Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1420 - Chương 1420: Sư Đồ Nói Tương Lai

Chương 1420: Sư đồ nói tương lai Chương 1420: Sư đồ nói tương lai

Thẩm Lãnh phát hiện mình có thể thiếu sự hiểu biết về Lễ bộ Đại Ninh. Sau khi trải qua chuyện của người Tang, hắn phát hiện Lễ bộ thật sự là nhân tài đông đúc, hắn rất thích người không đứng đắn như vậy, ví dụ như Lễ bộ viên ngoại lang Lý Phương Thủy.

Thư viện.

Lão viện trưởng nhấp một ngụm trà, câu hỏi của Thẩm Lãnh khiến lão cảm thấy có chút thú vị. Lúc nãy Thẩm Lãnh hỏi lão một câu, lục bộ Đại Ninh, quan viên của chỗ nào mặt dày nhất. Đương nhiên lão viện trưởng hiểu mặt dày mà Thẩm Lãnh nói là có ý gì, đại khái chính là nói giống như bản thân Thẩm Lãnh.

Có lẽ nên bỏ từ "đại khái", chính là nói giống như bản thân Thẩm Lãnh.

"Thật ra trong lục bộ, ngươi tưởng Lễ bộ là giữ thể diện nhất, nhưng mà quan viên của Lễ bộ tâm nhãn xấu nhất."

Lão viện trưởng cười nói: "Lễ bộ không chỉ phụ trách chữ lễ của "lễ mạo", còn phụ trách chữ lý của "không nói lý"."

"Giao phong với nước khác, ngoại trừ tranh giành đột ngột, đừng quên phần lớn thời gian là người của Lễ bộ đứng đầu hàng so chiêu với đối thủ, cái gọi là tiên lễ hậu binh chính là như thế. Nói đi nói lại, nếu người của Lễ bộ tâm tính tốt thì làm sao giao tiếp với những người tâm nhãn không tốt của nước khác."

Lão hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi sao đột nhiên đối Lễ bộ chuyện cảm thấy hứng thú?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Tiên sinh cũng biết đấy, lúc trước ta mang một quan viên từ Lễ bộ đi, hiện giờ đã là thiêm sự của Đông Hải Thủy Sư, đồng cấp với Vương Căn Đống, tên là Tân Tật Công. Sở dĩ ta cảm thấy mang hắn đi sẽ hữu dụng, đại khái chính là bởi vì hắn rất xấu, vừa rồi mới lại biết người phụ trách tiếp đãi người Tang lần này là Lễ bộ viên ngoại lang Lý Phương Thủy, chính là vị trí cũ của Tân Tật Công."

Lão viện trưởng nói: "Lý Phương Thủy cũng là xuất thân từ thư viện."

Lão nói nhỏ: "Nói ngược về ba trăm năm trước, tổ tiên hắn cũng là hoàng tộc thực sự, nhưng sau đó phạm tội bị giáng làm bình dân, gia đạo cũng sa sút. Người trẻ tuổi này từ nhỏ đã thông minh, hồi nhỏ đã sống ở thư viện, ta nhìn hắn lớn lên đấy."

Lão hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi muốn mang hắn đi?"

"Tạm thời không cần."

Thẩm Lãnh nói: "Ta nhớ người này trước đã, chờ sau khi ta đánh Tang quốc xong, cần điều phái rất nhiều quan văn qua bên đó, để người này ở Tang quốc là thích hợp nhất."

Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Ngươi nắm chắc mấy phần về việc đánh Tang quốc?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Trước bất cứ một trận chiến nào, ta đều không dám nói có nắm chắc gì."

Hắn rót trà cho lão viện trưởng: "Nhưng thật ra cái khó của trận này không phải là đánh thắng chung cuộc, mà là phải đánh thắng với thế như chẻ tre."

Lão viện trưởng mỉm cười nói: "Lại có ý xấu gì nữa?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Chi phí phát cho xưởng thuyền thủy sư, cũng không thể đánh xong trận này sẽ ngừng lại được. Thế giới này rộng lớn hơn nhiều so với chúng ta nhìn thấy, đối thủ mạnh nhất mà chúng ta nhìn thấy là Hắc Vũ, sau khi đánh bại Hắc Vũ thì người mạnh nhất chính là Đại Ninh, nhưng ở xa ngoài biển có lẽ còn có quốc gia cường đại hơn."

Lão viện trưởng hỏi: "Nếu không có thì sao?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Nếu không có, vậy thì chính là chúng ta."

Lão viện trưởng lại hỏi: "Nếu có thì sao?"

"Thay thế hắn."

Thẩm Lãnh nói: "Trước giờ ta không tin chuyện người không phạm ta ta không phạm người, Đại Ninh luôn muốn làm bá chủ, điều ta tin hơn là người không phạm bá chủ, bá chủ phạm có người hay không thì phải xem tâm trạng."

Lão viện trưởng nghiêm túc nói: "Ngươi cũng biết từ trước tới nay các bách tính Đại Ninh ủng hộ chiến tranh bắc cương là vì người Hắc Vũ ngông cuồng. Theo các bách tính thấy bất kể đánh thế nào, cho dù bảo bọn họ thắt lưng buộc bụng mà sống, bọn họ cũng vẫn bằng lòng ủng hộ. Chúng ta đều biết chinh chiến giữa các quốc gia hơn phân nửa đều không có chính tà để nói, nhưng các bách tính không nghĩ vậy, các bách tính nghĩ đánh Hắc Vũ chính là việc chính nghĩa."

"Lại nói đến đánh Tang quốc, nhiều năm nay hải tặc của Tang quốc đều quấy nhiễu bờ biển đông cương Đại Ninh, các bách tính khổ không chịu nổi, người bị hải tặc giết hại nhiều vô số kể. Tuy rằng các bách tính trong đất liền không có trải qua những chuyện này nhưng bọn họ biết, cũng tin rằng nếu không tiêu diệt Tang quốc, sớm muộn gì bách tính trong đất liền Đại Ninh cũng sẽ chịu nỗi khổ chiến loạn."

Lão viện trưởng nhìn Thẩm Lãnh, hỏi lại: "Cho nên nếu là chiến tranh mà các bách tính cho là chính nghĩa thì sẽ dốc hết sức lực để ủng hộ triều đình, bọn họ đập nồi bán sắt cũng ủng hộ, nhưng thủy sư Đại Ninh viễn dương, chưa chắc các bách tính đã ủng hộ."

Thẩm Lãnh nói: "Tiên sinh nghĩ quá phức tạp."

Lão viện trưởng khẽ nhíu mày: "Tại sao?"

Thẩm Lãnh nói: "Các bách tính thích nghe tin tốt."

Lão viện trưởng càng nhíu mày chặt hơn: "Vậy thì sao?"

Thẩm Lãnh nói: "Mỗi một người, trời sinh đều là kẻ xâm lược."

Lão viện trưởng thay đổi sắc mặt, vẫn là lần đầu tiên lão nghe được câu nói như vậy. Trước giờ Đại Ninh đều dạy bách tính là thân thiện làm chính, đều là nói lý, tín, nhân nghĩa đạo đức, lễ giáo thiên hạ.

Thẩm Lãnh câu nói này là sai lầm to lớn.

Hắn nói mỗi một người trời sinh đều là kẻ xâm lược.

Lão viện trưởng muốn lý luận với Thẩm Lãnh. Lão đã dạy học trồng người ở thư viện nhiều năm như vậy, lão cũng không dám nói câu này, thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới. Nếu nói như vậy với đệ tử của thư viện thì tất cả những gì đã dạy dỗ trước đó còn có ý nghĩa sao? Câu nói nhân chi sơ tính bản thiện này còn có ý nghĩa sao? Vậy chẳng phải là biến thành nhân chi sơ tính bản hung rồi ư?

Lão viện trưởng trợn mắt lườm hắn rồi nói: "Câu này của ngươi quá to gan."

Thẩm Lãnh thì cảm thấy không sao cả, hắn đi đến chỗ cửa sổ, nhảy lên ngồi trên bệ cửa sổ, cười ha hả rồi tiếp tục nói: "Thật ra trong lòng tiên sinh tin câu nói này, các bách tính chưa từng suy nghĩ nhưng ở sâu trong lòng đều như vậy. Chúng ta có thể xâm lược người khác, người khác không thể xâm lược chúng ta, đây là sự kiêu ngạo thâm căn cố đế của bách tính Đại Ninh."

Thẩm Lãnh nói: "Mỗi người đều là kẻ xâm lược, vĩnh viễn đều là vậy, không chỉ là người Ninh, bất cứ người nào cũng giống nhau."

Lão viện trưởng cẩn thận suy nghĩ về câu nói này một lát, sau đó thở dài: "Thẩm Lãnh à, ngươi có biết, lời của ngươi đã ném lời dạy dỗ của tiền hiền cổ thánh xuống đất giẫm đạp rồi không?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Tiền hiền cổ thánh không bằng người thời nay, bởi vì thời đại của bọn họ không bằng Đại Ninh."

Lão viện trưởng nói: "Vậy ngươi nghĩ cuối cùng thủy sư của Đại Ninh sẽ đánh đến chỗ nào?"

Thẩm Lãnh nói: "Bất cứ chỗ nào chúng ta muốn đánh."

Lão viện trưởng: "Người si nói mộng."

"Không phải."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu thủy sư của Đại Ninh liên tục phát triển như vậy trong năm mươi năm, trong thế giới, chúng ta thật sự có thể muốn đánh đến đâu thì đánh. Tiên sinh có nghĩ tới không, tại sao tranh đoạt lại bị nói là sai, nói với vạn dân chuyện này là sai?"

Lão viện trưởng nói: "Ngươi lại muốn nói ra lời kinh thế hãi tục gì nữa?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Tranh đoạt có phải sai hay không, thật ra phải xem con người. Ta không tin mỗi người đều phản đối chuyện không làm mà hưởng."

Lão viện trưởng: "Phì!"

Thẩm Lãnh nói: "Không tranh cãi với tiên sinh nhưng ta sẽ nói lý, con người đi trên đất liền thì nhất định không thể đi khắp thế giới, nhưng thủy sư cường đại nhất định có thể đi khắp thế giới. Lúc nãy ta nói thủy sư Đại Ninh liên tục phát triển trong năm mươi năm thì sẽ làm cho Đại Ninh cường đại cỡ nào?"

Thẩm Lãnh: "Tiên sinh, có người nào từng nói với ông chưa? Quân nhân trước giờ đều sẽ không kiêu ngạo vì thề sống chết bảo vệ gia viên, bởi vì như vậy là bị đánh, quân nhân trước giờ đều tự hào vì mở rộng biên cương, bởi vì như vậy là đánh người khác."

"Có lẽ trong tương lai sẽ xuất hiện một sự cân bằng, sự cân bằng mà không một ai dám dễ dàng phá vỡ."

Thẩm Lãnh nói: "Nhưng hiện tại tuyệt đối sẽ không."

Lão viện trưởng hỏi: "Cân bằng mà ngươi nói là cân bằng gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Nhất định không phải con người."

Những lời này của Thẩm Lãnh, lão viện trưởng đã sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng suy nghĩ đến. Những lời nói này không bị gò bó, nghe đến rợn cả người thế nhưng lão viện trưởng lại muốn nghe Thẩm Lãnh nói tiếp.

"Không phải con người?"

Lão viện trưởng nói: "Người trị thiên hạ, chỉ cần thiên hạ còn có người thì nhất định người là uy hiếp lớn nhất, tại sao ngươi lại nói trong tương lai không phải con người làm cho thế lực thiên hạ cân bằng?"

"Lòng người vô hạn, sức người có hạn."

Thẩm Lãnh nói: "Ví dụ như Đại Ninh và Hắc Vũ. Lúc đầu Hắc Vũ mạnh hơn Đại Ninh, Đại Ninh miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình, đây là một sự cân bằng, các tiểu quốc phụ thuộc chung quanh, bất kể là phụ thuộc vào Đại Ninh hay phụ thuộc vào Hắc Vũ, đây cũng là cân bằng, nhưng Đại Ninh đã phá vỡ sự cân bằng này, hiện tại Đại Ninh mạnh hơn Hắc Vũ, chúng ta có thể tùy ý chinh chiến."

"Đây là sức người, ta muốn nói đến sức người đơn thuần."

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Nhưng nếu như có một thứ..."

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái, hắn đưa tay ra vẽ một cái: "Uy lực của thứ này đủ khiến cho một quốc gia diệt vong trong nháy mắt, như vậy thì sức người trở nên rất nhỏ bé. Thứ đồ này nếu chỉ có trong tay Đại Ninh, vậy thì Đại Ninh sẽ luôn là bá chủ thiên hạ. Nếu nước khác cũng có thứ đồ này, đừng nói đủ để diệt uy của một quốc gia, cho dù chỉ là tùy ý diệt uy của một thành một vùng, các quốc gia đều có được vũ khí như vậy cũng là cân bằng, hơn nữa ai cũng không dám dễ dàng phá vỡ cân bằng."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Chuyện đó không phải là nghe thôi đã kinh sợ, tương lai nhất định sẽ có."

Lão viện trưởng hỏi: "Vậy ngươi cho rằng thứ này là gì?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Hỏa khí, nhất định là hỏa khí, chỉ có thể là hỏa khí."

Lão viện trưởng nói: "Hiện tại chỉ có Đại Ninh có hỏa khí."

"Tương lai chưa chắc chỉ là Đại Ninh có."

Thẩm Lãnh nói: "Cho nên tác dụng của thủy sư chính là sớm chèn ép các quốc gia có thể uy hiếp đến Đại Ninh xuống. Ta là đại tướng quân thủy sư, ta nguyện làm một ác nhân, một hung đồ vì Đại Ninh, một ác nhân bị người ở ngoài Đại Ninh mắng té tát cũng không sao. Nếu có thể khiến Đại Ninh luôn cường thịnh, nếu có thể khiến bách tính Đại Ninh luôn an khang, cho dù nếu cần phải đánh một cường quốc trở về thời đại nguyên thủy thì ta cũng sẽ làm."

Lão viện trưởng thở dài: "Ngươi cũng biết, cưỡng ép như vậy sẽ không ai tin phục, cho dù thủy sư của ngươi công thành đoạt đất, mở rộng biên cương, cuối cùng những nơi bị ngươi đánh chiếm được cũng sẽ bị dân bản xứ bọn họ giành lại."

"Bọn họ luôn lạc hậu là được rồi."

Thẩm Lãnh nói: "Điều tiên sinh muốn nói là một sự cân bằng khác, sự cân bằng đó thì để cho người Ninh của mấy trăm năm mấy ngàn năm sau này nắm trong tay đi. Việc chúng ta cần làm không phải chiếm lĩnh toàn bộ thế giới, mà là làm cho toàn bộ thế giới đều lạc hậu hơn Đại Ninh."

Hắn cười cười nói: "Ta nói những điều này chỉ là một suy nghĩ, có thể thật sự như vậy hay không không ở ta, mà ở bệ hạ."

Lão viện trưởng thở hắt ra một hơi: "Ngươi đúng là một kẻ điên."

"Đúng vậy." Thẩm Lãnh nói: "Người Hắc Vũ vẫn luôn nói như vậy, ta là kẻ điên hình lục giác đấy."

Lão viện trưởng phụt cười một tiếng: "Vậy ngươi nghĩ sau khi đánh xong Tang quốc, việc quan trọng nhất của Đại Ninh chính là viễn dương?"

"Không phải." Thẩm Lãnh nói: "Hắc Vũ vẫn còn, làm sao viễn dương được?"

Tầm mắt của hắn chuyển dời đến hướng bắc, tựa như có thể xuyên qua vách tường thư viện, có thể xuyên qua vạn dặm núi sông, liếc mắt nhìn thấy bên Hắc Vũ.

"Hắc Vũ không diệt, Đại Ninh sẽ không trở thành bá chủ thực sự. Sau khi đánh xong Tang quốc, người nên viễn dương không phải ta."

Thẩm Lãnh duỗi hai cánh tay: "Đại Ninh có nhiều người ưu tú như vậy, mà ta... việc muốn làm nhất chính là diệt Hắc Vũ."

Bình Luận (0)
Comment