Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1421 - Chương 1421: Áp Lực Nặng Nề

Chương 1421: Áp lực nặng nề Chương 1421: Áp lực nặng nề

Lão viện trưởng ngồi ở đó nhìn Thẩm Lãnh, cẩn thận suy nghĩ rất lâu, sau đó tỉnh ngộ ra, Lãnh Tử ngốc ngay thời khắc vừa rồi làm cho lão cảm thấy hơi xa lạ đó, thật ra vẫn là Lãnh Tử ngốc mà trước kia lão quen thuốc, chưa từng thay đổi.

Ở trong Đại Ninh, Lãnh Tử ngốc muốn bảo vệ người mà hắn quan tâm, ở bên ngoài Đại Ninh, đương nhiên Lãnh Tử ngốc muốn bảo vệ Đại Ninh, là toàn bộ Đại Ninh.

Lão viện trưởng nhớ đến lần Lãnh Tử ngốc đi dạy học ở thư viện, hắn nói với những người tuổi trẻ kia một câu, lúc ấy lão viện trưởng cũng không quá để ý, giờ nhớ lại mới biết khi Lãnh Tử ngốc nói ra câu nói đó đã kiên định cỡ nào, yêu Đại Ninh này cỡ nào.

Hôm đó Lãnh Tử ngốc đứng ở trên bục giảng nói... Ta là một quân nhân, xuất hiện nguy hiểm giải quyết nguy hiểm là thiên chức, nhưng như vậy không đủ, chức trách của quân nhân không nên chỉ là đi giải quyết nguy hiểm khi nguy hiểm xuất hiện, càng nên phát hiện nguy hiểm trước khi nguy hiểm xảy ra.

Thật ra lúc ấy Thẩm Lãnh đã nuốt lại lời nói phía sau, hắn không có nói ra lời to gan hơn trước mặt những đệ tử thư viện đó, khi ấy còn có lão viện trưởng, còn có hoàng đế cũng ở đó.

Câu nói này chính là lời Thẩm Lãnh vừa mới nói với lão viện trưởng.

Con người trời sinh đều là kẻ xâm lược.

Hai chữ "xâm lược" này bị cố ý hạ thấp xuống, đó là bởi vì con người tuyệt đối không thể làm cho hai chữ này trở nên cao thượng, đương nhiên hai chữ này cũng vĩnh viễn không thể trở nên cao thượng.

Một văn nhân phát hiện ra một nơi sơn thủy tuyệt vời, quyết định không đi nữa mà ở lại định cư. Người đó dựng nhà gỗ ở bên hồ, định cư ở đây, tình thơ ý hoạ, nói ra tất nhiên là rất đẹp, có rất nhiều lời hay dùng với người đó đều rất thích hợp, ví dụ như gửi gắm tình cảm vào sơn thủy, ví dụ như đặt mình trong bức tranh.

Nhưng đối với con cá trong hồ bị người đó câu lên, đối với thỏ hoang trong rừng bị người đó nướng chín, đối với những cây cối bị người đó chặt gãy, cho dù là đối với mảnh đất này mà nói, văn nhân này cũng là đang xâm lấn.

Nếu Thẩm Lãnh đổi từ khác thì sẽ không quá cứng rắn như vậy, ví dụ như phát hiện, ví dụ như thăm dò, ví dụ như tìm hiểu.

Hắn có thể nói thủy sư cường đại là để phát hiện thế giới này, là để thăm dò thế giới này, là để tìm hiểu thế giới này, nói như vậy nghe có vẻ trung hoà hơn rất nhiều, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, từ ngữ trung hoà và nhẹ nhàng sẽ luôn làm cho người dễ chấp nhận hơn.

Nhưng Lãnh Tử ngốc chính là Lãnh Tử ngốc như vậy, đương nhiên hắn biết dùng những từ ngữ ôn hòa để biểu đạt sẽ tốt hơn, có thể là hắn vẫn chưa đủ dối trá.

Sau khi nghĩ tới điểm này lão viện trưởng cũng hiểu được, đây không phải là phán đoán mà trước kia lão từng đưa ra sao?

Người như Lãnh Tử ngốc thật ra không thích hợp làm quan, không khéo léo chút nào cả.

Nếu nói ra những lời này ở trên triều đình, các võ tướng có thể sẽ ngậm miệng không nói nhưng các quan văn sẽ bởi vì chỉ trích Thẩm Lãnh thương tích đầy mình, điều này quả thật không tương xứng với văn hóa trong hàng ngàn năm qua. Mấy ngàn năm lịch sử trước đây, tuyên cáo cường thế nhất cũng chỉ là người không phạm ta ta không phạm người, nếu người chọc ta thì ta cũng phải chọc người, chứ không phải gọn gàng dứt khoát nói ra hai chữ "xâm lược" như Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh thấy lão viện trưởng trầm tư, hắn cười nói: "Tiên sinh không cần suy nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ nói vậy thôi, nếu đổi lại là người khác thì ta cũng sẽ không nói ra những lời này."

Lão viện trưởng gật đầu, nhìn Thẩm Lãnh giống như nhìn con của mình, ánh mắt hết sức hiền từ.

"Chỉ là ngươi muốn bảo vệ cả Đại Ninh."

Thẩm Lãnh nói: "Thật ra mỗi một người Ninh đều sẽ muốn, chỉ là phương thức biểu đạt khác nhau thôi."

Lão viện trưởng ừ một tiếng: "Cho nên nếu ngươi nhất định phải viết tấu chương thì tuyệt đối đừng dùng hai chữ "xâm lược" này, chọn những từ ôn hòa."

Thẩm Lãnh cười nói: "Tấu chương thì không vội, ta vừa mới nói với tiên sinh, đối trận chiến Tang quốc này chuyện đánh thắng không là vấn đề, phương thức thắng mới là vấn đề, phải để cả triều văn võ và các bách tính nhìn thấy sức mạnh của thủy sư, nói trắng ra thì chính là ta vẫn phải xin tiền Hộ bộ..."

Lão viện trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ: "Có thể bệ hạ có ý đi đông cương."

Thẩm Lãnh ngẩn ra.

Đánh Tang quốc, bệ hạ cũng muốn ngự giá thân chinh?

Lão viện trưởng nói: "Chỉ là có ý, chưa chắc bệ hạ sẽ đi thật, nhưng nếu bệ hạ thật sự muốn đi thì sợ là không có ai khuyên được. Ta nói với ngươi câu nói này là bệ hạ tuyệt đối không cho ta tùy tiện nói ra, ta cho ngươi biết, vì ta muốn biết từ câu nói này, ngươi có thể thể hội ra dụng ý của bệ hạ là gì không?"

Thẩm Lãnh trầm tư.

Chắc chắn Tang quốc không dễ đánh, cho dù thủy sư Đại Ninh có thể giải quyết hết thủy sư của Tang quốc ở trên biển, nhưng đổ bộ lên Tang quốc lại là chuyện khác. Tang quốc không quá nhỏ, nhân khẩu của Tang quốc không quá ít, hơn nữa người Tang có quyết tâm gìn giữ đất đai, vượt xa Cầu Lập và Nhật Lang mà trước đây Thẩm Lãnh từng đánh.

Nếu bệ hạ thật sự muốn thân chinh, là muốn giải phóng tín hiệu gì?

Lão viện trưởng nhìn bộ dạng trầm tư của Thẩm Lãnh mà không nhịn được cười. Lão không nói gì nhưng trong lòng lại có chút vui mừng. Nói về tính cách, thật ra Lãnh Tử ngốc là người giống hoàng đế nhất, có thể đương kim bệ hạ là người có tính xâm lược nhất, là duy nhất trong các đời đế vương Đại Ninh suốt mấy trăm năm qua.

Bệ hạ muốn làm một tấm gương nhưng không chỉ là một kiểu biểu tượng, ông ta muốn làm hoàng đế Đại Ninh đầu tiên đi chiến thuyền thủy sư đặt chân lên vùng đất bên ngoài hải dương, chuyện này đủ ảnh hưởng đến Đại Ninh trong mấy trăm năm sau này.

Điều hoàng đế muốn làm thật ra giống y như những gfi Lãnh Tử ngốc vừa nói, ông ta muốn nói với con cháu hoàng tộc Lý gia, muốn làm quân chủ của một đế quốc cường đại thì không thể chỉ biết phòng thủ một cách bị động.

Khi người khác đánh đến thì đánh người lui về, Trung Nguyên đã trải qua chuyện như vậy vô số lần. Sự xâm nhập đến từ Tây Vực, sự xâm nhập đến từ bắc cương, sự xâm nhập đến từ hải ngoại, từ trước đến nay người Trung Nguyên đều hứng chịu những chuyện này, chứ không phải đổi thân phận đánh lui về.

Hoàng đế không thích như vậy.

Nhưng ông ta là hoàng đế, ông ta không thể nói ra suy nghĩ của mình mà không kiêng dè gì giống như Thẩm Lãnh.

"Đừng nghĩ nữa."

Lão viện trưởng cười nói: "Ta nói với ngươi những lời này chỉ là muốn nói cho ngươi biết bệ hạ rất quan tâm đến thủy sư, cho nên ngươi không cần vắt óc suy nghĩ làm sao để moi tiền từ Hộ bộ, bệ hạ sẽ moi giúp ngươi."

Thẩm Lãnh cười hì hì.

Nhưng thật ra điều hắn nghĩ nhiều hơn không phải những chuyện này, không phải chuyện moi tiền hay không, thậm chí không phải bệ chuyện hạ muốn ngự giá thân chinh, mà là chuyện khác.

Đúng lúc này vang lên một hồi tiếng bước chân, Thẩm Lãnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy là Hàn Hoán Chi đang chậm rãi đi vào tiểu viện. Hàn Hoán Chi đã lâu không tới thư viện đến, trong khoảng thời gian này ông ta đều đích thân theo dõi vụ án của Vũ Văn Tiểu Sách, gần như ngay cả một khắc rảnh rỗi cũng không có.

"Sao Hàn đại nhân tới đây?"

Thẩm Lãnh cười hỏi một câu.

Hàn Hoán Chi vào phòng liền ngồi xuống, giống như mỏi mệt đến cực điểm.

"Chỉ là..."

Nhìn ông ta có vẻ như đã rất lâu rồi không ngủ, trong mắt giăng đầy tơ máu.

Thẩm Lãnh nhìn dáng vẻ của ông ta cũng giật mình: "Ông làm sao vậy?"

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không ngủ được."

Thật ra từ sau lần trước bệ hạ giận dữ vì vụ án của phiếu hào Thiên Cơ, đã rất lâu rồi Hàn Hoán Chi cũng không thể ngủ một giấc yên ổn, cho dù là về nhà, nằm trên giường thoải mái thì ông ta cũng vẫn không thể ngủ được, còn phải giả vờ ngủ, chờ sau khi thê tử ở bên cạnh ngủ say là ông ta lại mở mắt nhìn nóc nhà, nhìn đến tận hơn nửa đêm.

Cho dù là đang ngủ thì chưa tới một canh giờ ông ta cũng sẽ bừng tỉnh, muốn ngủ lại là chuyện khó như lên trời. Ông ta đã giữ trạng thái như vậy rất lâu rồi, nhìn người gầy sọp hẳn đi.

"Áp lực?"

Thẩm Lãnh ở Hàn Hoán Chi ngồi xuống phía đối diện.

"Nghi ngờ."

Hàn Hoán Chi trả lời hai chữ.

Thẩm Lãnh không hiểu, hắn hỏi: "Nghi ngờ gì?"

"Nghi ngờ bản thân mình, nghi ngờ phủ Đình Úy."

Hàn Hoán Chi thở dài một hơi: "Chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình như vậy, chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của phủ Đình Úy như vậy..."

Không phải ông ta suy sút, là tinh thần của ông ta đã sắp đến bên bờ cực hạn.

Bởi vì vụ án của phiếu hào Thiên Cơ, Thẩm Lãnh giận dữ đốt Bách Hiểu Đường, mà Bách Hiểu Đường liên quan mật thiết với phủ Đình Úy, có thể nói Bách Hiểu Đường có thể có quy mô lớn như vậy, có thể có sức mạnh lớn như vậy thì không phải không có liên quan đến sự ủng hộ âm thầm của Hàn Hoán Chi.

Càng quan trọng hơn là đã rất lâu rồi phủ Đình Úy cũng không làm ra chuyện gì hãnh diện, đối với Hàn Hoán Chi mà nói áp lực này cũng có chút khó có thể tiếp nhận.

"Không phải mới bắt đầu từ lúc ngươi đốt Bách Hiểu Đường."

Hàn Hoán Chi miễn cưỡng cười cười: "Không cần tự trách... Từ sau khi bách bạn của phân nha phủ Đình Úy ở huyện Phương Thành xảy ra vấn đề, trạng thái của ta càng ngày càng kém, gần đây ta vẫn luôn nghĩ ta có nên dâng tấu bệ hạ, cắt bỏ một phần chức quyền của phủ Đình Úy hay không, thậm chí là... cắt bỏ phần lớn."

Thẩm Lãnh thầm giật mình: "Áp lực của ông quả thật quá lớn."

"Nếu không có vấn đề, tại sao lại có áp lực?"

Hàn Hoán Chi ngồi trên ghế, tơ máu trong mắt làm cho ông ta trông giống như là một người bò từ trong địa ngục ra chứ không phải người ở nhân gian. Phủ Đình Úy nằm trong tay ông ta đã đạt đến đỉnh cao, có thành tựu uy danh, nhưng mà bây giờ ông ta lại nghĩ có cần tự tay cắt bỏ quyền hạn của phủ Đình Úy hay không.

"Lãnh Tử."

"Ừm."

"Thật ra cũng không có quan hệ gì với những vụ án này cả, nếu như có thì cũng chỉ là thúc đẩy ta đưa ra quyết định nhanh hơn thôi. Ban đầu phủ Đình Úy thành lập trước khi Đại Ninh lập quốc, tuy rằng khi đó vẫn chưa gọi là phủ Đình Úy. Khi Thái Tổ hoàng đế chinh chiến đã bị kẻ thù ám sát vô số lần, là Thánh hoàng hậu đã xây dựng Đình Úy Quân, đánh bại âm mưu của kẻ thù hết lần này đến lần khác, bảo vệ Thái Tổ hoàng đế hết lần này đến lần khác."

Thánh hoàng hậu mà ông ta nói là Cao hoàng hậu, phu nhân của hoàng đế khai quốc Đại Ninh, đời sau tôn xưng người này là Thánh hoàng hậu. Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm qua, chỉ có một mình bà có thể có danh xưng tôn quý vinh quang như vậy.

"Đình Úy Quân khi đó chức quyền đơn giản, chỉ là để bảo vệ Thái Tổ hoàng đế. Sau khi Đại Ninh lập quốc, Đình Úy Quân dần dần diễn biến thành phủ Đình Úy, khi đó cũng chỉ là một trong mười hai vệ cấm quân của Thái Tổ."

Hàn Hoán Chi nói: "Rồi sau này, phủ Đình Úy nhập vào Hình bộ, hỗ trợ Hình bộ tra án, tất cả những vụ án lớn và quan trọng đều giao cho phủ Đình Úy điều tra, rồi sau này phủ Đình Úy có quyền tra xét bách quan. Chờ đến khi ta làm đô đình úy..."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Quyền hành của phủ Đình Úy đã lớn đến trước có thể tiền trảm hậu tấu, thậm chí có thể đến quan to chính tam phẩm. Thời thịnh thế không nên có phủ Đình Úy như vậy, không nên có nha môn như vậy."

Hàn Hoán Chi nhìn về phía lão viện trưởng: "Tiên sinh, ta muốn thỉnh giáo ông, ta có nên viết bản tấu chương này hay không?"

"Ngươi nói nghe rất có lý."

Lão viện trưởng bĩu môi, trong ánh mắt nhìn về phía Hàn Hoán Chi cũng là sự khinh thường hiếm thấy.

"Nhưng trên thực tế ngươi chỉ nói đúng một câu... Ngươi đang nghi ngờ bản thân ngươi, ngươi càng ngày càng cảm thấy mình không có lợi hại như ngươi tưởng, càng ngày càng cảm thấy không phải chuyện gì cũng nằm trong tầm khống chế của ngươi. Bách bạn huyện Phương Thành bị mua chuộc là tảng đá đầu tiên đập nát sự tự tin của ngươi, sau đó là Bách Hiểu Đường."

Lão viện trưởng nói: "Chỉ là ngươi không tự tin nữa, hà tất phải nói nghe đường hoàng như vậy?"

Hàn Hoán Chi mấp máy môi, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Lão viện trưởng lắc đầu thở dài: "Hàn Hoán Chi, ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không?"

Hàn Hoán Chi đứng dậy, chỉnh lại y phục của mình rồi khom người cúi đầu: "Xin tiên sinh dạy ta."

"Ngươi đã không phải là Hàn Hoán Chi mới vừa đến Trường An nữa, người lòng mang chí khí, người trước nay chưa từng có, người thù ghét cái ác, người sạch sẽ thuần túy đo."

Lão viện trưởng đi đến trước mặt Hàn Hoán Chi, nhìn vào mắt Hàn Hoán Chi nói: "Chẳng lẽ bản thân ngươi còn không phát hiện ra? Bây giờ càng ngày ngươi càng để ý đến thanh danh của mình, càng ngày ngươi càng để ý đến thái độ của bệ hạ, càng ngày ngươi càng coi mình là một người tài giỏi... Bệ hạ đã nhắc nhở ngươi không chỉ một lần, nhưng mà ngươi lại hoàn toàn không nhìn ra."

Lão viện trưởng nói: "Khi bệ hạ muốn điều ngươi đến tây cương làm An Tây đô hộ phủ, ngươi nên tỉnh ngộ."

"Khi bệ hạ giận dữ bởi vì vụ án của phiếu hào Thiên Cơ, bảo phủ Đình Úy của ngươi không cần nhúng tay vào nữa, ngươi càng nên tỉnh ngộ. Bệ hạ tức giận không phải bởi vì gần đây phủ Đình Úy biểu hiện thua kém hơn trước, mà là bởi vì bệ hạ cảm thấy ngươi đã thay đổi."

Lão viện trưởng nói: "Ngươi không có tâm khí đó, bản thân ngươi tự nghĩ trước xem, ba mươi năm trước khi ngươi vừa mới làm đô đình úy phủ Đình Úy, ngươi như thế nào, bây giờ của ngươi... là như thế nào."

Lão viện trưởng lắc đầu: "Nghĩ mãi mà không rõ điều này, ngươi liền dâng tấu thỉnh cầu bệ hạ miễn giảm chức quyền của phủ Đình Úy, bệ hạ sẽ hoàn toàn thất vọng về ngươi. Ngươi chỉ là một kẻ... đào binh."

Hàn Hoán Chi ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt.

Ông ta thì thào nói: "Ta... chỉ là một kẻ đào binh?"

Bình Luận (0)
Comment