Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1433 - Chương 1433: Phát Hiện

Chương 1433: Phát hiện Chương 1433: Phát hiện

Thẩm Lãnh ngồi trên lưng ngựa nhìn Phương Thiệp Di, gã quan sai trước mặt này nhìn có vẻ như đã mệt mỏi không chỉ một ngày, trên người gã lấm bẩn, nhìn vẻ mặt cũng rất căng thẳng.

"Buông cưa của ngươi xuống."

Thẩm Lãnh chỉ vào Phương Thiệp Di: "Có chuyện gì thì có thể nghiêm túc nói, đừng làm người khác bị thương."

Phương Thiệp Di nhìn nhìn đao của mình, thầm nghĩ mẹ nó chứ ngươi coi thường ai hả! Nhưng quả thật trông giống một cái cưa hơn.

Thẩm Lãnh hỏi: "Ta phải làm sao chứng minh ta thật sự là đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh, ta phải làm sao chứng minh người trong tay ngươi thật sự là tướng quân thân binh Trần Nhiễm của ta."

Thật ra Phương Thiệp Di đã bình tĩnh lại, những người trước mặt hiện giờ có vẻ như không phải là đồng bọn của đám người mấy ngày trước. Gã vòng tới vòng lui ở trong núi tìm sáu bảy ngày rồi, dấu vết chỗ nào cũng là giả, nhưng gã lại không thể từ bỏ. Gã là quan sai, mỗi một chỗ gã đều phải kiểm tra cẩn thận, kết quả đã ở trong núi này lâu như vậy.

Tên khốn khiếp đó nhất định là một tội phạm quan trọng.

Gã nhìn Thẩm Lãnh, một lát sau đưa trường đao rời khỏi cổ Trần Nhiễm, lui về phía sau mấy bước: "Ta là Phương Thiệp Di bổ đầu của huyện nha huyện Nam Sơn. Sáu bảy ngày trước, trấn Tuyển Sơn ở phía nam núi Thanh Tuyển xảy ra án mạng, gần hai mươi tên đạo tặc xông vào một nhà dân hành hung, mười mấy tên đã bị ta giết, còn một tên chạy thoát, ta vẫn luôn đuổi theo hắn, nhưng hiện tại xem ra hẳn là đã bị hắn lừa. Hắn để lại nhiều dấu vết ở trong núi, ta phát hiện một chỗ liền truy tra một chỗ, kết quả lại phát hiện đều là giả."

"Một mình ngươi giết mười mấy người?"

Trần Nhiễm nhìn kỹ gã: "Ghê thật."

Thẩm Lãnh nhảy từ trên đại hắc mã xuống, tháo thiết bài đại tướng quân của mình xuống đưa cho Phương Thiệp Di: "Ta quả thật là đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh, đây là thiết bài của ta. Ngoài ra để tự chứng minh thân phận, ngươi nói một chuyện ngươi quen thuộc về ta, ta sẽ chứng minh."

Phương Thiệp Di nhận lấy thiết bài xem, sau đó hỏi dò một câu: "Đặc điểm lớn nhất của đại tướng quân Thẩm Lãnh là gì?"

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Đặc điểm lớn nhất? Vấn đề này hiển nhiên không đáp án nào chính xác cả... Bởi vì ta anh tuấn cao lớn đẹp trai quả thực chính là nam nhân hoàn mỹ điển hình, không tìm được bất cứ tỳ vết nào trên người ta, ta chỗ nào cũng tốt, ngươi hỏi ta đặc điểm lớn nhất là gì, ta làm sao có thể nói rõ được?"

Phương Thiệp Di gật đầu: "Vậy thì ngươi chính là đại tướng quân thủy sư thật."

Gã khom người cúi đầu: "Bái kiến quốc công gia."

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Hửm?"

Trần Nhiễm phì cười một tiếng: "Ý của hắn là đặc điểm lớn nhất của đại tướng quân ngươi chính là mặt dày."

Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn Trần Nhiễm một cái.

Trần Nhiễm nhìn về phía Phương Thiệp Di: "Vừa rồi là vị hảo hán nào nói nếu ta là Trần Nhiễm thật, hắn là An Quốc Công thật thì sẽ gặm đao?"

Phương Thiệp Di nhìn thanh đao sứt mẻ giống như lưỡi cưa của mình, ngượng ngùng cười cười.

Trần Nhiễm đưa hắc tuyến đao của mình cho Phương Thiệp Di: "Gặm của ta đi, cái của ngươi có vẻ rất dễ gặm."

Phương Thiệp Di: "..."

Một khắc sau, Phương Thiệp Di vừa ăn ngấu nghiến vừa nói lại chuyện đã xảy ra. Mấy ngày nay gã ở trong núi cũng không ăn uống tử tế, đồ ăn có thể tìm được dù sao cũng có hạn, cũng may trong núi có không ít quả dại, còn từng bắt được thỏ để nướng.

Thẩm Lãnh nghe Phương Thiệp Di nói xong lại nhìn về phía Trần Nhiễm: "Hình như là Vũ Văn Tiểu Sách?"

Trần Nhiễm gật đầu: "Nghe như thế nào cũng là tên khốn khiếp đó."

Thẩm Lãnh đứng dậy, trầm ngâm một lát. Nếu như đi huyện Nam Sơn, như vậy thì phải trì hoãn việc tiêu diệt mật điệp Hắc Vũ ở bên Bắc Sơn này, một khi chậm trễ rồi còn muốn động thủ sẽ trở nên rất khó khăn. Phía Mạnh Trường An kia không biết bên này đã xảy ra biến cố chắc hẳn đã động thủ, bên gã động thủ thì tin tức sẽ truyền đến bên này, mà Thẩm Lãnh đã đi huyện Sơn Nam, mật điệp sẽ nhân cơ hội chạy trốn.

Nhưng nếu tiếp tục đi tiêu diệt đám mật điệp đó thì có thể để mất tung tích của Vũ Văn Tiểu Sách.

"Tách ra đi."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta mang thân binh hộ tống Phương Thiệp Di trở về huyện Sơn Nam, thông báo cho quan phủ điều tra, vô cùng có khả năng Vũ Văn Tiểu Sách vẫn còn ở huyện Sơn Nam."

Thẩm Lãnh mở bản đồ ra xem. Dựa theo lời khai của Nguyên Bồi Thánh, chỗ mật điệp ẩn thân cách bọn họ gần nhất cũng chỉ còn hai mươi mấy dặm, nếu hành động đủ nhanh thì tiêu diệt đám mật điệp này sau đó lập tức phái người thông báo cho Mạnh Trường An, còn hắn dẫn người đến huyện Sơn Nam, đây dường như là lựa chọn hợp lý nhất.

"Không cần tách ra, đi diệt đám mật điệp Hắc Vũ kia trước."

"Mật điệp Hắc Vũ?"

Phương Thiệp Di ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh: "Quốc công gia, các người đến tiêu diệt mật điệp Hắc Vũ à?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ngươi còn có thể kiên trì được không?"

Phương Thiệp Di lập tức đứng dậy: "Được!"

Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Cho hắn một con ngựa."

Lần này ra ngoài đều là một người hai ngựa cho nên chiến mã đủ dùng, Phương Thiệp Di nhận được một chiến mã, theo đội ngũ của Thẩm Lãnh rời khỏi khe núi bảy mươi dặm tiếp tục đi về hướng đông bắc.

Một canh giờ sau, trong rừng cây ở triền núi, Trần Nhiễm cùng đội thám báo dừng lại, giơ thiên lý nhãn lên nhìn về hướng chân núi.

Dưới chân núi có một khu nhà, nơi hoang vắng, trong phạm vi mấy chục dặm cũng chỉ có nơi này có người ở.

"Căn cứ theo lời khai của Nguyên Bồi Thánh, người ở đây lấy nông trường để che giấu. Từ hơn hai trăm năm trước đã có người đến thuê ruộng đất ở đây, dần dà, hai trăm năm sau nơi này đã có gần ngàn nhân khẩu, ruộng đất của bọn họ cũng đã có hơn vạn mẫu. Số lương thực thu hoạch hàng năm có một phần nộp lên quan phủ, một phần bọn họ bán đi, đây là nguyên nhân khó điều tra ra mật điệp Hắc Vũ."

Trần Nhiễm nói nhỏ: "Bọn họ đã sinh sống ở đây rất lâu, lâu đến nỗi sẽ không có ai nghi ngờ bọn họ. Ta nghi gần ngàn nhân khẩu ở trong nông trường này đều là người Bột Hải hoặc là con cháu, chỉ là đã hoàn toàn không nhìn ra thân phận người Bột Hải. Bọn họ dùng hai trăm năm để hoàn toàn biến thành người Ninh."

Phương Thiệp Di ngồi xổm ở bên cạnh gã hiển nhiên là không dám tin: "Hơn... hơn ngàn nhân khẩu này, đều là người Bột Hải?"

"Ta nghi là vậy."

Trần Nhiễm nói: "Nhưng chắc hẳn là có một bộ phận người rất lớn cũng không biết thân phận thật sự của mình, nhóm người đến sớm nhất lấy vợ sinh con, sinh ra con cháu đời sau, một bộ phận người sẽ được bí mật lựa chọn bồi dưỡng, một bộ phận người thì sống cuộc sống của lão bách tính bình thường."

Yết hầu của Phương Thiệp Di chuyển động lên xuống, là bị lời nói của Trần Nhiễm dọa sợ. Gã khó có thể tưởng tượng ra được ở trong cương vực của Đại Ninh lại có mật điệp Hắc Vũ quy mô như vậy sống như người bình thường.

"Ta đã phái người thông báo cho huyện nha huyện Sơn Bắc."

Thẩm Lãnh đứng ở trên một cái cây, cầm thiên lý nhãn cẩn thận quan sát nông trường kia: "Lát nữa sau khi xông vào thì mau chóng giải quyết, chờ sau khi sương binh của huyện Sơn Bắc tới, giao người cho sương binh áp giải đi Trường An, chúng ta đến huyện Sơn Nam."

"Vâng!"

Thủ hạ lên tiếng đáp lại.

Thẩm Lãnh chỉnh lại y phục và trang bị, leo lên ngựa: "Chia làm hai đội, xông vào nông trường từ hai phương hướng nam bắc, nếu có chống cự giết chết tại chỗ, không chống cự thì đừng giết người, tập hợp hết người lại giam giữ."

"Rõ!"

Các đệ tử trẻ tuổi của Võ Viện lại đồng thanh lên tiếng, ai nấy nhìn cũng có vẻ rất hưng phấn.

"Hành động!"

Thẩm Lãnh khoát tay.

Hơn một trăm kỵ binh phóng vụt đi.

Sau khi đội chạy xuống triền núi liền chia làm hai đội, Trần Nhiễm dẫn một đội chạy về phía cửa nam nông trường, Thẩm Lãnh dẫn một đội chạy về phía cửa bắc.

Trần Nhiễm quay đầu lại liếc nhìn Phương Thiệp Di một cái: "Ngươi không cần phải xen vào, đi theo là được."

Phương Thiệp Di có chút căng thẳng, gật đầu: "Hiểu rồi."

Hai đội ngũ trước sau xông vào nông trường, trong nông trại rất nhanh liền truyền đến hàng loạt tiếng động ồn ào. Người ở trong nông trường căn bản là không hề có phòng bị gì, cũng gần như không có cảnh chém giết gì đã bị khống chế.

Đang là lúc chiều muộn sắc trời hơi tối, người ra ngoài ruộng làm việc cũng đều đã trở về, đây là thời gian mà Thẩm Lãnh cố ý lựa chọn.

Trong đại viện nông trường, tổng cộng hơn tám trăm người bị bắt, bọn họ ngồi dưới đất, tuyệt đại bộ phận đều có vẻ mặt mờ mịt, bọn họ không hiểu tại sao lại đột nhiên bị chiến binh tập kích.

"Đã giết mười mấy người."

Trần Nhiễm đi đến báo cáo với Thẩm Lãnh: "Bên cửa nam chúng ta vừa xông vào đã có người phản kháng, nhưng có một trạm gác ngầm bị sớm phát hiện và diệt trừ, cho nên bọn họ phản kháng không quá mạnh."

Trần Nhiễm quay đầu lại nhìn về phía Phương Thiệp Di: "Tiểu tử này là một nhân tài, liếc mắt một cái đã phát hiện ra trạm gác ngầm, bổ nhào qua chém tên lính gác muốn cảnh báo."

Thẩm Lãnh gật đầu, hắn xông vào từ cửa bắc cũng gặp phải sự chống cự lẻ tẻ nhưng bị dập tắt rất nhanh, đã giết bảy tám người.

"Đại tướng quân."

Sáu bảy gã đệ tử Võ Viện từ một bên khác đi tới: "Phát hiện một căn hầm, tìm được hai cỗ thi thể ở trong hầm, chắc hẳn là tự sát. Trong hầm ngầm có một số hồ sơ cũng đã bị thiêu hủy nhưng vẫn phát hiện được rất nhiều thứ, bao gồm binh khí, giáp giới, còn có bản đồ phác họa."

Thẩm Lãnh dẫn người đến chỗ hầm, cửa vào rất bí ẩn, ở trong phòng bếp một nhà dân, vào hầm, khói ở bên trong vẫn chưa tan hết. Trong không gian kín như vậy, khói không dễ thoát ra ngoài.

Thi thể đã bị kéo sang một bên, một lão nhân trông khoảng 60 – 70 tuổi, ngực bị trúng đao, người còn lại là một nam nhân trung niên, trên cổ có vết đao.

"Có lẽ là nam nhân này đã giết lão nhân này sau đó tự sát, nhưng mà nhìn không giống như vừa mới chết, chắc hẳn là đã chết khoảng hai ba canh giờ trở lên, máu đã khô rồi."

Đệ tử Võ Viện nói: "Lúc chúng ta tìm được thì hai người đều đã chết rồi, trong chậu than đốt một vài thứ gì đó, cũng không giống như mới đốt, toàn là tro tàn."

Thẩm Lãnh nhìn chung quanh, phát hiện trong hầm có không ít binh khí, bì giáp, nhưng trên bề mặt đều là tro bụi, hiển nhiên đã rất nhiều năm không hề động đến.

"Bọn họ đã phong bế bản thân."

Thẩm Lãnh khẽ lắc đầu: "Có lẽ đã phong bế trên năm năm... Ta phỏng đoán là sau khi Hắc Vũ chiến bại, để tự bảo vệ mình, bọn họ đã cắt đứt tất cả mọi liên hệ với Hắc Vũ."

Phương Thiệp Di nhìn chung quanh, im lặng một lúc rồi nói: "Cho nên thật ra bọn họ cũng rất đáng thương?"

Trần Nhiễm lắc đầu: "Đáng thương cái rắm, những kẻ này đã ám sát bao nhiêu người, bởi vì sợ chết cho nên tạm thời ẩn nấp đi mà đã đáng thương rồi à?"

Phương Thiệp Di ừ một tiếng: "Huyện lệnh đại nhân trước đây của huyện Sơn Bắc bị thiệt mạng, có lẽ chính là bọn họ giết."

Gã đi qua, lục lọi trên một cái bàn gỗ, có vài bản hồ sơ vẫn còn, bên trên tất cả đều là tro bụi, đã ít nhất mấy năm không hề động đến.

Gã cầm hồ sơ lên xem, sắc mặt hơi thay đổi: "Đây là ghi chép của bọn họ."

Trần Nhiễm nhận lấy hồ sơ, tùy ý lật vài trang: "Ghi chép tin tình báo cuối cùng truyền ra ngoài là sáu bảy năm trước, nói cách khác thì quả thật bọn họ đã sáu bảy năm không có bất kỳ hoạt động nào."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Thu tất cả mọi thứ lại, lát nữa chuyển giao cho người của huyện nha. Phương Thiệp Di..."

Thẩm Lãnh chỉ sang chỗ binh khí: "Ở đó có một thanh hắc tuyến đao, ngươi lấy dùng trước."

Phương Thiệp Di chạy tới, cầm thanh kia hắc tuyến đao trên kệ binh khí, xoẹt một tiếng, rút đao ra nhìn, sắc mặt vui vẻ: "Đao tốt."

Trần Nhiễm nhặt một thanh dưới đất lên: "Cái này dường như tốt hơn chút."

Chính là thanh đao mà nam nhân trung niên kia dùng để tự sát, gã đưa cho Phương Thiệp Di: "Thanh đao của ngươi đã nhiều năm không bảo dưỡng, đã gỉ hết rồi, dùng cái này đi."

Phương Thiệp Di nhìn thanh đao kia, lắc đầu: "Không cần."

Bình Luận (0)
Comment