Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1430 - Chương 1430: Khát Vọng Lớn Của Nhân Vật Nhỏ

Chương 1430: Khát vọng lớn của nhân vật nhỏ Chương 1430: Khát vọng lớn của nhân vật nhỏ

Liêu Bắc đạo.

Đội ngũ của Mạnh Trường An xuất phát sớm hơn đội ngũ của Thẩm Lãnh khoảng một ngày, Thẩm Lãnh về nhà nói với Trà gia bọn họ một tiếng, sáng sớm hôm sau mới rời thành. Lần này lấy việc rèn luyện người mới của Võ Viện làm chính, tuy rằng những mật điệp Hắc Vũ đó đều rất giảo hoạt và chắc hẳn phần lớn đều biết một chút võ nghệ, nhưng khi hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An xuất phát đều không cảm thấy đây sẽ là chuyện khó khăn cỡ nào.

"Mục tiêu là chỗ nào?" Trần Nhiễm hỏi một câu.

Thẩm Lãnh cưỡi đại hắc mã, chỉ một phương hướng: "Mục tiêu là nơi tương đối gần Liêu Bắc đạo và Giang Nam đạo, chỗ đó có ngọn núi tên là núi Thanh Tuyển, phía bắc núi thuộc về Liêu Bắc đạo, phía nam núi ba trăm dặm chính là sông Nam Bình, thuộc về Giang Nam đạo."

"Núi Thanh Tuyển."

Trần Nhiễm ngây người ra: "Cách quê chúng ta cũng không quá xa."

"Cũng không tính là gần, hơn sáu trăm dặm."

Thẩm Lãnh nói: "Chúng ta phải mau chóng lên đường, từ Trường An đến núi Thanh Tuyển ít nhất phải đi khoảng chừng tám ngày. Dựa theo lời khai của Nguyên Bồi Thánh, phía bắc núi Thanh Tuyển chính là một trong sáu chỗ ẩn thân bí mật của mật điệp Hắc Vũ, chúng ta chạy qua cho dù tiêu diệt nhóm mật điệp Hắc Vũ này ngay trong ngày, còn phải đi thêm hai ngày nữa mới có thể khi đến chỗ tiếp theo. Lộ trình của Mạnh Trường An xa hơn chúng ta một chút nhưng bọn họ đã đi trước một ngày, không thể thua bọn họ được."

"Chạy!"

Thẩm Lãnh đánh ngựa chạy lên đầu tiên.

Lần này Thẩm Lãnh mang ra ngoài một trăm hai mươi đệ tử của Võ Viện, bên cạnh Trần Nhiễm chỉ mang theo một đội lão binh mười người.

Cùng lúc đó, núi Thanh Tuyển.

Sơn Nam có một thôn trấn tên là trấn Tuyển Sơn, thôn trấn đã có mấy trăm năm lịch sử, trước khi Ninh quốc vẫn chưa thành lập đã có không ít người định cư ở nơi này, đại bộ phận mọi người chạy đến đây là để tránh chiến loạn trước khi Sở quốc diệt vong, lâu dần tạo thành một thôn trấn, hiện giờ đã là một trấn lớn với hơn nhân khẩu vạn.

Có không ít nam nhân trẻ tuổi của trấn Tuyển Sơn làm công trong đồn điền ở Sơn Bắc, trong mấy tháng ngày mùa không trở về nhà, đến kỳ nghỉ đông mới trở về, nhưng tiền công mang về mỗi năm cũng không ít, cho nên cuộc sống rất giàu có.

Phần lớn mọi người của trấn Tuyển Sơn vẫn sống bằng nghề nông, nữ nhân và lão nhân ở nhà lo liệu, nuôi tằm trồng dâu, hàng năm vào thời điểm cố định đều sẽ có thương nhân đến trấn thu mua cho nên cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Bởi vì trấn Tuyển Sơn nhiều nhân khẩu nên trong trấn có trấn nha. Dựa theo quy định thì gọi là trưởng thôn của một thôn trấn lớn, dựa theo quy chế của Đại Ninh thì gọi là lý chính, lý chính của trấn lớn là bát phẩm, lý chính của trấn nhỏ là cửu phẩm.

Bát phẩm cửu phẩm đều không tính là quan viên đứng đắn, không nhập phẩm, quan viên chính thức là tòng thất phẩm trở lên. Phần lớn huyện lệnh của huyện nhỏ là chính thất phẩm, cũng có tòng thất phẩm, huyện lệnh của huyện lớn là tòng lục phẩm. Nếu quy mô của huyện này đủ lớn và còn hết sức quan trọng, huyện lệnh cũng có người là chính lục phẩm.

Trấn Tuyển Sơn thuộc huyện Nam Sơn. Sở dĩ trấn Tuyển Sơn quan trọng như vậy cũng là bởi vì con đường gần nhất từ Sơn Nam đến Sơn Bắc nằm ngay phía sau trấn Tuyển Sơn, xuyên qua khe núi bảy mươi dặm là có thể đến Sơn Bắc.

Giờ khắc này, trong một căn nhà lớn ở trấn Tuyển Sơn.

Vũ Văn Tiểu Sách ngồi trên ghế lắc nhẹ nhàng lắc trước lắc sau, nhắm mắt phơi nắng, dường như cực kỳ hưởng thụ sự an nhàn này.

Trong viện có không ít tráng hán cầm đao, bọn họ canh phòng bốn phía, không ít người quỳ ở giữa sân, có mười mấy người, đều là hán tử còn trẻ khỏe.

Vũ Văn Tiểu Sách lắc lư một lúc lâu rồi chậm rãi mở mắt ra, tùy tiện chỉ một người trẻ tuổi bị bắt quỳ ở đó: "Đưa hắn đến đây."

Người trẻ tuổi bị thủ hạ của Vũ Văn Tiểu Sách kéo lê qua, đạp một cước vào chỗ đầu gối, người trẻ tuổi quỳ xuống trước mặt Vũ Văn Tiểu Sách bụp một tiếng.

"Trần Tam Dương đâu?" Vũ Văn Tiểu Sách hỏi.

Người trẻ tuổi lắc đầu.

Vũ Văn Tiểu Sách cười nói: "Ngươi nói không biết Trần Tam Dương ở đâu? Ừm... Ta tin, đó là một người cũng có thể vứt bỏ cả các ngươi, hắn làm được."

Y lại hỏi: "Vợ con của Trần Tam Dương đâu?"

Người trẻ tuổi lại lắc đầu.

Vũ Văn Tiểu Sách khẽ thở dài, dường như đang cảm thấy không đáng giá vì người trẻ tuổi này, y có chút tiếc nuối nói: "Ngươi thật sự không nên lừa ta. Với ta mà nói các ngươi không phải là người không giết không được, nhưng ngươi lại lừa ta, ta đành phải giết ngươi. Ngươi nói không biết Trần Tam Dương ở đâu thì ta tin, ngươi nói không biết vợ con của Trần Tam Dương trốn ở chỗ nào, ta không tin."

Y đứng dậy, chậm rãi đi quanh người trẻ tuổi đang quỳ ở đó: "Khi Trần Tam Dương chạy trốn từ Lộc Thành không có mang theo vợ con bên cạnh, mà các ngươi chính là người được hắn phân phái bảo vệ vợ con hắn."

Y đi đến trước mặt người trẻ tuổi thì dừng lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt người trẻ tuổi: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, vợ con của Trần Tam Dương đâu?"

Người trẻ tuổi vẫn lắc đầu: "Ta không biết, biết cũng sẽ không nói với ngươi."

Vẻ tiếc nuối trên mặt Vũ Văn Tiểu Sách càng rõ ràng hơn, y cúi người vỗ v vai người tuổi trẻ kia: "Ngươi dâng mạng ra vì người như Trần Tam Dương, có ý nghĩa sao? Trần Tam Dương là một kẻ ngay cả vợ con của mình cũng có thể vứt bỏ, mà các ngươi vẫn còn ở đây giúp hắn bảo vệ vợ con, không cảm thấy không đáng sao?"

Người trẻ tuổi nói: "Người của phiếu hào Thiên Cơ không làm chuyện bán đứng người nhà, ngươi giết ta đi."

"Ha ha ha ha ha..." Vũ Văn Tiểu Sách cười ha hả: "Phiếu hào Thiên Cơ!"

Bốp!

Y tát vào mặt người trẻ tuổi: "Ta không biết ngươi tự hào cái gì, nghĩ ngươi là người của phiếu hào Thiên Cơ thì ghê gớm? Ta ghét nhất là người không biết kiêu ngạo vì cái gì như các ngươi."

Y khoát tay: "Lột hắn, lột trước mặt mọi người."

Mấy tên thủ hạ lập tức đi nhanh đến nhưng không lập tức động thủ, một thủ hạ trong số đó sắc mặt khó xử nói: "Tiên sinh, như vậy không tốt chứ? Hay là cứ giết luôn đi, tra tấn người như vậy... Ta..."

Vũ Văn Tiểu Sách nhìn tên thủ hạ vừa nói, im lặng một lát rồi gật đầu: "Ngươi nói có lý, không nên ác độc như vậy, nhưng ta không biết nếu các ngươi rơi vào tay Trần Tam Dương thì liệu hắn có làm như vậy hay không. Hắn đã lấy trộm đồ của chúng ta, những kẻ này đều là trợ thủ."

Thủ hạ của y vẫn không muốn làm chuyện tàn nhẫn như vậy, lột da người sống, người bình thường không ai làm được chuyện thế này.

"Ồ..."

Vũ Văn Tiểu Sách nhìn chung quanh, thủ hạ của y đều không dám nhìn thẳng vào y, có thể nhìn ra được, những người này đều không muốn làm chuyện độc ác như lột da người.

"Cũng được."

Vũ Văn Tiểu Sách đột nhiên rút kiếm, xoẹt một tiếng, cánh tay phải của người giúp việc trẻ tuổi của phiếu hào kia liền bị chém rụng.

Vũ Văn Tiểu Sách ngồi xuống, nhìn người trẻ tuổi kia đang kêu thảm và không ngừng quằn quại, nói: "Ngươi có thể giữ đạo nghĩa trong lòng ngươi, nhưng chẳng lẽ ngươi không bận tâm đến bằng hữu của ngươi? Bọn họ không phải là đạo nghĩa trong lòng ngươi à? Ngươi không nói ra tung tích của vợ con Trần Tam Dương, ta cũng không động đến ngươi nữa, nhưng ta sẽ giết từng đồng đội của ngươi một ngay trước mặt ngươi."

Đúng lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, mọi người đồng thời nhìn sang phía cửa. Vũ Văn Tiểu Sách ra dấu tay, người của y lập tức tới gần cửa, mấy người đã tháo liên nỏ xuống, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Một người mặc quan phục đứng ở ngoài cửa viện, nhìn phục sức chắc hẳn là bổ đầu của huyện nha, là một người trẻ tuổi, nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, người của huyện nha huyện Nam Sơn.

Nửa canh giờ trước.

Bổ đầu huyện nha huyện Nam Sơn Phương Thiệp Di về đến nhà. Trong nhà đã chỉ còn dưỡng mẫu, gã thuê một tiểu cô nương để chăm sóc dưỡng mẫu, là người cùng thôn tên Phương Trúc Hoan, phần lớn người của trấn Tuyển Sơn đều họ Phương.

Huyện thành huyện Nam Sơn cách trấn Tuyển Sơn ba mươi mấy dặm đường, sau khi gã thăng nhiệm bổ đầu đã không chỉ một lần muốn đón dưỡng mẫu đến huyện thành ở nhưng dưỡng mẫu không chịu, không muốn rời khỏi căn nhà đã sinh sống cả đời này. Gã cũng không khuyên được, đành phải thuê Phương Trúc Hoan chăm sóc dưỡng mẫu.

Phương Trúc Hoan là một cô nương thoạt nhìn vĩnh viễn đều vui vẻ như vậy, đáng yêu như vậy, chỉ là sau khi phụ thân nhiễm bệnh qua đời thì gia cảnh trở nên sa sút rất nhiều. Người trong trấn phần lớn mang họ Phương cho nên đều sẽ nương tựa lẫn nhau, nhưng tiểu cô nương rất mạnh mẽ, mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu tự kiếm tiền nuôi gia đình.

Phương Thiệp Di cảm thấy nàng ta có thể tin cậy được nên lấy ra một nửa tiền lương bổng mỗi tháng để thuê nàng ta, cũng là để chăm sóc nhà nàng ta.

Hiện tại tiểu cô nương đã hai mươi tuổi, duyên dáng yêu kiều, không ít người tới nhà làm mối nhưng nàng ta đều không chịu, nàng ta nói khi nào thẩm nương không còn nữa thì nàng ta mới nghĩ đến chuyện thành thân. Thẩm nương mà nàng ta nói chính là dưỡng mẫu của Phương Thiệp Di.

Trấn Tuyển Sơn rất đặc biệt, mối quan hệ trong dòng họ đều rất không tồi nhưng khó tránh khỏi tính bài ngoại. Sức ảnh hưởng của Phương gia ở huyện Nam Sơn rất lớn, ngoại trừ Phương Thiệp Di ra, huyện thừa Phương Dương Lâu cũng là người của trấn Tuyển Sơn.

Về đến nhà, Phương Thiệp Di không vội thay y phục đã bắt đầu bổ củi đun nước, bình thường những việc này đều là tiểu cô nương Phương Trúc Hoan làm, gã về thì sẽ không cho tiểu cô nương động tay vào nữa. Tiểu cô nương đã ở đây hầu hạ thẩm nương bốn năm năm cũng có chút tình cảm khác với Phương Thiệp Di, chỉ là không dám nói.

"Vài ngày trước trong trấn có một người bên ngoài dọn đến, hình như là một nhà giàu có, phu nhân mang theo trẻ con, còn có mười mấy gia đinh, chưa từng thấy nam chủ nhân."

Phương Thiệp Di bổ củi, Phương Trúc Hoan ở một bên nói chuyện nhà.

"Nhưng bắt đầu từ mấy ngày trước không biết phu nhân đó và đứa trẻ đã đi đâu, mười mấy gia đinh đó cũng rất ít ra ngoài."

Nàng ta nói xong, Phương Thiệp Di dừng động tác lại.

"Ta đi xem thử."

Gã lau tay, lấy bội đao đeo lên hông: "Cơm tối chờ ta về làm."

Phương Trúc Hoan chạy theo gã đến cửa: "Huynh đi làm gì vậy, muội chỉ nói vậy thôi."

"Ta chỉ xem thử thôi."

Phương Thiệp Di quay đầu lại khoát tay: "Giúp ta đun chút nước, lát nữa ta về tắm rửa."

"Được!"

Tiểu cô nương lập tức chạy về, sắc mặt hơi ửng hồng.

Phương Thiệp Di đi đến cửa nhà của hộ gia đình mới dọn đến, vừa đến gần thì trong sân nhà đó truyền ra một tiếng kêu. Đây là căn nhà nằm ngoài rìa thôn, chủ nhân cũ cũng không phải người của thị tộc Phương gia, bởi vì không hòa thuận với người trong thôn, lúc trước khi xây nhà đã cố ý xây cách xa chút. Sau đó bọn họ dọn đi, người của Phương gia đi giúp đỡ, xem như làm dịu mối quan hệ, chỉ là sợ rằng gia đình kia csẽ không còn trở lại nữa.

Thân là bổ đầu, Phương Thiệp Di lập tức nắm chuôi đao, tiếng kêu đó khiến gã cảnh giác.

"Là ai?!" Phía sau cánh cửa có người hỏi.

"Ta vừa mới nghe thấy có người kêu thảm, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có không có."

Người ở sau cửa trả lời: "Chỉ là không cẩn thận bị ngã thôi, huynh đệ của ta rất hậu đậu, không cẩn thận bị ngã vỡ đầu."

Người ở bên trong trả lời một câu, bên ngoài liền không có tiếng động, bọn họ đợi một lúc lâu cũng không thấy có người nói nữa, thế là thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này Phương Thiệp Di nhà leo lên từ sau, gã nhảy vào từ tường sau, sắc mặt lập tức thay đổi khi nhìn những người trong sân.

"Ban ngày ban mặt mà các ngươi lại dám vào nhà hành hung!"

Phương Thiệp Di rút bội đao ra: "Ta là bổ đầu của huyện Nam Sơn, các ngươi mau buông hung khí, ta phải dẫn các ngươi về nha môn."

Vũ Văn Tiểu Sách nhìn gã một cái, có chút bất đắc dĩ cười cười: "Trên đời này thật nhiều người ngốc."

Y khoát tay: "Giết hắn đi."

Thủ hạ lập tức xông về phía Phương Thiệp Di.

Nói thật thì bổ đầu của một huyện nha phần lớn thời gian đều không có vụ án gì để điều tra, cũng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, trường hợp như vậy, nhưng gã là bổ đầu, bổ đầu của Đại Ninh, cho nên y không lui bước.

Phương Thiệp Di hít sâu một hơi, nắm chặt trường đao.

Người đầu tiên lao đến trước mặt gã, chém một đao tới cổ của gã, Phương Thiệp Di cũng thay đổi ánh mắt khi nhìn thấy góc độ ra tay của nhát đao này...

Gã cúi đầu tránh nhát đao này, ngay sau đó đao của gã lập tức kéo ngang, rạch qua cổ tên sát thủ, khi máu phun ra ngoài thì Phương Thiệp Di đã tránh ra.

Mắt Vũ Văn Tiểu Sách lóe lên: "Bổ đầu của một huyện nha, thân thủ này, có chút thú vị."

Phương Thiệp Di nhìn thẳng vào Vũ Văn Tiểu Sách hỏi: "Các ngươi là đào binh?"

Bình Luận (0)
Comment