Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1427 - Chương 1427: Hắc Vũ Thay Đổi

Chương 1427: Hắc Vũ thay đổi Chương 1427: Hắc Vũ thay đổi

Hắc Vũ, Tinh Thành.

Đại quân mười mấy vạn binh từ ngoài thành ùn ùn kéo vào Tinh Thành, tuy trong số những binh lính này có một bộ phận thoạt nhìn còn nhỏ tuổi đến mức khiến người ta đau lòng, đại khái chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lão binh thật sự cũng chỉ chiếm khoảng một nửa.

Hiện giờ gần như tất cả binh lính thiện chiến trong đế quốc Hắc Vũ đều được bố trí ở khu vực hồ Lạc Già, dùng quân đội tinh nhuệ nhất ngăn cản kẻ thù đáng sợ nhất, người Hắc Vũ vẫn chưa phạm sai lầm ở điểm này.

Nguyên Phụ Cơ cưỡi một con chiến mã trắng phau, bên cạnh đều là chiến tướng của hắn ta. Khi trở lại Tinh Thành hắn ta có chút đắc ý. Hắn ta biết mình không thể đắc ý mà vẫn cần phải cẩn thận nhiều hơn, chuẩn bị hơn nhiều nữa, nhưng mà bỗng nhiên trở thành người có quyền thế nhất đế quốc ngàn năm này, hắn ta làm sao có thể không đắc ý được?

Hắn ta còn muốn tiếp tục đắc ý nữa.

Tính thời gian, thời gian Tâm Phụng Nguyệt tự lập làm đế trôi qua chưa quá lâu, tuy rằng hắn ta vẫn chưa xưng đế nhưng dã thực sự cầm quyền.

Không ít quý tộc đều ở ngoài cổng thành nghênh đón hắn ta trở về, lần này hắn ta lại chiến thắng một kẻ thù. Nói như thế nào đây, hiện tại Hắc Vũ vẫn có nhiều người muốn làm hoàng đế như vậy, hơn đến mức khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà chuyện buồn cười hơn nữa là trời biết sau khi một người tùy tiện tuyên bố xưng đế mà lại có nhiều người đi theo hắn, các bách tính dễ bị lừa như vậy sao?

Thật sự là dễ bị lừa.

Ví dụ như đối thủ mà lần này Nguyên Phụ Cơ vừa mới đánh bại, đương nhiên cũng là một vị quý tộc. Nguyên Phụ Cơ còn tính toán, đó là muội phu của tiểu cữu của đệ đệ của hoàng hậu của tiền tiền tiền tiền hãn hoàng.

Mặc kệ Tâm Phụng Nguyệt ngồi trên vị trí hoàng đế bao lâu nhưng lão đủ tư cách, cho nên được tính là một vị hãn hoàng đứng đắn, Về phần Thanh Mộc và Liêu Sát Lang, Nguyên Phụ Cơ căn bản không tính vào, hai người đó nhiều nhất chỉ được xem là trò cười, mà giống tên hề hơn.

Vị hãn hoàng trước Tâm Phụng Nguyệt là Khoát Khả Địch Tẩm Sắc. Mặc kệ có phải nàng ta phản bội chạy trốn hay không, hơn nữa còn là một nữ nhân, nhưng ngôi vị hoàng đế của nàng ta được tông chủ Kiếm Môn Tâm Phụng Nguyệt thừa nhận. Dựa theo quy định của đế quốc Hắc Vũ suốt nhiều năm qua, hãn hoàng được tông chủ Kiếm Môn thừa nhận địa vị là có tính hợp pháp.

Tiền tiền tiền hãn hoàng là Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ, tiền tiền tiền tiền hãn hoàng là ca ca của Tang Bố Lữ, Khoát Khả Địch Hoàn Liệt.

Lần này người cử binh phản kháng Nguyên Phụ Cơ chính là muội phu của tiểu cữu của đệ đệ của hoàng hậu của Hoàn Liệt. Quan hệ giữa quý tộc đế quốc Hắc Vũ chính là rắc rối phức tạp như vậy.

Một nam tước tuyên bố thành lập đế quốc Quỷ Nguyệt, thế mà lại có mấy chục vạn người hưởng ứng, đã thành lập nên một đội quân thượng vàng hạ cám nhưng lại có đến hai mươi vạn người, còn tuyên bố sẽ đánh hạ Tinh Thành, xử quyết Nguyên Phụ Cơ trong vòng một tháng.

Vốn dĩ Nguyên Phụ Cơ không cần phải đích thân suất quân đi chinh chiến đối thủ như vậy, nhưng hiện giờ là thời điểm hắn ta cần xây dựng uy vọng nhất, vì thế đã tự mình dẫn đại quân xuất chinh, dùng một tháng để tiễn đế quốc Quỷ Nguyệt vào sử sách, xử quyết vị hoàng đế đế quốc Quỷ Nguyệt tại vị một tháng kia.

Khi hắn ta trở lại Tinh Thành lần nữa, thật ra các quý tộc của Tinh Thành đều đã không thể không thừa nhận địa vị của hắn ta.

Về tới hoàng cung trong sự chào đón, từ đầu đến cuối trên mặt Nguyên Phụ Cơ đều là nụ cười thân thiết, miệng luôn nói lời hòa nhã thân thiện. Hắn ta biết rõ thật ra người Quỷ Nguyệt có tính bài ngoại cỡ nào, khinh thường người của các tộc khác cỡ nào.

Ở đế quốc Hắc Vũ đẳng cấp sâm nghiêm, cao quý nhất là người Quỷ Nguyệt, mà các bộ tộc từ thảo nguyên chạy trốn đến Hắc Vũ thuộc dân tộc tam đẳng, tộc nhân của Quỷ Nguyệt Bát Bộ đương nhiên là dân tộc nhất đẳng, các dân tộc khác vốn có của đế quốc Hắc Vũ thuộc dân tộc nhị đẳng, mà địa vị thấp nhất thấp nhất thì là người Bột Hải.

Có lẽ là bởi vì người Bột Hải trông rất giống người Ninh.

Người xuất thân từ một dân tộc tam đẳng như Nguyên Phụ Cơ hiện giờ lại ngồi trên bảo tọa hãn hoàng, sở dĩ hắn ta vẫn chưa tuyên bố xưng đế cũng là vì lo sẽ dẫn đến phản loạn quy mô lớn. Hắn ta tự xưng là nhiếp chính vương để trấn an lòng dân, thậm chí hắn ta khăng khăng khẳng định nữ hoàng Tẩm Sắc không phải phản quốc mà là bị người Ninh bắt đi, sở dĩ bị bắt đi hoàn toàn là do sự bán đứng của tông chủ Kiếm Môn Tâm Phụng Nguyệt.

Hắn ta chiêu cáo thiên hạ, nói lúc ấy Tâm Phụng Nguyệt muốn tự lập làm đế nên mới hãm hại Tẩm Sắc, hắn ta đã tận mắt nhìn thấy, còn nói hắn ta đang không ngừng đàm phán với Ninh quốc, hy vọng có thể nghênh đón nữ hoàng bệ hạ trở về.

Chính bởi vì một loạt thao tác như vậy mà hiện giờ hắn ta có thể ngồi yên trên vương vị nhiếp chính.

Đối với người Quỷ Nguyệt mà nói, thái độ của Nguyên Phụ Cơ có thể giúp bọn họ lừa mình dối người. Nguyên Phụ Cơ không xưng đế, còn tôn Tẩm Sắc làm nữ hoàng, như vậy thì người làm chủ Hắc Vũ đế quốc vẫn là người Quỷ Nguyệt chứ không phải Nguyên Phụ Cơ, thật ra đối với người Quỷ Nguyệt mà nói kiểu tâm thái bịt tai trộm chuông này cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Bọn họ tạm thời không lựa chọn được một người nào có sức mạnh để đối kháng với Nguyên Phụ Cơ, song phương đều đang cố gắng duy trì sự cân bằng yếu ớt này.

Bởi vì song phương đều biết rất rõ ràng, Hắc Vũ của giờ khắc này chính là Sở quốc trong thời kì hỗn loạn của Trung Nguyên năm đó.

Sở nội loạn, giang sơn sụp đổ, xã tắc gặp nạn, đế quốc Hắc Vũ từng xuôi nam không chỉ một lần hy vọng cướp đất Trung Nguyên. Khi đó đối với người Trung Nguyên mà nói người Hắc Vũ chính là hổ lang.

Giờ khắc này, đối với người Hắc Vũ mà nói người Ninh cũng hổ lang.

Biên quân bắc cương của Ninh quốc nhìn thèm chằm chằm như hổ rình mồi, một khi bản thân người Hắc Vũ để lộ ra sơ hở, bọn họ nhất định sẽ giống như cơn lốc cuốn về hướng bắc.

Nếu Hắc Vũ thật sự diệt quốc, còn đâu có quý tộc gì? Chắc chắn là những quý tộc đó sẽ bị người Ninh chèn ép trước nhất.

Cho nên trong tình huống bọn họ không có người để chọn, chỉ có thể lựa chọn ủng hộ Nguyên Phụ Cơ.

Trong đại điện, Nguyên Phụ Cơ nhẹ nhàng chạm tay vào tay vịn của ngai vàng, hắn ta đã ngồi lên cái hế này, chẳng qua là thiếu một câu xưng hô hoàn mỹ nhất, nếu đổi vương thành hoàng thì tốt biết bao.

"Vương gia."

Tể tướng Yết Mã Tô nhìn sắc mặt của Nguyên Phụ Cơ, nói nhỏ: "Hiện giờ nội loạn đã được dẹp, là lúc nên nghĩ chuyện tiếp theo rồi."

"Tiếp theo?"

Nguyên Phụ Cơ nhắm mắt lại mỉm cười như có thâm ý nói: "Ta đã sớm nghĩ xong chuyện cần làm tiếp theo rồi."

Yết Mã Tô là tể tướng do quý tộc Quỷ Nguyệt đề cử ra, đương nhiên y có cảnh giác đối với Nguyên Phụ Cơ, nhưng vì đế quốc Hắc Vũ, y lại không thể không phụ tá Nguyên Phụ Cơ ở mức độ lớn nhất.

"Mang cho ta ít thịt đến."

Nguyên Phụ Cơ mở mắt ra, cười cười nói: "Ta vừa mới chinh chiến trở về, ngươi đừng thúc giục ta làm chuyện gì, nên làm gì đều ở trong đầu ta rồi... Ngươi nên để cho ta ăn no một bữa trước đã."

"Vâng vâng vâng..." Yết Mã Tô lập tức xoay người căn dặn: "Mang cơm lên cho vương gia!"

Hai khắc sau, Nguyên Phụ Cơ ăn ngấu nghiến cầm một cái khăn tay lau dầu trên miệng, uống chén rượu cuối cùng vào trong bụng, trên mặt đã chỉ còn biểu cảm thỏa mãn.

"Quả nhiên ăn no mới là chuyện khiến người ta hưởng thụ nhất."

Hắn ta lau tay rồi ném khăn đi, nhìn về phía Yết Mã Tô: "Có tin tức của Bộc Nguyệt không?"

Yết Mã Tô nói: "Bộc Nguyệt đại nhân đã đi Ninh quốc trước khi vương gia suất quân xuất chinh, bây giờ vẫn chưa có tin tức mới gửi về. Ngài ấy nói sẽ mang hỏa khí của người Ninh về..."

"Hỏa khí sao..."

trong đầu Nguyên Phụ Cơ xuất hiện thứ có uy lực khổng lồ mà người Ninh đã từng dùng trên chiến trường, đó chính là thứ đã thay đổi cục diện cân bằng của người Ninh và Hắc Vũ. Lúc trước Khất Liệt Quân có chiến lực kinh người đã bị người Ninh đánh bại như thế nào?

Khi Khất Liệt Quân xung phong, phía đối diện chính là hỏa tiễn che trời phủ đất bắn đến. Khất Liệt Quân được gọi là thiên hạ chí duệ chưa từng thất bại nhưng thậm chí chưa lao đến trước mặt người Ninh đã không thể không lui về, tổn thất thảm trọng.

"Hy vọng hắn có thể mang về được." Nguyên Phụ Cơ nói một câu.

Yết Mã Tô im lặng một lúc rồi nói: "Cách đây không lâu, người của Kiếm Môn phái người đưa tới một bản tấu chương."

Nguyên Phụ Cơ hỏi: "Nói những gì?"

"Nói... toàn bộ Kiếm Môn bằng lòng tôn phụng vương gia làm chủ đế quốc Hắc Vũ, còn nói bọn họ bằng lòng tiếp tục thực hiện sứ mệnh thần thánh của Kiếm Môn, chọn phái đi một trưởng lão đức cao vọng trọng đến cử hành lễ lên ngôi cho vương gia."

"Ha ha ha ha..."

Nguyên Phụ Cơ không nhịn cười được.

Đám đồ tử đồ tôn của Tâm Phụng Nguyệt mà lại là nhóm người đầu tiên đứng ra biểu thị rõ ủng hộ hắn ta. Nguyên Phụ Cơ lớn tiếng cười, nhưng hắn ta biết điều này không hề buồn cười. Đây là lúc Kiếm Môn có địa vị thấp nhất từ trước tới nay. Không có tông chủ, đại kiếm sư trên cơ bản đã tổn thất gần như không còn ai, ngay cả Bộc Nguyệt cũng không biết tại sao lại chạy tới Ninh quốc... Lúc này Kiếm Môn còn có thể dựa vào ai?

"Thừa tướng, vậy ngươi cho rằng ta nên đáp lại thỉnh cầu của Kiếm Môn như thế nào?" Nguyên Phụ Cơ hỏi.

Yết Mã Tô nói: "Đó quả thật là sứ mệnh thần thánh đặc biệt của Kiếm Môn từ xưa đến nay, nhưng có phải đã đến lúc Kiếm Môn không nên tồn tại rồi không? Nữ hoàng bệ hạ còn ở trong tay người Ninh nhưng bọn họ lại muốn phản quốc, ta nghĩ vương gia cũng nên biết xử lý như thế nào."

Nguyên Phụ Cơ không tin Yết Mã Tô sẽ đứng về phía hắn ta, hắn ta đứng dậy: "Ta muốn đi Kiếm Môn xem thử, thừa tướng có hứng thú đi cùng không? Thôi bỏ đi, bảo cả triều văn võ và tất cả huân tước quý tộc trong thành đều đến Kiếm Môn cùng xem thử, ta cho các ngươi một đáp án hài lòng."

Yết Mã Tô gật đầu cười nói: "Vừa hay không có việc gì, sẽ cùng vương gia đi xem thử, ta cũng sẽ triệu tập tất cả huân quý đều đi cùng."

Nguyên Phụ Cơ nhếch khóe miệng lên, đương nhiên hắn ta biết rất rõ những người Quỷ Nguyệt này không dám để cho hắn ta và Kiếm Môn có quá nhiều dây dưa.

Một canh giờ sau, Kiếm Môn, kiếm đàn.

Kiếm đàn là một pháp đàn, cao khoảng mười trượng, chu vi mấy chục trượng. Trước đây khi Tâm Phụng Nguyệt lên kiếm đàn, đệ tử của Kiếm Môn sẽ quỳ đầy ở bên dưới, bọn họ thành kính lễ bái, trong lòng bọn họ Tâm Phụng Nguyệt quả thật là nhân vật giống như thần thánh.

Nguyên Phụ Cơ hạ lệnh triệu tập tất cả đệ tử Kiếm Môn ở dưới kiếm đàn. Hắn ta chậm rãi đi đến rìa kiếm đàn, nhìn đệ tử Kiếm Môn đứng trắng xoá một vùng giống như tuyết đọng ở phía dưới, nghĩ nếu muốn có thật nhiều lòng hư vinh, địa vị vẫn là trực tiếp nhất.

Tiền có thể thỏa mãn lòng hư vinh nhưng tuyệt đối không bằng địa vị, có thể mang lại cho một người sự thỏa mãn lớn như vậy, rõ ràng như vậy, gọn gàng dứt khoát như vậy.

Nếu là trước kia, những đệ tử Kiếm Môn cao ngạo này làm sao lại để mắt đến một người xuất thân dân tộc tam đẳng như hắn ta?

Không chỉ có người của Kiếm Môn đến, Nguyên Phụ Cơ hạ lệnh cả triều văn võ đế quốc Hắc Vũ đều phải đến, bởi vì hôm nay hắn ta sẽ tuyên bố một chuyện rất quan trọng ở đây. Tất cả quý tộc đều đang đợi giờ khắc này, quả thật Kiếm Môn nên trở thành quá khứ rồi.

"Ta biết các ngươi đang sợ điều gì."

Nguyên Phụ Cơ đảo mắt nhìn qua các đệ tử Kiếm Môn, một ý niệm càng lúc càng bắt đầu rục rịch trong lòng, đến mức đã gần như không khống chế nổi, ý định giết chóc đang sôi trào, máu của hắn ta cũng đang sôi trào.

"Các ngươi hy vọng có thể nhận được sự che chở của ta đúng không?"

Nguyên Phụ Cơ cười cười, thò tay ra chỉ về phía cả triều văn võ đang ngồi ở một bên khác: "Nhưng các ngươi có biết hôm nay bọn họ mong muốn ta làm gì không? Bọn họ mong muốn ta có thể hạ lệnh tiêu diệt Kiếm Môn, một người cũng không để lại."

Câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả văn võ bá quan và các quý tộc ở bên kia đều không thể ngồi yên được nữa.

"Ta chỉ là một kẻ xuất thân dân tộc tam đẳng trong mắt các ngươi, không hề xứng với huyết thống tôn quý của các ngươi chút nào, các ngươi chỉ tạm thời lợi dụng ta để ổn định cục diện một chút thôi."

Nguyên Phụ Cơ nhún vai: "Ngay hôm qua ta còn nghĩ các ngươi lợi dụng ta, ta cũng lợi dụng các ngươi, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng nhưng vẫn phải cười ha hả đối mặt với nhau. Chúng ta đều đang âm thầm không ngừng tích trữ lực lượng, ta muốn trở thành chủ nhân thực sự, các ngươi nghĩ làm như thế nào diệt trừ ta để đổi chủ nhân khác..."

Nguyên Phụ Cơ nhìn về phía những đệ tử Kiếm Môn kia: "Cho nên các ngươi mới là vật hi sinh. Nếu ta muốn tiếp tục nhận được sự ủng hộ của tất cả quý tộc và các đại nhân thì nhất định phải diệt trừ các ngươi. Tiêu diệt Kiếm Môn thì bọn họ sẽ rất thích, bởi vì trước kia các ngươi khí thế quá mạnh, khi Tâm Phụng Nguyệt còn, các ngươi không để cho những quý tộc đại lão gia này một chút mặt mũi nào, giờ thì hay rồi chứ, bọn họ muốn giết chết toàn bộ các ngươi."

"Những huân tước quý tộc này ép buộc ta mang đại quân đến, mau chóng tiêu diệt tất cả các ngươi, làm cho Kiếm Môn biến mất, ta cũng không có cách nào từ chối, nhưng ta nghĩ bản thân các ngươi có cách từ chối."

Các đệ tử của Kiếm Môn đã đứng hết lên, đều có vẻ mặt giận dữ.

"Trong tay các ngươi còn có kiếm không?" Nguyên Phụ Cơ lớn tiếng hỏi.

Tất cả các đệ tử kiếm môn đều cúi đầu nhìn kiếm trong tay.

"Giết đi."

Nguyên Phụ Cơ nhìn về phía những quý tộc và văn võ bá quan kia: "Thế giới này chính là tàn khốc trắng trợn như vậy, nếu các ngươi không giết người muốn giết các ngươi, vậy thì các ngươi sẽ biến thành thi thể."

"Giết!"

Người của Kiếm Môn đột nhiên xông ra ngoài, trong nháy mắt đã bao vây những quý tộc kia.

Khắp nơi đều đang giết người, khắp nơi đều là tiếng kêu rên, Nguyên Phụ Cơ ngồi trên kiếm đàn, hai chân đung đưa. Hắn ta lấy một cái túi giấy từ trong áo ra, mở ra, bên trong là phần thịt trước đó ăn còn thừa.

Ăn thịt, xem giết người.

Lại một canh giờ sau, đệ tử Kiếm Môn xông lên đường cái, điên cuồng lao vào trong mỗi một đại viện.

Cuộc tàn sát kéo dài suốt ba ngày, quý tộc trong khắp Tinh Thành bị tàn sát gần hết.

Buổi trưa ba ngày sau, có ít nhất hơn một vạn đệ tử Kiếm Môn đứng trên quảng trường rộng lớn bên ngoài Hồng Cung Tinh Thành, bọn họ đứng nghiêm, mà Nguyên Phụ Cơ thì đứng ở trên lầu cổng thành nhìn bọn họ, bọn họ đều là người thắng.

Người của Kiếm Môn dùng một cuộc giết chóc để phát tiết phản kháng, mà Nguyên Phụ Cơ thì đã bắt đầu ván bài lớn của hắn ta, ít nhất thì ván đầu tiên hắn ta đã thắng cược. Hắn ta là người thắng, những người của Kiếm Môn ở dưới thành cũng là người thắng.

Người của Kiếm Môn đang chờ Nguyên Phụ Cơ lên tiếng, đang chờ lời khen ngợi của Nguyên Phụ Cơ.

"Các ngươi cho rằng mình đã thắng sao?"

Nguyên Phụ Cơ lớn tiếng hỏi một câu, trên quảng trường Hồng Cung lập tức yên tĩnh lại.

"Những dư nghiệt Kiếm Môn các ngươi, gây loạn đô thành, lạm sát kẻ vô tội, có ý đồ mưu nghịch, không chuyện ác nào không làm!"

Nguyên Phụ Cơ lớn tiếng nói: "Nếu tiếp tục để mặc cho các ngươi làm xằng làm bậy, đế quốc Hắc Vũ sẽ có tai hoạ ngập đầu!"

"Giết!"

Sau một tiếng hét to của hắn ta, quân đội Hắc Vũ nhiều không đếm xuể từ bốn phía quảng trường xông lên, tiễn trận dày đặc, mũi tên che trời phủ đất trong nháy mắt đã bắn ngã một lượt đệ tử Kiếm Môn tụ tập ở trên quảng trường.

Đệ tử Kiếm Môn không mang binh khí, lại nghênh đón một trận giết chóc, chẳng qua lần này không phải là bọn họ giết người.

Đứng trên lầu cổng thành, Nguyên Phụ Cơ mỉm cười.

Hắn ta quay lại liếc nhìn: "Phái người đi Trường An thông báo với người Ninh, nói Bộc Nguyệt đã bỏ trốn đến Ninh quốc, ta thỉnh cầu người Ninh giúp diệt trừ hắn."

Nguyên Phụ Cơ vỗ tay lên tường thành một cái, rất mạnh.

Bình Luận (0)
Comment