Trên nóc nhà dân ở thành Trường An, hai bóng người một trước một sau bay vụt qua, người trước như gió, người sau như sương.
Bọn họ lao đi ở trên cao, các bách tính trên đường cái đều không phát hiện ra, một là bởi vì quá nhanh, hai là bởi vì quá nhẹ. Khi hai người chạy trên mái ngói ngay cả âm thanh cũng không có, thành Trường An có vẻ vẫn yên tĩnh phồn hoa trước, mà khí tức của hai người đó mạnh đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến khí tức của thành này.
Không phải là Bộc Nguyệt không thể cắt đuôi Sở Kiếm Liên lần nào, đã lâu như vậy rồi, kinh nghiệm lớn nhất mà y đạt được chắc hẳn chính là làm sao để sống sót, nhưng mà lần này thì khác, lần này không phải ở trong núi rừng mà là ở trong thành thị. Tường thành của thành Trường An quá cao, nếu y muốn ra khỏi thành thì chỉ có thể đi từ cổng thành, mà bên cổng thành canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần y qua đó sẽ kinh động đến thủ quân.
Quân đóng trong thành Trường An không người tầm thường, giáo úy canh gác ở mỗi một cổng thành võ nghệ đều không phải là kém. Chiến lực của Tuần thành binh mã ti tuyệt đối có thể so sánh với chiến binh biên quân, y có thể đỡ được một kích của Sở Kiếm Liên, nhưng chưa chắc chống đỡ được liên nỏ bắn tên cùng một lúc.
Sở Kiếm Liên cũng như thế.
Trước đây ông ta xuất hiện khi hoàng đế bệ hạ Đại Ninh săn bắn, nếu bệ hạ hạ lệnh vạn tên cùng bắn, Sở Kiếm Liên cường đại đến mấy cũng sẽ bị bắn thành con nhím, cho dù hiện tại kiếm kỹ của ông ta lại đến một độ cao mới nhưng vẫn không cản được vạn tên cùng bắn.
Cái gọi là thần hồ kỳ kỹ, phần nhiều là chỉ một chọi một.
Với kiếm kỹ của Sở Kiếm Liên, tự do ra vào trong mấy trăm người cũng không thành vấn đề, nhưng nếu có ba ngàn tinh giáp thì Sở Kiếm Liên cũng không ra được. Đừng nói ba ngàn tinh giáp, một ngàn giáp sĩ bao vây bất chấp sinh tử, Sở Kiếm Liên cũng chắc chắn phải chết.
Bộc Nguyệt thật sự sợ người ở phía sau, nếu đó là một người bình thường thì không nói, Bộc Nguyệt cảm thấy người đó là một kẻ điên.
Nói gì hô hấp thổ nạp, đó là chuyện người bình thường nên nghĩ ư?
Thiền tông Tây Vực cũng nói hô hấp thổ nạp, cũng hay ngồi thiền, tĩnh tọa minh tưởng trong Đạo tông đại khái cũng là như thế, nhưng cái đó có quan hệ gì với võ kỹ.
Bộc Nguyệt không tin truyền thuyết nhìn thiên hạ nhìn vạn vật mà vào cảnh giới gì đó, đó là chuyện trong thần thoại, chỉ cần còn là người có máu có thịt sống sờ sờ thì không thể nào thật sự kì diệu như vậy.
Trong truyện tiên hiệp mà các bách tính thích nghe, có người tu tiên có thể ngự kiếm phi hành, có thể lấy tính mạng người khác từ cách xa trăm dặm, có thể khiến phi kiếm tự giết người... Truyện tiên hiệp chỉ là tiên hiệp câu chuyện, không phải thật.
Tâm Phụng Nguyệt được tôn sùng là thần thánh ở Hắc Vũ như thế nào? Bộc Nguyệt biết rất rõ, kiếm kỹ của Tâm Phụng Nguyệt chẳng qua cũng chỉ mạnh hơn y một chút xíu thôi.
Y không tin có người có thể vượt qua cực hạn của con người.
Thật ra y nghĩ rất đúng, không ai có thể vượt qua cực hạn của con người, nhưng y lại không nghĩ tới cực hạn của con người rốt cuộc ở chỗ nào?
Y không tin con người có thể ngự kiếm phi hành, Cao Tiểu Dạng thì nghĩ là có thể, dù sao cũng tự phong là thiên hạ đệ nhất kiếm tiên, có thể ngự kiếm phi hành bảy thước rưỡi, đại khái chỉ bằng khoảng một bước chân.
"Tại sao ngươi cứ nhất quyết giết ta?!"
Bộc Nguyệt quay đầu lại lớn tiếng nói với Sở Kiếm Liên.
"Ta cũng có thể không giết ngươi, thu kiếm kĩ của ngươi, phế võ công của ngươi."
"Vậy còn không bằng ngươi giết ta đi!"
Bộc Nguyệt lại cưỡng hành xoay người ở giữa không trung đối mặt với Sở Kiếm Liên, hai chân đạp liên hoàn lên nóc nhà, mái ngói bị y đá lên đánh về phía Sở Kiếm Liên liên tục không ngừng, dày đặc.
Sở Kiếm Liên phất ống tay áo, khi tay áo huy động cũng căng phồng lên tựa như cánh buồm no gió, rõ ràng là bố y bình thường nhưng khi tay áo phồng lên lại giống như biến thành nhuyễn giáp.
Hai ống tay áo quét ngang sang hai bên, ngói bay tới đều bị quét trúng, đáng sợ chính là để không ngộ thương bách tính ở dưới nhà, mỗi một miếng ngói đập vào ống tay áo của Sở Kiếm Liên đều có thể bị loại bỏ lực độ, sau đó rớt trên nóc nhà.
Bộc Nguyệt xoay người lại tiếp tục chạy như điên, hai chân dồn lực, người bay trên nóc nhà. Từ dãy nhà này đến dãy nhà kia cách nhau một con đường, rộng khoảng ba trượng, khoảng cách này người bình thường tuyệt đối không thể nào nhảy qua được, nhưng trong lúc đanh chạy nhanh như vậy mà Bộc Nguyệt lại mượn lực quán tính bộc phát sức lực, nhảy vọt qua một con đường.
Từ dãy nhà phía sau nhảy tới dãy nhà phía trước, y nhảy qua đỉnh đầu đám người trên đường cái.
Trên đường cái, một tráng hán đang bế tiểu nam hài mới khoảng bốn năm tuổi mua đồ, tiểu nam hài cầm một con chim gỗ trong tay chơi, ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy một bóng đen vụt qua.
"Cái gì vậy?"
Phụ thân nó cũng thoáng nhìn thấy, ngẩn người: "Thứ gì vừa bay vèo qua vậy?"
Vừa mới nói xong, lại một người nữa bay vèo qua.
Có lẽ không bao lâu sau, câu chuyện có hai con chuột lớn có thể bay vù vù trên nóc nhà sẽ được lưu truyền trong thành Trường An.
Bộc Nguyệt đã căng thẳng đến cực hạn, đây là lần đầu tiên bị Sở Kiếm Liên đuổi theo gần như vậy, khoảng cách này đã là bên bờ sinh tử.
Cuối cùng, phía trước đã không còn nhà dân nữa. Phía trước là một khu lâm viên, cách lâm viên là một con sông, đối diện lâm viên là sông Tiểu Hoài, điểm thu hút du khách nam trong thành Trường An Đại Ninh.
Bộc Nguyệt bị sông ngăn cản, cây cầu đá qua sông gần nhất nằm ở bên trái cách đây ít nhất khoảng hai dặm, y biết mình đã không trốn thoát được nữa, bởi vì Sở Kiếm Liên ở phía sau chỉ cách y không đến hai trượng.
Y đáp xuống đất không nhúc nhích, Sở Kiếm Liên đã biến khoảng cách hai trượng này thành nửa trượng.
"Trả lời ta một câu hỏi đi."
Bộc Nguyệt xoay người nhìn Sở Kiếm Liên: "Ngươi luôn đuổi theo ta, thật ra không có quan hệ lớn với việc lúc trước ta muốn bắt Thẩm Trà Nhan đi đúng không?"
Sở Kiếm Liên khẽ gật đầu: "Phải."
Bộc Nguyệt hừ một tiếng: "Cho nên chẳng qua ngươi cũng chỉ là một kẻ làm ra vẻ đạo mạo thôi, ngươi đuổi theo ta không bỏ chỉ là vì bản thân ngươi, chứ không phải ta muốn bắt nữ nhân đó."
Sở Kiếm Liên nói: "Bởi vì ngươi không thể bắt được nó."
Bộc Nguyệt ngẩn ra: "Ngươi cho rằng ta không thể đánh lại nàng ta?"
Sở Kiếm Liên nói: "Ngươi cho rằng ngươi đánh được nó?"
Bộc Nguyệt cười lớn ha ha: "Trên đời này, trừ ngươi ra thì còn có ai mà ta không đánh lại được?"
Sở Kiếm Liên là một người nghiêm túc, đối với bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào ông ta đều rất nghiêm túc. Người như vậy có thể sẽ bị người khác cho rằng cứng nhắc, không khéo đưa đẩy, nhưng tính cách của ông ta như vậy, nếu khéo đưa đẩy thì có thể ông ta cũng sẽ không có cảnh giới võ kỹ hiện tại.
"Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Đạm Đài Viên Thuật..."
Sau khi Bộc Nguyệt hỏi "trừ ngươi ra thì còn có ai mà ta không đánh lại được", Sở Kiếm Liên lại rất nghiêm túc đưa ra đáp án, và còn là ba người.
Bộc Nguyệt đã chịu đủ rồi, thế nhưng Sở Kiếm Liên vẫn còn đang suy nghĩ: "Có lẽ vẫn còn, ví dụ như thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam bên cạnh Ninh hoàng. Thiên phú của hắn về mặt kiếm kỹ chắc hẳn là mạnh hơn ngươi một ít, nếu nhiều năm nay vẫn luôn không ngừng luyện tập, hẳn là cũng có thể thắng ngươi."
"Ngươi thôi đi!"
Bộc Nguyệt gào lên một tiếng.
Sở Kiếm Liên nói: "Nghe đồn Lưu Vân Hội có một Đao Ma, tên là Ngu Bạch Phát, chắc hẳn hắn cũng có thể giết ngươi."
"Ngươi thôi đi!"
"Trước đây còn có một người tên là Thương Cửu Tuế, ở đó thời điểm võ nghệ của hắn không kém ta bao nhiêu, nhưng hắn đã qua đời, nếu còn sống thì ngươi cũng không phải đối thủ của hắn."
Bộc Nguyệt sắc mặt trắng bệch nhưng mắt lại đỏ ngầu trợn trừng nhìn Sở Kiếm Liên: "Ta nói, ngươi thôi đi!"
"Ta đoán ở trong cung Vị Ương, hẳn là bên cạnh hoàng đế còn có cao thủ, ta chưa từng gặp, cũng chỉ là đoán thôi."
"Ngươi có thể im miệng không!"
Bộc Nguyệt vừa gào thét vừa đâm một kiếm về phía Sở Kiếm Liên.
Sở Kiếm Liên không tránh né, ngón tay búng một cái vào trường kiếm, một tiếng keng giòn vang, thanh kiếm kia đã bị một ngón tay đẩy ra. Kiếm sượt qua bả vai của ông ta đâm về phía sau, mà hai ngón tay của ông ta đã vươn ra dừng ở phía trước cổ họng Bộc Nguyệt.
Bộc Nguyệt lập tức khựng người lại, hai ngón tay kia chỉ cách cổ họng của y khoảng cách bằng chiều dài nửa ngón tay, chỉ cần Sở Kiếm Liên muốn thì ngón tay có thể làm kiếm sắc đâm thủng cổ họng của y, nhưng Sở Kiếm Liên lại dừng lại.
"Ngươi cũng hãy trả lời ta một câu hỏi."
Sở Kiếm Liên hỏi: "Sở Hoàng Kiếm của ngươi từ đâu mà có?"
"Ta là hậu duệ hoàng tộc Đại Sở!"
Tuy Bộc Nguyệt đã gần như bị tuyên án tử vong nhưng giờ phút này y lại nảy sinh một sự kiêu ngạo, y hất cằm lên nhìn về phía Sở Kiếm Liên: "Ngươi vốn không xứng đáng được biết."
Sở Kiếm Liên khẽ lắc đầu: "Ngươi không phải."
Bộc Nguyệt giận dữ nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không phải!"
Sở Kiếm Liên nói: "Bởi vì là ta."
Sự kiêu ngạo của Bộc Nguyệt sụp đổ tiêu biến trong khoảng khắc, sắc mặt của y càng tái nhợt hơn, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và kinh sợ.
"Ngươi là hậu duệ hoàng tộc Đại Sở?"
Bộc Nguyệt bỗng nhiên cười gằn: "Ngươi đâu có chút nào giống hậu duệ của hoàng tộc Đại Sở! Hậu duệ hoàng tộc Đại Sở coi phục quốc là nhiệm vụ của mình, coi phục quốc là mục tiêu, coi phục quốc là sinh mệnh! Chứ không phải làm bảo tiêu hộ vệ của người Ninh, không phải làm tay sai của người Ninh!"
Sở Kiếm Liên nhìn khuôn méo xệch vì kích động và kinh sợ của Bộc Nguyệt, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng: "Tuy ngươi không phải hậu duệ hoàng tộc Sở, nhưng nhìn ngươi quả thật là hơn giống hơn ta."
Bộc Nguyệt: "Chính là ta!"
Sở Kiếm Liên chậm rãi nói: "Nhất mạch hoàng tộc Đại Sở, sau ta là sẽ đoạn tuyệt, sẽ không bao giờ nhìn thấy sự điên cuồng cháy bỏng trong mắt ngươi nữa."
"Ngươi..." Bộc Nguyệt nhìn vào mắt Sở Kiếm Liên nói từng câu từng chữ: "Đại Sở nhất định sẽ phục hưng, huyết mạch nhất định có thể kéo dài, ngươi không có tư cách nói ta không phải, không một ai có tư cách. Nếu ta không phải, tại sao kiếm phổ của Sở Hoàng Kiếm lại ở trong tã lót của ta? Tại sao lại có người bảo vệ ta rời khỏi Trung Nguyên đến Hắc Vũ, trên kiếm phổ Sở Hoàng Kiếm viết rõ ràng, không phải huyết mạch hoàng tộc Sở thì không thể luyện thành kiếm pháp này!"
"Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
Sở Kiếm Liên nói với giọng điệu bình thản: "Một hậu duệ của hoàng tộc Sở, mãi cho đến già cũng vẫn nằm mơ, mơ thấy ông ấy có thể khôi phục giang sơn Sở quốc, mơ thấy ông ấy có thể khoác hoàng bào. Thế nhưng sau khi ông ấy bệnh nặng một trận đã đột nhiên tỉnh ngộ, Ninh quốc giang sơn vững chắc, cái gọi là đại mộng phục quốc của ông ấy chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi. Ông ấy đã tỉnh mộng, nhưng người hầu của ông ấy không tỉnh mộng, bởi vì sự thất vọng đối với chủ nhân đã khiến hắn làm ra một chuyện điên cuồng. Người hầu này lấy trộm kiếm phổ Sở Hoàng Kiếm, nói chính cháu trai của hắn là hậu duệ hoàng tộc Sở, lừa một nhóm người bảo vệ cả nhà hắn trốn đi."
Bộc Nguyệt lập tức trợn to mắt: "Không thể nào! Ta là hậu duệ hoàng tộc Đại Sở, tại sao ta có thể là cháu trai của một người hầu? Ngươi chẳng qua là muốn lừa kiếm phổ của ta thôi, bịa một câu chuyện rách nát như vậy."
"Kiếm phổ của ngươi không đầy đủ."
Sở Kiếm Liên lui về phía sau một bước: "Ngươi xem kỹ đây."
Ông ta giống như nhảy múa ở bờ sông, trong tay không có kiếm nhưng lại tựa như có kiếm thế ngập trời, dường như ngay cả nước sông ở bên cạnh cũng bị kiếm thế làm ảnh hưởng mà chảy xiết hơn, nhưng đó chỉ là ảo giác của Bộc Nguyệt.
Sở Kiếm Liên biểu diễn Sở Hoàng Kiếm hoàn chỉnh một lượt, Bộc Nguyệt đã mặt xám như tro tàn.
"Ngươi đã nhìn rõ chưa?" Sở Kiếm Liên hỏi.
Bộc Nguyệt gật đầu theo bản năng.
Phập phập phập phập...
Y vừa mới gật đầu xong, tứ chi bắn ra màn sương máu, kinh mạch tứ chi đều bị đứt.
Bộc Nguyệt ngã nhào xuống đất, y khó nhọc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Kiếm Liên: "Ngươi... nếu đã muốn phế ta, tại sao còn muốn cho ta nhìn thấy kiếm phổ hoàn thành?"
Sở Kiếm Liên suy nghĩ, trả lời: "Chỉ là muốn cho ngươi xem thử."
Môi của Bộc Nguyệt giật liên hồi, sau đó phát ra một tiếng hét thê lương.
Sở Kiếm Liên khẽ thở dài: "Kiếm kỹ hẳn là thứ vô vị, ta cũng là người vô vị."