngao dường như hưng phấn, nó đi nhanh về phía đội ngũ kỵ binh. Khi nó chạy tới, chiến mã của kỵ binh cấm quân ở phía trước đều hoảng loạn, kỵ sĩ trên lưng ngựa ra sức ghìm chiến mã mới không làm cho ngựa sợ hãi.

Một con chó ngao trước mặt, kỵ binh đều loạn.

Hắc ngao ngồi ở giữa đường cái, cố gắng ngẩng cao đầu lên, giống như một chiến sĩ đang chờ đại tướng quân ra lệnh.

Thẩm Lãnh nhảy xuống xe ngựa, đi nhanh về phía hắc ngao.

Hắc ngao ngửa mặt lên trời tru một tiếng, giống như lang vương.

Một giây sau, hắc ngao quay lại liếc nhìn Trà gia.

Nó nhắm mắt lại nhưng vẫn giữ tư thế ngồi thẳng tắp như vậy.

Ngao xám xông lại không ngừng dùng mũi đụng nhẹ vào hắc ngao, thế nhưng nó đã không tỉnh lại nữa.

Bình Luận (0)
Comment