Huyện Nam Sơn là huyện lớn, huyện lệnh chính lục phẩm, mà huyện lệnh của huyện lớn và huyện lệnh bình thường khác nhau ở chỗ... sẽ nhanh thăng chức hơn, đại khái thời gian tại nhiệm bình quân của mỗi một vị huyện lệnh đại nhân được điều chức đến sẽ không quá bốn năm.
Huyện lệnh của huyện nhỏ nếu chính tích cũng bình thường, bình luận đánh giá hàng năm của Hộ bộ, ngồi trên ghế huyện lệnh mười năm cũng có, nửa đời người cũng có, trước khi lui xuống được nhấc lên nửa cấp mang tính tượng trưng.
Bên huyện Nam Sơn này không chỉ gì thương nghiệp phát đạt, nông nghiệp cũng tốt, nhân khẩu lại nhiều, một bên là núi Thanh Tuyển một bên là sông Nam Bình. Mỗi một Huyện lệnh đến nhận chức đều rất rõ ràng, chỉ cần mình làm đủ tốt thì sẽ rất nhanh được lên chức, điều này đã hình thành một vòng tuần hoàn tốt, liên tục như vậy, tất nhiên các bách tính của huyện Nam Sơn cũng càng ngày càng sống tốt.
Huyện nha, thư phòng của huyện lệnh Vu Vãn Đông.
"Không sai, chuyện là như vậy."
Vu Vãn Đông tự tay rót trà bưng cho Thẩm Lãnh: "Phương Thiệp Di mà quốc công gia hỏi quả thật thân thế rất đáng thương. Vụ án năm ấy là án lớn, phủ Đình Úy cũng có lưu trữ, nếu quốc công gia trở lại Trường An đến phủ Đình Úy kiểm tra một chút, vẫn chưa tới thời hạn tiêu hủy nên chắc hẳn là có thể xem được."
Ông ta ngồi xuống phía đối diện Thẩm Lãnh: "Vụ án năm đó có thể nói khiến người nghe kinh sợ, tất cả bổ khoái trong huyện nha, bao gồm một gã sư gia huyện nha, bổ đầu, tất cả đều nhận tiền hối lộ của sòng bạc ngầm đó, cho nên đám người đó mới càng ngày càng hỗn xược. Bọn chúng ngang nhiên cho vay tiền trong dân chúng, làm cho rất nhiều gia đình cửa nát nhà tan, chỉ có Phương Hoản, phụ thân của Phương Thiệp Di là trong sạch."
Ông ta nhìn Thẩm Lãnh nói: "Hạ quan đã từng lấy hồ sơ lưu trữ của huyện nha xem qua vụ án này, khi xem cũng lạnh sống lưng, ai có thể nghĩ đến cả một huyện nha đều thối nát như vậy?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy Vu đại nhân ngươi có biết, phụ thân của Phương Thiệp Di tự sát ở trong ngục thật không?"
"Chuyện đó thì không rõ."
Vu Vãn Đông nói: "Huyện lệnh khi đó là Tôn Tứ Linh đã được điều đến quận trị, không bao lâu sau huyện lệnh Trương Thành mới đến nhậm chức nhắc lại vụ án này. Khi ông ấy xem bản án cũ chắc hẳn cũng bị giật mình, bởi vì vụ án đó rất nhiều điểm đáng ngờ, vội vàng kết án hiển nhiên là không đúng."
"Trương đại nhân không dám tín nhiệm người trong huyện nha, thậm chí không dám tín nhiệm người của phủ quận trị mà bí mật phái người đi phủ đạo trị, thỉnh cầu thiên bạn đại nhân của phân nha phủ Đình Úy đạo trị phái người điều tra. Bởi vì dính dáng đến quá nhiều người, thiên bạn Ngôn đại nhân cũng rất coi trọng, lập tức điều phái nhân thủ âm thầm tra án."
"Phủ Đình Úy dùng gần một tháng để điều tra rõ ràng, sau đó bắt hết tất cả những người của huyện nha có liên quan đến vụ án, huyện lệnh tiền nhiệm Tôn Tứ Linh đã được điều đi và huyện thừa Chu Phương Viên đều bị điều tra, tổng cộng có bốn mươi mấy người bị chặt đầu để giữ quốc pháp."
Vu Vãn Đông nói: "Nhưng khi Phương Hoản ở trong ngục rốt cuộc chết như thế nào, sợ là đã không thể tra rõ ràng. Lúc ấy người của phủ Đình Úy nghiêm hình tra hỏi, những người đó cũng nhất trí một cách thần kỳ, đều nói là vì Phương Hoản quá bi phẫn cho nên tự vẫn ở trong ngục."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy Phương Thiệp Di Phương bổ đầu là người như thế nào?"
Vu Vãn Đông lập tức nói: "Rất tốt, các bách tính đều rất tin phục, rất kính yêu hắn. Hắn làm việc nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, thù ghét cái ác. Vốn dĩ trước khi Trương đại nhân điều nhiệm muốn mang hắn đi cùng nhưng Phương Thiệp Di lại không chịu đi. Hắn nói hắn phải ở lại huyện Nam Sơn, hắn nói tuyệt đối không thể để cho huyện Nam Sơn xuất hiện một người xấu khoác quan phục nữa. Những năm hắn làm bổ đầu, tình hình trị an của huyện Nam Sơn vẫn luôn rất tốt."
Thẩm Lãnh lại hỏi: "Ta nghe nói mấy năm trước hắn một mình đuổi theo một tên trộm cướp suốt ba mươi mấy dặm đến tận trấn Tuyển Sơn, huyện lệnh đại nhân có biết chuyện này không?"
"Cũng có nghe nói."
Vu Vãn Đông nói: "Đó là chuyện xảy ra khi Trương đại nhân tại nhiệm. Sau khi tra rõ bản án cũ của Phương Hoản, người trong huyện nha đều là người mới, để chấn chỉnh sĩ khí, Trương đại nhân quyết định lật lại thêm một bản án cũ nữa."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Bởi vì vị trí địa lý của huyện Nam Sơn khá đặc biệt, một bên giáp núi một bên giáp sông, sẽ luôn có những người trốn đến ẩn nấp, ví dụ như người gây án. Trước khi Trương đại nhân phát hiện, bổ khoái huyện nha không chỉ nhận tiền hối lộ của sòng bạc ngầm, tiền gì bọn họ cũng dám nhận."
"Có những người từ nơi khác trốn án đến huyện Nam Sơn, rõ ràng bọn họ đã tra được nhưng chỉ cần cho nhiều tiền thì bọn họ không những không bắt người, sẽ còn cung cấp một thân phận mới cho người bị điều tra được. Có thân phận do huyện nha cho, không ít người bắt đầu ngang nhiên đi lại khắp nơi ở huyện Nam Sơn."
"Để khiến cho các bổ khoái mới hăng hái hơn, Trương đại nhân hạ lệnh cho bọn họ truy tra những người này. Khi đó huyện nha nhân thủ có hạn, quốc công gia cũng biết đấy, thật ra trong một huyện nha không mấy bổ khoái chính thức, đều là dựa vào trợ thủ và học đồ do bản thân bọn họ nuôi, mà bổ khoái khi đó đều là người mới, đâu có trợ thủ hay học đồ gì, cho nên nhân thủ thiếu hụt nghiêm trọng."
"Phương Thiệp Di tra được chỗ ẩn náu của một kẻ đào phạm, sau khi cẩn thận truy tra mới phát hiện người đó căn bản không phải là người gây ra án mạng gì, rất có thể là mật điệp của Hắc Vũ, vì thế hắn và hai gã bổ khoái khác đi bắt người. Khi truy bắt, tên kia võ nghệ rất mạnh, giết hai bổ khoái khác rồi chạy trốn, Phương Thiệp Di đuổi theo đến trấn Tuyển Sơn thì giết chết tên kia, bản thân hắn cũng bị trọng thương đến hôn mê."
Vu Vãn Đông nói: "Chuyện này đã dẫn ra một giai thoại sau đó, lão phụ ở trấn Tuyển Sơn đã cứu tính mạng của hắn, Phương Thiệp Di vô thân vô cố liền bái lão phụ đó làm nghĩa mẫu, mỗi tháng đều sẽ trở về."
Thẩm Lãnh gật đầu.
Hắn đứng dậy: "Ta lại đi nói chuyện với Phương Thiệp Di vài câu."
Vu Vãn Đông cũng vội vàng đứng dậy theo: "Vâng vâng, nếu quốc công gia còn có chuyện gì muốn hỏi thì cứ việc sai người đến gọi ta qua, hạ quan chắc chắn dốc toàn lực phối hợp."
"Đa tạ."
Thẩm Lãnh chắp tay, xoay người rời đi.
Hai khắc sau, trong viện phía sau huyện nha, Phương Thiệp Di sống ở đây. Gã có một căn nhà ở trong huyện thành, chính là chỗ ở cũ của nhà gã. Lúc trước căn nhà đó bị huyện nha huyện Nam Sơn thu hồi, sau khi Trương đại nhân đến nhận chức và điều tra rõ thì trả lại nhà cho Phương Thiệp Di, có điều gã không muốn trở về đó ở, phần lớn thời gian đều ở trong một gian phòng nhỏ ở hậu viện huyện nha.
Thẩm Lãnh ở bên ngoài gõ cửa, Phương Thiệp Di mặc thường phục mở cửa ra, thấy là Thẩm Lãnh liền vội vàng cúi người thi lễ.
Thẩm Lãnh xách chút rượu và thức ăn, cười cười: "Huyện lệnh đại nhân mở tiệc chiêu đãi, tùy ý ăn vài miếng, ngại ăn nhiều. Người làm binh ăn nhiều lại đói nhanh, ta lại tìm một chút đồ ăn, nghĩ ngươi cũng chưa ăn cơm tối, cùng uống vài chén chứ?"
Phương Thiệp Di cười nói: "Khiến quốc công gia tốn tiền rồi."
Gã dọn bàn, Thẩm Lãnh nhìn chung quanh. Gian phòng này quả thật rất nhỏ, đặt một cái giường đơn bằng gỗ, một cái giá sách rất nhỏ, một cái bàn và bốn cái ghế, ngoài ra sẽ không có đồ đạc khác, mà không gian còn lại cũng chỉ miễn cưỡng có thể đi lại, hết sức chật hẹp.
"Sao ngươi không trở về nhà ở?"
Thẩm Lãnh đặt đồ xuống rồi hỏi một câu.
"Nhà?" Phương Thiệp Di liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, cười lắc đầu: "Nếu quốc công gia là ta, chắc hẳn cũng sẽ không trở về chứ... Nơi đó, khiến người ta sợ."
Thẩm Lãnh thắt lòng.
Phương Thiệp Di dọn rượu và đồ ăn ra, để một cái chén trước mặt Thẩm Lãnh, vừa rót rượu vừa nói: "Không phải là ta chưa từng trở về, đẩy cửa ra, đi vào sân, cỏ hoang mọc thành bụi, nhưng mỗi một chỗ đều có thể nhìn thấy bóng dáng của phụ thân ta, của mẹ ta. Ta dọn dẹp xong cũng rất ít khi trở về, đại khái mỗi tháng chỉ đến quét dọn một lần. Ở huyện nha này tuy rằng cũng chỉ là một mình ta sống, nhưng... dù gì cũng không lạnh lẽo như vậy."
Gã thở mạnh một hơi, cười cười, nâng chén: "Kính quốc công gia."
Thẩm Lãnh cũng nâng chén, hai người uống một chén rượu, dường như trong nháy mắt đã kéo khoảng cách lại gần một chút.
"Hỏi ngươi một chuyện."
Thẩm Lãnh ăn một miếng thức ăn, hắn động thủ rót chén rượu cho Phương Thiệp Di, Phương Thiệp Di vội vàng đứng lên, Thẩm Lãnh khoát tay nói: "Ngươi cứ ngồi yên, đâu có nhiều quy củ như vậy, lúc uống rượu mà nhiều quy củ thì uống không thoải mái."
Hắn hỏi Phương Thiệp Di: "Người bị truy đuổi năm đó, chính là người đã bị ngươi giết chết ở bên ngoài trấn Tuyển Sơn đó, tại sao ngươi nghĩ hắn là mật điệp Hắc Vũ?"
Phương Thiệp Di ngồi thẳng người lên, nhìn Thẩm Lãnh và nghiêm túc nói: "Lúc ấy khi điều tra đến người này, ta tra được trong chút ghi chép của những bổ khoái phạm tội để lại, người này nói hắn từ Hồ Kiến đạo đến. Đại nhân cũng biết đấy, ẩm thực bên Hồ Kiến đạo và Tức Đông đạo đều rất thanh đạm, mặc dù ta chưa từng đến nhưng có nghe nhiều."
"Ở trong bản ghi chép đó, hắn đã tiêu tốn khoảng hai trăm lượng bạc để mua thân phận, mà trong ghi chép nói hắn chỉ là một tên trộm cắp. Một tên trộm cắp, chưa có phạm tội quá lớn, bỏ ra hai trăm lượng mua thân phận mới, chính chuyện này đã có điểm đáng ngờ, hơn nữa còn là từ nơi xa như Hồ Kiến đạo chạy đến đây. Nếu hắn không trộm bao nhiêu tiền thì cũng không đủ lộ phí."
"Thứ hai, khi chúng ta đi bắt hắn, lúc đầu hắn không có phản kháng, nói là đồng ý nhận tội, dù sao thì chuyện trộm cắp thế này bị nhốt khoảng ba tháng là cũng sẽ được thả, nhưng trước khi ra ngoài ta phát hiện trong sân nhà hắn có một cái chum lớn, ta mở ra nhìn thử, bên trong đều là dưa muối."
Phương Thiệp Di nói: "Một người bên Hồ Kiến đạo có thói quen muối dưa, điều này dường như có chút không đúng lắm. Lúc ấy ta cũng chỉ cảm thấy không đúng lắm, vì thế hỏi hắn một câu, ngươi thật sự là người Hồ Kiến đạo sao?"
"Người kia thấy ta mở chum ra rồi lại hỏi hắn một câu thì đột nhiên động thủ, võ nghệ của hắn rất mạnh. Hắn rút đao của đồng đội của ta ra, một đao chém chết một người sau đó tông cửa xông ra ngoài, ta liền đuổi theo, đuổi một mạch đến trấn Tuyển Sơn."
Lúc nói đến đây, gã đứng dậy đi lấy giấy bút, vẽ một hình trên giấy.
"Cái này."
Gã đưa giấy cho Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh nhận lấy xem, sau đó gật đầu: "Hình xăm lục lăng."
Phương Thiệp Di nói: "Sau đó khám nghiệm tử thi thì nhìn thấy hình xăm trên lưng người này. Ta nghi ngờ hình vẽ này có vấn đề cho nên còn cố ý đi quận trị một chuyến, thỉnh giáo các đại nhân của phủ Đình Úy. Bọn họ nói đây là hình xăm thân phận mật điệp Hắc Vũ, hơn nữa là hình xăm mà người có thân phận rất cao mới có."
Thẩm Lãnh nói: "Đại bộ phận mật điệp Hắc Vũ không có hình xăm, phủ Đình Úy căn cứ theo thông tin có được khi tra án trong nhiều năm nay để suy đoán ra, người có hình xăm lục lăng trên người có thân phận cực cao trong mật điệp Hắc Vũ."
"Người đó thì sao?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Sau đó xử trí thi thể như thế nào?"
Phương Thiệp Di trả lời: "Sau khi ta đi phủ quận trị, phủ Đình Úy ở quận trị đã phái người đến kiểm nghiệm thi thể. Lúc ấy đang là giữa hè, cũng không có cách nào bảo quản thi thể lâu dài, khi bọn họ đến thì thi thể đã bắt đầu rữa nát, hư thối, dùng vôi cũng không át được, cho nên sau khi bọn họ vẽ đã cho chúng ta xử lý thi thể luôn."
Thẩm Lãnh gật đầu. Hắn từng nghe Hàn Hoán Chi nhắc đến, hình xăm lục lăng đại biểu cho thân phận gì, nhưng lúc ấy hắn không có để ý.
"Người đó võ nghệ rất mạnh sao?"
"Rất mạnh."
Phương Thiệp Di nói: "Có lẽ tương đương với thực lực của Vũ Văn Tiểu Sách mà quốc công gia muốn truy tra, thậm chí còn mạnh hơn Vũ Văn Tiểu Sách một chút."
Thẩm Lãnh hơi nhíu mày, một thủ lĩnh mật điệp có thân phận rất đặc biệt, là ai?