Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1432 - Chương 1432: Các Ngươi Đều Là Đồ Giả

Chương 1432: Các ngươi đều là đồ giả Chương 1432: Các ngươi đều là đồ giả

Khi Vũ Văn Tiểu Sách cắt đuôi được Phương Thiệp Di thì đã là đêm ngày hôm sau. Buổi tối đầu tiên Vũ Văn Tiểu Sách tưởng là mình đã thành công cho nên đi đến sau nửa đêm thì tìm một nơi dừng lại nghỉ ngơi, kết quả không ngờ mới ngủ một lúc Phương Thiệp Di đã lại lảo đảo đến tìm được y.

Buổi tối thứ hai, suốt cả đêm Vũ Văn Tiểu Sách đều cố ý bày nghi trận và luôn chuyển đổi phương hướng, đến sáng sớm y lại trở về trấn Tuyển Sơn, còn thuê một người ở trấn Tuyển Sơn đánh xe đưa y đến bờ sông Nam Bình.

Quãng đường ba trăm dặm đối với xe mà nói đã xem như là rất dài rồi, xe ngựa một ngày cũng chỉ đi được hơn một trăm dặm, người không cần nghỉ ngơi nhưng ngựa vẫn phải nghỉ ngơi, cho nên đến bờ sông ít nhất mất ba ngày, đối với xa phu mà nói đây được xem như là việc lớn.

Vũ Văn Tiểu Sách cũng hứa hẹn hào phóng, đầu tiên là đặt cọc năm lượng bạc, nói là sau khi đến bờ sông sẽ đưa thêm năm lượng nữa. Ba ngày có thể kiếm mười lượng bạc, đối với bách tính phổ thông mà nói đây tuyệt đối là số tiền bất ngờ, không phải là ít.

Trên xe ngựa, Vũ Văn Tiểu Sách thoải mái ngủ cả một ngày, y rất tự tin, tên Phương Thiệp Di kia hẳn là đã đến phía bắc núi Thanh Tuyển, mà y thì đi hướng nam.

Bình an vô sự không ngoài dự liệu, một ngày trôi qua rất nhanh, đêm đó y và xa phu ăn ngủ ở bên ngoài, dù sao có xe ngựa ở cũng không cần lo gió sương.

Qua buổi trưa ngày thứ ba, xe ngựa đi trên quan đạo, lúc này người đi trên đường rất ít. Lúc xuất phát Vũ Văn Tiểu Sách đã nhờ xa phu mang theo không ít đồ ăn ở nhà đi, tuy rằng bánh nướng hơi khô cứng nhưng đối với Vũ Văn Tiểu Sách mà nói như thế này không tính là khổ cực.

"Ông bạn già."

Vũ Văn Tiểu Sách từ trong xe ngựa đi ra, ngồi xuống cạnh xa phu ở phía trước: "Hỏi thăm ngươi một chuyện."

Xa phu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Ta từ Sơn Bắc đến, đi khe núi bảy mươi dặm, lúc vừa vào trấn của các ngươi thì nghe thôn dân xôn xao bàn luận, nói là trong trấn các ngươi có án mạng?"

"Còn không phải à."

Xa phu nói: "Nhà đó mới chuyển đến không bao lâu, ta đã gặp một lần, từng chào hỏi với nữ chủ nhân, là gặp nhau ở trên đường, mặc dù nói là mới chuyển đến nhưng chẳng phải sau này cũng là người cùng thôn sao, ai ngờ đến người ta không thèm đếm xỉa, nhìn có chút cao ngạo."

"Chỉ là cũng không biết nhà đó đã đắc tội với ai, bị người xông vào... Ta đã từng nói, người ngoài mới đến thôn đều không bền lâu, người của bổn gia Phương gia chúng ta trong thôn đều biết gốc gác, ai cũng sẽ không đắc tội với sơn phỉ lưu manh, sẽ không tự dưng gây thị phi, nhưng người mới đến, nói không chừng cũng là bởi vì đắc tội với người khác mới đến đây tránh nạn."

Vũ Văn Tiểu Sách cười cười: "Ngươi nói câu này không sai, nếu trong thôn ta bỗng dưng có người ngoài đến, ta cũng cảm thấy đáng nghi."

"Ngươi xem đi, hai chúng ta nghĩ cũng giống nhau!"

Xa phu mở bình nước ra uống một ngụm rồi tiếp tục nói: "Chỉ đáng tiếc cho bổ đầu đại nhân, nói là đuổi theo những tên hung đồ đó ra ngoài trấn, đến bây giờ cũng không có tin tức gì, rất có khả năng cũng đã xảy ra chuyện. Bổ đầu đại nhân là người tốt, còn trẻ tuổi nhưng được người tôn kính."

"Bổ đầu là người của trấn các ngươi?" Vũ Văn Tiểu Sách hỏi một câu.

"Phải." Xa phu trả lời, sau đó lại lắc đầu: "Thật ra cũng không tính là vậy... Hình như là bảy tám năm trước, lão tẩu tử đáng thương của ta nhặt được một tiểu tử ở cửa thôn, hai mươi tuổi, bị ngất xỉu ở đó, lão tẩu tử tâm địa tốt, gọi người giúp đưa tiểu tử về nhà."

"Sau đó mới biết được tiểu tử đó là bổ khoái của huyện nha, một mình đuổi theo một kẻ xấu từ huyện thành đến tận trấn Tuyển Sơn chúng ta, ba mươi mấy dặm đường, mệt không chịu nổi, còn bị thương nên ngất đi. Tiểu tử đó sống một thân một mình, cha mẹ chết sớm, lão tẩu tử ta là ân nhân cứu mạng của hắn, vì thế hắn liền nhận lão tẩu tử ta làm mẹ nuôi, bắt đầu từ ngày đó, mỗi tháng đều sẽ đến đây."

"Phương bổ đầu là người tốt, chẳng những chăm sóc lão tẩu tử ta mà còn chăm sóc cả nhà Tiểu Trúc Hoan ở trong trấn. Sau khi cha của Tiểu Trúc Hoan bệnh chết, trong nhà ngày càng lụn bại, mẫu thân sức khỏe cũng không tốt, tuy rằng người trong trấn có giúp đỡ nhiều nhưng vậy cũng không phải kế lâu dài. Phương bổ đầu liền nói với Tiểu Trúc Hoan, hắn cho Tiểu Trúc Hoan một nửa bổng lộc nhận được trong nha môn để nuôi gia đình."

Xa phu nói: "Tuy rằng Phương bổ đầu không phải họ Phương bổn gia chúng ta, nhưng cũng là người họ Phương phải không?"

Nghe được mấy câu này, Vũ Văn Tiểu Sách không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

Phương Thiệp Di đuổi theo một người từ huyện thành đến trấn Tuyển Sơn, đuổi theo ba mươi mấy dặm đường đã không còn sức lực nữa? Con mẹ nó lại còn bị người ta đả thương? Tên xa phu này tin tưởng không nghi ngờ, y có thể tin?

Vũ Văn Tiểu Sách còn lâu mới tin, tên đó đuổi theo y tổng cộng đã ít nhất hơn một trăm dặm, con mẹ nó còn như một chạy giống như một người bất tử vậy, hơn nữa với thân thủ của Phương Thiệp Di sẽ bị một tên tiểu tặc vớ vẩn đả thương?

"Có phải chính bởi vì năm đó hắn đuổi theo một tên tiểu tặc suốt ba mươi mấy dặm đường, sau đó còn trọng thương, cho nên hắn mới được đề bạt làm bổ đầu không?" Vũ Văn Tiểu Sách hỏi.

"Ta không biết."

Xa phu lắc đầu: "Ta chỉ biết Phương bổ đầu thật sự rất tốt, nói là thuê Tiểu Trúc Hoan chăm sóc dưỡng mẫu của hắn, nhưng chỉ cần hắn trở về thì không cho Tiểu Trúc Hoan làm việc gì cả, đều là hắn đích thân động thủ. Hắn cũng thân thiện nữa, ở trong trấn có nhân duyên rất tốt."

Vũ Văn Tiểu Sách ừ một tiếng: "Đó quả thật là người tốt."

Y dừng lại một lát rồi cười nói: "Vậy ngươi nói xem, có khả năng Phương bổ đầu này thật ra là một người xấu không? Hắn che giấu thân phận vào huyện nha huyện Nam Sơn, dùng thân phận bổ khoái để che giấu bản thân, để che giấu tốt hơn, hắn cố ý ngất xỉu ở bên ngoài trấn các ngươi, mà thời cơ ngất xỉu và ngất xỉu trước mặt người nào đều là hắn đã tính toán sẵn."

Xa phu tức khắc thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Sách: "Ngươi có ý gì? Con người ngươi tâm nhãn không tốt."

Vũ Văn Tiểu Sách cười nói: "Ông bạn già đừng tức giận, ta chỉ tùy tiện phỏng đoán một chút thôi... Mấy năm trước hắn cố ý ngất xỉu ở trước mặt lão tẩu tử của ngươi, có lẽ là bởi vì hắn đã điều tra rõ lão tẩu tử của ngươi là người tốt, hơn nữa trong nhà chỉ có một mình bà ta, mẹ goá con côi lão nhân khá dễ lừa."

"Sau đó hắn lấy cớ báo ơn để bái lão tẩu tử của ngươi làm mẹ nuôi, coi như dưỡng mẫu phụng dưỡng, là vì hắn nhìn trúng vị trí đặc biệt của trấn Tuyển Sơn các ngươi. Từ trấn Tuyển Sơn đi hướng bắc chính là khe núi bảy mươi dặm, với lực chân của hắn, trong vòng một đêm chạy qua chạy lại cũng không có vấn đề gì, ngươi có tin không?"

"Ngươi câm miệng!"

Xa phu ghìm dây cương, phẫn nộ nhìn Vũ Văn Tiểu Sách: "Rốt cuộc ngươi là người làm gì? Sao tâm nhãn có thể xấu xa như vậy? Bao năm nay Phương bổ đầu giúp người làm điều tốt, người trong trấn ai không biết rõ cách làm người của hắn, ngươi chửi bới hắn như vậy, còn ác độc như vậy, có phải ngươi là..."

Hắn ta đột nhiên sực nghĩ đến: "Có phải ngươi chính là kẻ giết người ở trấn chúng ta không?"

"Là ta."

Vũ Văn Tiểu Sách cười cười, vẻ mặt chân thành: "Ngươi xem, trong ánh mắt của ngươi lại còn có nghi ngờ, không cần nghi ngờ, thật sự là ta."

Y thò tay ra bóp cổ xa phu, xa phu muốn giãy giụa nhưng căn bản là không thoát nổi, bất kể vặn vẹo đá đánh như thế nào, từ đầu đến cuối cổ của hắn ta đều bị Vũ Văn Tiểu Sách bóp chặt.

"Ta nói ngươi còn không tin..."

Ngón tay của Vũ Văn Tiểu Sách phát lực, mặt của xa phu thành màu tím tái, mắt bắt đầu trợn ngược lên.

"Đáng tiếc ngươi không nhìn thấy sự thật. Ta cũng càng ngày càng có hứng thú với người này, ta sẽ chứng minh cho ngươi một chút, Phương Thiệp Di này tuyệt đối không phải người tốt gì."

Y buông tay ra, thi thể của xa phu bị y đẩy xuống ven đường. Y nhảy xuống xe ngựa, kéo thi thể ném xuống rãnh ven đường, tuỳ tiện giật chút cỏ dại phủ lên.

Trở lại xe ngựa, Vũ Văn Tiểu Sách giật dây cương, con ngựa kéo xe tiếp tục đi về phía trước, thi thoảng quay đầu lại, dường như đang tò mò chủ nhân của mình đã đi đâu.

Nửa ngày sau, Vũ Văn Tiểu Sách đánh xe đến bờ sông Nam Bình, y khắc một ký hiệu trên cọc gỗ ở bến thuyền ven sông, sau đó ở lại trong khách điếm ngay trên bến thuyền. Buổi chiều ngày hôm sau, có hai tên thủ hạ tìm đến, Vũ Văn Tiểu Sách sai bọn họ ra ngoài liên lạc, lại ba ngày nữa, mấy chục tên thủ hạ chạy tới.

Vũ Văn Tiểu Sách tắm rửa thay y phục, lên xe ngựa sau đó căn dặn một tiếng: "Đi nhập một chuyến hàng, cái gì cũng được, theo ta đi huyện Nam Sơn."

"Vũ Văn tiên sinh, chúng ta đi huyện Nam Sơn làm gì?"

"Rảnh rỗi nhàm chán, đi xem thử."

Vũ Văn Tiểu Sách khoát tay: "Đi nhập hàng trước đi."

Chỉ nửa ngày là bọn họ đã chọn mua một chuyến hàng ở ngay tại bến thuyền, mua hai chiếc xe ngựa, kéo hàng hóa chạy huyện Nam Sơn.

Cùng lúc đó, sườn bắc núi Thanh Tuyển, đầu hẻm núi phía bắc khe núi bảy mươi dặm, một đội kỵ sĩ tinh hãn duy trì trận hình đề phòng tiến về phía trước.

Khi bọn họ đi được khoảng chừng hai ba dặm, Trần Nhiễm cùng mấy gã thám báo lặng lẽ tới gần, bọn họ phát hiện một người nằm trên bãi cỏ, y phục mặc trên người giống như của quan sai, cũng không biết là chết hay như thế nào, chỉ nằm ở đó không nhúc nhích.

Trần Nhiễm dẫn người tới gần, khi còn cách có mấy trượng không biết tại sao bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên, người kia lập tức ngồi dậy, trong nháy mắt đã cầm trường đao trong tay.

"Ngươi là ai?"

Trần Nhiễm thấy đã bị lộ, dứt khoát hỏi thẳng một câu.

"Ta là bổ đầu huyện Nam Sơn Phương Thiệp Di, các ngươi là ai? Đội ngũ từ nơi nào đến!"

Gã có vẻ mặt đề phòng, bởi vì gã không xác định những người này là chiến binh thật hay giả. Những người đã bị gã giết ở trấn Tuyển Sơn cũng đều là chiến binh, bất kể là binh khí hay chiến pháp phối hợp tuyệt đối không khác gì chiến binh, mà lúc này lại có chiến binh xuất hiện ở trước mặt, làm sao gã có thể không nghi ngờ.

Trần Nhiễm cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói quan sai nhìn thấy chiến binh không phải là phản ứng này mới đúng, người đó rõ ràng có địch ý rất nặng.

"Chúng ta là chiến binh của Đông Hải Thủy Sư."

Trần Nhiễm vừa đi vừa nói: "Ngươi là bổ đầu của huyện Nam Sơn, tại sao xuất hiện ở Bắc Sơn?"

"Đừng tới đây! Chiến binh của Đông Hải Thủy Sư tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở đây. Rốt cuộc các ngươi là ai đóng giả chiến binh!"

Phương Thiệp Di đứng lên, cầm thanh trường đao đã có vô số vết mẻ đó chỉ về phía Trần Nhiễm, tay trái cũng giật sợi dây xích quấn bên hông xuống.

Trần Nhiễm nhìn thanh đao kia: "Ngươi... đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đao của ngươi lại sứt mẻ như thế, không trải qua ác chiến thì sẽ không như vậy."

Gã tháo thẻ bài xuống ném cho Phương Thiệp Di: "Ngươi tự xem đi, chúng ta quả thật là chiến binh của Đông Hải Thủy Sư."

Thẻ bài rơi bên chân Phương Thiệp Di, gã đề phòng cúi người nhặt lên nhìn, sau đó ngẩn ra: "Tướng quân thủy sư Trần Nhiễm? Tên này sao nghe quen vậy? Ngươi... ngươi chính là vị tướng quân thân binh Trần Nhiễm của đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư Thẩm Lãnh?!"

Trần Nhiễm không nhịn được có chút đắc ý.

"Là ta."

Gã đi đến trước mặt Phương Thiệp Di: "Có thể trả lại thẻ bài cho ta rồi chứ."

"Ngươi lại đây đi!"

Phương Thiệp Di đưa tay kéo Trần Nhiễm qua, trường đao kề lên cổ Trần Nhiễm: "Mấy tên khốn kiếp các ngươi lại dám giả mạo chiến binh thủy sư, ngay cả thẻ bài cũng làm rất giống. Ta từng nghe nói về tướng quân Trần Nhiễm, các bách tính đều nói hắn là một đại anh hùng, tại sao có thể là tên béo như ngươi! Trông còn có chút đáng khinh nữa!"

Trần Nhiễm: "..."

Phương Thiệp Di ép đao xuống cổ Trần Nhiễm, vừa đi về phía trước vừa nói: "Các ngươi sơ hở chồng chất, đừng mơ lừa được ta, còn đóng giả Trần Nhiễm, sao các ngươi không đóng giả đại tướng quân Thẩm Lãnh?!"

Đúng lúc này Thẩm Lãnh dẫn theo đội ngũ đi đến, hắn dừng đại hắc mã lại nhìn cảnh tượng này, thế mà Trần Nhiễm lại bị một gã quan sai khống chế.

"Ta là đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh, ngươi thả người của ta ra."

Thẩm Lãnh ngồi trên lưng ngựa nói một câu.

Phương Thiệp Di: "Ha, phì!"

Gã giận dữ nói: "Các ngươi còn giả vờ nữa? Có người đóng giả Trần Nhiễm, còn có người dám đóng giả Thẩm Lãnh, nếu các ngươi là thật, ta sẽ gặm đao của ta!"

Bình Luận (0)
Comment