Hồng Cung
Tòa cung điện hùng vĩ này cuối cùng cũng được xây dựng xong trong thời gian Khoát Khả Địch Hoàn Liệt là hãn hoàng Hắc Vũ, bởi vì chuyện này mà Hoàn Liệt cũng thường xuyên tự gọi mình là đế vương vĩ đại nhất Hắc Vũ từ trước tới nay. Hắn ta mở rộng quy mô Hồng Thành ra gấp đôi, xây dựng một tòa đại thành vuông vức ban đầu thành hình sao sáu cánh tượng trưng cho vĩnh hằng trong bí pháp Kiếm Môn Hắc Vũ.
Đương nhiên không phải sao sáu cánh hẹp dài sắc nhọn, nếu nhìn từ trên cao xuống Tinh Thành giống một hình lục giác rất quy chỉnh hơn.
Người Hắc Vũ có sự đam mê khó có thể giải thích đối với sao sáu cánh, hình lục giác. Trong Kiếm Môn còn có một kiếm trận Kiếm Môn sao sáu cánh, nghe nói kiếm trận khởi động có thực lực tiêu diệt đại kiếm sư.
Mở rộng đô thành, xây dựng lại Hồng Cung, đây là chuyện mà Hoàn Liệt vẫn luôn tự hào, nhưng dù thế nào hắn ta cũng sẽ không ngờ ngay sau khi xây dựng lại Hồng Cung không lâu hắn ta đã bỏ mạng, Hồng Cung đổi chủ.
Cũng may khi đó người vào làm chủ Hồng Cung vẫn là người của gia tộc Khoát Khả Địch, hiện tại người này không có một chút quan hệ huyết thống nào với gia tộc Khoát Khả Địch, thậm chí cũng không có một chút quan hệ huyết thống nào với người Hắc Vũ.
"Hạ lệnh phong thành, không có mệnh lệnh của ta bất cứ người nào cũng không được tùy ý rời khỏi Tinh Thành."
Nguyên Phụ Cơ ngồi trên bảo tọa, không có niềm vui sướng của người chiến thắng, bởi vì hắn ta biết tiếp theo đây mình kế phải đối mặt với khốn cục gì.
Hắn ta chỉ đang tranh giành số mệnh, tranh giành số mệnh một quân lâm thiên hạ.
Nguyên Phụ Cơ ban bố mệnh lệnh thứ nhất sau đó ngay lập tức tuyên bố mệnh lệnh thứ hai, tốc độ hắn ta nói cực nhanh, hiển nhiên là đã sớm nghĩ xong nên làm như thế nào.
"Trấn an dân chúng trong thành, nói với bọn họ là Kiếm Môn mưu nghịch, ý đồ soán vị, phản loạn dẫn đến trong thành máu chảy thành sông, vì giang sơn xã tắc Hắc Vũ, ta không thể không hạ lệnh cho đại quân tiêu diệt Kiếm Môn để giữ pháp kỉ."
Hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Chọn người đắc lực phái đi các thành, truyền quân lệnh của ta, phàm là người giết Kiếm Môn, giết một người thưởng trăm lượng bạc trắng, tiêu diệt dư nghiệt Kiếm Môn trong cả nước."
"Hạ lệnh quân phòng thủ thành ba ngày thay ca một lần, thực hành cấm đi lại ban đêm."
Sau khi liên tiếp ban bố nhiều mệnh lệnh, cuối cùng Nguyên Phụ Cơ cũng ngừng lại, hắn ta nhìn lão già để râu dê ở bên cạnh: "Đi sứ Ninh quốc, ngươi đi thì thế nào?"
Lão nhân này là người được hắn ta đặc biệt phái người mời đến, hậu duệ bộ tộc thảo nguyên chạy trốn đến Hắc Vũ, tên là Hiếu Tức, là thủ lĩnh một bộ tộc. Hiện tại Nguyên Phụ Cơ chỉ có thể dám dùng người trong bộ tộc của mình và bộ tộc khác lúc trước từ thảo nguyên trốn đến Hắc Vũ.
Hiếu Tức cúi đầu nói: "Vương gia, lúc này đi sứ Ninh quốc, liệu có khiến cho quốc nội phản kháng kịch liệt hơn không?"
"Quốc nội không có chuyện ta lo lắng."
Nguyên Phụ Cơ lắc đầu rồi nói tiếp: "Ngươi đi sứ Ninh quốc, tuyên bố với bên ngoài chính là để đón Khoát Khả Địch Tẩm Sắc về."
Nguyên Phụ Cơ nói: "Đối quốc nội là phải tiếp tục cường thế, nhưng đối với Ninh quốc nhất định phải yếu thế. Sau khi gặp Ninh đế, ngươi nói với ông ta rằng gốc rễ của ta ở thảo nguyên, cho nên ta không giống người Quỷ Nguyệt."
Sắc mặt Hiếu Tức hơi tái đi: "Như vậy chẳng phải là muốn xưng thần ư?"
"Không cần phải xưng thần, ngươi cứ tỏ rõ thái độ của ta, ngươi thay mặt ta ký kết điều ước với Ninh quốc, vẽ lại bản đồ, ta thừa nhận tất cả phần đất đai Ninh quốc đã chiếm lĩnh đều thuộc về Ninh quốc."
Hiếu Tức nói: "Ninh quốc cần sự công nhận này sao?"
Nguyên Phụ Cơ gật đầu: "Tin ta đi, bọn họ cần."
Nguyên Phụ Cơ đứng dậy: "Ta cần ít nhất hai mươi năm mới có thể làm cho quốc nội Hắc Vũ ổn định lại, hai mươi năm này khúm núm cũng phải chịu, Những bộ tộc từ trên thảo nguyên đến Hắc Vũ như chúng ta, đâu có người nào là không chịu đủ mọi chèn ép... Cho ta hai mươi năm, hai mươi năm ta có thể khiến cho người Quỷ Nguyệt hoàn toàn biến thành dân tộc nhị đẳng, để cho bộ tộc của chúng ta trở thành dân tộc nhất đẳng của Hắc Vũ."
Hắn ta nhìn về phía một người khác là Loan Lộ Sơn: "Ta cho ngươi hai ngàn người, vượt qua Long Sơn đi về hướng tây bắc xem thử, thế giới bên ngoài núi rốt cuộc là như thế nào... Chúng ta đã không thể nào đoạt lại cái gì từ tay người Ninh trong khoảng thời gian ngắn, cho nên nhất định phải khai thác theo hướng khác... . Nghe đồn phía sau Long Sơn có thành bang giàu có, bọn họ không phải quốc gia mà là những tòa thành thống trị độc lập, thủ lĩnh của những thành bang đó chính là thành chủ."
Hắn ta nghiêm túc nói: "Loan Lộ Sơn, nhiệm vụ của ngươi rất gian khổ, sau khi vượt qua Long Sơn xem thử tình hình bên đó là gì, mau chóng phái người trở về nói cho ta biết."
Loan Lộ Sơn cúi người nói: "Đại vương, ta sẽ mau chóng xây dựng đội ngũ."
"Cho ngươi thời gian nửa năm."
Nguyên Phụ Cơ nói: "Nhiều nhất nửa năm, các bách tính trong nước nhất định phải có một mục tiêu thu hút bọn họ, chuyển dời sự phản kháng của bọn họ. Nếu nói với bọn họ thế giới ở bên ngoài Long Sơn giàu có và còn không có chống cự, bọn họ sẽ quên mâu thuẫn trong nước."
Nguyên Phụ Cơ tiếp tục nói: "Khi tin tức của ngươi được gửi về, ta đã bắt đầu chiêu mộ dân công, mở ra một con đường trên Long Sơn."
Loan Lộ Sơn nói: "Xin đại vương tin tưởng ta!"
Nguyên Phụ Cơ gật đầu, sau đó thở ra một hơi thật mạnh: "Nếu ta đã ngồi ở đây thì phải ngồi vững vàng."
Cùng lúc đó, thành Trường An.
Phủ Đình Úy.
Hàn Hoán Chi nhìn Nguyên Bồi Thánh bị treo trên tường trước mặt. Người này chính là một kho báu, trong đầu hắn chứa gần như toàn bộ danh sách mật điệp Hắc Vũ được cài cắm ở thành Trường An và Liêu Bắc đạo, chỉ cần hỏi ra khẩu cung, cuộc xâm nhập của Hắc Vũ kéo dài suốt mấy trăm năm sẽ bị phủ Đình Úy diệt trừ tận gốc.
"Ta nghĩ tất cả những gì ta biết, có thể đổi một mạng của ta."
Nguyên Bồi Thánh lại không căng thẳng chút nào, vẻ mặt rất bình tĩnh, tuy bị đánh hơi thê thảm nhưng vẫn cố gắng làm cho mình trông có chút phong độ.
"Cho nên trước khi ngươi định tiếp tục ép hỏi ta, chi bằng chúng ta tâm bình khí hòa nói chuyện với nhau một chút."
Nguyên Bồi Thánh cười, nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Chắc hẳn là Hàn đại nhân biết rất rõ, người như ta để sống sót thì chuyện gì cũng làm được, ta không có bất kỳ yêu cầu gì khác, chỉ cần để ta sống, ngươi sẽ dần dần nhận được tất cả những thứ ngươi muốn có được."
"Dần dần?" Hàn Hoán Chi hỏi một câu.
Nguyên Bồi Thánh nói: "Đương nhiên là dần dần, nếu ta nói luôn một lần, chẳng phải là ngươi sẽ một đao giết ta luôn à."
Hắn ta trầm tư một lát rồi nói: "Ngươi thả ta xuống, ta viết cho ngươi một danh sách mật điệp ẩn nấp trong thành Trường An, ta viết cho ngươi hai mươi người trước, đây xem như là thành ý của ta."
Hàn Hoán Chi khoát tay: "Thả xuống."
Hai gã đình úy tiến lên gỡ Nguyên Bồi Thánh từ trên tường xuống, giải đến trước mặt Hàn Hoán Chi. Hàn Hoán Chi thò tay ra cầm một bàn tay của Nguyên Bồi Thánh lên nhìn, lật qua lật lại mà nhìn.
"Tới giờ cũng không cho người đánh vào tay ngươi chính là bởi vì ta cần bàn tay này để viết ra cái gì đó, nhưng ta không thích phương thức nói chuyện như thế này."
Rắc một tiếng.
Hàn Hoán Chi bóp gãy xương cổ tay của Nguyên Bồi Thánh.
Nguyên Bồi Thánh hét lên một tiếng, trong nháy mắt sắc mặt đã trắng bệch.
Hàn Hoán Chi buông tay ra sau đó nói với giọng điệu bình thản: "Ta đồng ý với ngươi."
Nguyên Bồi Thánh nhìn cổ tay bị gãy của mình, lại nhìn sang Hàn Hoán Chi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin: "Nếu ngươi đã muốn đồng ý với ta, tại sao còn muốn đánh gãy tay ta?"
"Bởi vì ta khó chịu."
Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Viết một bản danh sách, ta không cần hai mươi người, ta muốn danh sách tất cả mật điệp Hắc Vũ trong thành Trường An. Đêm nay viết ra, ngày mai ta đổi cho ngươi một gian phòng thoải mái hơn chút để ở. Đêm nay không viết ra được, ta đành phải đồng ý để cho ngươi nói ra dần dần, nhưng mà ta sẽ không cho ngươi thêm cơ hội tự nguyện nói, nhất định phải là người của ta ép hỏi ra được, nhưng hình phạt ép hỏi đều không hay."
Nguyên Bồi Thánh phẫn nộ nhìn Hàn Hoán Chi: "Dường như ngươi không hề hiểu rằng ta có thể giúp ngươi nhiều cỡ nào, nếu ngươi hiểu thì sẽ đối tốt với ta một chút."
"Không tốt nổi."
Hàn Hoán Chi xoay người đi ra ngoài: "Bởi vì ta ghét người Bột Hải, vô cùng ghét."
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ hắc kỵ phủ Đình Úy xuất động, chia làm mười mấy đội bắt đầu đi bắt người, trong thành Trường An nhất thời nổi sóng gió lớn. Hắc kỵ đi qua trên đường cái, các bách tính đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắc kỵ hành động quy mô lớn như thế khiến bọn họ có chút tò mò.
Buổi chiều, Hàn Hoán Chi đến Tứ Mao Trai, ông ta hành lễ sau đó nói: "Bệ hạ, căn cứ khẩu cung của Nguyên Bồi Thánh, trong vòng một ngày phủ Đình Úy đã bắt được hơn ba trăm bảy mươi mật điệp Hắc Vũ."
"Nhiều như vậy sao?"
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái.
Hàn Hoán Chi nói: "Có không ít người đã ẩn trốn vì Nguyên Bồi Thánh bị bắt, ít nhất còn có hơn trăm người chưa sa lưới, thần nhân thủ hữu hạn cho nên muốn xin chỉ thị bệ hạ..."
Tầm mắt của hoàng đế rời khỏi tấu chương, đặt tấu chương xuống rồi giãn cơ một chút: "Khanh muốn ai? Thẩm Lãnh hay Mạnh Trường An?"
Hàn Hoán Chi nói: "Hiện giờ hai vị đại tướng quân đều ở Trường An, thần muốn xin bệ hạ, có thể để cho một trong hai vị đại tướng quân dẫn đội đi Liêu Bắc đạo hay không. Đi và về cần hơn một tháng, Liêu Bắc đạo có sáu chỗ ẩn nấp của mật điệp Hắc Vũ, và còn là nơi huấn luyện mật điệp, nghe nói số lượng mật điệp ở mỗi một nơi không giống nhau nhưng không ít hơn mười người. Bọn chúng trông không khác gì bách tính Đại Ninh, khi không có nhiệm vụ thì bọn chúng giả như người thường, nếu giao cho sương binh và bổ khoái địa phương làm, thần lo sẽ không làm tốt."
"Một tháng sao?"
Hoàng đế hơi trầm ngâm một chút: "Để Mạnh Trường An đi đi, mang theo những người trẻ tuổi của Võ Viện, cho bọn họ một cơ hội rèn luyện."
Hàn Hoán Chi vội vàng cúi người: "Đa tạ bệ hạ."
Hoàng đế liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Trẫm đã cho phép khanh nghỉ ngơi, xem ra phải có một thời gian khanh không thể về nhà rồi, sau khi vụ án này xong khanh về nhà cùng phu nhân và đứa trẻ, trẫm cho khanh nghỉ năm ngày."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Thần làm xong công sự trước đã."
Hoàng đế gật đầu: "Đi làm đi."
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Trường An mang theo một trăm hai mươi đệ tử trẻ tuổi được chọn từ Võ Viện rời Trường An.
Võ Viện.
Thẩm Lãnh ngồi trên tường thấp nhìn các đệ tử đang thao luyện trong giáo trường, dáng vẻ dường như có chút không vui. Viện trưởng Võ Viện Thạch Nguyên Hùng xách hai bầu rượu đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, đưa cho Thẩm Lãnh một bình.
"Bởi vì bệ hạ cho Mạnh Trường An ra ngoài luyện binh mà không cho ngươi đi, cho nên có chút khó chịu sao?" Thạch Nguyên Hùng hỏi.
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng: "Không khó chịu, chỉ là hắn đi mà ta không đi, nếu ta thắng hắn lúc tỷ thí, có vẻ ta thắng không vẻ vang."
Thạch Nguyên Hùng nói: "Nếu ta cho ngươi biết bệ hạ bỗng nhiên thay đổi ý định, ngươi có muốn nghe không?"
Thẩm Lãnh sáng mắt lên: "Cái gì vậy?"
Thạch Nguyên Hùng lấy ra một tờ giấy và một cái bút chì: "Đây, viết một phiếu nợ, ngươi nợ ta ba bữa cơm do ngươi tự nấu, nếu không thì ta không nói."
Thẩm Lãnh nói: "Đại tướng quân không nói, bệ hạ cũng sẽ phái người đến tuyên chỉ."
Thạch Nguyên Hùng chỉ vào mình: "Chính là ta đấy, hơn nữa chuyện này là ta nói ra với bệ hạ thì bệ hạ mới thay đổi ý định."
Thẩm Lãnh cầm bút chì viết lên giấy, Thạch Nguyên Hùng nhìn nhìn sau đó lắc đầu: "Hay là ta viết rồi ngươi kí tên đi."
Thẩm Lãnh: "..."
Thạch Nguyên Hùng cười nói: "Bệ hạ nói chuyện bắt mật điệp Hắc Vũ ở Liêu Bắc đạo coi như là tỷ thí, ngươi cũng mang một trăm hai mươi đệ tử Võ Viện đi, xem thử ngươi và Mạnh Trường An ai bắt được nhiều hơn."
Ông ta lại giơ tay ra, Thẩm Lãnh thở dài: "Còn muốn gì nữa?"
Thạch Nguyên Hùng nói: "Một trăm lượng bạc."
Thẩm Lãnh nói: "Vơ vét một trăm lượng chính là trọng tội."
Thạch Nguyên Hùng nói: "Ta đi nói với bệ hạ chuyện này vừa hay có thể dùng để tỷ thí cho nên bệ hạ đã đồng ý, nhưng bệ hạ ép ta đánh cược, lựa chọn giữa ngươi và Mạnh Trường An sau đó đặt cược, tiền đặt cược một trăm lượng."
Thẩm Lãnh nói: "Ông cược ai thắng?"
Thạch Nguyên Hùng chỉ vào Thẩm Lãnh: "Ngươi."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ông cho rằng ta sẽ thua?"
Thạch Nguyên Hùng thở dài: "Vậy ngươi cho rằng ta có thể thắng?"
Thẩm Lãnh ngây người, yên lặng lấy ngân phiếu một trăm lượng bạc ra.