Đang là thời điểm phong cảnh trong thành Trường An đẹp nhất, liễu xanh nhưng không quá rậm rạp, hoa đỏ nhưng không quá đậm, mọi thứ đều là vừa vặn. Đây là thời kì phù hợp nhất với hai chữ "thoải mái" về khí hậu trong tâm cảnh của gần như tất cả mọi người, nhưng không bao gồm Sở Kiếm Liên.
Ông ta là một kẻ khác loài, ông ta cảm thấy bất cứ lúc nào khí hậu cũng rất thoải mái.
Thậm chí ông ta cảm thấy còn sống là rất thoải mái, đi đường rất thoải mái, hít thở rất thoải mái.
May là ông ta vẫn chưa tới mức độ cảm thấy có lẽ chết rất thoải mái.
Kinh mạch tứ chi đều đứt, Bộc Nguyệt nằm dang chân dang tay ở đó. Vốn là nằm sấp nhưng có thể do Sở Kiếm Liên cảm thấy y nằm sấp như vậy chắc hẳn không thoải mái, cho nên lật người y lại. Bởi vậy có thể thấy được hẳn là Sở tiên sinh có một chút chứng cưỡng chế.
Nhưng mà đối với Bộc Nguyệt đã bị thương thành như vậy mà nói, khác biệt duy nhất giữa nằm sấp và nằm ngửa chính là nếu giờ khắc này có một con chim bay qua, còn đúng lúc thải phân xuống, rơi vào gáy có thể sẽ dễ chấp nhận hơn rơi vào mặt.
Cho nên nằm sấp tốt chứ?
Y thà nằm sấp cũng không muốn thấy khuôn mặt của Sở Kiếm Liên.
Sở Kiếm Liên còn là một người không biết nhìn trường hợp, ông ta khoanh chân ngồi bên cạnh Bộc Nguyệt, cũng không có ý tiếp tục động thủ, cũng không có ý định rời đi. Bộc Nguyệt nằm ở đó, ông ta ngồi ở đó, một người trợn mắt nhìn, một người làm như không thấy.
"Ta không hiểu, nếu ngươi thật sự là truyền nhân duy nhất của hoàng tộc Sở, tại sao ngươi không đi giết Ninh đế Lý Thừa Đường? Ngươi không thấy đó mới là việc ngươi nên làm à?"
"Từng đi rồi."
"Không giết được?"
"Không muốn giết."
Sau khi trả lời xong Sở Kiếm Liên suy nghĩ, bổ sung thêm một câu: "Muốn giết cũng không giết được."
Bộc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tuy rằng đã thành như vậy nhưng vẫn cười nhạo và khinh miệt Sở Kiếm Liên. Y nghĩ nếu mình có võ kỹ như Sở Kiếm Liên, chắc hẳn sẽ đi giết Ninh đế.
"Nếu ta có kiếm kỹ như ngươi, ta nhất định giết Ninh đế, cho dù ta phục quốc vô vọng, ta cũng sẽ không để cho kẻ cướp đi giang sơn xã tắc của tổ tông ta sống tốt, giết một kẻ cũng không đủ, cả đời đều phải giết Ninh đế."
"Con người không thể thắng thiên uy."
Sở Kiếm Liên giọng điệu bình thản: "Ta là một con người, sức người có hạn, kiếm kỹ nhất đạo mạnh đến mấy cũng là sức người, hoàng đế có được thiên hạ, đây mới sức vạn người, sức vạn vạn người thực sự."
"Ngươi sợ thì cứ nói sợ, nói thiên uy làm gì?"
"Hoàng quyền chính là thiên uy."
Sở Kiếm Liên liếc mắt nhìn Bộc Nguyệt một cái: "Hoàng quyền có thể tụ lực, tụ lực ngàn người có thể đồ thôn diệt trấn, tụ lực vạn người có thể phá thành nhổ trại, tụ lực mười vạn người có thể mở sông tạo đường, tụ lực vạn vạn người có thể nhưng lấp biển dời núi."
Bộc Nguyệt nói: "Tụ lực mười vạn người chẳng qua cũng chỉ là đào một cái hố trên núi mà thôi, ngươi cứ nhất quyết nói là thiên uy, động đất không lớn hơn sức người? Đó mới là thiên uy."
"Đó không phải là thiên uy."
Sở Kiếm Liên quả nhiên là một người vô vị, ông ta nói rất chân thành: "Động đất là chuyện của đất, có quan hệ gì với trời?"
Bộc Nguyệt nói: "Sức người là chuyện của người, có quan hệ gì với trời?"
Sở Kiếm Liên thở dài: "Sức người đến mức độ nhất định sẽ có thể mượn thiên uy gạt người."
Bộc Nguyệt ngẩn người, lúc này y cũng không biết rốt cuộc Sở Kiếm Liên kính sợ hay không kính sợ cái gọi là thiên uy, đầu tiên nói hoàng quyền chính là thiên uy, tụ lực vạn vạn người chính là thiên uy, bây giờ lại nói là mượn thiên uy.
"Thiên uy đều là thứ do con người sáng tạo ra."
Sở Kiếm Liên nhìn y tiếp tục nói: "Gió mưa sấm chớp là thứ của tự nhiên, người không nói nó là thiên uy, nó không phải."
Bộc Nguyệt thở dài: "Ngươi đã đánh ta thành như thế này, sau đó còn muốn giảng bài cho ta?"
"Chỉ là ta hơi nhàm chán."
Sở Kiếm Liên thản nhiên nói: "Ngươi biết đấy, đợi người sẽ luôn rất nhàm chán."
"Ngươi đang đợi ai?" Bộc Nguyệt hỏi.
Cuối cùng Hàn Hoán Chi cũng đuổi tới đây, nhìn người đang nằm trên mặt đất rồi lại nhìn người đang ngồi ở đó, vừa khẽ thở dốc vừa nói: "Có lẽ là chờ ta."
Lúc này Bộc Nguyệt mới tỉnh ngộ ra, Sở Kiếm Liên không giết y là bởi vì y sống hữu dụng hơn chết. Thật ra y đã nghĩ sai, chỉ là Sở Kiếm Liên không muốn giết y.
Y cũng có thể cắn lưỡi.
Nghe đồn cắn lưỡi có thể tự sát, nhưng mà sau khi trong lòng Bộc Nguyệt xuất hiện ý nghĩ này, cố sức mấy lần vẫn không thể cắn được. Y cắn thử, răng chỉ vừa mới cắn là lưỡi đã đau giống như vượt xa cả cơn đau ở tứ chi, cho nên không cắn tiếp được.
Vì thế y lẩm bẩm một câu: "Hóa ra người có thể cắn lưỡi được đều là biến thái."
Hàn Hoán Chi cũng không vội, ông ta ngồi xuống đối diện với Sở Kiếm Liên, nghiêng đầu nhìn Bộc Nguyệt: "Cần giúp không?"
Bộc Nguyệt trừng mắt nhìn ông ta một cái.
Hàn Hoán Chi ngồi xuống sau đó hơi cúi người với Sở Kiếm Liên: "Đa tạ Sở tiên sinh."
Sở Kiếm Liên lắc đầu: "Ta làm chuyện ta nên làm, đúng lúc ngươi cần ta làm như vậy, cho nên không cần cảm ơn... Chỉ là, nhìn thân thủ của ngươi dường như đã thụt lùi so với lần đầu tiên gặp ngươi, cảm thấy hơi đáng tiếc."
Hàn Hoán Chi cảm giác mặt của mình nên hơi đỏ lên, nhưng quả thật không thể đỏ được, cũng may bị Sở Kiếm Liên nói như vậy cũng không phải là chuyện khó chấp nhận.
"Thiên phú như vậy, lại lớn tuổi rồi cho nên kiếm kỹ thụt lùi."
"Thiên phú của ngươi hẳn là tốt hơn hắn."
Sở Kiếm Liên chỉ vào Bộc Nguyệt, lại nghiêm túc nói với Bộc Nguyệt: "Ai cũng có thể luyện Sở Hoàng Kiếm, đồ đệ của ta còn mạnh hơn ngươi rất nhiều, nếu Hàn đại nhân luyện Sở Hoàng Kiếm ngay từ đầu thì cũng sẽ mạnh ngươi."
Bộc Nguyệt cố sức quay đầu đi không nhìn hai người kia.
Sở Kiếm Liên nói: "Chỉ là tâm ngươi không ở việc tập võ, ngươi là đô đình úy có nhiều việc phải làm, vướng bận quá nhiều, không có nhiều thời gian như vậy để luyện kiếm, cho nên thụt lùi là bình thường. Nếu như vậy mà ngươi còn có thể tiến bộ, đó mới là không công bằng."
Hàn Hoán Chi nói: "Hiện giờ Sở tiên sinh vẫn đều luyện kiếm mỗi ngày sao?"
"Ta không luyện."
"Vậy vì sao nhìn Sở tiên sinh càng mạnh hơn trước kia?"
"Ta khác."
Hàn Hoán Chi: "..."
Sở Kiếm Liên liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái, vẫn nói một cách rất chân thành: "Ta không có kiếm cho nên không thể luyện kiếm, ta cũng không có tiền cho nên không mua nổi kiếm."
Lúc này Hàn Hoán Chi mới chợt hiểu ra, vừa rồi Sở Kiếm Liên nói "ta khác", thật ra không phải người ta đang tỏ vẻ ta đây.
Ông ta vừa nghĩ đến này, Sở Kiếm Liên tiếp tục nói: "Nhưng quả thật ta khác."
Hàn Hoán Chi: "..."
Sở Kiếm Liên nhìn Hàn Hoán Chi: "Ngươi mang người về đi."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Sở tiên sinh còn có việc khác phải làm sao?"
Sở Kiếm Liên lắc đầu: "Không có."
Hàn Hoán Chi nói: "Hay là ta đem người về trước, sau đó cùng Sở tiên sinh đến nhà Thẩm Lãnh? Lúc trước Thẩm Lãnh còn mời phu nhân và và con ta đến nhà hắn ở một thời gian, dù sao tiên sinh cũng không có chuyện gấp gì khác, chi bằng cùng đi?"
Sở Kiếm Liên suy nghĩ, gật đầu: "Nên đi thăm rồi. Chắc hẳn là bọn trẻ của Lãnh Tử và Trà Nhi đã lại cao hơn rồi. Sau khi rời đông cương ta chưa từng gặp lại, tính ra thời gian đã không ngắn."
Hàn Hoán Chi cười: "Vậy thì chúng ta đi thôi tiên sinh."
Sở Kiếm Liên đứng lên, do dự một lát rồi hỏi: "Người này được tính là ta bắt được đúng không?"
Hàn Hoán Chi: "Tất nhiên là tiên sinh bắt được."
Sở Kiếm Liên nói: "Vậy thì... phủ Đình Úy có thưởng gì cho người hỗ trợ bắt tội phạm quan trọng không? Ta muốn nói không phải là kiểu khen miệng cộng thêm cờ khen thưởng gì đó."
Hàn Hoán Chi sửng sốt, không dám nghi ngờ là Sở Kiếm Liên muốn tiền.
Đại khái ông ta cảm thấy người không nhiễm khói lửa nhân gian như Sở tiên sinh chắc hẳn là không có bất kỳ dục vọng gì đối với vàng bạc mới đúng. Nếu nói người như Sở tiên sinh tham tiền, vậy thì có thể sẽ phá hỏng tất cả mọi ảo tưởng của người bình thường về thế ngoại cao nhân. Nếu Sở tiên sinh không được tính là thế ngoại cao nhân, còn ai có thể được tính?
Sở Kiếm Liên cười cười có vẻ hơi ngại: "Đi thăm bọn trẻ cũng không thể đi tay không, ta không có tiền."
Phủ đại tướng quân thủy sư.
Trần Nhiễm đang tăm cho con đại hắc mã đó. Ngựa này là danh mã trên thảo nguyên, cũng có thể nói là danh mã trong danh mã, hãn huyết bảo mã trong hãn huyết bảo mã. Trong đàn ngựa mười vạn con đạt đến tư cách chiến mã cũng chưa chắc có một Bác Đạp Ô, huống hồ cũng không phải mỗi một con ngựa đều có thể được gọi chiến mã.
Tiểu Thẩm Kế ngồi ở đó nhìn Trần Nhiễm tắm cho ngựa, nó ngồi trên ghế đẩu, lúc này trông giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Ngao xám ngồi bên cạnh nó, điều rất hiếm thấy là, đại hắc mã không có ý sợ hãi gì đối với ngao xám, thậm chí còn không để ý.
Thân hình của ngao xám cũng chỉ nhỏ hơn hắc ngao một chút xíu mà thôi, hơn nữa hình như nó vẫn còn đang lớn. Chó có hình thể này đừng nói ngựa nên sợ nó, sói cũng nên sợ nó.
"Giới thiệu với các ngươi một chút."
Trần Nhiễm chỉ vào ngao xám, nói với đại hắc mã: "Đây là chó."
Sau đó gã nhìn ngao xám, chỉ vào đại hắc mã: "Đây là ngựa."
Tiểu Thẩm Kế: "Thông qua Trần thúc, xem như chúng nó đã quen nhau?"
Trần Nhiễm nói: "Sao ta mơ hồ có cảm giác là con đang mắng ta vậy?"
Tiểu Thẩm Kế: "Trần thúc tự tin lên một chút, không cần mơ hồ ."
Trần Nhiễm: "Phì, độ mặt dày của con không giống cha con hồi nhỏ chút nào cả. Cha con hồi nhỏ ngại ngùng, không muốn nói chuyện nhiều với người khác, con quả thực... giống như lúc hắn qua hai mươi tuổi. Đến khoảng hai mươi tuổi hắn mới mở hai mạch Nhâm Đốc, con là vừa ra đời đã mở hai mạch Nhâm Đốc rồi."
Tiểu Thẩm Kế: "Trần thúc, cha con hồi nhỏ không muốn nói, có phải bởi vì không ai muốn ở bên cạnh cha không?"
Trần Nhiễm gãi đầu: "Cũng không phải, không phải là còn có ta đó sao?"
"Không phải hồi nhỏ thúc đều chơi nhảy dây với bọn con gái sao?"
"Ta..." Trần Nhiễm cười nói: "Tiểu tử thối ngươi..."
Tiểu Thẩm Kế hỏi: "Trần thúc ngươi có nhũ danh không?"
Trần Nhiễm: "Có chứ."
Tiểu Thẩm Kế lại hỏi: "Vậy nhũ danh của thúc là gì?"
Trần Nhiễm: "Ta là trưởng bối, sao có thể tùy tiện nói nhũ danh của ta cho con biết? Lỡ như con đi nói khắp nơi, chẳng phải là để người ta chê cười ta à."
"Con không nói, ta chỉ cười một mình."
"..."
Trần Nhiễm lườm đứa trẻ một cái, sau đó cười: "Ta và cha con đều sống ở trong thôn, trẻ con trong thôn đều có tên rất đơn giản. Bởi vì có một cách nói là tên càng xấu mệnh càng cứng, cho nên trẻ con ở trấn Ngư Lân chúng ta được đặt tên đều không có học vấn sâu xa gì, nhũ danh thì càng tùy tiện hơn... Cha con không có nhũ danh, ta có, ta là Thiết Đầu."
"Phụt..." Tiểu Thẩm Kế mím môi cười: "Trần thúc, thúc tên Thiết Đầu là vì đầu thúc cứng sao?"
Trần Nhiễm: "Nếu đầu ta cứng thì còn còn có thể gọi là không nắp à? Huống hồ con hiểu quá nông cạn, thôn chúng ta còn gọi là Thiết Đản."
Một lớn một nhỏ ở đó nói chuyện, ngao xám đánh giá đại hắc mã từ trên xuống dưới, dường như đang tò mò tại sao tên này lại không sợ mình. Ngao xám nhìn một lát sau đó đi quanh đại hắc mã một vòng, đại hắc mã vẫn là bộ dạng khinh thường đó, vì thế ngao xám cảm thấy có chút khó chịu.
Tiểu Thẩm Kế tò mò hỏi một câu: "Thúc nói nếu đại hắc mã và ngao xám đánh một trận, ai sẽ thắng?"
Trần Nhiễm nói: "Tại sao chúng phải đánh nhau?"
Tiểu Thẩm Kế nói: "Tranh sủng đó."
Trần Nhiễm phụt cười một tiếng: "Tranh sủng của cha con à."
Đúng lúc này đại hắc mã bỗng nhiên tè một bãi, ngao xám nhìn nhìn, sau đó đứng dậy đi.
Trần Nhiễm nhìn Tiểu Thẩm Kế, Tiểu Thẩm Kế nhìn Trần Nhiễm.
Tiểu Thẩm Kế thở dài: "Theo lý mà nói thì con vẫn chưa đến lứa tuổi hiểu được tại sao nó bỏ đi phải không?"
Trần Nhiễm: "Con sẽ giả vờ không hiểu chứ."
Tiểu Thẩm Kế: "Thật sự quan trọng sao?"
Trần Nhiễm: "Xem ra con thật sự không hiểu rồi."
Cách đó không xa, ngao xám quay đầu lại liếc nhìn dường như không cam lòng, sau đó lắc đầu, có lẽ là cảm thấy vô vị, vì thế đi thật nhanh.