Khoảng cách giữa Hàn Hoán Chi và người che mặt không quá xa, khoảng hơn một trượng. Đối với cao thủ võ thuật mà nói thật ra khoảng cách hơn một trượng tuyệt đối không phải khoảng cách an toàn, nhưng mà giữa hai bên còn có nhiều bách tính phổ thông như vậy.
"Ngươi đang do dự?"
Người che mặt dường như có chút khinh miệt, theo y thấy người như Hàn Hoán Chi mà do dự là điều không nên.
"Ngươi là đô đình úy của phủ Đình Úy Ninh quốc, ngươi nên biết bắt một mật điệp của địch quốc cài cắm ở trong Ninh quốc là chuyện quan trọng cỡ nào, có lẽ có thể nhanh chóng moi ra thêm nhiều mật điệp hơn nữa."
Trong ánh mắt của y có chút thất vọng: "Hóa ra ngươi là Hàn Hoán Chi như vậy."
Hàn Hoán Chi nhìn những bách tính kia, nhìn tiểu cô nương nước mắt giàn giụa kia, ông ta im lặng một lúc rồi nhấc trường kiếm lên nhắm vào ngực Nguyên Bồi Thánh.
"Ồ." Người che mặt dường như có chút bất ngờ.
"Thế mà ngươi lại lựa chọn cứu những người bình thường này."
Y cười: "Nhưng lại đúng ý ta, ta đếm tới ba, ngươi giết tên béo kia, ngươi có thể tới truy đuổi ta. Nếu ta đếm tới ba mà ngươi không động thủ, vậy thì ta sẽ cắt cổ cô nương xinh đẹp này."
Nhưng đúng lúc này bàn tay cầm chủy thủ của người che mặt bỗng nhiên run lên, y xoay phắt lại.
Một nam nhân mặc trường sam bố y ở chỗ cách y khoảng mấy chục trượng. Bởi vì khí chất quá đặc biệt cho nên căn bản không phân biệt được tuổi thật của ông ta. Tóc mai của ông ta đã bạc trắng, nhưng nhìn khuôn mặt cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, cho dù là nhìn kỹ cũng không nhìn thấy bao nhiêu nếp nhăn ở khóe mắt ông ta.
"Tại sao ngươi không nói nữa?"
Nam tử trường sam hỏi người che mặt.
Trong ánh mắt của người che mặt lóe lên một chút sợ hãi.
Hàn Hoán Chi lập tức hô một tiếng: "Các ngươi qua đây hết đi!"
Những bách tính kia lập tức chạy tới phía Hàn Hoán Chi, ngoại trừ tiểu cô nương vẫn đang bị người che mặt khống chế trong tay.
"Hàn đại nhân... Cứu ta..."
Tiểu cô nương khóc lóc nói một câu.
"Đừng sợ."
Hàn Hoán Chi bảo tất cả mọi người đến phía sau ông ta, sau đó ông ta đi từng bước một về phía người che mặt.
Người che mặt đang đưa lưng về phía Hàn Hoán Chi. Đối với một cao thủ mà nói đưa lưng về phía kẻ thù là sai lầm rất không nên xuất hiện, nhưng y không có cách nào khác, bởi vì áp lực mà người phía đối diện mang lại cho y thật sự là quá lớn.
Y thà đưa lưng về phía Hàn Hoán Chi còn hơn.
"Để nàng ta đi, ta có thể cho ngươi đi trước."
Nam nhân trường sam bố y nói một câu với giọng điệu bình thản.
"Sở tiên sinh?!"
Hàn Hoán Chi từ đầu ngõ đi ra liếc mắt liền nhìn thấy nam nhân đó. Trên thế giới hiện nay, còn có ai có thể có phong độ như vậy, đó là người mà lần đầu tiên nhìn ông ta chỉ là một người bình thường, trên người không hề có một chút khí thế mạnh mẽ nào, bất kể nhìn thế nào cũng không giống một kiếm khách.
Nhưng khi ngươi nhìn nhiều hơn nữa sẽ phát hiện ông ta là một nam nhân rất có sức hấp dẫn, nhất là cặp mắt đó, nhìn cặp mắt đó luôn cho người ta một kiểu ảo giác như đang ngẩng đầu nhìn sao trời.
Là ngước nhìn lên.
Sở Kiếm Liên khẽ gật đầu ra hiệu với Hàn Hoán Chi.
Người che mặt ôm cổ tiểu cô nương lui về phía sau, vừa lui vừa nói: "Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán, từ đông cương Ninh quốc đuổi tới bắc cương, từ bắc cương đuổi tới Tinh Thành, lại từ Tinh Thành đuổi về đến Trường An Ninh quốc, ngươi không biết ta đang trốn ngươi sao? Sao ngươi vô liêm sỉ như vậy?"
Chắc hẳn là y đã vô cùng hoảng loạn cho nên mới nói ra lời như vậy.
Vì trốn tránh Sở Kiếm Liên, Bộc Nguyệt chạy từ đông cương của Đại Ninh đến bắc cương băng thiên tuyết địa. Để không bị Sở Kiếm Liên tìm được, y lần lượt trốn ở trong quân của Liêu Sát Lang và Thanh Mộc, sau đó trốn vào trong quân của Nguyên Phụ Cơ, chỉ có ở trong vạn quân thì y mới có một chút ít cảm giác an toàn.
Khí thế của một mình Sở Kiếm Liên có thể lấn át vạn quân.
Nhưng khi sau khi y và Nguyên Phụ Cơ đến Tinh Thành, y vẫn có thể cảm nhận được sự uy hiếp ở ngay bên cạnh không xa. Y không biết lúc nào người đó sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, không biết khi nào cặp mắt đó sẽ nhìn chằm chằm vào mặt mình, cho nên y cam nguyện mạo hiểm rời Hắc Vũ đến Đại Ninh.
Y nghĩ nơi nguy hiểm nhất có lẽ chính là nơi kẻ thù không ngờ đến nhất. Y trốn đến Trường An, chắc chắn người đuổi giết y không ngờ y sẽ đến Trường An, hẳn là còn loanh quanh ở Tinh Thành chứ.
Nhưng mà ông ta vẫn đuổi tới.
"Sao ngươi lại âm hồn bất tán vậy hả?"
Câu nói này y gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Sở Kiếm Liên chậm rãi tiến lên phía trước, vừa đi vừa nói: "Có lẽ ngươi không tin, nhưng chỉ cần ngươi còn luyện kiếm thì ta có thể tìm được ngươi, trừ phi ngươi quên hết tất cả kiếm pháp kiếm ý đã học trước kia."
"Vớ vẩn!"
Bộc Nguyệt giận dữ hét lên: "Đừng có lôi những thứ huyền diệu khó giải thích ra nói với ta, ngươi nghĩ ta sẽ tin?!"
Sở Kiếm Liên khẽ thở dài một tiếng: "Có thể... Không chỉ là ngươi không tin, có lúc bản thân ta cũng sẽ cảm thấy lạ, thứ huyền diệu khó giải thích mà ngươi nói, chỉ có một mình ta có thể cảm nhận được."
Khi nói những lời này, ông ta có chút cô độc.
"Tại sao..."
Bộc Nguyệt nhìn khuôn mặt Sở Kiếm Liên: "Tại sao nhìn ngươi càng ngày càng trẻ? Tại sao có cảm giác ngươi còn mạnh hơn trước kia?"
Sở Kiếm Liên trả lời: "Vì đuổi theo ngươi, ta đi qua đồng bằng rộng lớn, xuyên qua biển rừng núi tuyết, vượt qua ao hồ sông suối, những thứ nghe thấy nhìn thấy, những chuyện suy nghĩ cũng nhiều hơn trước kia."
Là một quân tử cho nên dù là người mà ông ta muốn giết đang hỏi ông ta, ông ta cũng thành thật trả lời.
Chỉ là đối với Bộc Nguyệt mà nói câu trả lời của ông ta thật sự rất khó hiểu. Bộc Nguyệt cảm thấy Sở Kiếm Liên chính là đang nói vớ vẩn, đang giả thần giả quỷ.
"Con mẹ nó ngươi tưởng mình là yêu quái sao?"
Bộc Nguyệt cầm chủy thủ chỉ vào Sở Kiếm Liên: "Ngươi đứng lại!"
Sau đó y lại lập tức đặt chủy thủ trở về cạnh cổ của tiểu cô nương kia, bàn tay cầm chủy thủ của Bộc Nguyệt cũng hơi run.
"Con mẹ nó ngươi muốn nói với ta, ngươi trở nên càng ngày càng trẻ, ngươi trở nên phải càng ngày càng lợi hại, con mẹ nó là bởi vì ngươi hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt thiên địa?!"
Thế mà Sở Kiếm Liên lại rất nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: "Có lẽ vậy."
"Ngươi câm miệng đi!"
Bộc Nguyệt gào thét một tiếng, đâu còn có dáng vẻ nắm mọi thứ trong tay như lúc áp chế Hàn Hoán Chi nữa. Thời khắc đó y hời hợt bình thản, thời khắc đó y giống như thần thánh, ngay cả Hàn Hoán Chi cũng không thể không bị y chấn áp.
Nhưng mà bây giờ, Sở Kiếm Liên vẫn chưa làm gì cả nhưng y lại cảm thấy mình sắp không thở nổi, mà những lời nói đó của Sở Kiếm Liên càng giống như đang cười nhạo y hơn, tuy rằng Sở Kiếm Liên thật sự nghiêm túc trả lời câu hỏi của y.
"Ngươi cũng luyện kiếm, nhưng kiếm mà ngươi luyện chỉ là kiếm chiêu, ngươi từng thử kết hợp kiếm chiêu với hít thở chưa?"
Sở Kiếm Liên vẫn còn nói một cách nghiêm túc.
"Cảm nhận không khí khác nhau ở những nơi khác nhau có thể khiến cho cách hít thở trở nên thông suốt hơn. Ngươi có từng nghĩ thế nào là hấp thu tinh hoa của trời đất không? Chính là hít thở, mỗi người đều đang hít thở, sự hít thở của mỗi người đều là đang giành tinh hoa của trời đất."
Sở Kiếm Liên dừng bước chân lại: "Ngươi có thể buông nàng ta ra rồi. Người tu hành Sở Hoàng Kiếm không nên làm chuyện như vậy."
"Ngươi cút đi!"
Bộc Nguyệt thình lình ném chủy thủ trong tay về phía Sở Kiếm Liên, sau đó đạp một cước vào người tiểu cô nương kia, mượn lực bật về phía sau. Không thể không nói võ nghệ của y, thân pháp của y đều xếp trên Hàn Hoán Chi. Cho dù y không uy hiếp Hàn Hoán Chi mà hai người chiến đấu một trận công bằng, phần thắng của y cũng lớn hơn Hàn Hoán Chi rất nhiều.
Tiểu cô nương đau đớn kêu một tiếng liền bay ra ngoài, nhào đến vòng tay của Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi xoay nửa vòng giảm bớt lực sau đó đặt tiểu cô nương xuống.
Thanh chủy thủ kia hóa thành một luồng sáng bay thẳng về phía Sở Kiếm Liên, đến nhanh như chớp, từ lúc chủy thủ bay khỏi tay Bộc Nguyệt đến trước người Sở Kiếm Liên chỉ trong chớp mắt.
Keng!
Sở Kiếm Liên giơ tay lên trước người cong ngón tay búng một cái, thanh chủy thủ kia bị búng ra, xoay tít mù bay thẳng lên trên. Chủy thủ bay lên cao sau đó lại xoay tròn rơi xuống, điểm rơi vẫn là ở trước người Sở Kiếm Liên.
Khoảnh khắc chủy thủ rơi xuống, Sở Kiếm Liên lại búng một cái nữa.
Lần này ngón tay búng vào chuôi của thanh chủy thủ đang xoay tròn, một tiếng vang nhỏ, chủy thủ đột nhiên bay nhanh về phía trước. Bởi vì tốc độ quá nhanh nên khiến cho người ta nghi ngờ rốt cuộc thanh chủy thủ kia có phải là thật hay không.
Bộc Nguyệt đã ở cách xa hơn mười trượng dường như cảm nhận được nguy hiểm, trong khoảnh khắc đó y xoay người lại, trong tay đã có thêm một thanh trường kiếm. Y không dám một tay cầm kiếm đón thanh chủy thủ này mà hai tay nắm chặt chuôi kiếm, kiếm làm đao thế, chém mạnh từ trên xuống.
Keng!
Chủy thủ bị kiếm chém rơi.
Bịch!
Chủy thủ đâm xuống mặt đất, trực tiếp xuyên qua phiến đá xanh chắc chắn dày nặng và rất cứng, vậy nhưng trên phiến đá không hề có một vết rạn nào, tốc độ chủy thủ đâm vào quá nhanh, lập tức để lại một cái lỗ trên phiến đá xanh.
Nếu như là đánh vỡ phiến đá thì hẳn là cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy quá chấn động, cũng có rất nhiều võ giả có thể đánh vỡ phiến đá, nhưng đánh ra một cái lỗ thì... điều này không hợp lẽ thường, hơn nữa chủy thủ đã cắm sâu vào nền đất, không hề nhìn thấy đâu, trời mới biết đã chui xuống đất sâu cỡ nào.
Hàn Hoán Chi miễn cưỡng thấy rõ hai người giao thủ, cho nên trong thời khắc đó Hàn Hoán Chi xác định... nếu thanh chủy thủ này bay về phía ông ta, có lẽ ông ta không cản được.
Mà Sở Kiếm Liên thì vẫn nhẹ nhàng bình thản.
Bộc Nguyệt một kiếm chém rớt chủy thủ sau đó lại dồn sức chạy như điên. Y gần như dốc hết tiềm lực của mình ra, không quan tâm gì cả, chỉ lo chạy về phía trước, cho dù là đang ở trong thành Trường An thì cũng tuyệt đối không có nhiều người có thể đuổi kịp y.
Đáng tiếc, người muốn đuổi theo y là Sở Kiếm Liên.
Nhìn thấy hai người đó bỏ đi với tốc độ siêu tuyệt, Hàn Hoán Chi cũng không nhịn được mà giơ tay lên dụi mắt. Ông ta nhớ lại những lời Sở Kiếm Liên vừa nói, cẩn thận nhớ lại mỗi một từ, sau đó ông ta xác định nếu Sở Kiếm Liên nghiêm túc nói những lời này với ông ta, ông ta cũng sẽ nghĩ là Sở Kiếm Liên đang giả thần giả quỷ.
Có lẽ sẽ không thiếu tôn kính như Bộc Nguyệt, nói thẳng một vớ vẩn.
Nhưng Hàn Hoán Chi thật sự không tin, người tập võ đều biết điều chỉnh hơi thở của mình như thế nào, bởi vì thể chất tốt hơn, khí lực tốt hơn cần kết hợp hít thở hợp lý, cho nên tất nhiên người tập võ sẽ giữ được sức lâu hơn so với người bình thường.
Nhưng Sở Kiếm Liên vừa nói là có thể thông qua điều chỉnh hơi thở để làm cho kiếm ý mạnh hơn. Nói thật, đến trình độ võ kỹ như của Hàn Hoán Chi bây giờ, ông ta có thể hiểu kiếm chiêu kiếm pháp, nhưng cũng không hiểu được rốt cuộc kiếm ý là gì.
Đến bây giờ ông ta cũng nghĩ môn chủ của những danh môn đại phái cũng vậy, tông sư đại gia nổi tiếng trên giang hồ cũng vậy, phàm là người nói kiếm ý của ta như thế này như thế kia, trên cơ bản đều là làm màu.
Nhưng nếu là Sở Kiếm Liên nói ra một câu kiếm ý của ta như thế nào đó, Hàn Hoán Chi cảm thấy đó nhất định không phải làm màu, bởi vì ông ta cũng đã nhìn ra được Sở Kiếm Liên trông trẻ hơn ít nhất mười tuổi so với lần đầu tiên ông ta gặp.
Lần đầu tiên giao thủ là ở bãi săn bắn. Khi bệ hạ săn bắn thì Sở Kiếm Liên đến, một người một kiếm. Dưới kiếm của Sở Kiếm Liên. kiếm của Hàn Hoán Chi giống như một tín đồ phải triều bái, chỉ có Đạm Đài Viên Thuật có thể ngăn Sở Kiếm Liên.
Khi đó Sở Kiếm Liên giống như một người khoảng bốn mươi tuổi, hiện tại Sở Kiếm Liên tuy hai bên tóc mai bạc trắng nhưng khuôn mặt nhìn trẻ giống như mới ba mươi tuổi.
Hàn Hoán Chi đi đến chỗ thanh chủy thủ vừa rơi xuống, ngồi xổm xuống cạy phiến đá xanh ra. Phiến đá xanh dày chừng ba ngón tay, mà phía dưới phiến đá xanh chính là nền đất đã được nén rất chắc, dùng xẻng xúc cũng không xúc được.
Trên mặt đất vẫn là một cái lỗ.
Hàn Hoán Chi không cam lòng, ông ta dùng trường kiếm của bắt đầu đào, Cũng không biết tại sao, ông ta chỉ muốn nghĩ xem thanh chủy thủ này vào sâu cỡ nào.
Cũng may là không quá sâu, đại khái là chiều sâu đến đầu gối.
Nhưng đó là nền đất hỗn hợp vôi và đá.
Hàn Hoán Chi đào thanh chủy thủ ra, lúc thò tay ra lấy tay còn bị nóng, trên chủy thủ vẫn còn hơi nóng bỏng tay.
Ông ta khẽ nhíu mày, nghĩ... Sở tiên sinh càng ngày càng không giống người.