Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1431 - Chương 1431: Ta Phải Bắt Ngươi Về Nha Môn!

Chương 1431: Ta phải bắt ngươi về nha môn! Chương 1431: Ta phải bắt ngươi về nha môn!

Phương Thiệp Di để hoành đao ở phía trước, nhìn kỹ những người trước mặt, ở cửa có sáu người, bên trái sương phòng có bốn người, bên phải ba người, ở cửa nhà giữa có năm người, mười mấy người đang quỳ trong sân chắc hẳn không phải là đồng bọn.

Một người đánh mười mấy người, nếu như là người bình thường thì không nói, mấu chốt là mười mấy người này có lẽ là lính.

Từ nhát đao đầu tiên của người tấn công là gã đã nhìn ra, đó là phương thức xuất đao của chiến binh Đại Ninh, cho nên trong giây phút đó gã hơi hoảng hốt.

Gã không muốn tin chiến binh Đại Ninh sẽ vì làm chuyện xấu, ở trong lòng các bách tính chiến binh được xưng tụng bằng hai chữ "thần thánh", chiến binh làm sao có thể làm ra chuyện xấu?

Cho nên sau khi giết trong một kẻ trong số đó, câu hỏi đầu tiên của gã là: "Các ngươi là đào binh?"

"Ồ." Vũ Văn Tiểu Sách cười cười: "Ngươi cũng có chút kiến thức, nhưng ngươi nói sai rồi, chúng ta không phải đào binh, chúng ta là chiến binh, phụng mệnh bắt dư nghiệt thủy phỉ ẩn nấp ở đây. Ngươi đã giết chiến binh, ngươi nghĩ mình có thể giải thích rõ ràng sao?"

Y vừa nói vừa đi về phía Phương Thiệp Di, nhưng Phương Thiệp Di hoàn toàn không tin, gã lập tức lui về phía sau một bước, hướng mũi đao ra ngoài.

"Chiến binh đuổi bắt thủy phỉ sẽ thông báo cho huyện nha, ta là bổ đầu của huyện Nam Sơn căn bản không nhận được tin tức, nếu các ngươi là binh thì chỉ có thể là đào binh."

"Nói ngươi thông minh..." Vũ Văn Tiểu Sách nhìn gã, có hứng thú: "Một mình ngươi đã dám xông vào, giống cực kỳ ngu xuẩn. Nói ngươi ngu xuẩn thì phản ứng của ngươi lại giống như một người cực kỳ thông minh."

"Ta chỉ là một bổ khoái."

Phương Thiệp Di nói: "Các ngươi đã phạm tội thì ta phải bắt các ngươi đến nha môn, đây là chức trách của ta. Nếu các ngươi phản kháng, ta sẽ dựa theo luật lệ Đại Ninh giết chết tại chỗ."

"Ha ha ha ha ha..." Vũ Văn Tiểu Sách không nhịn được cười: "Ngươi nghĩ là mình rất mạnh?"

Y xua tay: "Mau chóng xử trí xong, chúng ta nên đi rồi."

Thủ hạ lập tức tiến lên, người trong viện nhanh chóng điều chỉnh chỗ đứng của mình, năm người cùng đứng vào vị trí, hai đội năm người một trái một phải bọc vây Phương Thiệp Di.

Phương Thiệp Di hít sâu một hơi: "Các ngươi ngang nhiên chống đối pháp luật."

"Lên!"

Đội năm người bên trái xông vào Phương Thiệp Di, hai người phía trước đồng thời chém đao, Phương Thiệp Di dựng trường đao lên chặn hai đao này, nhưng hai người kia chém đao xuống rồi đồng thời xoay người sang cùng một hướng, người thứ ba chém ngang một đao thẳng đến hông Phương Thiệp Di.

Đấu pháp trận mai hoa nhỏ năm người tiêu chuẩn của chiến binh Đại Ninh.

Đồng thời khi một đao đó chém ngang đến, Phương Thiệp Di nhấc đầu gối lên đập vào thân đao, đao bị đầu gối chếch lên trên, gã nhấc chân đạp trúng bụng dưới của người thứ ba.

Gã rút trường đao về, thuận thế lia đao cắt đứt cổ người thứ ba.

"Hơ?"

Vũ Văn Tiểu Sách nhìn đao pháp của Phương Thiệp Di, không khỏi tò mò: "Đây chẳng qua là đao pháp bình thường huấn luyện bổ khoái ở nha môn các nơi trong Đại Ninh, hình như gọi chính khí chế địch đao? Nhưng ngươi lại dùng rất linh hoạt, làm một bổ khoái thật uổng phí."

Phương Thiệp Di không để ý tới y, trường đao vòng qua người, chặn đao của kẻ thù sau đó gã lại nhắm chuẩn khe hở mà đạp một cước, lại một kẻ địch bị gã đạp trúng. Gã chỉ cần tiến công đắc thủ là lập tức lui về phía sau, sau đó lập tức bổ đao.

Đao pháp của gã thoạt nhìn không đẹp chút nào, thân pháp cũng có chút vụng về nhưng gã nắm giữ thời cơ xuất đao tuyệt đối vừa vặn, mà tốc độ của gã lại rất nhanh.

Ví dụ như động tác trường đao vòng qua người thế này, đều là kiểu vũ phu làm xiếc trên đường mới dùng, lên chiến trường thì đao pháp như vậy có vẻ hơi rườm rà.

Đao trên chiến trường đều là đến thẳng đi luôn, không màu mè.

"Ta cho ngươi hai ngàn lượng bạc, sau này ngươi đi theo ta thì thế nào?" Vũ Văn Tiểu Sách nói lớn một tiếng.

"Ta là bổ khoái của Đại Ninh!"

Phương Thiệp Di bị hai đội năm người trước sau giáp kích mà lại còn có thời gian trả lời một câu, dường như Vũ Văn Tiểu Sách càng cảm thấy hứng thú hơn đối với gã, chỉ nhìn chứ không có ý định ra tay.

Hai tiếng "phập phập", Phương Thiệp Di lại chém ngã hai kẻ địch, trên trán của gã cũng đã thấy lấm tấm mồ hôi.

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Năm ngàn lượng."

"Ta là bổ khoái của Đại Ninh!"

Tiếng trả lời của Phương Thiệp Di càng lớn hơn nữa, nghe hơi khàn khàn.

"Quả nhiên là kẻ ngốc."

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Một vạn lượng. Nếu ngươi bằng lòng theo ta, bây giờ ta sẽ cho ngươi một vạn lượng, và còn có thể giúp ngươi chế tạo trường hợp giả chết, không có ai nghi ngờ, ngươi có thể yên tâm đi theo ta. Một vạn lượng đủ để cho ngươi an cư."

Lần này Phương Thiệp Di không trả lời.

Gã chỉ liếc mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Sách một cái, chiến ý trong ánh mắt đã là câu trả lời đủ rõ ràng.

Phập!

Lại một người nữa bị Phương Thiệp Di chém gục.

Hai đội năm người vây công nhưng rất nhanh đã bị gã chém chết năm người.

Vũ Văn Tiểu Sách giận dữ, trường kiếm ra khỏi vỏ.

Một luồng kiếm quang thẳng tiến đến ngực của Phương Thiệp Di, trong khoảnh khắc đó Phương Thiệp Di vung tay trái lên, có thứ gì đó kêu lạch cạch một tiếng đánh vào trường kiếm của Vũ Văn Tiểu Sách, kiếm Vũ Văn Tiểu Sách lại bất ngờ bị đẩy ra, thế nên Vũ Văn Tiểu Sách cũng hơi ngây người.

Sau đó y mới chú ý tới thứ đẩy trường kiếm của y ra là một sợi dây xích, dây xích phối chế của bổ khoái Đại Ninh.

"Thế mà lại là thứ này..." Vũ Văn Tiểu Sách thở dài: "Với tư chất thiên phú của ngươi, nếu có một cao thủ thực sự chỉ dạy ngươi, nói không chừng ngươi đã có thể là một trong những người mạnh nhất đương thời. Đáng tiếc, ta vừa mới xem qua, đao pháp ngươi học tạp nham, có đao pháp chế địch mà bổ khoái luyện, có kỹ năng đao pháp làm xiếc của giang hồ."

Phương Thiệp Di lại chém gục một người: "Đao pháp có thể chấp pháp chính là đao pháp nhất đẳng."

Vũ Văn Tiểu Sách không nói nữa, trường kiếm đâm ra ngoài lần thứ hai, lần này kiếm nhanh hơn và mạnh hơn, trong nháy mắt kiếm đã đến trước người Phương Thiệp Di. Phương Thiệp Di giật dây xích trong tay trái, giống như một con linh xà quấn quanh thân kiếm của Vũ Văn Tiểu Sách, sau đó tay trái của gã kéo một cái, trường kiếm liền lệch ra ngoài.

Phương Thiệp Di lại bất ngờ đánh trả lại một đao, nhát đao này chém thẳng đến mặt Vũ Văn Tiểu Sách. Vũ Văn Tiểu Sách rút trường kiếm ra khỏi dây xích, đốm lửa tóe ra.

Kiếm chắn ở trước mặt nhưng đao không hạ xuống, Vũ Văn Tiểu Sách ngẩn ra.

Nhát đao kia đã chém gục một tên thủ hạ của y.

Phương Thiệp Di lui về phía sau mấy bước, tay trái cầm dây xích, tay phải là một thanh trường đao đã chém ra không ít vết mẻ. Đao của gã thật sự không tốt, không bằng cả hồng tuyến đao bình thường của chiến binh Đại Ninh.

Đao trang bị của nha môn quan phủ địa phương quả thật còn kém hơn hoành đao chế thức của quân đội.

Phương Thiệp Di hơi cúi người, há miệng thở dốc từng hơi từng hơi, trên mặt đẫm mồ hôi, nhìn có vẻ như thể lực đã sắp đến cực hạn, nhưng vẫn còn ý chí chiến đấu hừng hực.

"Ngươi chỉ là bổ khoái."

Vũ Văn Tiểu Sách lắc đầu: "Lương bổng mà ngươi cầm, đủ để ngươi bán mạng sao?"

"Thứ khiến cho ta liều mạng không phải lương bổng của ta, là quan phục của ta."

Phương Thiệp Di nói xong liền xông về phía Vũ Văn Tiểu Sách, tay trái vung xích lên quấn cổ Vũ Văn Tiểu Sách. Vũ Văn Tiểu Sách hạ thấp người tránh dây xích, đâm một kiếm về phía lồng ngực Phương Thiệp Di, nhưng trường đao của Phương Thiệp Di đã ở đó chờ sẵn.

Phản ứng của gã tuyệt đối là siêu nhất lưu, chỉ là thật sự thiếu kinh nghiệm chiến đấu.

Keng!

Mũi kiếm của trường kiếm chọc vào trường đao, mũi kiếm lại đâm xuyên thủng một lỗ nhỏ trên thân đao, có thể thấy được lực độ của nhát kiếm này hung mãnh cỡ nào.

Phương Thiệp Di lại ném dây xích bên tay trái đi, Vũ Văn Tiểu Sách lập tức lui về phía sau, nhưng một giây sau Phương Thiệp Di lại làm một việc khiến cho Vũ Văn Tiểu Sách bất ngờ... Phương Thiệp Di nhấc chân, một lớp bụi đất bay vào mặt Vũ Văn Tiểu Sách.

Đá đất!

Phàm là khách giang hồ có chút sĩ diện đều sẽ không dùng chiêu này khi luận võ, đây là chiêu thức chỉ dùng khi lưu manh vô lại đánh nhau, đá đất, hất cát, phun nước bọt, đạp háng, tát mặt, tóm tóc...

Thế nhưng chiêu thức chơi xấu như thế này làm cho Vũ Văn Tiểu Sách căn bản không hề phòng bị, y lập tức giơ cánh tay lên dùng ống tay áo ngăn cản lớp đất kia, Phương Thiệp Di lại lao đến quét ngang một đao vào bụng của y.

Vũ Văn Tiểu Sách nhún chân một cái lao nhanh về phía sau, một đao kia sượt qua áo của y, áo bị cắt ra một vết rách.

Vũ Văn Tiểu Sách đáp xuống đất, cúi đầu nhìn bụng, vết rách trên áo dài chừng một thước, nhát đao này tiến vào thêm nửa tấc nữa là có thể cắt rách cả bụng của y.

"Chết!"

Ánh mắt Vũ Văn Tiểu Sách lạnh đi, nhún chân một cái người lại nhẹ nhàng trở lại. Lần này Vũ Văn Tiểu Sách đã hạ quyết tâm, kiếm thế giống như mưa sao băng liên miên bất tận, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước. Phương Thiệp Di bị ép lui lại từng bước một, thanh trường đao sắt bình thường kia lên xuống ở trước người, thân đao chắn ngang di chuyển lên xuống, chỉ là động tác vụng về nhưng cực nhanh như vậy đã chặn hết mọi nhát kiếm của Vũ Văn Tiểu Sách.

Đã rất lâu rất lâu rồi Vũ Văn Tiểu Sách không xuất nhiều kiếm như vậy khi động thủ với người khác, nhưng mà lại vẫn không thể giết được Phương Thiệp Di.

Phương Thiệp Di cản được nhát kiếm cuối cùng thì đã lùi đến cửa nhà chính, gã khom người thở hồng hộc, vậy nhưng cảm giác mang lại cho cho người ta chính là gã vẫn có thể đánh tiếp.

"Liên nỏ!"

Vũ Văn Tiểu Sách giận dữ hô một tiếng.

Bốn năm tên thủ hạ còn lại lập tức giơ liên nỏ lên, bắn tên về phía Phương Thiệp Di, mũi tên bay đến dày đặc giống như hạt mưa.

Phương Thiệp Di rung dây xích trong tay, xích xoay tròn thành một vòng tròn trước người, trong tiếng dinh đinh đang đang, mấy chục mũi tên lại bất ngờ bị gã cản được.

"Ngươi là quái vật."

Vũ Văn Tiểu Sách lẩm bẩm một câu, sau đó lại xông lên lần nữa.

Y vừa xuất kiếm, Phương Thiệp Di hô một tiếng: "Ám khí!"

Vũ Văn Tiểu Sách khựng lại theo bản năng, sau đó Phương Thiệp Di thật sự phun một ngụm nước bọt về phía y.

Còn khạc đờm một cái.

Vũ Văn Tiểu Sách ghê tởm hận không thể băm Phương Thiệp Di thành vạn đoạn, trường kiếm lại tấn công nhưng chỉ trong chớp mắt này Phương Thiệp Di đã giơ chân đá văng cửa phòng ở phía sau, gã lui vào cửa phòng. Cửa chỉ lớn như vậy, một mình gã chặn ở cửa đỡ kiếm cũng không cần lo bị tập kích hai bên.

Gã ném dây xích trong tay trái đi cũng không biết quấn thứ gì bay trở về, thứ kia đánh thẳng vào Vũ Văn Tiểu Sách, Vũ Văn Tiểu Sách một kiếm gạt thứ kia ra, sau đó mới nhìn rõ là cái gáo nước.

Khi Vũ Văn Tiểu Sách ngây người Phương Thiệp Di lại hô một tiếng: "Ám khí!"

Lần này Vũ Văn Tiểu Sách không nhúc nhích, thủ hạ của y cũng không nhúc nhích, thế nhưng lần này thật sự có ám khí. Phương Thiệp Di vung tay trái lên, xích quấn trên lưng gã, gã lôi ra ba miếng phi tiêu ở bên hông ném ra ngoài, một tên sát thủ lập tức bị đánh thủng cổ họng.

"Ngươi là thứ cặn bã!"

Vũ Văn Tiểu Sách giận dữ, thế công đột nhiên mãnh liệt hơn.

Phương Thiệp Di vừa đánh trả vừa đáp lời: "Ta không phải cặn bã, ta là bổ khoái!"

Cứ đánh như vậy thêm gần một khắc nữa, thủ hạ của Vũ Văn Tiểu Sách ở trong viện bị giết hết một cách khó hiểu như vậy, chỉ còn lại Vũ Văn Tiểu Sách còn đứng ở trước mặt gã.

Vũ Văn Tiểu Sách đã vô cùng khó tin.

Loại đấu pháp hạ lưu vô liêm sỉ trên giang hồ này lại giết nhiều thủ hạ của y như vậy, lại chặn được nhiều kiếm của y như vậy.

Phương Thiệp Di vịn vào cửa thở hồng hộc: "Ngươi buông binh khí xuống, theo ta về nha môn."

Vũ Văn Tiểu Sách thầm nghĩ mình phải làm gì, xoay người rời đi.

"Ngươi đứng lại!"

Phương Thiệp Di rõ ràng đã không còn thể lực gì nhưng liền nhấc chân đuổi theo.

Hai người một trước một sau lao ra khỏi viện một trước một sau lao ra ngoài thôn...

Sau một đêm, trong ánh sáng mặt trời.

Vũ Văn Tiểu Sách quay đầu lại nhìn kẻ điên kia, dù thế nào cũng không hiểu tên kia hẳn là đã sắp nổ phổi rồi, sao lại vẫn chưa chết vì chạy?

"Ngươi đứng lại..." Phương Thiệp Di vẫn đuổi theo sau lưng y: "Ta phải bắt ngươi về nha môn."

Bình Luận (0)
Comment