Thẩm Lãnh để lại tất cả đệ tử Võ Viện ở nông trường, dặn dò bọn họ trông coi phạm nhân cho tốt, chờ đợi sương binh huyện nha đến, sau đó bảo bọn họ đi tìm Mạnh Trường An, đó mới là nhiệm vụ của bọn họ chứ không phải đuổi bắt Vũ Văn Tiểu Sách.
Thẩm Lãnh không mang theo bọn họ là quyết định lâm thời, bởi vì hắn lo là những người trẻ tuổi này vốn nên trưởng thành ở trong quân đội Đại Ninh này sẽ chết ở trong tay Vũ Văn Tiểu Sách.
Những người tuổi trẻ này đều rất ưu tú, phái đến biên cương thì bọn họ chính là thiết thuẫn của Đại Ninh, là tường thành của Đại Ninh. Bọn họ cũng không có kinh nghiệm giao thủ với người như Vũ Văn Tiểu Sách, bọn họ không phải đối thủ của kẻ âm độc đó.
Tên Vũ Văn Tiểu Sách đó làm được chuyện giết chết từng người từng người bọn họ.
Nhưng sau khi Thẩm Lãnh nói xong quyết định, tất cả các đệ tử của Võ Viện đều không chịu, theo bọn họ thấy đuổi bắt Vũ Văn Tiểu Sách dường như còn kích thích hơn việc bắt mật điệp Hắc Vũ.
Nhưng mà dường như Thẩm Lãnh đã quyết tâm, mặc kệ các đệ tử của Võ Viện thỉnh cầu như thế nào, từ đầu đến cuối Thẩm Lãnh cũng không nhân nhượng, chỉ hạ lệnh cho bọn họ ở đây chờ, bảo bọn họ sau khi giao tất cả phạm nhân cho quan phủ thì đuổi theo Mạnh Trường An.
Trần Nhiễm cũng có chút khó hiểu. Đuổi bắt người như Vũ Văn Tiểu Sách, bên cạnh ít nhân thủ càng không được. Những đệ tử Võ Viện này mặc dù không có kinh nghiệm phá án nhưng mỗi người trong số bọn họ võ nghệ đều rất mạnh, lực chấp hành càng mạnh hơn, nếu mang bọn họ theo hiển nhiên tốt hơn so với không mang theo, nhưng gã khuyên vài câu mà Thẩm Lãnh vẫn không có đồng ý.
Không làm sao được, Trần Nhiễm đành phải trấn an những đệ tử Võ Viện một chút, sau đó dẫn thân binh cùng Thẩm Lãnh xuất phát.
Lúc bọn họ rời khỏi nông trường thì đã trời tối. Theo lý mà nói nên là để sáng sớm hôm sau hãy đi, nhưng hiển nhiên Thẩm Lãnh không có dự định này, sau khi sắp xếp xong xuôi liền mang theo Trần Nhiễm bọn họ rời khỏi nông trường.
"Lãnh Tử."
Trần Nhiễm ở bên cạnh Thẩm Lãnh hỏi nhỏ một câu: "Có phải ngươi cảm thấy chỗ nào không ổn không, nếu không thì sao lại cố chấp như vậy?"
"Không có."
Thẩm Lãnh nói: "Chỉ là cảm thấy mang bọn họ theo quá nguy hiểm, mà thật ra bọn họ cũng không hiểu nguy hiểm lắm. Người trẻ tuổi nhiệt huyết hăng hái nghĩ cùng lắm là chết, nhưng người thân phải cực khổ để đưa bọn họ vào Võ Viện thì sẽ không nghĩ như vậy."
Trần Nhiễm gật đầu nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ, gã cứ cảm thấy Thẩm Lãnh còn có suy nghĩ khác, chỉ là không tiện nói ra.
Dưới ánh trăng, mười mấy kỵ binh đi dọc theo quan đạo, bọn họ đi được hai mươi mấy dặm đường thì về đến lối vào phương bắc Thất Thập Lý Hạp. Trong Thất Thập Lý Hạp cũng có quan đạo, hẻm núi không quá chật hẹp, quan đạo bằng phẳng và chỉ một đường này, cũng không lo bị lạc đường.
Trần Nhiễm thúc ngựa đến bên cạnh Phương Thiệp Di hỏi: "Thất Thập Lý Hạp thật sự có bảy mươi dặm?"
Phương Thiệp Di cười cười nói: "Đâu có, phàm là cái tên kiểu thế này ít nhiều đều có ước lượng, trên cơ bản là cùng một ý tứ với tên gọi bao nhiêu đội quân khi đại quân xuất chinh, vốn không có nhiều như vậy, gọi nhiều như vậy, giả tạo."
Trần Nhiễm hỏi: "Vậy Thất Thập Lý Hạp dài bao nhiêu?"
"Hơn sáu mươi chín dặm một ít."
"Ta đệch!"
Trần Nhiễm trừng mắt nhìn Phương Thiệp Di một cái.
Phương Thiệp Di nói: "Quả thật là không đến bảy mươi dặm."
Trần Nhiễm hướng ngựa sang một bên, không muốn đi cùng hắn một khối .
Phương Thiệp Di nói: "Ta là bổ khoái, làm bổ khoái thì phải nghiêm túc."
Thẩm Lãnh nghe được câu này dường như tò mò, hắn nhìn về phía Phương Thiệp Di hỏi một câu: "Ngươi là bổ khoái mà ngươi còn nghiêm túc như vậy, vậy trước khi chúng ta đến nông trường bắt người, ngươi cảm thấy có chỗ nào không ổn không?"
"Có!" Phương Thiệp Di tới gần Thẩm Lãnh rồi nói: "Ta đã cẩn thận quan sát căn hầm đó và thi thể, thứ nhất, hai cỗ thi thể đó không ổn, tại sao bọn họ lại chết? Thời gian tử vong ít nhất là hai ba canh giờ trước, nếu như là vì tranh quyền, tại sao sau khi nam tử trung niên giết nam tử lão niên lại phải tự sát? Trên người hắn không có vết thương khác, trong hầm không có đã dấu vết vật lộn, cho nên chứng tỏ hoặc là hắn tập kích giết nam tử lão niên kia, hoặc là nam tử lão niên kia cam tâm tình nguyện để hắn giết, nhưng tại sao lại cứ phải là trước khi đại tướng quân đến?"
Thẩm Lãnh nhìn gã một cái: "Ngươi nói tiếp đi."
Phương Thiệp Di hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói: "Thứ hai, bọn họ đã đốt một chút đồ, nhưng hồ sơ mà ta phát hiện là ghi chép ra ngoài hành động mật điệp của bọn họ, tại sao không thiêu hủy thứ quan trọng như vậy? Chắc chắn không phải là bọn họ không có thời gian để thiêu hủy mà căn bản không định thiêu hủy."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy ngươi suy nghĩ như thế nào?"
Phương Thiệp Di nói: "Điểm nghi vấn thứ nhất, ta nghĩ là bọn họ không phải tự sát, người già đó và người trung niên đó đều không phải tự sát mà là bị người khác giết chết, tạo hiện trường giả bọn họ tự sát. Nếu phỏng đoán của ta là thật, như vậy chứng tỏ tin tức đại tướng quân các người muốn đột kích nông trường bị đã bị lộ, có người đã sớm giết hai người kia trước khi các người đến."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Điểm nghi vấn thứ hai thì sao?"
Phương Thiệp Di tiếp tục nói: "Điểm nghi vấn thứ hai, bọn họ đã thiêu hủy một số đồ, nhưng thứ quan trọng như ghi chép hành động lại không thiêu hủy, ta phỏng đoán thứ bị thiêu hủy có thể là một bản danh sách, chính là danh sách trong nông trường có bao nhiêu mật điệp Hắc Vũ thật sự. Sau khi thiêu hủy danh sách này, cho dù các người bắt hết mọi người cũng không thể nào phân biệt được, bởi vì hai người biết chuyện đều đã chết."
Gã nhìn Thẩm Lãnh, dưới ánh trăng không nhìn rõ sắc mặt của Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh đang im lặng nghe gã nói cho nên Phương Thiệp Di nghĩ chắc hẳn mình phân tích rất có lý, vì thế lại nói tiếp.
"Sở dĩ không đốt ghi chép hành động mà chỉ đốt danh sách, ta đoán kẻ giết người xuất phát từ hai suy nghĩ, thứ nhất, hắn là một người ngoài sáng, hắn có thể sớm biết được đại tướng quân muốn tới đột kích, sau đó mau chóng chạy đến trước đại tướng quân một bước giết người đốt danh sách là để tự bảo vệ mình."
"Thứ hai, hắn muốn bảo vệ những người trong nông trường, hơn tám trăm người, trong đó có lẽ không có bao nhiêu mật điệp thật sự, triều đình không có cách nào phân biệt, chẳng lẽ thật sự phải giết chết mọi người? Chắc có lẽ triều đình sẽ không làm như vậy, hắn để lại ghi chép hành động là muốn nói với người của triều đình rằng những người này sáu bảy năm không có hành động, là để được đồng cảm, khi nhìn thấy bản ghi chép đó, ngay cả ta cũng không khỏi đồng cảm một chút, mục đích là để giảm hình phạt."
Thẩm Lãnh nghe xong sau đó ừ một tiếng: "Suy nghĩ rất toàn diện, ngoài cái này ra còn gì nữa không? Phỏng đoán về kẻ giết người đó, ngươi có nghĩ tới không?"
"Có." Phương Thiệp Di nói: "Ta vừa mới nói với đại tướng quân, người này hoặc là chính là người quen biết đại tướng quân, có thân phận ở trong quan trường, sau khi biết được mục tiêu của đại tướng quân đã rời Trường An trước, chạy đến nông trường giết người sớm hơn đại tướng quân một bước. Nếu như là như vậy, điều tra sàng lọc tất cả những người biết nhiệm vụ lần này của đại tướng quân, nhất định sẽ tra được dấu vết gì đó."
Gã ghìm chiến mã dừng lại, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm cũng dừng lại theo.
"Khả năng thứ hai..."
Phương Thiệp Di giơ tay lên chỉ vào mặt mình: "Ta là kẻ giết người đó."
Trần Nhiễm theo bản năng nắm chuôi đao bên hông nhưng Thẩm Lãnh lại không động đậy.
Phương Thiệp Di cười khổ: "Bởi vì thời gian ta xuất hiện ở đây không ổn, hơn nữa vừa hay ta lại có thời gian giết người."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Quả thật ngươi có thời gian giết người, dù sao ngươi đã ở trong núi sáu bảy ngày, theo lý mà nói ngươi không nên đi lại ở đây lâu như vậy, sau khi mất tung tích của Vũ Văn Tiểu Sách ngươi nên trở về huyện Nam Sơn."
Phương Thiệp Di thở dài: "Cho nên nếu ta là đại tướng quân, lúc này nên hạ lệnh trói ta lại."
Thẩm Lãnh nhìn Phương Thiệp Di hỏi: "Vậy thì là ngươi giết người sao?"
Phương Thiệp Di nói: "Ta là bổ khoái, biết rõ luật pháp, khi không có chứng cớ xác thực là ta giết người và không phải ta giết người, thật ra lời nói của ta cũng không có ý nghĩa gì. Ta nói không phải ta giết, ta không có cách nào chứng minh. Ta nói là ta giết, ta cũng không cách nào chứng minh."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì ngươi cứ tiếp tục dẫn đường đi."
Trần Nhiễm cười nói: "Đây là bổ khoái nghiêm túc nhất mà ta từng gặp."
Phương Thiệp Di im lặng một lúc lâu rồi nói: "Gia phụ từng gặp phải chuyện không khác lắm, cho nên lúc này ta hiểu năm đó khi gia phụ tự sát đã buồn cỡ nào."
Phương Thiệp Di ngẩng đầu nhìn ánh trăng, làm cho mặt của gã phủ một lớp hàn quang.
Trần Nhiễm hỏi: "Chuyện là thế nào?"
"Gia phụ từng là bổ khoái huyện Nam Sơn."
Phương Thiệp Di im lặng một lúc rồi nói: "Tính cách của ông ấy hơi cô độc, là người quá cứng nhắc, không muốn chơi cùng với đồng liêu cho nên nhân duyên ở trong nha môn không tốt, năm ấy..."
Gã dừng lại một chút, dường như khi nói những lời này, mỗi một từ đều đang đâm vào tim gã.
"Năm ấy trong huyện thành Nam Sơn có người lén mở sòng bạc, lúc đầu che giấu rất tốt, nhưng sau đó có một người vay nặng lãi của bọn họ, bởi vì không thể trả lại nên bị bọn họ giết, thi thể không xử lý tốt đã bị phát hiện, huyện lệnh đại nhân hạ lệnh nghiêm tra."
"Nhưng sau đó lại phát hiện trước mỗi lần bổ khoái của huyện nha hành động đều có người để lộ bí mật, mỗi lần đi bắt mọi người đều sẽ bắt hụt, vì thế mọi người trong huyện nha bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau. Mà phần lớn mọi người đều nghi ngờ phụ thân ta, bởi vì ông ấy quả thật quá tách biệt."
"Không lâu sau có người đến huyện nha báo án, nói người của sòng bạc chuẩn bị chạy trốn, huyện lệnh đại nhân lập tức hạ lệnh cho tất cả bổ khoái đi vây bắt, kết quả là tin tức lại bị lộ một lần nữa. Ngoại trừ phụ thân ta ra thì tất cả bổ khoái đều đi cửa nam, đều bắt hụt, mà phụ thân ta đi cửa bắc, một mình ngăn chặn tất cả người của sòng bạc."
"Một phen chém giết, phụ thân ta giết tất cả ác nhân, một không lưu, cổng thành máu chảy thành sông, hai mươi mấy người hung đồ bị phụ thân ta một người chính tay đâm, sau đó người của huyện nha tất cả đều đuổi qua, vốn tưởng rằng chuyện đã xong, nhưng phụ thân ta lại bị hạ ngục, bởi vì bọn họ nghi ngờ phụ thân ta là giết người diệt khẩu."
Phương Thiệp Di liên tục hít sâu, nói một mạch nhiều như vậy, biên độ phập phồng lồng ngực của gã rất lớn.
Gã quay đầu nhìn về phía Trần Nhiễm: "Không lâu sau phụ thân ta tự sát ở trong đại lao, bọn họ nói là sợ tội tự sát. Mẹ ta bị các hương thân chặn cửa mắng, thi thể của phụ thân ta bị ném ngoài đồng không ai quản. Mẹ dẫn ta rời khỏi huyện Nam Sơn, âm thầm chôn thi thể của phụ thân, từ đó về sau mười năm không trở về, năm ấy ta mười hai tuổi."
"Mười năm sau, mẹ ta bệnh nặng không thể chữa, sau khi an táng mẹ thì ta trở lại huyện Nam Sơn. Việc duy nhất ta muốn làm là điều tra rõ sự thật, chờ khi ta trở lại mới phát hiện, hóa ra sự thật đã sớm được điều tra rõ."
Gã cười khổ nói: "Năm thứ hai sau khi phụ thân ta chết, huyện lệnh đại nhân thăng chức được điều đi, huyện lệnh đại nhân mới tới là một người công chính thanh minh. Khi ông ấy kiểm tra hồ sơ vụ án cũ, lật đến vụ án của phụ thân ta đã âm thầm sắp xếp người điều tra, sau đó mới phát hiện hóa ra cả tất cả bổ khoái của huyện nha, ngoại trừ phụ thân ta chưa từng nhận tiền của sòng bạc ngầm kia, tất cả mọi người đều đã cầm."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Toàn bộ bổ khoái, chỉ có một mình phụ thân ta là trong sạch."
Trần Nhiễm nghe được câu này liền nắm chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi gân xanh.
"Sau khi huyện lệnh đại nhân biết thân phận của ta đã giữ ta ở lại huyện nha làm việc. Sáu năm trước huyện lệnh đại nhân cũng thăng chức được điều đi, ông ấy vốn định mang ta đi cùng nhưng ta không đồng ý, ta muốn ở lại huyện Nam Sơn, vì thế trước khi đi ông ấy thăng ta làm bổ đầu, nói với ta đây là việc duy nhất ông ấy có thể giúp được ta."
Phương Thiệp Di lại thở dài một hơi, cười cười: "Ta là bổ khoái, ta muốn ở lại đây chính là không cho phép có chuyện như phụ thân ta xảy ra nữa, không cho phép có những kẻ hung đồ đó xuất hiện nữa, phát hiện một kẻ, ta bắt một kẻ!"
Gã vung nắm đấm lên.