Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1422 - Chương 1422: Tình Cờ

Chương 1422: Tình cờ Chương 1422: Tình cờ

Hàn Hoán Chi chậm rãi ra khỏi tiểu viện của lão viện trưởng, vẻ mê mang trong ánh mắt đã tiêu tán không ít. Thiên hạ này thật sự không có nhiều người dám mắng ngay trước mặt ông ta, cũng may là vẫn có.

Thật sự rất tốt.

Thẩm Lãnh cáo từ lão viện trưởng, một lát sau Mạnh Trường An trở lại sẽ cùng lão viện trưởng về phủ đại tướng quân, Thẩm Lãnh ra ngoài đuổi theo Hàn Hoán Chi.

Đi dưới hàng liễu dọc đường đá nhỏ trong thư viện, bên cạnh chính là cái hồ nổi tiếng thiên hạ của thư viện, ở một bên khác thì lại là lâm viên được cắt tỉa kỹ lưỡng, Thẩm Lãnh và Hàn Hoán Chi sóng vai đi trong hoàn cảnh như vậy khiến hắn nảy sinh một chút cảm khái.

Nếu đổi Hàn Hoán Chi thành Trà gia thì thật tốt.

"Cuộc đời con người, nếu không có một bằng hữu hoặc trưởng bối nào có gan mắng ông ngay trước mặt, nghĩ xem, đó là cuộc đời cô độc cỡ nào."

Thẩm Lãnh vừa nói vừa nhìn sắc mặt Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi cười cười nói: "Ta biết ý của ngươi, ta không trách lão viện trưởng mắng ta, trong lòng ta biết rất rõ ràng. Chính như ngươi nói, trong cuộc đời con người nếu không có một vị trưởng bối chỉ thẳng vào mặt trách mắng ngươi thì thật cô độc, cũng có thể thật sự là một cuộc đời thất bại."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh, vừa định hỏi ngươi có trưởng bối như vậy hay không, thế nhưng suy nghĩ rồi lại không hỏi.

Thẩm Lãnh có, còn không ít nữa.

"Cho mình nghỉ hai ngày đi."

Thẩm Lãnh nói: "Chơi cùng con, đi dạo phố cùng phu nhân, công sự gì cũng không nghĩ đến, chỉ nghĩ làm sao khiến họ vui vẻ, sau khi trải qua hai ba ngày như vậy nếu trạng thái của ông vẫn chưa ổn định lại..."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Vậy thì làm sao?"

Thẩm Lãnh: "Vậy thì phải tìm người đánh cho ông một trận mới được."

Hàn Hoán Chi cười cười: "Ta thử xem sao."

Thẩm Lãnh: "Hay là cả nhà các ông cũng dọn đến nhà ta ở? Ta còn phải ở thành Trường An khoảng hơn hai tháng nữa, phu nhân và đứa trẻ trong nhà ông cả ngày đều chỉ có hai người bọn họ cũng rất buồn, trong nhà ta nhiều người, náo nhiệt."

Hàn Hoán Chi suy nghĩ, cảm thấy dường như cũng là một chuyện không tồi, vì thế gật đầu.

"Cũng được, ta về thương lượng với phu nhân một chút nhìn xem nàng ấy có bằng lòng hay không, nếu nàng ấy cũng muốn náo nhiệt một chút thì dọn đến nhà ngươi ở hai tháng."

Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Vậy được, niệm tình chúng ta là bằng hữu, một tháng tính phí ăn ở một trăm lượng bạc, thêm tiền có thể gọi món."

Hàn Hoán Chi: "..."

Thẩm Lãnh cười hỏi hắn: "Đã bao lâu rồi ông không chơi cùng con gái?"

Hàn Hoán Chi suy nghĩ, thế mà trong trí nhớ lại không có hình ảnh như vậy.

Quả thật ông ta quá bận, phủ Đình Úy chưởng quản án lớn trong thiên hạ, mà tất cả các vụ án đều là ông ta phân phái, hơn nữa mỗi một vụ án ông ta đều phải theo kịp tiến độ. Thông tin hội tụ trong đầu ông ta nhiều đến mức có thể khiến người bình thường thấy phiền chết, nhưng ông ta đã làm chuyện như vậy ba mươi năm rồi.

Vụ án khác nhau, người khác nhau, tiến triển khác nhau, dường như trong đầu ông ta đều có những khu vực ghi chép riêng biệt, ông ta sẽ không sai sót, sẽ không lẫn lộn.

Thật ra Thẩm Lãnh biết rất rõ Hàn Hoán Chi khó cỡ nào, làm sao dừng vụ án lại được, phủ Đình Úy các nơi đưa lên nhiều báo cáo như vậy, ông ta đều phải nghiêm túc xem mỗi một bản báo cáo, nghiêm túc phê duyệt trả lời.

Những việc này cộng lại làm cho quỹ thời gian của Hàn Hoán Chi trở nên càng ngày càng không đủ dùng. Ông ta cũng không thể về nhà mỗi ngày, cho dù là khó khăn lắm mới bớt được chút chuyện để có thể trở về nhà thì cũng là đêm khuya. Lúc ông ta trở về thì con đã ngủ, cho dù không ngủ, nhìn ông ta mỏi mệt như vậy, phu nhân của ông ta là Vân Tang Đóa làm sao lại đành lòng làm phiền đến ông ta.

"Sẽ không phải là ông chưa từng chơi với đứa trẻ lần nào chứ?" Thẩm Lãnh hỏi.

Hàn Hoán Chi áy náy cười cười, cũng có chút chua xót.

Ông ta không trực tiếp trả lời nhưng nụ cười chua xót và áy náy này chính là đáp án, mà sự chua xót và áy náy này chính là một nhát dao cứa vào tim bản thân ông ta.

"Ngày mai ta vào cung gặp bệ hạ, nghỉ ngơi hai ngày thử xem..."

Hàn Hoán Chi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Giống như ngươi nói, ở cùng vợ, ở cùng con, không nghĩ đến cái gì cả, chỉ nghĩ làm sao để bù đắp cho họ một chút."

Ông ta nhìn Thẩm Lãnh, nghiêm túc hỏi một câu: "Ngươi còn có kiến nghị gì khác không? Ví dụ như... ta nên làm những gì? Trẻ con thích chơi gì? Ta nên mua lễ vật gì cho phu nhân?"

Thẩm Lãnh nói: "Cố vấn chuyện tâm lý giá năm lượng bạc một vấn đề, cố vấn kiến thức cuộc sống thông thường giá ba lượng bạc một vấn đề, cố vấn về sinh lý... Bỏ đi, ông đã chừng này tuổi rồi cũng không có gì để cố vấn nữa."

Hàn Hoán Chi lườm hắn.

Thẩm Lãnh cười nói: "Ông không cần đặc biệt mua lễ vật gì để lấy lòng nàng ấy, thứ nàng ấy muốn nhất cũng nhất định không phải vật phẩm quý giá gì, mà là ông có thể yên tĩnh nói chuyện cùng nàng ấy một lát. Ông chưa từng chơi với con, vậy thì đã bao lâu rồi ông không cùng nàng ấy bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện một lát? Nàng ấy nói chuyện của nàng ấy, ông nghiêm túc nghe, thái độ đừng qua loa có lệ."

Hàn Hoán Chi lại ngơ ngẩn, hình như... ông ta đều chưa từng làm những việc Thẩm Lãnh nói.

Thẩm Lãnh nhìn vẻ mặt của ông ta liền đoán được đại khái: "Nhất định là phu nhân thấy ông vất vả, sau khi ông về nhà cũng không đành lòng quấy rầy ngươi nghỉ ngơi. Nhưng Hàn đại nhân của ta à, đổi lại, nếu phu nhân vô cùng bận, dăm ba ngày về nhà một lần, ông ở nhà hàng ngày dỗ con cái, chăm sóc nuôi nấng nó, tắm rửa thay y phục, dẫn nó ra ngoài chơi, kể chuyện cho nó nghe..."

Hàn Hoán Chi suy nghĩ nếu như mình ở nhà làm những việc này, như vậy thì hình như ông ta còn bận hơn ở phủ Đình Úy.

"Xem đi."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Ta tưởng rằng ta là người làm phụ thân và trượng phu không tốt nhất, hóa ra là ông mới đúng."

Hàn Hoán Chi dừng chân lại.

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh, như lẩm bẩm nói một câu: "Chắc là nàng ấy cũng rất mệt."

Thẩm Lãnh: "Hôm nay là lần đầu tiên ông nghĩ đến vấn đề này sao?"

Hàn Hoán Chi nhìn về phía Thẩm Lãnh, gật đầu.

Thẩm Lãnh thở dài: "Phu nhân là nữ nhân hoàn mỹ như vậy, tại sao mắt lại kém vậy?"

Một lát sau Hàn Hoán Chi mới hiểu ra là Thẩm Lãnh đang nói mình, ông ta im lặng một lúc rồi bước chân nhanh hơn: "Ta về nhà trước."

Thẩm Lãnh nhìn sắc trời: "Còn sớm, hay là ông trực tiếp vào cung nói với bệ hạ một tiếng? Nếu không thì ngày mai ông còn phải đi một chuyến."

"Cũng đúng."

Hàn Hoán Chi đã chạy đi rồi.

Thẩm Lãnh cười cười, nghĩ mình cũng nên trở về nhà rồi.

Nửa canh giờ sau, phủ đại tướng quân thủy sư.

Thẩm Lãnh đi vào liền nhìn thấy Trần Nhiễm khoanh tay đứng cười ngây ngô. Trong sân, các nữ nhân đang dạy các bé gái nhảy dây. Hai người Lâm Lạc Vũ và Nhan Tiếu Tiếu đứng giữ dây, Trà gia, Cao Tiểu Dạng còn có ba người Nguyệt Châu Minh Đài đang nhảy. Ở một bên khác, con gái của Mạnh Trường An và con gái của Thẩm Lãnh đang học nhảy theo.

Thẩm Lãnh đi vào trong sân, nhìn họ chơi vui như vậy bản thân hắn cũng vui theo.

"Hồi nhỏ ta nhảy dây giỏi lắm, hơn nữa ta lại thích nhảy dây, cho đến khi cha ta nói nếu ta còn nhảy dây nữa thì sẽ không nhận đứa con trai này."

Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn gã ngốc kia nói chuyện, Trần Nhiễm nhún vai. Nếu không phải Trần lão đầu ở bên kia cảm thấy nhấc gậy lên hơi mệt thì hẳn là đã đập một gậy xuống rồi.

Thẩm Lãnh thở dài: "Có thể ta là bằng hữu nam hài duy nhất của ngươi ở trong thôn."

Cao Tiểu Dạng nghe được câu này bỗng quay đầu lại: "Huynh là bằng hữu nam duy nhất của hắn ở trong thôn? Vậy cũng được, đợi đã! Ở thôn khác nhiều không?"

Thẩm Lãnh: "..."

Ngự viên.

Hàn Hoán Chi đi ra cửa lớn, dang hai cánh tay, thở phào một hơi thật dài, tựa như trong lòng quả thật nhẹ nhõm hơn một chút. Ông ta xin bệ hạ nghỉ phép, bệ hạ đã phê chuẩn, bệ hạ nói nghỉ ngơi ba ngày, sau đó cút về làm việc cho trẫm.

Lão viện trưởng mắng ông ta, bệ hạ cũng mắng ông ta nhưng vẫn rất nhẹ nhõm là thế nào.

Lên xe ngựa, Hàn Hoán Chi ngồi trong xe, bất giác cầm hồ sơ trong tay lên, nhưng một lát sau ông ta lại đặt hồ sơ xuống, nhắm mắt lại. Không biết tại sao, thậm chí ông ta còn thấy hơi buồn ngủ.

Xe ngựa của ông ta là chiếc xe ngựa thoải mái xếp thứ hai trong Đại Ninh. Từng có người nói ở trước mặt bệ hạ, Hàn Hoán Chi làm một chiếc xe ngựa xa hoa như vậy là vi phạm lễ pháp, phô trương lãng phí. Lúc ấy bệ hạ nói với quan viên tố cáo đó rằng nếu trung bình mỗi ngày khanh có từ ba canh giờ trở lên làm việc ở trong xe ngựa, trẫm cũng cho phép khanh làm xe ngựa thoải mái như vậy.

Hàn Hoán Chi chính là một người như vậy, ông ta luôn ở trên các tuyến đường đi, mà đồng hành với ông ta là các loại hồ sơ trong xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi đi cực kỳ vững vàng, Hàn Hoán Chi tựa người nhắm mắt ngủ, không biết qua bao lâu ông ta đột nhiên bừng tỉnh. Ông ta nằm mơ, mơ thấy mình trở về phủ Đình Úy, vừa vào cửa đã nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Sách ngồi ở ghế của ông ta, cười ha hả nhìn ông ta. Ông ta chưa từng gặp Vũ Văn Tiểu Sách, nhưng mà ông ta xác định chính là người đó. Vũ Văn Tiểu Sách giơ tay lên chỉ vào mặt ông ta nói... Hàn Hoán Chi, bởi vì ngươi thật sự bất tài, từ hôm nay trở đi ta đến quản lý phủ Đình Úy, ngươi nhìn xem ta làm việc như thế nào, ta không ngại để ngươi học ta.

Sau khi bừng tỉnh ông ta mới phát hiện, chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi, sống lưng ông ta đã toát mồ hôi.

Thẩm Lãnh nói, tâm cảnh của ông có vấn đề, lúc ấy Hàn Hoán Chi cũng không nghĩ như vậy. Ông ta nghĩ biết mình làm sao, là mệt, là phiền, là kiệt sức... Giây phút tỉnh mộng, ông ta đột nhiên hiểu ra quả thật tâm cảnh của mình có vấn đề.

Trước kia ông ta không có đối thủ. Bắt đầu từ khi ông ta quản lý phủ Đình Úy, ông ta chưa từng gặp bất kỳ một đối thủ nào có thể làm cho ông ta không thể ngủ yên giấc, cho nên ông ta mới là Quỷ Kiến Sầu khiến người trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, cũng là Quỷ Kiến Sầu làm cho người trong triều đình nghe tin đã sợ mất mật.

"Vũ Văn Tiểu Sách..."

Hàn Hoán Chi thì thào một câu.

Đúng vậy, đó là người đã phá hỏng tâm cảnh của ông ta.

Hàn Hoán Chi vén rèm che cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài, phát hiện xe ngựa vẫn chưa đi quá xa, mình cũng mới ngủ không đến một khắc, vậy nhưng giấc mơ đó hình như rất dài. Vũ Văn Tiểu Sách trong giấc mơ của ông ta kiêu ngạo đứng trước mặt ông ta, cười giống một người chiến thắng cuối cùng.

Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, Hàn Hoán Chi hít sâu, để không khí trong lành lọt vào khoang mũi, vào lồng ngực.

Đúng lúc này một chiếc xe ngựa khác đi ngược lại từ hướng đối diện, Hàn Hoán Chi nhìn thấy cửa sổ của chiếc xe ngựa kia vừa mới mở ra, một nam nhân béo tròn ngồi trong xe ngựa cũng đang nhìn ra bên ngoài. Khi hai chiếc xe ngựa đi lướt qua nhau, hai người có một khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau.

Người kia liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, sau đó dời tầm mắt đi. Tầm nhìn của Hàn Hoán Chi cũng rời đi, ông ta cầm một bản hồ sơ nhưng không mở ra, ông ta chỉ làm một động tác như vậy.

"Ngươi về nhà trước, nói với phu nhân lát nữa ta sẽ về."

Hàn Hoán Chi ở trong xe ngựa hạ thấp giọng nói một câu, sau đó lao ra từ cửa sổ xe ngựa bên kia.

Trên một chiếc xe ngựa khác, kẻ béo tròn kia đã làm việc giống như vậy, chỉ là hắn ta hơi vụng về, hơn nữa vì béo nên còn suýt bị kẹt trên cửa sổ xe.

Trong khoảnh khắc xe ngựa đi lướt qua nhau, hai người đều dời mắt đi, làm cho đối phương nghĩ mình không có để ý đến đối phương, động tác đều rất thuần thục, ánh mắt đều rất tự nhiên, đều diễn rất tốt.

Nguyên Bồi Thánh chui từ trong cửa sổ xe ra sau đó lập tức vào một cửa tiệm ven đường, nấp ở trong cửa tiệm nhìn ra bên ngoài, thấy Hàn Hoán Chi không đi theo cho nên hắn ta thở phào một hơi thật dài.

Bình Luận (0)
Comment