Trong thành Trường An Đại Ninh có một khu lăng viên an táng rất nhiều rất nhiều tướng sĩ hi sinh vì nước, nhưng điều khiến cho lòng người bi thương là mỗi một ngôi mộ trong khu lăng viên này đều là mộ trống. Các tướng sĩ chết trận trên sa trường không có cách nào đưa di thể của bọn họ về Trường An an táng, cho nên ở đây chỉ là mộ gió của bọn họ.
Trong lăng viên là từng dãy từng dãy bia mộ chỉnh tề, bên trên có khắc tên tuổi, quê quán của tướng sĩ, phía sau mỗi một tấm bia mộ đều có khắc bọn họ chết trận ở nơi nào.
Trên một khu đất trống ở lăng viên, có một cái huyệt mới đang bị đào ra từng chút từng chút một.
Có hai dân phu đang đào hố trong lăng viên, một người đã đào mệt rồi, ngồi xổm xuống đốt tẩu thuốc lên hút.
"Không nghe nói chỗ nào có chuyện, sao phải đào mộ mới trong lăng viên?"
"Ngươi không nghe nói à?"
Một người dân phu khác vừa đào hố vừa nói: "Lúc nãy ta nghe đại nhân nói một câu, nói không phải người chiến tử, là con hắc ngao đó của An Quốc Công đã chết."
Hắn ta ngừng một chút, lắc đầu: "Chết già... cũng tốt."
Dân phu đang hút thuốc ngây người ra: "Con hắc ngao đó à?"
Hắn ta dập tẩu thuốc, lại nhảy xuống hố đất: "Đào rộng hơn một chút, nghe nói con hắc ngao đó rất lớn, còn lớn hơn cả sư tử, còn nghe nói nó từng dùng một chân ấn sư tử xuống."
"Đúng vậy, nghe nói nó lao vào trong đội ngũ kỵ binh của kẻ thù ở trên chiến trường tây cương, cắn ngã hơn trăm con ngựa... Ngươi nói xem, đây cũng chỉ là một con chó thôi, nếu như là một người..."
Dân phu thở dài một hơi: "Đại Ninh có trung khuyển."
Dân phu hút thuốc lúc trước vừa đào hố vừa nói: "Dù sao cũng phải đào bằng phẳng chút, rộng một chút. Chính bởi vì nó là một con chó cho nên lập nhiều công lao như vậy cũng không thể phong hầu bái tướng, dù thế nào... dù thế nào cũng phải cho nó nằm thoải mái một chút chứ."
Đồng bạn của hắn ta bỗng nhiên cay sống mũi: "Ngươi nói xem con người cũng thật kỳ lạ, ta chưa từng gặp con chó này, ngày bình thường cũng không quan tâm đến chó cho lắm, ta còn rất ghét nuôi chó trong nhà, nhưng nghe nói hắc ngao của An Quốc Công đã đi, trong lòng còn thấy khó chịu."
"Nếu ta có thể làm chủ thì tốt rồi."
Dân phu hút thuốc dừng lại, nhìn đồng bạn: "Có một câu chuyện cuối thời Chu, ngươi từng nghe chưa? Một kiêu hùng chiến bại, con trai của ông ta, cháu trai của ông ta, vì bảo vệ ông ta rút đi mà lần lượt chết trận, chiến mã của ông ta cũng chết. Sau khi trở về ông ta gào khóc, khóc con cháu, khóc chiến mã, còn dựng bia cho con chiến mã đó nữa..."
Hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nếu ta có thể làm chủ, ta cũng phong tướng quân cho trung khuyển Đại Ninh chúng ta."
"Đừng nói bừa."
Hai người nhìn nhau một cái, không ai nói tiếp gì nữa.
Đúng lúc này xa xa truyền đến tiếng ồn ào, hai người đứng thẳng lên nhìn về phía cổng lăng viên, sau đó liền nhìn thấy từng đội từng đội cấm quân Đại Ninh áo giáp sáng loáng đi vào lăng viên.
"Cấm quân!"
Một dân phu ngây người ra: "Đây là..."
Một người dân phu khác hơi kích động: "Chôn cất hắc ngao theo quy chế tướng quân sao? Cũng không thể là bệ hạ cũng tới chứ."
Cấm quân mở đường.
Trên xe ngựa, Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn thi thể của hắc ngao đã cứng ngắc, mắt hắn đỏ ửng, tay luôn không rời khỏi trán hắc ngao, hắc ngao giống như đang ngủ, không nhúc nhích. Trước kia lúc rảnh rỗi nó cũng sẽ như vậy, giả vờ ngủ rất say, mặc kệ Thẩm Lãnh gọi như thế nào nó cũng không để ý.
Nhất là sau khi nó đã già lại càng diễn giỏi hơn. Có một lần nó đang di ở trước mặt Trà gia thì bỗng nhiên dừng lại, kêu một tiếng với Trà gia, sau đó cắm đầu xuống đất, tứ chi duỗi thẳng, giống như trong nháy mắt đã không ổn vậy.
Trà gia kinh hô ngồi xổm bên cạnh nó, sau đó nó nhảy bật dậy, chạy đến chỗ xa quay đầu lại nhìn Trà gia, giống như đang nói ha ha ha, ngươi bị lừa rồi.
Trò như vậy, nó đã diễn rất nhiều lần.
Sau này Trà gia đã không thấy lạ nữa, nhưng sau khi hắc ngao đi rồi Trà gia đột nhiên nghĩ đó có phải hắc ngao diễn thử cảnh tượng mình ra đi hay không? Nó chỉ muốn xem thử, nếu mình đi rồi, chủ nhân sẽ có phản ứng gì.
Trà gia để tay trên tay Thẩm Lãnh, nhưng nàng biết mình không sưởi ấm Thẩm Lãnh được, bởi vì trong lòng bàn tay của chính nàng cũng lạnh như vậy, nhưng tay của hai người chồng lên nhau sẽ có hơi ấm.
Có thể đối với người khác mà nói, một con chó bị chết cũng không có ảnh hưởng gì.
Đối với Thẩm Lãnh và Trà gia mà nói, hắc ngao giống như người nhà.
Mười mấy năm trước, khi Thẩm Lãnh nhặt được hắc ngao ở bên ngoài trấn cách thủy sư quận An Dương không xa, hẳn là cũng sẽ không nghĩ đến có một ngày hắc ngao ra đi, hắn sẽ buồn như thế.
Bệ hạ cũng tới.
Điều này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, chủ quan trong lăng viên vội vã chạy tới ven đường cúi người nghênh đón, bệ hạ từ trên xe ngựa xuống chờ Thẩm Lãnh. Ông ta nhìn Thẩm Lãnh ôm cơ thể khổng lồ của hắc ngao từ trên xe ngựa xuống, trong mắt tràn ngập bi thương, sự bi thương của Thẩm Lãnh dường như đã khiến hoàng đế đau lòng.
Ngao xám vẫn luôn đi theo, nó cứ yên lặng đi theo bên cạnh xe ngựa.
Đối với Thẩm Lãnh và Trà gia mà nói, bọn họ đã mất đi một vị bằng hữu.
Đối với ngao xám mà nói, người nó mất đi... là phụ thân.
"Miêu Nhi."
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh huyệt mộ, đặt thi thể của hắc ngao vào trong quan tài gỗ vừa mới chuyển tới, tay hắn xoa đầu hắc ngao lần cuối cùng: "Đến bên đó đừng ức hiếp Diêm Vương, ông ta chưa chắc đã đánh thắng được ngươi."
Nói xong câu này hắn đột nhiên ngửa đầu, nước mắt chảy xuống.
Hắn nhìn nó lớn lên, nhìn nó ra đi.
Xa xa, hoàng đế xoay người hỏi: "Có bia mộ không?"
Mọi người đứng bên cạnh nhìn nhau, không một ai nghĩ đến vấn đề này. Chủ quan của lăng viên cúi người nói: "Trong lăng viên có sẵn đá, có thợ, nhưng mà... khắc chữ gì?"
Hoàng đế hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Thần ngao giáo úy chi mộ."
Ông ta nhìn về phía xa xa: "Nó coi như là giáo úy thân binh của Thẩm Lãnh, nhưng không chỉ là giáo úy thân binh của Thẩm Lãnh, nó còn là trung khuyển của Đại Ninh, hôm nay trẫm sẽ mở một tiền đề... phong hắc ngao làm giáo úy, hạ táng theo lễ tướng quân."
Nghe được câu nói này của hoàng đế, một đội ngũ kỵ binh cấm quân bắt đầu tiến lên phía trước, bọn họ chỉnh tề thúc ngựa đi đến cách huyệt mộ của hắc ngao không xa. Một hàng kỵ binh chỉnh tề đồng thời rút đao, hắc tuyến đao chỉ về phía bầu trời xa xa.
Đó là chiến đao, đó là chiến lễ.
Đêm đó.
Tứ Mao Trai.
Hoàng đế ngồi cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài im lặng rất lâu, hoàng hậu đứng ở bên cạnh ông ta, tay nhẹ nhàng bóp vai ông ta. Bà cảm nhận được của tâm trạng của hoàng đế không tốt, lưng cũng hơi cứng ngắc.
"Hai đứa trẻ đó..."
Hoàng đế bỗng nhiên nói mấy chữ, nhưng không nói ra câu phía sau.
Hoàng hậu hiểu.
Hai đứa trẻ đó vừa mới bắt đầu đối mặt với ly biệt, điều này không giống với ly biệt trên chiến trường. Thẩm Lãnh là quân nhân, đối với hắn mà nói sự ly biệt như vậy thật sự đã gặp rất nhiều. Hoàng đế muốn nói đến Thẩm Lãnh và Trà Nhi, đã đến lứa tuổi phải đối mặt với chuyện người quen hoặc là cái gì đó bên cạnh rời đi. Hoàng đế biết đối với Thẩm Lãnh và Trà Nhi mà nói hắc ngao quan trọng cỡ nào, cũng biết bi thương như vậy rất lâu cũng sẽ không giảm bớt được.
Hồi nhỏ ông ta cũng từng nuôi thú cưng, một con chó nhỏ, nuôi đến lúc hơi lớn lên một chút, không biết nó ăn thứ gì mà chết ở cửa viện của ông ta. Khi ông ta ở trong hoàng cung không được nuôi, nhưng sau khi ở trong thư viện thì lão viện trưởng cũng không để ý, con chó con đó chính là lão viện trưởng tìm đến cho ông ta.
Lúc ấy hoàng đế khoảng mười một mười hai tuổi, nhìn thấy thi thể của con chó con đó ở cửa, sau đó òa lên khóc. Lúc ấy ông ta nghĩ chắc hẳn là chó con rất khó chịu rất khó chịu, nhưng vẫn liều mạng bò đến cửa nhà.
Bây giờ ông ta nhớ lại vẫn cảm thấy hơi buồn.
"Bọn họ đều là người lớn rồi."
Giọng nói của hoàng hậu hơi trầm thấp, dường như tâm trạng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Bà và hắc ngao cũng rất thân quen, hắc ngao còn từng ở trong cung một thời gian.
"Mấy năm trước, Trường Diệp nói ngưỡng mộ hắc ngao trong nhà Thẩm Lãnh, nó cũng muốn nuôi một con, chạy tới hỏi thiếp có thể nuôi ở trong cung hay không. Thiếp nói có thể nuôi nhưng con phải chuẩn bị trước..."
Hoàng hậu nói: "Nếu không có chuẩn bị ly biệt thì đừng có nuôi."
Nuôi thú cưng, bắt đầu bởi đủ kiểu lý do như tò mò, thú vị, đáng yêu, nhưng mỗi một người bắt đầu nuôi thú cưng hẳn là đều sẽ không nghĩ đến chuyện ly biệt khi đang nuôi chúng.
"Bọn họ đã chuẩn bị xong rồi."
Hoàng hậu khẽ vỗ vai hoàng đế.
Hoàng đế ừ một tiếng, lẩm bẩm nói một câu: "Bọn họ... đã đến lứa tuổi không ngừng đối mặt với ly biệt rồi?"
Khi nói câu này, giọng nói của ông ta không tự chủ được hơi run rẩy.
"Con người..." Hoàng đế thở dài một hơi: "Thật mệt, thật khó."
Phủ đại tướng quân.
Cả nhà ngồi quây quần bên nhau chuẩn bị ăn cơm tối, Mạnh Trường An xách một bình rượu ngồi bên cạnh Thẩm Lãnh, ngập ngừng một chút. Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta không sao, không cần, ta cũng sẽ không bởi vì hắc ngao không còn mà không ăn được không ngủ được. Sau khi từ bắc cương trở về ta vẫn luôn nghĩ đến, cho nên..."
Mạnh Trường An hỏi: "Vẫn luôn nghĩ đến, vẫn luôn chuẩn bị, cho nên... có tác dụng không?"
Thẩm Lãnh ngây người, lắc đầu: "Không có."
"Uống rượu."
Mạnh Trường An rót một chén rượu cho Thẩm Lãnh, lão viện trưởng và Thẩm tiên sinh liếc nhìn nhau một cái, hai vị lão nhân đều không nói gì.
"Uống rượu."
Thẩm Lãnh đưa chén rượu qua, sau đó nghiêng đầu hỏi một câu: "Gọi Kế Nhi và Ninh Nhi chưa? Sao chưa tới?"
Trà gia nói: "Lúc nãy hai đứa bọn chúng còn đang làm bài tập ở trong phòng, ta đi gọi rồi, Kế Nhi đưa Ninh Nhi đi rửa tay rồi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đột nhiên cảm thấy không ổn, hắn đứng bật dậy chạy vào trong nhà xem. Trong phòng không có ai, lại chạy đến phòng bếp, phòng bếp cũng không có ai.
Trên đường cái.
Tiểu Thẩm Kế nắm tay Tiểu Thẩm Ninh đi về phía trước, cũng may đèn trên đường cũng khá sáng, hai tiểu hài tử cố gắng đi ở chỗ ngọn đèn chiếu sáng, cách xa bóng tối.
"Có sợ không?" Tiểu Thẩm Kế hỏi.
Tiểu Thẩm Ninh lắc đầu: "Không sợ... Mẫu thân nói hắc ngao không còn nữa, tại sao lại không còn nữa? Người còn bảo chúng ta ở yên trong nhà chờ, người và cha đi tiễn hắc ngao, tiễn đi đâu chứ. Muội không muốn hắc ngao đến nhà người khác, muội muốn đi thăm hắc ngao, cướp hắc ngao về."
"Ngốc." Tiểu Thẩm Kế vừa đi vừa nói: "Hắc ngao chết rồi."
"Chết rồi?"
Tiểu Thẩm Ninh dừng chân lại, cánh tay của hai đứa trẻ lập tức kéo thẳng ở giữa không trung. Thẩm Kế quay đầu lại nhìn nó, im lặng một lúc rồi đi đến trước người Tiểu Thẩm Ninh, buông tay ra vịn vào vai nó, nói: "Có phải muội sợ không? Sợ thì ta đưa muội về trước, muội không cần đi theo ta, ta nói không đưa muội theo, muội nhất quyết đi... Sau này sẽ không bao giờ còn gặp hắc ngao , nhưng nó..."
Nó cúi đầu nhìn hộp cơm bên tay phải: "Nhưng hôm nay nó còn chưa ăn cơm. Ta từng thấy trước mộ người chết đều phải bày một ít đồ ăn, nhất định không có ai bày cho hắc ngao, hẳn là cha mẹ cũng đã quên rồi, người khác đều có, hắc ngao cũng phải có."
"Muội không sợ."
Tiểu Thẩm Ninh kéo tay Thẩm Kế: "Hắc ngao cũng phải có, chúng ta cùng đưa cho hắc ngao."
"Ta lén lấy chút đồ ăn ở phòng bếp, nhưng hình như gần đây nó cũng không thích ăn gì lắm."
Thẩm Kế kéo Thẩm Ninh tiếp tục đi.
"Hai chúng ta đi nhanh lên, nếu không sẽ bị bắt về đấy."
"Ừm, bước nhanh lên, nhưng mà ca, huynh biết đi đâu không?"
"Ta biết ở chỗ nào, chúng ta đi hỏi thăm, dựa vào cái gì... trẻ con không thể đưa tiễn hắc ngao?"
Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi nhanh về phía trước.
Đúng lúc này Thẩm Kế dường như cảm nhận được có chút không đúng, nó quay lại liếc nhìn, nhìn thấy ngao xám đuổi theo. Nó chạy đến bên cạnh hai đứa trẻ cúi đầu sủa mấy tiếng, giống như đang khuyên can. Thẩm Kế lắc đầu chỉ về phía trước: "Ta đi đưa đồ ăn cho hắc ngao."
Ngao xám chạy quanh hai người bọn chúng vài vòng, sau đó sủa một tiếng, xoay người đi ở phía trước hai đứa trẻ.
Nó đi ở phía trước, nhìn thế nào cũng giống y như lúc hắc ngao đi ở phía trước hai đứa trẻ.
Vô cùng cảnh giác.